Chương 142: Em nói anh muốn làm gì?
"Này! Anh vẫn chưa xong sao?" Mạc Tiểu Hàn nhỏ giọng hỏi, nhưng cô không biết rằng, lời nói của mình nghe vào tựa như tiếng nỉ non của cô mèo nhỏ, không giống như là tức giận, mà giống làm nũng hơn.
Sở Thiên Ngạo đã nhanh chóng cứng hơn đá, thật muốn hung hăng đem người phụ nữ nhỏ bé này đặt trên giường, mạnh mẽ đâm vào một phen.
"Sở Thiên Ngạo!" Mạc Tiểu Hàn cong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thúc giục.
"Được rồi được rồi, xong rồi." Sở Thiên Ngạo cũng không dám chơi đùa nữa, cứ chơi như vậy, người khó chịu nhất chỉ sợ là hắn.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Lành lạnh, khiến cảm giác sưng đỏ đau nhói này từ từ biến mất.
"Thuốc này quả thật rất hay, em cảm thấy không còn khó chịu nữa rồi." Mạc Tiểu Hàn nũng nịu nói.
Nghe thấy giọng nói quyến rũ Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo nhịn không được nữa, lật người ép lên người Mạc Tiểu Hàn, hôn lên cô ấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.
Sở Thiên Ngạo ngậm đôi môi Mạc Tiểu Hàn, trằn trọc mút vào, muốn đem dục niệm vừa mới bộc phát toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Mạc Tiểu Hàn bị hắn hôn tới thở không được. Đẩy ngực của hắn: "Thiên Ngạo, sao lại kích động như thế. . . . . . Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . ."
Sở Thiên Ngạo hoàn toàn mặc kệ Mạc Tiểu Hàn, bờ môi nóng bỏng ở trên môi của cô không ngừng lượn vòng, đầu lưỡi cũng đưa vào, liếm từng góc nhỏ trong khoang miệng.
Không hôn thì thôi, càng hôn lửa càng thiêu đốt. Loại lửa này cháy muốn ngập trời, nhưng không được thỏa mãn, khiến Sở Thiên Ngạo cảm giác mình muốn phát điên!
Đột nhiên lật người xuống giường, vọt vào phòng tắm, Sở Thiên Ngạo mở vòi sen, làn nước lạnh như băng lập tức từ đầu tới chân tưới xuống!
Lạnh thấu xương, khiến ngọn lửa thiêu đốt trên người từ từ dịu lại. Sở Thiên Ngạo dội nửa giờ, cảm giác mình đã dễ chịu hơn. Mới ra phòng ngủ.
Mái tóc đen ướt nhẹp, gương mặt tuấn tú vẫn còn lưu lại dục vọng, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, bộ dạng Sở Thiên Ngạo, anh tuấn mà tà mị.
"Sao đột nhiên lại chạy đi tắm?" Mạc Tiểu Hàn vẫn không biết lý do Sở Thiên Ngạo đi tắm nước lạnh, ngây ngốc hỏi.
"Tiểu yêu tinh! Còn không phải là bởi vì em sao!" Sở Thiên Ngạo đi tới nhéo một cái vào mặt của Mạc Tiểu Hàn, cắn răng nghiến lợi nói.
Mạc Tiểu Hàn đang muốn nói chuyện, "Óc ách. . . . . ." Trong bụng phát ra tiếng kêu rất nhỏ, thì ra là bụng bắt đầu hát lên thành không nhà trống.
Từ tối hôm qua tới bây giờ, căn bản là chưa ăn gì, còn cùng Sở Thiên Ngạo đại chiến nhiều lần, Mạc Tiểu Hàn đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi !
Sở Thiên Ngạo cũng nghe thấy, nhìn Mạc Tiểu Hàn cười xấu xa. Nặt của Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ lên. Thiệt là! Đói thì bụng kêu không phải chuyện rất bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
Hung hăng trừng Sở Thiên Ngạo một cái.
"Vật nhỏ? Đói bụng? Để anh gọi đồ ăn vào." Sở Thiên Ngạo cưng chiều vuốt tóc Mạc Tiểu Hàn, đôi môi lại áp vào cổ cô chậm rãi hôn.
Đây là người phụ nữ của hắn, hắn làm sao cũng yêu không đủ, hôn không đủ.
"Không cần, em đã hẹn Cẩm Tâm buổi trưa ăn cơm chung." Mạc Tiểu Hàn từ chối không chút nghĩ ngợi.
"Nghe lời, em bôi thuốc đã đỡ đâu, nhà hàng lại xa, làm sao em đi được?" Sở Thiên Ngạo không cho Mạc Tiểu Hàn đi ra ngoài.
"Không sao, em đi chậm một chút." Mạc Tiểu Hàn có rất nhiều lời muốn nói với Cẩm Tâm. Cô còn muốn hỏi Cẩm Tâm và Bùi Tuấn phát triển tới mức nào rồi, tối hôm qua giữa hai người mập mờ vô cùng.
Thấy Sở Thiên Ngạo cau mày không vui. Mạc Tiểu Hàn vội chủ động hôn lên mặt hắn một cái, "Thiên Ngạo, có được hay không vậy! em sẽ cẩn thận."
Mạc Tiểu Hàn rất ít khi chủ động, giờ cô chủ động hôn như vậy, còn nhẹ giọng nũng nịu , Sở Thiên Ngạo lập tức mềm lòng.
"Vậy cũng được, anh cũng kêu Bùi Tuấn. Bốn người cùng nhau ăn." Sở Thiên Ngạo bắt đầu gọi điện thoại cho Bùi Tuấn.
Cố Cẩm Tâm đã ngồi ở nhà hàng chờ Mạc Tiểu Hàn một lúc rồi. Thấy Mạc Tiểu Hàn cùng Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn đi vào. Khẽ đổi sắc mặt.
Trên mặt Bùi Tuấn vẫn là nụ cười phong lưu đa tình, không nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Nhưng Cố Cẩm Tâm lại cảm thấy rất không được tự nhiên, cô còn chưa biết phải đối mặt Bùi Tuấn như thế nào.
"Cẩm Tâm!" Sở Thiên Ngạo và Cố Cẩm Tâm cùng lên tiếng chào, ở trước mặt là bạn bè tốt của Tiểu Hàn, hắn đương nhiên cũng muốn thể hiện. Hắn dù sao cũng chỉ là bạn trai thử nghiệm, còn một tháng nữa mới tới kỳ khảo sát.
Nhìn Sở Thiên Ngạo mỉm cười. ánh mắt Cố Cẩm Tâm vẫn không kìm chế được liếc qua Bùi Tuấn.
Nhưng Bùi Tuấn chỉ là nhàn nhạt nhìn Cố Cẩm Tâm gật đầu, cười cười đi vào chỗ ngồi.
Nụ cười kia, hoàn toàn giống như đối với một người bạn bình thường, ai nhìn cũng không biết, tối hôm qua hắn vẫn còn ở trên người Cố Cẩm Tâm dong ruổi, nói nhiều những lời nóng bỏng kích tình như vậy!
Tức giận và uất ức xông lên trong đầu của Cố Cẩm Tâm, tay của cô ở dưới khăn trải bàn siết thật chặt, thật muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn và SỞ THiên Ngạo, cô chỉ có thể nhịn!
Bữa trưa rất phong phú, đều là theo tiêu chuẩn cao nhất của hội quán suối nước nóng .
"Ăn cá." Sở Thiên Ngạo gắp cho Mạc Tiểu Hàn một miếng cá, trước tiên tỉ mỉ lựa xương cá bỏ đi, rồi mới đưa tới khóe miệng Mạc Tiểu Hàn .
Mạc Tiểu Hàn có chút lúng túng, làm cái gì vậy? Diễn màn ân ái sao? Bên cạnh còn có Cẩm Tâmvà Bùi Tuấn, vậy mà Sở Thiên Ngạo cũng không biết ngượng!
"Bỏ vào chén của em là dược rồi. Em tự mình ăn." Mạc Tiểu Hàn cố tình ngiêng đầu, tránh miếng cá Sở Thiên Ngạo đưa đến khóe miệng.
Nhìn hai người thân mật với nhau, Cố Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm. Sở Thiên Ngạo bá đạo thì có bá đạo, nhưng đối với Mạc Tiểu Hàn là thật tâm thương yêu, cưng chiều, thật khiến người ta hâm mộ. . . . . .
Chương 142.2: Em nói anh muốn làm gì? [2]
Ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Bùi Tuấn một cái, lại thấy Bùi Tuấn hoàn toàn không hề chú ý tới Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn. Đang cúi đầu chơi điện thoại di động.
Nhìn ngón tay hắn lướt thật nhanh, chắc là gởi nhắn tin. Trên mặt còn hiện lên một nụ cười, kiểu cười đó Cố Cẩm Tâm rất quen thuộc, đó là một nụ cười thân mật chỉ có giữa tình nhân với nhau..
Trái tim đau nhói, Bùi Tuấn gởi nhắn tin cho ai đây? Đối phương, là một mỹ nữ xinh đẹp như thế nào đây?
Đang dùng cơm, Bùi Tuấn chợt nhận được tin nhắn của em gái: "Anh, anh đang làm gì? Hôm nay em bay về nước. Em và Thiên Hi về. Đến lúc đó anh cùng anh Thiên Ngạo đến đón chúng em nha!"
Tiểu nha đầu, rốt cuộc cũng chịu về. Bùi Tuấn mang trên mặt nụ cười cưng chiều, gửi tin trả lời cho em gái: "Được. Anh nhất định đi đón em. Trên đường chú ý an toàn."
Nhắn tin xong, Bùi Tuấn ngẩng đầu chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, ánh mắt lại đụng phải ánh mắt Cố Cẩm Tâm.
Nhịp tim Cố Cẩm Tâm đột nhiên chậm một nhịp, có chút bối rối rũ xuống.
Cố Cẩm Tâm hốt hoảng né tránh, lại bị Bùi Tuấn lý giải là lạnh lùng. Đôi mày rậm nhíu lại, hắn đối với Cố Cẩm Tâm như thế nào, sao cô lại lạnh lùng như vậy? Giống như tối hôm qua căn bản chưa từng ở dưới thân người hắn uyển chuyển mê người?
Buổi sáng từ phòng hắn khóc rồi điên cuồng chạy đi, khiến Bùi Tuấn không hiểu tại sao. Bùi Tuấn là tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ đều là phụ nữ dỗ ngọt hắn, chứ không bao giờ có chuyện hắn dỗ ngọt phụ nữ!
Bùi Tuấn nhún nhún vai, nếu Cố Cẩm Tâm lãnh đạm như vậy, vậy hắn cũng không cần thiết phải mặt nóng dán vào mông lạnh của cô. Quyết định xong chủ ý, Bùi Tuấn cũng yên lặng ăn cơm , mắt cũng không nhìn tới Cố Cẩm Tâm bên kia.
Cố Cẩm Tâm càng ăn trái tim càng băng giá. Thấy biểu tình lãnh đạm ccua3 Bùi Tuấn, trong lòng càng thêm tức giận không thôi!
Một bữa cơm mà bốn người đều có những suy nghĩ khác nhau. Ăn xong lên xe về, cuối cùng trở lại thành phố C.
Đưa Cố Cẩm Tâm và Mạc Tiểu Hàn về đến nhà, Sở Thiên Ngạo lại đứng ỳ tại chỗ không chịu đi.
Cố Cẩm Tâm thấy hai người dính nhau như keo, cũng biết ý tránh vào phòng ngủ của mình.
Sở Thiên Ngạo kéo Mạc Tiểu Hàn đến phòng của cô, trở tay đóng cửa lại, Sở Thiên Ngạo lập tức gấp gáp đem Mạc Tiểu Hàn đè vào cửa, bờ môi nóng bỏng cứ như vậy dính vào.
Kỹ thuật hôn của Sở Thiên Ngạo vô cùng tuyệt vời, liếm láp, cắn, chỉ một lát sau đã khiến sắc mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ tươi, thở hồng hộc.
"Đừng, Cẩm Tâm ở bên cạnh! Hôm nay không phải anh còn đi họp sao? Mau trở lại công ty đi." Mạc Tiểu Hàn thật sự sợ nhiệt tình của Sở Thiên Ngạo, lo lắng lau súng lại cướp cò, rồi làm ra chuyện gì.
Mặc dù sưng đau giữa hai chân đã tiêu mất, nhưng Cẩm Tâm ở cách vách, cô không có khả năng cùng Sở Thiên Ngạo làm cái đó .
"Em đuổi anh đi?" Sở Thiên Ngạo có chút đau lòng. Thật mong ngóng được về nhà, nhìn xem nơi đó của Mạc Tiểu Hàn đã đỡ chưa. Hắn thật sự kìm nén muốn chết rồi. Người phụ nữ quyến rũ này cứ lý lắc bên cạnh hắn, nhưng ăn không được, cảm giác này thật khiến người ta phát điên!
"Không phải, về sau thời gian còn nhiều mà. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn nói xong, ngay cả mình cũng đỏ mặt.
"Tiểu Hàn, dời qua nhà anh ở có được hay không?" Sở Thiên Ngạo thích nhất bộ dáng thẹn thùng của Mạc Tiểu Hàn, nghe Mạc Tiểu Hàn mềm giọng giải thích, điểm khó chịu trong lòng đã sớm ném ra sau ót.
"Ách, em, em đang ở cùng Cẩm Tâm!" Mạc Tiểu Hàn cũng có chút do dự, mình phiền toái Cẩm Tâm đã lâu rồi, cô ở đây đã lâu mà Cẩm Tâm vẫn không chịu thu tiền phòng, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng muốn dọn tới nhà Sở Thiên Ngạo ở sao? Bóng ma trước kia hiện về.
Nhìn thấu những lo lắng của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo dán miệng lên lỗ tai của cô, nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói thật thấp, thay vì nói chuyện, thà rằng nên nói là thổi hơi vào tai cô đúng hơn: "Em ở đây Cẩm Tâm, cô ấy cũng không thuận tiện a! Nhà anh rộng rãi. Lại ở trung tâm chợ, em đi tìm công việc cũng dễ dàng. Tiểu Hàn, anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em, trước kia là anh không tốt. Đừng lo lắng, được không?"
"Ừ, được rồi." Mạc Tiểu Hàn do dự một chút, cuối cùng đáp ứng Sở Thiên Ngạo. Cô chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm chính thức, chờ kiếm được ít tiền, sẽ ra ngoài thuê phòng ở một mình.
Sở Thiên Ngạo mừng rỡ, cao hứng ôm sát Mạc Tiểu Hàn, nụ hôn nóng bỏng theo cổ chạy xuống. Kích thích khiến Mạc Tiểu Hàn một hồi run rẩy.
Mạc Tiểu Hàn nói với Cố Cẩm Tâm chuyện muốn dọn đi, Cố Cẩm Tâm mặc dù có điểm không d9ah2 lòng, nhưng hiểu ý. Dù sao hiện giờ Tiểu Hàn đã hòa hảo với Sở Thiên Ngạo rồi, là người yêu chính thức của nhau, ở cùng một chỗ là rất bình thường .
Đồ của Mạc Tiểu Hàn không nhiều lắm, sắp xếp vừa một túi du lịch là xong.
Thu dọn đồ xong. Sở Thiên Ngạo kéo rèm cửa màu trắng xanh lên, từ từ hướng Mạc Tiểu Hàn đi tới.
"Anh, anh làm gì đấy?" Mạc Tiểu Hàn cảnh giác che ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo.
"Vật nhỏ, em nói anh muốn làm gì?" Sở Thiên Ngạo đem Mạc Tiểu Hàn bức đến góc tường, hai tay chống trên tường, giam cầm Mạc Tiểu Hàn trong ngực.
Giọng nói thật thấp, mang theo sắc thái ham muốn vô cùng rõ ràng.