Chương 1141: Mạng Nhặt Được
Lão già linh hoàng tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn không dám làm bậy với Tư Không Lâm, Tư Không Lâm hình như là cửu tinh linh hoàng, nếu lão lại đột phá thì chính là linh tôn rồi, tuy rằng lão già là cấp bậc linh hoàng, nhưng trước mắt chỉ là nhất tinh linh hoàng, cho nên nếu chống lại Tư Không Lâm, căn bản không thể nào thắng được.
"Tư Không Lâm, Thanh Long thế gia chúng ta sẽ ghi nhớ món nợ ngày hôm nay."
"Ghi nhớ thì ghi nhớ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ các ngươi sao? Cút."
Tư Không Lâm hùng hổ giận dữ hét lớn.
Lão già linh hoàng của Thanh Long thế gia hung hăng nhìn nữ tử kia được Tư Không Lâm nhấc lên, cuối cùng cắn răng cuồng bạo nói: "Cho dù ả ta tạm thời được ngươi bảo vệ, lão phu cũng sẽ xử lý ả ta, trừ phi ả ta không ra khỏi học viện nửa bước."
Lời này của lão ta rất rõ ràng, chỉ cần Vân Thiên Vũ ra khỏi học viện một bước, lão sẽ giết chết Vân Thiên Vũ.
Tư Không Lâm nhíu mày nói: "Chỉ cần không ở trong học viện giết người, tùy ngươi ở chỗ nào giết người cũng được, chuyện đó không liên quan đến ta, đi nhanh đi."
Tư Không Lâm phất tay, trên thực tế đối với Thanh Long thế gia lão đã rất nể tình, bằng không đã sớm động thủ, nhưng bởi vì trong gia tộc Thanh Long thế gia có một người cấp bậc linh tôn tọa trấn trong tộc, cho nên trong lòng Tư Không Lâm vẫn còn có chút kiêng kị.
Lão già linh hoàng của Thanh Long thế gia cũng kiêng kị Tư Không Lâm, cho nên cuối cùng lão ta cắn răng xoay người mang theo đám người Lạc Li rời đi, đi thẳng ra khỏi học viện Thiên Kình.
Đợi đến khi người của Thanh Long thế gia đi rồi, Tư Không Lâm quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ cả người đầy máu.
Tư Không Lâm thở dài một hơi: "Tiểu nha đầu, tại sao ngươi lại xui xẻo như vậy, sao lại có quan hệ với người của Thanh Long thế gia chứ, nếu như ngươi không có bất kì quan hệ nào với Viêm Thiên thì đâu ra nông nỗi này. Bỏ đi bỏ đi, lão phu nếu đã kết giao với tiểu bằng hữu nhà ngươi thì sẽ giúp ngươi một tay vậy."
Lão nói với Vân Thiên Vũ xong, lắc mình chuẩn bị rời đi, nhưng lão còn chưa kịp đi, bên cạnh sơn đạo một bóng người lắc mình nhảy qua.
Bóng người đó thoáng chốc đã bay đến, sau đó kêu lên: "Vũ nhi."
Người đến là Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai nhìn thấy Vân Thiên Vũ cả người đầy máu, trong lòng cảm thấy rất hận, hận không thể cắn nát người của Thanh Long thế gia, đồng thời cũng oán hận năng lực của mình quá thấp, nếu như tu vi linh lực của y cao thì đã có thể bảo vệ Vũ nhi rồi, không để nàng bị thương nặng như vậy.
"Vũ nhi, Vũ nhi."
Vân Thiên Vũ một chút phản ứng cũng không có.
Phượng Vô Nhai bế nàng, thương tâm muốn khóc lên.
Tư Không Lâm ở bên cạnh nhịn không được nói: "Nếu như ngươi không bảo lão phu cứu nó, chỉ sợ nó sẽ mất máu quá nhiều mà chết."
Nghe thấy những lời này, Phượng Vô Nhai liền tỉnh táo lại, y nhanh chóng nhìn Tư Không Lâm: "Viện trưởng, người nhất định phải cứu muội ấy, nhất định phải cứu muội ấy."
Tư Không Lâm gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Nếu lão phu nhận nó làm tiểu hữu thì sẽ không để nó chết. Ngươi bế nó theo ta rời đi."
Phượng Vô Nhai lập tức ôm lấy Vân Thiên Vũ cả người đầy máu, sau đó đi phía sau Tư Không Lâm, ba người đi thẳng đến chỗ ở của Tư Không Lâm.
Đợi đến khi vào viện của Tư Không Lâm, Tư Không Lâm bảo Phượng Vô Nhai buông Vân Thiên Vũ xuống.
Lão đưa tay ra kiểm tra cho Vân Thiên Vũ, xác nhận tuy rằng bên ngoài nhìn nàng bị thương rất nặng, nhưng kì thực đều là một ít vết thương ngoài da, cũng không tổn hại đến lục phế ngũ tạng của nàng.
Nàng lần này sở dĩ có thể thoát được một kiếp, thật sự là bởi vì bộ khôi giáp màu vàng này trên người nàng, bộ khôi giáp màu vàng này bảo vệ đầu và cơ thể của nàng, cho nên nàng mới không mất mạng. Nếu không lần này nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Nó thiệt là, cái mạng này của nó cũng là nhặt được, nếu không phải có bộ khôi giáp này, chỉ sợ nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ."