Chương 258: Phong khả hinh thích kỳ liên ngạo vân
Phong Thần Dật giống như là bị điểm huyệt, sững sờ tại chỗ, không buông tay, cũng không nói gì, chẳng qua là gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cái trán đang cúi xuống của cô.
Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới, chiến tranh giữa bản thân cùng Ngự Ngạo Thiên sẽ liên luỵ đến Dao Dao ở bên trong. Sở dĩ ngày hôm nay từ sáng sớm hắn đã tới trường học của Dao Dao, chính là đến vì chuyện ngày hôm qua.
Xem ra dường như...
Vẫn là đã muộn.
“Em đừng nói với anh đây là đang bái lạy anh, em không phải nói thích hắn, hắn cũng thích em sao? Hắn cũng thích em như vậy?”
Nghe được Phong Thần Dật chất vấn, Dao Dao thật có loại cảm giác mình bị đánh một bạt tai thật mạnh, nếu như không phải là mong muốn Phong Thần Dật mau chút dừng tay, cô như thế nào sẽ nói ra lời nói dối như vậy? “Đó là chuyện của hai chúng tôi, không liên quan đến anh.”
“Đúng, không liên quan đến anh. Nhưng em đừng quên, Lạc Dao Dao, anh trước đây cũng đã nói, sau này sẽ khiến em sống trong thống khổ nhưng mà...”
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn quay đi, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười âm trầm: “Tình cảm của các ngươi thật đúng là một chút thử thách cũng không qua nổi!”
A? Thử thách? Không có tình cảm thì thử thách cái gì hả?
“Phong Thần Dật, anh thật đúng là... khốn nạn!” Cô cắn răng, vung tay lên, “bốp” một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt của hắn.
Đây là người mà cô yêu năm năm sao?
Từ mười bốn tuổi bắt đầu thầm mến hắn, đến mười lăm tuổi đi lại với nhau, mười bảy tuổi chia tay, mười chín tuổi lại gặp lại, đây chính là người nam nhân cô yêu, một người nam nhân ích kỷ như vậy sao?
Vì sao trước kia Phong Thần Dật không phải như vậy? Nếu như hắn trước kia là người như vậy, cô liền có thể vứt bỏ phần tình yêu này từ sớm, không! Có thể nói, cô căn bản cũng sẽ không thích hắn!
“A.”
Phong Thần Dật khinh thường cười một tiếng, chậm rãi buông tay đang bắt lấy cổ tay của Dao Dao, vuốt mặt của mình: “Dù sao hình ảnh của anh ở trong lòng em đã thành như vậy rồi. Em nhớ kỹ, Lạc Dao Dao, sau này loại chuyện như vậy tùy thời sẽ phát sinh, em liền chuẩn bị tốt việc lấy nước mắt rửa mặt đi!” Dứt lời, hắn mặt không thay đổi trở lại trong xe.
“Phong... Phong tổng.”
Chứng kiến hết thảy toàn bộ từ trước, Lisa chậm rãi đưa ra một cái khăn tay: “Ngài... Ngài là cố ý để Lạc tiểu thư đánh sao?”
Phải biết rằng, trẻ con lớn lên ở Phong gia, bắt đầu từ lúc còn nhỏ chuyện thứ nhất phải học tập chính là thuật tự vệ, đây là vì phòng ngừa bị bắt cóc, cũng là học để phòng thân.
Phong Thần Dật mười một tuổi cũng đã lấy được đai đen quyền đạo, cho nên thân thủ tuyệt đối không thua Ngự Ngạo Thiên.
Giống như cái tát của Dao Dao này, hắn vốn dĩ có thể dễ dàng tiếp được, thế nhưng hắn lại đưa mặt ra chịu tát, đủ để thấy được, hắn là tự nguyện bị đánh!
“Không liên quan đến cô! Lái xe đi!”
“Quay về công ty sao? Phong tổng.”
“Không.”
Hai tròng mắt u ám lạnh lẽo, hắn ném cái khăn cầm trong tay ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Đi tập đoàn Bác Sâm!”
“Vâng, Phong tổng.”
Chiếc xe chói mắt cuối cùng nhanh chóng rời khỏi sân trường nhưng một màn mới vừa kia lại như đang hiện hữu thật lâu trước mắt những bạn học đang xem náo nhiệt này.
“Cô gái kia có quan hệ gì với người Phong gia hả?”
“Đúng vậy, nhìn dáng dấp là bạn gái đi?”
“Dừng, cũng khó trách được, cô gái kia dáng dấp xinh đẹp như vậy. Nhưng can đảm thật, cô ấy không lưu một chút mặt mũi nào cho người Phong gia, không sợ bị bỏ rơi sao?”
“Ai biết được.”
Nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Dao Dao lựa chọn không chú ý, vùi đầu bước nhanh về phía trong sân trường.
“Này. Lạc Dao Dao.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Dao Dao chợt dừng bước lại, lạnh lùng nhìn sang: “Phong Khả Hinh?”
A, hết anh trai tìm ngược, em gái lại tới tìm ngược nữa sao? Tới cùng là kiếp trước cô thiếu Phong gia cái gì hả?
“Cô không cần thiết dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi gọi cô lại, không phải là tới tìm cô gây phiền toái.” Phong Khả Hinh mặt mang nụ cười đi tới trước mặt cô.
“Xuất phát từ sự tò mò, tôi có hỏi qua chuyện giữa anh tôi với cô, tôi thật không nghĩ tới, cô chính là bạn gái máu lạnh ở Nhật Bản của anh trai tôi.”
“Hả?” Cái gì mà... “cô chính là”. Chẳng nhẽ Phong Thần Dật trước đây có nói qua mình với em gái của hắn?
“Các người hẳn là chia tay vào hai năm trước đúng không?”
“Ừm.”
“Ác, chẳng trách, cha tôi vẫn luôn kêu anh hai về nước kế thừa gia nghiệp, hắn lại sống chết cũng không về, kết quả hai năm trước đột nhiên gọi điện thoại tới chủ động nói muốn về nước chứ. Trong lòng là sợ thấy cảnh thương tâm a.”
Phong Khả Hinh lầm bầm lầu bầu nói, vẻ mặt tò mò hỏi: “Này, trong hai năm các người chia tay, anh trai tôi nhiều lần đi Nhật Bản tìm cô, cô không muốn nối lại với anh tôi sao?”
Cái gì hả? Phong Khả Hinh nói cái gì đó? “Sau khi chúng tôi chia tay, cũng không hề gặp mặt lại, cho đến khi tôi về nước trước đó không lâu.”
“Hả? Không thể nào! Nhà chúng tôi vốn không có sản nghiệp ở Nhật, anh trai tôi không có bất kỳ lý do gì để đi Nhật Bản. Nhưng trong đoạn thời gian các người mới vừa chia tay đó, anh trai tôi trung bình mỗi tuần đều cũng đi Nhật bản một lần, sau đó sẽ chạy về trong đêm chủ nhật giai đoạn sau chuyện của công ty càng ngày càng nhiều, hắn mới giảm bớt một chút tần suất đi Nhật Bản. Cũng chính là gần nửa năm này hắn mới ngừng việc đi Nhật Bản. Hắn không phải đi Nhật Bản tìm cô, còn có thể tìm ai?”
Lời nói này của Phong Khả Hinh cũng không biết là cố ý hay là vô tình nhưng trong lúc vô tình lại làm cho lòng của Dao Dao chấn động thật lớn.
Thật ra thì trong vòng nửa năm khi mới vừa chia tay hắn, bạn học truyền nhau lời đồn nhìn thấy Phong Thần Dật ở cửa trường học, khi đó cô bởi vì quá mức thương tâm, tự phong bế mình, dường như ngăn cách tất cả tin tức về Phong Thần Dật ở ngoài, cũng không có đi hỏi kỹ.
Bây giờ, dựa theo lời của Phong Khả Hinh mà nói, xem ra tin tức các bạn học truyền tai nhau chắc là thực sự.
A, rõ ràng khi chia tay thể hiện thái độ không ngại đến vậy, làm cho lòng người đau muốn nứt ra, sau lại làm nhiều chuyện tình ấm lòng người như vậy, hắn sao phải khổ như thế chứ?
Được rồi! Được rồi! Cô đã không muốn lại đi nhớ đến Phong Thần Dật nữa, tình cảm rõ ràng vừa mới chết đi, chẳng lẽ lại muốn đốt lên một lần nữa sao? Cô không muốn như vậy, cô thế này là đã quá mệt mỏi. “Cô cũng đã gặp Ly Nặc Đình rồi chứ!” Đúng! Hẳn là đã gặp Ly Nặc Đình rồi!
“Thôi đi, Ly Nặc Đình? Trước đó không lâu, Ly gia còn có ý đồ muốn trở thành thông gia của Phong gia chúng tôi, nói muốn đem hai con gái gả tới đây nữa chứ, kết quả là anh hai tôi trực tiếp cự tuyệt. Hắn không thật sự có cảm giác với Ly Nặc Đình, lại vì sao phải từ chối cuộc hôn sự này đây? Rõ ràng, thông gia cùng hai con gái Ly gia, đối với việc giành lấy vị trí tổng tài của anh hai tôi sẽ dễ dàng hơn.” Hai tay Phong Khả Hinh ôm ở trước người, nở nụ cười châm chọc.
Cô cho là mình nhắc đến Ly Nặc Đình, Phong Khả Hinh có thể cũng sẽ không nói nữa nhưng không nghĩ tới lại liên quan tới một vấn đề khác, chuyện mà cô không biết gì.
Mím chặt môi, cô khẽ nhíu chân mày: “Phong Khả Hinh, cô nói với tôi những lời này là có mục đích gì?”
Phong Khả Hinh sửng sốt một chút, thật không hổ là thiên tài Lạc Dao Dao, lời nói ra chuẩn xác như vậy. “Con người của tôi từ trước đến nay luôn lòng ngay dạ thẳng, cô cũng đã hiểu rõ rồi, vậy tôi cũng không cần thiết phải phủ nhận. Đúng! Tôi là có mục đích! Nói thật cho cô biết, tôi thích Kỳ Liên học trưởng đấy.”