Chương 32: Dũng mãnh

Ngựa hí vang lừng, thế lao tới hừng hực mạnh mẽ hòa với khí thế quyết không lùi bước như sấm vang chớp giật từ trên chín tầng trời vụt xuống.

Đứng từ phía xa, chỉ thấy trên vách đá thẳng đứng nhẵn nhụi trơn tuột, có một điểm màu bạc dẫn đầu lao vun vút, đằng sau một đám đen kịt gắt gao bám sát như một luồng thủy ngân màu đen liên tục không dứt. Vó ngựa điên cuồng, thanh thế kinh người.

Độc Cô Tuyệt dẫn đầu, tay ôm chặt Vân Khinh, tay nắm vững cương ngựa, không còn rảnh tay để xử lý đàn ong bắp cày không ngớt vo ve bay theo sau. Đôi mắt hắn không mang theo cảm xúc mà chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Bàn tay nắm cương ngựa căng thẳng tới nổi rõ gân xanh. Cả cơ thể cúi thấp về phía trước hoàn toàn che kín người Vân Khinh ở dưới, phủ phục trên lưng ngựa. Thân mình gần như vuông góc với mặt đất, cả mái tóc đen huyền bay tán loạn trong không trung, vụt xuống thành một đường thẳng tắp.

Đám tướng sĩ theo sau làm sao có công phu lợi hại bằng hắn ta, nên vớ phải vách núi cheo leo dựng đứng kia, khó lòng khống chế được tốc độ lao xuống của mình lẫn ngựa. Khi thấy cả người lẫn ngựa có nguy cơ ngã lăn xuống vực, không ngờ rằng những người này vẫn gặp nguy không loạn mà lập tức buông ngựa nhảy xuống, dựa vào khinh công của bản thân tiếp tục lao nhanh xuống núi, từ bỏ vật cưỡi của mình.

Cùng là do câu “Tự bảo vệ mình” của Độc Cô Tuyệt hồi nãy nên mới khiến họ dám làm như thế. Thân là một chiến sĩ, ngựa không chỉ là công cụ giúp mình khỏi đi bộ, mà quan trọng hơn còn như thể đồng bạn của mình. Huống chi ở giữa dãy Phỉ Thúy sơn mạch hùng vĩ này nếu không có ngựa, tới khi gặp địch nhân, sức lực cũng sẽ bị giảm đi đáng kể. Nếu Độc Cô Tuyệt không hạ mệnh lệnh như thế, đảm bảo bọn họ sẽ không dám từ bỏ vật cưỡi của mình bằng mọi giá.

Còn đám người Lý quận chúa và sứ giả nước Yến bị giữ trong tay thuộc hạ Độc Cô Tuyệt đã sớm kinh hoàng tới tái mét mặt mày không còn giọt máu nào. Từ xa có thể nghe thấy những tiếng hét thảm thiết chói tai vang vọng giữa trời đất, xen lẫn tiếng vó ngựa dồn dập như sấm vang, tiếng ngựa hí lanh lảnh, càng thêm thê thảm.

Trước mắt Vân Khinh chỉ một màu đen, không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng cô có thể cảm thấy được, nghe thấy được. Cảm thấy được lồng ngực rộng rãi của Độc Cô Tuyệt ép chặt lên lưng mình, ép tới mức cô khó lòng thở nổi. Nghe thấy được tiếng gió rít gào vun vút bên tai, tốc độ nhanh tới mức đến hô hấp cũng bị cản trở không ít. Thứ cảm giác lao xuống, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung, không thể nhìn thấy cái gì, nhưng lại đang vùn vụt ầm ầm sa xuống dưới càng lúc càng trở nên rõ ràng. Mấy năm nay có thể nói Vân Khinh cũng khá là từng trải, có điều cái sự điên cuồng nhắm mắt mà lao xuống từ trên cao như thế này lại chưa từng trải nghiệm qua. Thế nên giờ đây cô cũng khó lòng nén nổi nỗi lo sợ hoảng hốt trong lòng, chỉ có thể gắt gao ôm chặt cánh tay Độc Cô Tuyệt đang vòng qua eo mình, cắn răng không thốt nổi nên lời.

