Chương 270: Trong lòng hắn xem cô là gì?

“Tôi...” Cô muốn nói mình ai cũng không sợ nhưng vừa thấy Ngự Ngạo Thiên bên cạnh, cô vội vàng cúi đầu, lắc lắc một cái: “Tôi cũng có sợ mà.”

“Hả? Ngay cả người chính phủ đều phải sợ cô, cô thì còn có thể sợ ai nữa đây?”

“Cậu… cậu không nhìn ra sao? Ngực phẳng đương nhiên là sợ Ngạo Thiên rồi!”

Đúng, cô đúng là rất sợ... rất sợ Ngự Ngạo Thiên, giống như tầng cuối cùng của chuỗi thức ăn, đó chính là cô một đại luật sư cũng sợ xã hội đen có được hay không? Lỡ như chọc giận Ngự Ngạo Thiên, cô có thể lặng yên không tiếng động biến mất khỏi trái đất này.

“À thì ra là như vậy, xem ra sau này nếu cô hùng hổ với bọn tôi, bọn tôi sẽ tìm Ngự Ngạo Thiên đến trị cô mới được!”

Nghe lời trêu ghẹo của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên hừ lạnh cười một tiếng, con ngươi thâm thúy nhìn qua Dao Dao đang cúi đầu xuống, cười tà nói: “Cô nhóc này nếu như trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, cậu cho là tìm đến tôi thì có thể làm gì được sao? Biện pháp tốt nhất... chính là đừng cho cô ấy có cơ hội đó!”

“...” Haiz. Dao Dao không có hứng thú liếc mắt qua, Ngự Ngạo Thiên này đúng là không có nói chuyện dễ nghe, lúc nào cũng có thể dùng lời nói đem nói đến người khác phải phát run. Hừ, nên ăn gì đây! Cô cầm đũa lên, không ngừng ăn thức ăn trên bàn...

Bữa ăn tối kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người.

“Ngạo Thiên, cậu đi đâu?” Tất cả mọi người đồng loạt đi ra khỏi phòng ăn leo lên chiếc xe dịch vụ nhỏ, phụ trách lái xe là Hàn Ly Thương tò mò hỏi.

“Về nhà.”

“Tôi biết nhưng cậu muốn về nhà nào?”

“Về khu nhà ở của chúng ta.”

“Vậy...” Hàn Ly Thương lạnh lùng quét mắt nhìn phía Dao Dao: “Vậy cô ấy thì sao?”

“Anh Ly Thương, chẳng lẽ anh không biết sao, Dao Dao đã ở nhà của chúng ta rất lâu rồi.”

Long Kỳ vừa nói xong, sắc mặt Hàn Ly Thương nháy mắt trầm xuống: “Ngạo Thiên, lời Long Kỳ nói là thật sao?”

Nghe Hàn Ly Thương cao giọng chất vấn, Dao Dao khẩn trương hít sâu một hơi.

Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười trấn an với cô, bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô lại: “À à, do khoảng thời gian gần đây công ty tương đối bận rộn, cho nên tôi quên nói lại với các cậu, tôi đã sắp xếp Dao Dao ở chung với chúng ta...”

“Tôi đã biết rồi.” Hàn Ly Thương phun ra bốn chữ, “Phanh” một tiếng, dùng sức mở cửa xe ra bước nhanh rời đi.

Nhưng vẫn chưa hết, Mạc Tuyết Đồng ngồi ở hàng ghế sau không nói lời nào, cũng mở cửa xe theo Hàn Ly Thương rời đi.

Trong nháy mắt, bầu không khí bên trong xe trở nên gượng gạo vô cùng, Dao Dao mím môi nói: “Em… em sẽ sớm dọn đi.”

“Yên tâm đi, bảo bối, em không cần để ý đến thái độ của Ly Thương và Tuyết Đồng, anh hiểu tính tình bọn họ mà, đối với anh bọn họ cũng tỏ thái độ như vậy, với tính cách của mấy người này, phải da mặt dày mới được.”

“Đúng vậy, ngực phẳng, anh Ly Thương và Tuyết Đồng đều là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, trong nóng ngoài lạnh, nếu cô ở chung với bọn họ, trở nên quen thuộc sẽ biết, không cần để ý đến lời của bọn họ làm gì.”

“Bớt nói nhảm, Long Kỳ, mau, lái xe đi.”

“Này...”

Xe chậm rãi lăn bánh, Dao Dao nhìn phía ngoài cửa xe...

Có lẽ đúng như lời Tổng giám đốc Long và Long Kỳ nói, Hàn phó tổng, thư ký Mạc là người trong nóng ngoài lạnh nhưng cô cũng cảm giác được thái độ bọn họ đối với cô đều là xa cách.

Thái độ đó giống như cô là giặc ngoại xâm đang chiếm đánh đất nước của bọn họ, cảm giác này cô đã sớm phát hiện ra, cũng không thể nói dùng thời gian ở chung là có thể xóa bỏ thái độ xa cách này, xem ra thế giới của bọn họ, cô thật sự không nên bước chân vào?

Một loại mất mát không thể giải thích và trống rỗng xâm chiếm trái tim Dao Dao, lúc này, một đôi tay đột nhiên ôm đầu cô kéo tựa vào vai, tiếp theo là cảm giác ấm áp và an toàn kéo cô vào trong ngực.

Ngước mắt lên, nhìn Ngự Ngạo Thiên, từ lúc quen biết người đàn ông này, cô hiếm khi nghe được từ trong miệng hắn lời an ủi nào nhưng vào thời điểm thích hợp nhất hắn luôn mang đến cho cô sự an ủi từ tận đáy lòng.

Thật đúng là sự thay đổi kỳ diệu, lúc mới bắt đầu cô chống cự lại việc hắn nắm tay cô, sau đó bị hắn ôm, rồi từ từ tựa hồ quen thuộc loại cảm giác này, bắt đầu dần dần trở nên lệ thuộc vào.

Đây là cảm giác gì chứ? