Chương 1147: Nghênh Ngang Tự Đắc
Tiêu Cửu Uyên cười nhạt hai tiếng rồi nói:
“Ta tin tưởng đội viên của ta không nói dối lừa gạt ta, bây giờ ta muốn biết tại sao nữ nhân này trở mặt vô tình? Là ai ở sau lưng giật dây nàng ta làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liếc mắt nhìn Tử Dực lão đại của Tử Môn.
Tử Dực lạnh lùng nhìn hắn, từ từ khẽ cười, nụ cười càng lúc càng yêu mỵ.
“Xem ra là Viêm Thiên không tin ta.”
“Ta không tin ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên nói không hề khách khí một chút nào, hắn lại thâm trầm mở miệng: “Lúc đầu Tử Môn và Viêm Minh vẫn bình yên thân thiết, ngươi vừa trở lại liền xảy ra chuyện như vậy, ta không thể không hoài nghi việc này chính là do ngươi chỉ điểm sau lưng, đây là ngươi thấy ta không vừa mắt sao?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, âm trầm nói tiếp: “Hôm nay, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ không để yên đâu.”
Lời nói của Tiêu Cửu Uyên làm sắc mặt Tử Dực càng lạnh thêm.
“Viêm Thiên, ngươi quá cuồng vọng, nếu ngươi nói chuyện này là do ta giật dây phía sau liền lấy chứng cứ ra, nếu không có chứng cứ thì không nên tùy tiện nói xấu người khác.”
Hắn vừa nói ra, xoay người vọt lên nói: “Ngươi luôn miệng nói sẽ không để yên, lẽ nào Tử Dực ta lại sợ ngươi sao?”
Tử Dực nói xong hung hăng đánh tới một chưởng.
Tiêu Cửu Uyên xoay người vung tay, linh lực cường đại phản kích lại.
Hai đạo linh lực va vào nhau, lúc lên lúc xuống đọ sức với nhau.
Người xung quanh ai ai cũng nói, nhìn chằm chằm vào hai đạo linh lực trước mặt.
Hơn nữa cũng kiêng dè Viêm Thiên và Tử Dực.
Không ngờ rằng trong nháy mắt Viêm Thiên đã thành tam tinh linh vương.
Mà Tử Dực đối diện cũng là nhất tinh linh vương.
Bọn họ tiến triển nhanh như vậy.
Tu vi linh lực của Tử Dực chỉ là nhất tinh, cho nên tu vi linh lực kém hơn so với Tiêu Cửu Uyên.
Linh lực Tiêu Cửu Uyên từ từ nghiền ép về phía gã.
Tử Dực nhìn thấy linh lực Tiêu Cửu Uyên sắp nghiền nát linh lực của mình, sắc mặt hơi biến đổi, vung tay cực nhanh, một đạo hỏa diễm cực đại Hỏa Tinh Chùy xuất hiện bay thẳng đến phía Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên xoay mình vừa thu lại linh lực, ngón tay thon dài vừa giơ lên niệm một đạo khẩu quyết, một bàn tay vàng lớn lao nhanh như bay đến Hỏa Tinh Chùy, Tiêu Cửu Uyên quát lạnh:
“Viêm Hoàng Thủ, đi.”
Bàn tay kim quang lao nhanh về phía hỏa tinh chùy.
Chỉ đánh một cái đẩy lùi Hỏa Tinh Chùy, Viêm Hoàng Thủ lao thằng đến chỗ đám người Tử Môn.
Ầm một tiếng, mọi người bị đánh văng ra ngoài dữ dội.
Trong đó có người tu vi linh lực thấp liền bị đánh ngất đi.
Trong nháy mắt trên khuyên mặt tinh xảo của Tử Dực xuất hiện sự lo lắng, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Không ngờ tu vi linh lực của tên này lại cao đến như vậy, hơn nữa linh công bí quyết của hắn cũng hết sức lợi hại.
Chính gã vậy mà thất bại.
Tử Dực đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên quát lạnh, giọng nói vang lên.
“Đây là cho Tử Môn các ngươi một bài học, lần sau nếu như còn làm tổn hại tới người Viêm Minh chúng ta, ta sẽ không khách khí như vậy nữa.”
Lần này người Tử Môn không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Cửu Uyên dẫn người quay đi, đi thẳng về Viêm Minh.
Đợi đến khi về Viêm Minh, Tiêu Cửu Uyên hạ lệnh, sau này người Viêm Minh và người Tử Môn không can thiệp vào chuyện của nhau, nếu như người của Tử Môn còn dám đập phá, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha cho bọn họ.
Phía dưới vang lên tiếng hô tán đồng.
Ai cũng nghênh ngang kiêu ngạo, tỏ ra tự hào.
Ai cũng nói lão đại của bọn họ vừa ra tay liền nghiền nát đệ nhị Tử Dực.
Trong phòng họp Viêm Minh.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ hỏi: “Vũ Nhi, tu vi linh lực của nàng là nhị tinh linh tướng sao?”