Ngàn thước bảo xa cũng rất xa, thật ra cũng rất gần. Từ tốn cẩn trọng đi dần xuống, dĩ nhiên sẽ mất không ít thời gian. Có điều lao xuống chớp nhoáng như thế, cùng lắm cũng chỉ trong thoáng chốc là đã tới chân dốc sát vực núi.

Cả người Độc Cô Tuyệt cứng ngắc, mắt thấy vó trước con ngựa hồng ánh kim của mình chỉ còn cách đáy cốc cùng lắm là vài trượng, mà đất đai hoa cỏ dưới vực đã trông rõ mồn một. Nếu không kịp thu vó mà cứ thế lao thẳng người xuống, chỉ e sẽ đập đầu xuống trước vỡ đầu mà chết, tình thế nguy hiểm không thể nghi ngờ.

Ngồi sau lưng ngựa, hai mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên một tia sáng lanh lẽo. Hắn chợt huýt sáo một tiếng dài, bàn tay đang giữ chặt cương ngựa giật mạnh về phía sau. Chú ngựa hồng ánh bạc bỗng chốc bị kéo tới mức hai vó trước cũng vội giơ lên, thân ngựa chỉ trong nháy mắt lại ngang bằng song song với mặt đất, không còn lao xuống theo tư thế cắm đầu xuống dưới nữa mà nằm ngang giữa không trung.

Rồi bỗng hai chân hắn ta kẹp lại, cả người lẫn ngựa chợt nhẹ bỗng như được nâng lên. Vốn là lao vùn vụt từ trên vách núi cao vút xuống, mà chỉ trong nháy mắt hắn đã dùng lực khống chế sức rơi, khiến cho hai người một ngựa tà tà đáp xuống như thể chỉ nhảy từ một điểm cao chừng ba thước xuống, nhẹ nhàng hầu như không có chút nặng nề nào.

Có điều Vân Khinh nãy giờ bị Độc Cô Tuyệt ép chặt dưới thân lại có thể cảm nhận rõ rệt, trong nháy mắt ấy, cả cơ thể hắn thật ra gồng lên cứng như sắt đá. Thứ lực đạo mà hắn dùng xương thịt mình phát ra ấy, cũng tỏa ra một thứ nhiệt độ nóng bỏng tới mức khiến người khác kinh hoàng.

Một tiếng ngựa hí vang, chú ngựa hồng ánh bạc đã bình an đáp xuống đáy vực. Độc Cô Tuyệt lại kẹp chặt bụng ngựa rồi quát lớn. “Mau theo ta!” Vừa quát hắn vừa thúc ngựa chạy nhanh về phía hồ nước xanh biếc đã nhìn thấy từ khi còn ở trên núi cao.

Ba trăm tướng sĩ theo sau hắn cũng đồng loạt làm theo chủ tướng của mình. Chung quanh rền vang tiếng ngựa hí thảm thiết. Kẻ nào võ công đủ cao thì khống chế được ngựa nhanh chóng đuổi theo, còn ai võ công không bằng, ngựa cứ thế thẳng tắp đập đầu vào đáy cốc, tiếng hí lộng trời thê thảm.

“Nắm lấy!” Mặc Ngân đi sát phía sau Độc Cô Tuyệt trầm giọng hét lớn, rồi vừa bảo vệ Sở Vân vừa đuổi sát Độc Cô Tuyệt.

Các tướng sĩ bị mất ngựa, sử dụng khinh công vô cùng nhanh chóng chạy về phía trước, hoàn toàn không nhìn những đồng bạn giục ngựa qua sát sạt bên người. Thế nhưng đúng khoảnh khắc chạy qua sát bên người ấy, người người cùng lộn nhào trên không rơi xuống ngồi vững vàng trên lưng ngựa đồng bạn, một người chỉ huy ngựa, một người vung kiếm chém đàn ong, nhanh chóng chạy theo sau chủ tướng.

Không ai lên tiếng, không ai hoảng hốt, chỉ trừ đám người của Yến quốc vốn liên tục gào thét kinh hoàng hoặc đơn giản hơn là té xỉu tại chỗ, như thể không có gì quan trọng xảy ra. Tất cả, đều do huấn luyện kỹ càng.

Mặt hồ xanh biếc cách đó không xa, chỉ vài lượt hít thở đã tới. Độc Cô Tuyệt dẫn đầu đoàn người phóng vọt lên không nhảy thẳng vào giữa hồ. Ngay cả con ngựa danh câu màu hồng nhũ bạc kia dường như cũng hiểu rõ sự lợi hại của đàn ong bắp cày, hoàn toàn không phản kháng mà phóng thẳng vào nước, như thể biết rằng chỉ có chỗ này mới có thể tránh khỏi đàn ong hung dữ kia.

Chỉ trong nháy mắt nhảy vào nước, Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh nhảy khỏi lưng ngựa, nghiêng mình lao thẳng xuống nước. Đoàn quân ngay sau lưng họ cũng vô cùng ăn ý, nhanh chóng tách nhau ra nhảy vào nước hồ, bốn phương tám hướng không hề chạm nhau. Chỉ thoáng chốc, nước văng tung tóe, đàn ong lớn chỉ có thể ù ù bay trên mặt nước, nghìn nghịt đông đảo, hung hăng kiếm tìm, nhưng hoàn toàn bất lực chiếm giữ trên không.

Dưới đáy hồ, Vân Khinh vốn bị Độc Cô Tuyệt trùm áo choàng kín mít để tránh bị ong đốt, giờ đây vừa vào nước, chiếc áo choàng kia lập tức dính chặt vào người cô, vào mặt cô, sát sạt vô cùng. Chưa kể cô không nhìn thấy, nên không biết khi nào mình sẽ rơi vào trong nước để hít trước một hơi nên hoàn toàn không kịp phòng bị mà uống mất mấy ngụm nước, hít thở không thông.

Vừa mới hơi giật giật thân thể, còn chưa kịp giãy dụa gì hết, Vân Khinh đã cảm thấy lần áo choàng đang áp lên mặt mình được mở ra. Đôi môi hơi mỏng của Độc Cô Tuyệt đã kề sát môi cô, từng đợt không khí trong lành không ngừng được hắn dùng miệng tiếp tới. Hắn, hẳn là biết cô đang khó chịu.

Vân Khinh không ngờ Độc Cô Tuyệt lại cẩn thận như thế, không khỏi nắm chặt lấy cánh tay hắn đang ôm mình.

Độc Cô Tuyệt vừa hôn Vân Khinh để tiếp khí, vừa gạt nước mà bơi tới chỗ Mặc Ngân Mặc Ly và mấy người thuộc hạ khác đang tụ tập một chỗ. Hắn vung tay làm hiệu cho bọn họ, ai nấy gật đầu tuân lệnh rồi nhanh chóng bơi tản ra chung quanh.

Đàn ong bắp cày lớn vẫn u u bay vòng trên mặt hồ. Bọn họ nào có thể lặn dưới nước lâu được. Nếu không sớm trừ khử bọn chúng, khác gì bọn họ chịu chết vì thiếu dưỡng khí ở đây, hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Giờ đoàn người đã có cơ ra tay, vậy đơn giản là sẽ hoàn toàn không khách sáo với chúng.

Một lượt bùi nhùi nhóm lửa không thấm nước bắt đầu được nhóm lên. Từng hòn lửa lớn nhanh tay được vung lên ném về phía bãi cỏ. Loài ong vốn sợ lửa và khói. Khi nãy trong rừng cây họ không dám phóng hỏa, vì nếu cháy rừng, làm sao còn ai chạy thoát nổi. Giờ chung quanh hồ nước không có cây cối gì lớn, chỉ toàn cỏ xanh thâm thấp, vậy thì còn sợ gì.

Chỉ trong nháy mắt lửa hừng hực bốc lên từ mọi phía chung quanh mặt hồ. Từng làn khói đặc cuồn cuộn bay lên. Lửa lan củi bốc, thiêu cháy đàn ong đang vù vù bay là là trên mặt hồ khiến con nào con nấy rơi lả tả xuống nước, còn lại thì tán loạn bay trốn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện