Chương 171: Tặng quà cho ngự ngạo thiên
Bọn họ người đi trước người đi sau đến cửa hàng bách hóa, vừa mới đến cửa vào, Dao Dao đột nhiên dừng lại.
Ngự Ngạo Thiên quay đầu lại tò mò: “Bảo bối, nhìn thấy thứ gì rồi?” Rồi chuẩn bị lấy tiền ra đưa cô.
Ai biết, cô cười một cách bí ẩn, ra hiệu một động tác vô cùng khoa trương, hào sảng nói: “Nào, bất cứ món nào dưới một ngàn đồng, anh có thể tùy ý chọn một cái!”
“?” Nhìn thấy dáng vẻ bộc phát của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên sững người một lát, cười gian xảo: “Phát tài rồi sao?”
Đôi mắt to của cô nhìn trái nhìn phải, sau khi đã xác định không có nhiều người xung quanh, cố tình làm ra vẻ huyền bí từ trong túi áo lôi ra một xấp giấy bạc dày cộp đựng bên trong phong bì, nói: “Hây, hây, hây, hây! Em nhận lương rồi!”
Ồ, hắn vậy mà lại quên mất hôm nay là ngày phát lương, Ngự Ngạo Thiên vẫn giữ tư thế khom lưng nói chuyện với cô, nhìn xấp tiền trong tay cô: “Nhiều đó nha!”
“Đúng vậy, em làm nhân viên ở đây một tháng lương là tám ngàn nhân dân tệ, vừa mới học việc được ba ngày giám đốc đã trả cho em hai ngàn. Vì vậy, em có một vạn rồi!” Đây thực sự là số tiền tính bằng vạn đầu tiên mà cô kiếm được trong đời, đâu chỉ có mỗi vui mừng không thôi. “Đúng rồi, còn lương của anh là bao nhiêu?”
“Anh á? Anh làm gì có lương.”
“Không có? À ừ ha, cũng đúng, tiền trong công ty đều là của anh mà!”
“Tháng này mình nhận được một vạn, thế mà Ngạo Thiên lại còn không biết chỗ đó là bao nhiêu tiền. Haiz, làm ông chủ là sướng như vậy sao.”
“Được rồi, được rồi, anh mau chọn quà đi nào!”
Thấy Dao Dao bắt đầu thúc giục mình rồi, Ngạo Thiên đảo mắt nhìn: “Bảo bối à, em nhận được nhiều lương như vậy, sao chỉ mua tặng anh món quà một ngàn chứ?”
“Này, anh còn muốn món quà bao nhiêu?” Dao Dao nhíu mày không hiểu, nghĩ lại thì Ngự Ngạo Thiên giá trị như vậy, mười triệu đối với hắn mà nói còn giống như là một xu, chính xác là cái gì hắn muốn đều có thể mua được.
Cô khó xử mà liếm liếm môi, chỉ đành nén đau lòng vứt bỏ những thứ mình yêu thích rút từ trong phong bì ra mười lăm tờ một trăm đồng: “Một ngàn năm trăm đó, được chứ?”
“Có một ngàn năm trăm?”
Nhìn biểu hiện không thích trên mặt của Ngạo Thiên, cô đành phải vậy, dậm chân: “Hai ngàn! Không thể nhiều hơn được nữa.”
“Hây? Bảo bối, anh còn nghĩ em ít nhất cũng sẽ chia cho anh một nửa chứ.”
“Như vậy sao mà được? Em phải đưa cho mẹ năm ngàn tiền phí sinh hoạt, em khai giảng đến nơi rồi, ít nhất phí sinh hoạt cũng phải là hai ngàn.
“Vậy còn một ngàn kia đâu?”
“Một ngàn còn lại là để mua quà cho Nam Lộc, Long Kỳ, Bạch Linh, tổng thanh tra Uông! Dẫu sao họ cũng đã chăm sóc cho em lâu như vậy.”
Ngự Ngạo Thiên vừa nghe thấy điều này, từ từ đứng thẳng người lên, cười thỏa mãn: “Coi như bảo bối của anh tốt bụng. Được rồi, hai ngàn thì hai ngàn.”
Hây, cái gì mà hai ngàn thì hai ngàn chứ, nói như là cô ngược đãi hắn vậy! Nên biết rằng số tiền tiêu cho việc tặng hắn quà là trích từ phí sinh hoạt tháng sau của cô chứ!
“Mua gì đây ta?” Ngự Ngạo Thiên lộ ra ánh mắt bí hiểm, cuối cùng dừng lại ở một gian hàng đồng hồ: “Bảo bối, đến đây.” Hắn mau chóng bước về phía hàng đồng hồ.
Dao Dao vội vã theo sau.
Nhân viên trong cửa tiệm nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên bước vào, trước mắt không kìm được sự rạng rỡ, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay thì thầm: “Này, em nhìn thấy chưa, thấy cái đó chứ! Trên cổ tay của anh trai kia là... là Patek Philippe.”
“Tôi thấy, không phải chứ, hình như là thật đó. Nhiều tiền lại còn đẹp trai nữa!” Mấy người nhân viên đổ xô lên trước niềm nở: “Tiên sinh, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi ngài muốn xem thương hiệu nào, chúng tôi sẽ giới thiệu với ngài.”
Hắn cười nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn sang Dao Dao ở phía sau: “Bảo bối, em giúp anh chọn một chiếc đi.”
“Á? Em, giúp anh chọn... đồng hồ sao?” Chiếc đồng hồ là biểu tượng danh tính của một người đàn ông nhưng cô ấy chỉ có thể cho hắn một chiếc đồng hồ với giá hai ngàn nhân dân tệ.
“Không phải em nói nhận lương rồi thì muốn tặng quà cho anh sao? Chẳng lẽ anh lại tự chọn?”
Ách, hắn nghiêm túc thật ư? “Nhưng không phải anh đã có đồng hồ rồi sao?” Hơn nữa, trong phòng trưng bày nhà hắn, có cái đồng hồ nào mà giá trị không trên mấy chục vạn chứ?
Ngự Ngạo Thiên đưa cổ tay lên, nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ mà hắn đang đeo trên cổ tay xuống, sau đó...
Mạnh tay ném đi!
“Lạch cạch.” Patek Philippe hàng mấy trăm vạn rơi xuống đất vỡ vụn ra rồi!
Mắt của Dao Dao mở to hết cỡ, còn những người xung quanh toàn bộ đều ngây dại đi rồi.
“Bây giờ không còn nữa rồi.” Ngự Ngạo Thiên lắc lắc cổ tay hiện tại đã trống trơn.
Dường như từ lúc nãy, cô đã định nói điều gì đó nhưng miệng đã mở ra mà âm thanh lại không thể thốt ra được, mấy trăm vạn đó, bây giờ thành như vậy? Không còn nữa? Mất rồi? Ngự Ngạo Thiên hắn có điên không vậy?
“Còn không mau chọn cho anh đi!” Dứt lời, hắn không thể kiên nhẫn hơn nữa bèn tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Em... em... em đi chọn.” Cô đi về hướng quầy trưng bày đồng hồ.
Nhưng nhân viên phục vụ cũng đã lấy lại tinh thần, lập tức đi theo sau Dao Dao: “Em gái, đó là anh trai em à?”
Á? Anh trai?
Cũng đúng, trước nay cùng Ngạo Thiên ở trước mặt nhiều người cũng không có nắm tay, luôn là một người đi trước một người đi sau. Xét về mức độ phù hợp và sự khác biệt giữa họ thì chỉ có thể gợi cho người ta nghĩ đến anh trai đưa em gái ra ngoài thôi.
“Đúng, đúng vậy là anh họ. He he.”
“Oa, anh của cô thương cô thật đấy.”
“Thương?” Dao Dao nheo mắt về phía Ngự Ngạo Thiên đang ngồi lạnh lùng ở một chỗ không xa kia, có chút không hiểu ý của nhân viên.
“Đúng vậy. Anh trai cô vì không muốn cô phải phân tâm mà sẵn sàng hủy đi chiếc đồng hồ đáng giá của anh ấy như vậy, lẽ nào lại không phải là thương?”
Đây là... thương?
“Thần Dật, chúc mừng sinh nhật. Quà của anh nè.”
“Điện thoại.”
Nhớ lại năm đó sinh nhật 18 tuổi của Phong Thần Dật, Dao Dao đã dùng số tiền học bổng của mình để tặng cho anh một chiếc di động Samsung trị giá khoảng hai ngàn nhân dân tệ.
“Hầy, bây giờ người ta đều dùng Iphone cả rồi nhưng mà em không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể tặng anh chiếc Samsung này nhưng mà nó cũng “Sịn” hơn chiếc điện thoại hiện tại của anh rồi. He he.”
“Cũng đúng. He.” Anh mỉm cười ngạc nhiên. Ai biết, chiếc điện thoại cũ kia ngay lập tức bị ném xuống sông.
“Hây, anh làm gì mà lại vứt chiếc điện thoại kia đi?”
“Nếu không vứt cái cũ đi, anh làm sao có thể chuyên tâm chỉ yêu món quà của em đây?”
Lúc đó Dao Dao cảm thấy hành động này của Phong Thần Dật có chút lãng phí rồi nhưng mà lời của anh ấy thì rất cảm động. Tuy nhiên... khi cô tặng anh món quà sinh nhật này, cô cũng không biết rằng anh ấy cũng là một người giàu có.
Sau này, không lâu sau cô cũng biết được xuất thân của Phong Thần Dật; cũng biết rằng chiếc điện thoại di động năm xưa anh ta ném xuống sông là chiếc điện thoại di động xa xỉ nhất hiện nay, chiếc Vertu trị giá bốn mươi tám vạn!