Chương 126: Cảm ơn
Nghe Bùi Tuấn nói, Cố Cẩm Tâm cũng kích động: "Tiểu Hàn, thật tốt quá! Cậu tự do rồi ! Từ nay về sau rốt cuộc cậu có thể sống cuộc sống mình mong muốn rồi !"
Lời nói chúc mừng lọt vào tai Sở Thiên Ngạo sao lại chói tai như vậy. Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, nhưng gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng rối loạn. Tại sao khi cuối cùng cô đạt được tự do, cô lại không cảm thấy vui vẻ? Tựa hồ như mất mát một cái gì đó, khiến cô cảm thấy trong lòng trống trải.
Không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Mạc Tiểu Hàn khép hờ mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn."
Cám ơn? Ánh mắt Sở Thiên Ngạo híp lại. Mạc Tiểu Hàn đang nói chuyện với hắn sao? Cô cám ơn hắn vì đã để cô tự do, cám ơn hắn vì từ nay hai người trở thành những người xa lạ.
Cám ơn. . . . . . Sở Thiên Ngạo chưa từng trải qua cảm giác trái tim mình đau đớn như thế này bao giờ.
Cố Cẩm Tâm lại hoàn toàn không cảm thấy mạch nước ngầm đang chảy giữa 2 người, cao hứng kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Đi, Tiểu Hàn, chúng ta đi ăn mừng."
Bùi Tuấn đứng lên ngăn cản hai người: "Nếu lời nói đã rõ rồi thì bây giờ mọi người vẫn là bạn bè, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, bữa cơm này, coi như là bữa tiệc tạm biệt thôi. Tiểu Hàn, cô nên nể mặt chúng tôi một chút."
Mạc Tiểu Hàn không còn bất kỳ lý do gì để cự tuyệt nữa, đành yên lặng ngồi xuống.
Cố Cẩm Tâm tùy tiện nói: "Bùi Tuấn, anh mời khách sao?"
Biểu tình của Bùi Tuấn vẫn là cười híp mắt không kềm chế được, sảng khoái đáp: "Được. Thích ăn gì, các cô cứ tùy tiện gọi." Nói xong đưa thực đơn cho Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.
Mạc Tiểu Hàn không có một chút khẩu vị, ngồi một mình ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Cố Cẩm Tâm thấy rất kỳ quái, đã đạt được tự do, tại sao vẻ mặt Tiểu Hàn còn mất hứng như vậy? Ừ, có lẽ là vì có mặt Sở Thiên Ngạo, Tiểu Hàn không thích ăn cơm với hắn. Nhất định là như vậy, trong lòng Cố Cẩm Tâm suy đoán khi thấy hành động khác lạ của Mạc Tiểu Hàn .
Nếu Bùi Tuấn mời khách, không ăn cũng uổng, Cố Cẩm Tâm không chút khách khí, sảng khoái chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, cái này. . . . . . Đều muốn!"
Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Cố Cẩm Tâm, cảm thấy cô bé này thật sự thú vị vô cùng.
Những phụ nữ khác cùng hắn ăn cơm, thường dè dặt câu nệ, ăn một chút xíu đã nói no rồi, chỉ sợ phá hư hình tượng thục nữ của mình. Cố Cẩm Tâm thì khác, bộ dạng không ăn hết tiền của hắn thề không bỏ qua.
Thật cởi mở, hắn thích.
Gọi xong đồ ăn, Cố Cẩm Tâm lại nói thêm câu: "Tôi còn muốn thêm món đậu phộng nấu sữa."
Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp nói chuyện, có người đã nhàn nhạt mở miệng: "Mạc Tiểu Hàn dị ứng đậu phộng." Là Sở Thiên Ngạo.
Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mình dị ứng đậu phộng, chuyện này trước đây thật lâu trong lúc vô tình chỉ nhắc có 1 lần, không ngờ tới Sở Thiên Ngạo lại nhớ rõ ràng như thế.
Trong lòng xẹt qua một chút suy nghĩ lung tung, Mạc Tiểu Hàn không phân định rõ rốt cuộc đó là gì, chỉ cảm thấy không khí thật ngột ngạt, lúng túng rất áp lực, cô hận không thể nhấc chân đi.
Hiện tại ngồi ở chỗ này, hoàn toàn là một loại đau khổ.
Gian phòng bài trí rất thanh nhã, bên cạnh là một cái kệ thật to, một bình hoa cao rất đẹp, dưới ánh đèn ẩn hiện những bóng mờ, khuôn mặt của Sở Thiên Ngạo, vừa lúc bị che khuất, Mạc Tiểu Hàn không thấy rõ nét mặt của hắn.
Nhưng ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, cho dù trong bóng tối, Mạc Tiểu Hàn cũng có thể cảm thấy tầm mắt sâu như nước này, vẫn rơi trên người cô.
Trước kia ánh mắt của Sở Thiên Ngạo nhìn cô luôn rừng rực, khiến cô có chút chống đỡ không được. Hiện tại ánh mắt hắn lại che giấu tất cả lửa nóng, giống như chỉ còn lại là băng đá lạnh lẽo. Ảm đạm đến nỗi khiến tim Mạc Tiểu Hàn đập rất nhanh.
Món ăn còn chưa mang lên. Thời gian chờ đợi luôn rất dài. Bùi Tuấn lại đề nghị chơi trò lời nói thật - mạo Hiểm, bị Cố Cẩm Tâm không chút do dự cự tuyệt. Trò chơi lần trước để lại cho cô nỗi ám ảnh rất lớn.
Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn ngồi yên lặng, hai người đều không nói chuyện. Bùi Tuấn không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm đề tài.
"Cẩm Tâm, nghe nói cô từ chức?" Bùi Tuấn nhìn mặt của Cố Cẩm Tâm, thấy dưới mắt phải của cô có một nốt ruồi nho nhỏ.
Nghe nói, người có nốt ruồi dưới đuôi mắt, là do kiếp trước, người yêu của họ ôm họ khóc rồi nước mắt rơi xuống mặt tạo thành ấn ký, sau khi đầu thai chuyển thế, nếu may mắn gặp lại thì họ có thể nhận ra người yêu kiếp trước của mình qua nốt ruồi này. Mà những người có nốt ruồi này, một khi gặp gỡ lại người yêu kiếp trước, sẽ một đời một kiếp không thể tách rời.
Không biết người đàn ông trong kiếp trước của Cố Cẩm Tâm đến tột cùng là tuýp đàn ông như thế nào, người đó phải yêu cô đến tận xương tủy mới có thể lưu lại ấn ký trên mặt cô như thế. . . . . .
Bùi Tuấn nhìn chằm chằm mặt Cố Cẩm Tâm, nhất thời suy nghĩ đến thất thần.
"Này ~~!" Cho đến khi bàn tay Cố Cẩm Tâm quơ quơ trước mặt hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Cố Cẩm Tâm tò mò nhìn hắn, rồi lấy tay sờ sờ mặt của mình: "Bùi đại Tổng giám đốc, anh làm gì mà nhìn chằm chằm mặt của tôi thế? Chẳng lẽ trên mặt tôi có cái gì kỳ quái sao?"
Bùi Tuấn bị Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo, cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt nói: "Nhìn chằm chằm cô đương nhiên là bởi vì cô đẹp."
Lời nịnh bợ như thế, khiến Cố Cẩm Tâm đỏ mặt lên.
Tính tình Cố Cẩm Tâm tuỳ tiện, đàn ông phần lớn coi cô như anh em, mặc dù lớn lên cô cũng là một mỹ nhân, nhưng dường như đàn ông đều không chú ý tới điểm này, từ nhỏ đến lớn, cô đều không có duyên với người khác phái.
Hôm nay được Bùi Tuấn dùng lời ngon ngọt khen tặng như vậy, trong lòng thấy rất cao hứng.
Nhưng ngoài miệng lại không chút nào yếu thế: "Không cần anh nói, bản tiểu thư cũng biết mình xinh đẹp như hoa!"
Ánh mắt hẹp dài của Bùi Tuấn lóe lên thần thái khác thường, bắt đầu dụ dỗ Cố Cẩm Tâm : "Cô Cố, công ty chúng tôi đang cần chiêu mộ mấy thư ký xinh đẹp, dù sao cô cũng từ chức rồi, không bằng đến công ty của tôi làm đi!"
Nghe Bùi Tuấn nói, thật sự Cố Cẩm Tâm cũng hơi động lòng, Bùi gia rất có tiếng trong giới giải trí. Mà Cố Cẩm Tâm đối với nghề giải trí lại rất hứng thú, rất muốn tương lai có thể phát triển theo hướng này. Làm ở công ty của Bùi Tuấn, thật đúng là rất thích hợp.
Cố Cẩm Tâm do dự một chút rồi nghiêng đầu hỏi Mạc Tiểu Hàn ngồi ở bên cạnh cô đang yên lặng chơi điện thoại di động: "Tiểu Hàn, cậu cảm thấy đề nghị của Bùi Tổng như thế nào?"
Mạc Tiểu Hàn đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, nhưng thật ra thì chơi cái gì, bản thân cô cũng không rõ ràng lắm, những ngón tay máy móc hoạt động, cố gắng muốn biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác mất mát.
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Ngón tay mơ hồ mở bộ sưu tập hình trong điện thoại của mình. Một tấm hình lập tức đập vào mắt.
Đó là hình chụp chung của cô và Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo ôm chặt cô, mặt ghé sát vào mặt của cô, khóe môi hiện một nụ cười, chỉ khi một đứa bé được ăn ngon kẹo mới có thể lộ ra nụ cười như thế.
Trong ngực Mạc Tiểu Hàn đột nhiên có cảm giác buồn buồn, tấm hình này là do Sở Thiên Ngạo ép cô chụp, lúc ấy cô đang dùng điện thoại di động chụp hình mấy cây kiểng trên ban công, Sở Thiên Ngạo đột nhiên chạy tới, đoạt lấy điện thoại di động của cô, đột ngột kéo cô ôm sát vào trong lòng ngực mình, đưa điện thoại di động ra xa chụp một tấm ảnh chung của 2 người.
"Mạc Tiểu Hàn, trong điện thoại di động của tôi có rất nhiều hình của em, vậy mà điện thoại di động của em một tấm hình của tôi cũng không có! Quá không công bằng!" Ngay lúc đó lời nói của Sở Thiên Ngạo lại vọng về trong đầu của Mạc Tiểu Hàn.
Đúng là trong di động của Sở Thiên Ngạo có rất nhiều hình của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn cười, Mạc Tiểu Hàn buồn, Mạc Tiểu Hàn đi dạo, Mạc Tiểu Hàn ăn cơm, Mạc Tiểu Hàn sáng sớm tỉnh dậy còn mơ màng. . . . . .
Nhưng trong di động của Mạc Tiểu Hàn, phần lớn là phong cảnh, một số hình động vật và cây cảnh. Không có hình Sở Thiên Ngạo.
Bởi vì Sở Thiên Ngạo là một người cuồng chụp hình. Mà mình lại không phải là người như vậy. Mạc Tiểu Hàn nghĩ như thế.
Mạc Tiểu Hàn cắn môi, đưa ngón tay thon dài yên lặng đụng vào tấm ảnh một cái. Trên điện thoại di động hiện lên một lời nhắc nhở "Bạn đồng ý xóa hình này phải không?"
Ngón tay có chút run rẩy, ở chữ "đồng ý" có chút do dự.
"Tiểu Hàn, chơi điện thoại di động nhập tâm như vậy a, nói chuyện với cậu mà cậu cũng không biết." Cố Cẩm Tâm cong miệng lên nhìn Mạc Tiểu Hàn. Hôm nay sao thế, ai cũng như người mất hồn. Bùi Tuấn mất hồn, Mạc Tiểu Hàn mất hồn, mà Sở Thiên Ngạo lại càng không nói câu nào, lạnh băng giống như tảng đá.
Ngón tay chạm thật nhanh dòng chữ "Hủy bỏ", Mạc Tiểu Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Cố Cẩm Tâm xin lỗi: "Cẩm Tâm, thật ngại vì tớ không nghe thấy, cậu vừa nói cái gì?"
"Bùi Tổng mời tớ đến công ty ngài ấy làm việc. Cậu cảm thấy như thế nào?" Cố Cẩm Tâm mong đợi nhìn Mạc Tiểu Hàn. Tiểu Hàn là người rất có chủ kiến, ý kiến của cô vẫn rất có giá trị tham khảo .
"Ách. . . . . . Cẩm Tâm, không phải cậu vẫn muốn phát triển sự nghiệp theo ngành giải trí sao? Tớ cảm thấy đây là một cơ hội. Cậu có thể cân nhắc. Hơn nữa, còn có Bùi Tuấn bảo kê, thì không ai dám khi dễ cậu." Mạc Tiểu Hàn giương mắt nhìn Bùi Tuấn, "Đúng không, Bùi Tổng?"
Bùi Tuấn cười rạng rỡ, "Đó là đương nhiên. Ai dám khi dễ tôi. . . . . . Bạn bè của tôi?"
Nói xong có chút chột dạ nhìn Cố Cẩm Tâm, vừa rồi hắn thiếu chút nữa nói ra câu"Ai dám khi dễ người phụ nữ của tôi", ở trong lòng Bùi Tuấn, Cố Cẩm Tâm đã trở thành người phụ nữ mà hắn muốn bắt giữ
Ở bên cạnh, Sở Thiên Ngạo thờ ơ lạnh nhạt, đối với quyết định của Bùi Tuấn có chút khiếp sợ.
Bùi Tuấn là một người đàn ông phong lưu, không sai, rất nhiều người phụ nữ muốn theo hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đem người phụ nữ mình muốn vào công ty làm việc. Hôm nay sao lại thế? Muốn giải quyết Cố Cẩm Tâm, cũng không nên mang công ty của mình ra mà nói giỡn nha.
Đưa người phụ nữ ăn vài bữa cơm, tặng ít hoa hồng, sau đó đưa ra nước ngoài du lịch vài lần, tặng chút quà có giá trị, người phụ nữ nào mà không giải quyết được?
Sở Thiên Ngạo suy nghĩ, ánh mắt lại không tự chủ được di chuyển đến vị trí của Mạc Tiểu Hàn. Mời ăn cơm, tặng quà có giá trị, đưa đi chơi khắp nơi, tặng hoa hồng. . . . . . Chuyện gì mà hắn chưa làm qua? Nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn không bị hắn giải quyết.
Ý nghĩ bá đạo tham muốn giữ lấy lại nổi lên, Sở Thiên Ngạo giận dữ nhìn Mạc Tiểu Hàn, ý nghĩ không chịu thua lại dâng trào, hối hận vì đã nghe theolời khuyên của Bùi Tuấn, để Mạc Tiểu Hàn tự do.
Hắn không có biện pháp buông tay, thật không bỏ được, thật sự không thể nào bỏ được. . . . . .
Sở Thiên Ngạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Mạc Tiểu Hàn, nghĩ đến chuyện sau này cô sẽ mỉm cười ở trong ngực người đàn ông khác, nghĩ đến cô sẽ sanh con dưỡng cá vì người đàn ông khác, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, trong lòng cảm thấy đau đớn như bị kim đâm.
Lửa giận thiêu đốt trong lòng, phẫn nộ vỗ bàn một cái thật mạnh!
Ba người còn lại giật nảy mình, quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo!