Chương 49: Bẫy rập

Không khí thân thiết thuận hòa trong đại điện bỗng chốc đông cứng lại. Ngô trưởng lão hơi hơi sững người, rồi cười ha hả để phá vỡ sự căng thẳng. “Không thể trách con được, hẳn là đứa hậu bối của ta còn chưa nói rõ thân phận cho con, xét ra con vẫn chưa biết, mà người không biết không có tội.”

Vân Khinh nghe vậy chỉ thản nhiên nói. “Nếu có chỗ nào thất lễ mong hãy thông cảm. Có điều nếu các vị đã mang tôi tới đây, hẳn bà bà cũng sẽ có mặt chứ.” Vừa nói cô vừa từ tốn quét mắt liếc nhìn mọi người có mặt. Tính của cô thế nào bà bà biết rõ nhất, nếu đã gọi cô tới, chắc chắn người phải ở đây.

Giọng nói bình tĩnh nhưng đầy khẳng định chắc chắn vừa dứt, bỗng trong đại điện im phăng phắc như tờ.

“Bà bà của con bị thương nặng khó di chuyển nên đang nghỉ dưỡng ở một nơi khác. Bản trưởng lão được bà bà con nhờ cậy tới đây đặc biệt đón con tới.” Ngô trưởng lão khẽ đằng hắng một tiếng rồi đứng lên nói tiếp. “Con đã vội vã muốn gặp bà ấy như thế, vậy chúng ta đi thôi.” Dứt lời ông ta bước đi trước.

Nét mặt Vân Khinh thoáng hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói cũng nhuốm đầy âu lo. “Hiện giờ bà bà sao rồi? Có ai trị thương chưa?”

Ngô trưởng lão cười hiền hòa. “Đã về tới nhà mình, sao lại không có ai trị thương, con yên tâm.”

Nghe vậy Vân Khinh mới nhè nhẹ thở dài. “Vậy thì tốt, thế sắc mặt bà bà đã tốt hơn rồi chứ?”

“Đứa trẻ này thật là có hiếu. Bà bà của con mất máu quá nhiều, nên sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt lắm, chờ con tới nhìn tận mắt sẽ thấy.” Ngô trưởng lão với trả lời vừa tủm tỉm cười chìa tay về phía Vân Khinh, ra điều trưởng bối có ý muốn dẫn vãn bối đi cùng.

Vân Khinh vừa nghe tới đó, cô liền chăm chú nhìn ông ta một cách thật kỹ lưỡng, cả mười ngón tay cùng đặt lên cây cổ cầm rồi nhoáng người một cái vụt về phía sau tránh khỏi bàn tay của Ngô trưởng lão. Cô trầm mặt xuống lạnh lùng hỏi. “Các người là ai?”

Mặt Ngô trưởng lão hiện lên vẻ sửng sốt và bất đắc dĩ. “Đứa trẻ này sao lại cứ nghi ngờ mãi thế, chúng ta…” Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo trong vắt của Vân Khinh, những lời sắp sửa thốt ra bỗng nghẹn lại trong họng vị trưởng lão nọ.

Vân Khinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn đám người vừa rồi đã lặng lẽ như vô tình đứng thành vòng vây chung quanh cô. Kinh mạch trên mặt của bà bà đã bị thương tổn, nét mặt với màu da thịt hồng hào đều biến mất, lấy đâu ra vẻ mặt nhợt nhạt vì mất máu đây.

Đối diện với đôi mắt đầy vẻ khẳng định và không hề do dự ấy, nét mặt hiền hòa của Ngô trưởng lão thoáng chốc nghiêm lại lạnh lùng.

“Đi theo Độc Cô Tuyệt, quả nhiên ai cũng có chút tài năng.” Giọng nói lạnh lùng băng giá, không cần ngụy trang. Nếu đã bị phát hiện, vậy cần gì còn đóng kịch.

Lời nói vừa dứt, toàn bộ mọi người trong đại điện đều rút binh khí ra vây chặt Vân Khinh lại.

Vân Khinh ôm cây cổ cầm đứng chính giữa đại điện, lạnh lùng nhìn Ngô trưởng lão nhíu mày. “Các người muốn làm gì?”

Ông ta cười lạnh. “Cô có hai lựa chọn, một là đi theo chúng tôi, hai là chịu chết chốn này. Vốn chúng tôi đã định giết cô trong hoàng cung, ai dè đúng là cô có quan hệ với gia tộc Phi Linh thật, lãng phí thời gian của chúng tôi. Hoặc đầu quân cho chúng tôi, hoặc là chết, cô chọn đi.”

Mấy câu ngắn gọn đã khiến Vân Khinh hiểu ra mọi chuyện trong nháy mắt. Họ chính là những kẻ đứng sau cái bẫy dã thú ở khu săn bắn. Giết cô, cũng chỉ để chọc giận Độc Cô Tuyệt mà thôi. Nếu cô chết trong hoàng cung của Yến vương, thì dù cho Độc Cô Tuyệt có biết rõ là do người khác ra tay, cũng sẽ không thể nào buông tha cho vua tôi nước Yến. Những người này xem ra đã nhìn trúng vị trí của cô trong lòng Độc Cô Tuyệt rồi.

Hiện giờ họ lại đổi chiến thuật dẫn dụ cô tới đây, cũng chỉ là cho rằng cô dễ bị lừa, nếu có thể ngoan ngoãn mà đi theo bọn họ, thì cô còn sống dĩ nhiên còn hữu ích gấp vạn lần cái xác chết của cô.

Mới chỉ nói mấy câu ấy, Vân Khinh đã phản ứng ngay lập tức. Nét mặt cô sầm xuống trong phút chốc, rồi không nói hai lời, mười ngón tay đồng loạt cong lên, một khúc ‘Phá trận tử’ vang dội, vô số phong nhận đồng loạt phóng ra nhanh như chớp đánh về phía bọn người chung quanh. Bảo cô đi theo bọn họ ư, mơ à.

Vân Khinh ôm cây cổ cầm, mười ngón tay như bay như múa trên dây đàn, khúc ‘Phá trận tử’ hào hùng dũng mãnh tinh tang vang dội. Vô vàn âm nhận vô hình vô ảnh lấy Vân Khinh làm trung tâm tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Âm thanh dồn dập, âm nhận vun vút, mục tiêu nhằm chuẩn xác tới cổ, trái tim cùng mấy chỗ yếu hại khác của đám trai gái chung quanh, hoàn toàn không có chút nương tay.

Tốp nam nữ kia rõ ràng là loại sát thủ bậc nhất quanh năm suốt tháng đã quen phối hợp ăn ý với nhau nên giờ cũng ăn rơ đến từng chân tơ kẽ tóc. Thế nhưng âm công của Vân Khinh không cần bản lĩnh cao cường, không cần biến chiêu thần tốc. Nó tấn công giết chóc một cách vô hình vô ảnh, vô tung vô tích, nên họ bị Vân Khinh đoạt mất tiên cơ, trong phút chốc không những không làm gì được cô mà ai nấy đều bị kìm chân.

Tiếng đàn vang đi thật xa, trong làn ánh sáng đầu tiên của mặt trời mới vừa ló rạng, lan tỏa trong không gian.

“Chết tiệt thật, chúng ta vẫn đánh giá cô ta thấp quá.” Ngô trưởng lão đứng ngoài đại điện nhìn tình huống trước mắt, Vân Khinh tay ôm cây đàn từng bước tiến ra ngoài phía cổng chính, mười mấy sát thủ quanh cô không một ai là không bị thương, từng đạo âm nhận liên tục quật lên người họ, máu tươi phun tung tóe khắp nơi.

Đã tưởng dẫn dụ cô ta tới đây, sẽ không thể gọi động vật tới, nào ngờ cô ta lại có âm công lợi hại đến nhường này.

“Âm công, âm công ở cấp độ thật là lợi hại.” Kẻ áo đen đã dẫn Vân Khinh tới giờ đang đứng cạnh Ngô trưởng lão, vẻ mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi.

Choang… Một âm thanh trầm thấp nặng nề vang lên, một đường dao vô hình tạo bởi âm thanh ấy cũng cùng lúc xoẹt qua cổ họng, một con người ngã xuống, ngửa mặt lên trời.

Vân Khinh hoàn toàn không nhìn bất kỳ ai, chỉ ôm lấy cây đàn, mười ngón tay như bay như múa, đôi chân ngọc ung dung bước về phía cửa chính. Từng bước từng bước, thong thả nhẹ nhàng mà như đạp lên ruột gan mọi người. Hiện giờ Độc Cô Tuyệt đã lợi hại như thế, nếu lại có thêm một đứa con gái có tài năng sức mạnh nhường này hỗ trợ lẫn nhau, về sau trên đời làm sao còn có ai có thể kiềm chế nổi họ. Không được, hôm nay, nhất định phải khiến cô ta bỏ mệnh tại đây.

Ý niệm vừa hình thành, Ngô trưởng lão và kẻ áo đen kia liếc nhau, tay áo vung lên định xông về phía trước.

Không ngờ đúng lúc này, một thanh niên chạy vội tới, gương mặt căng thẳng nhăn nhó. “Mau, có người tới.”

Chỉ thoáng chốc sắc mặt Ngô trưởng lão sầm xuống. Ông ta ngẩng lên tập trung nghe ngóng, quả nhiên loáng thoáng có tiếng vó ngựa theo gió truyền đến. Thật đáng chết, chúng tới nhanh quá.

Không cần hội ý, không chờ lời đáp, tốc độ ấy, khả năng truy tung bám sát ấy, ngoài Độc Cô Tuyệt ra thì còn ai vào đây.

“Giết!” Ngô trưởng lão tái mặt, giận dữ vung tay.

Kẻ áo đen bên cạnh ông ta cũng sầm mặt xuống, gật đầu một cái rồi tung người vọt tới cạnh cửa chính, thò tay mò mẫm trên bức tường đá cạnh đại môn, để lộ ra một thứ dáng vẻ tầm thường trông giống một tay cầm, rồi mạnh tay ấn xuống.

Vân Khinh tuy không nhìn thấy hành động của kẻ này, nhưng khi hắn ta tung người nhảy ra, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng. Đôi lông mày nhíu chặt, dưới chân tăng tốc độ xông ra. Chắc chắn có chuyện không ổn rồi.

Cùng lúc đó, mấy tên sát thủ thưa thớt còn sống sót như thể đã chuẩn bị từ trước, bỗng liều chết xông lên cản bước cô, như thể hoàn toàn không cần tính mệnh nữa.

Càng là liều mạng tới thế, càng là không ổn. Vân Khinh lập tức nhấc tay, một tay cầm chặt thân đàn, một tay mở ra năm ngón toàn bộ liên tiếp gảy trên dây đàn thứ ba, dây chủ sát, từng âm thanh phát ra đều nhằm để giết chóc, vừa gảy vừa nhún chân nhảy lên không phi thân xoay người, xông thẳng về phía cửa lớn.

Rầm. Ngay khi Vân Khinh tưởng như đã chạm chân tới được cổng lớn, một hàng cọc sắt bỗng nhiên đổ xuống từ trên cao. Một chiếc lồng sắt khổng lồ đã ụp xuống chính giữa đại điện, nhốt chặt tất cả mọi người ở bên trong.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện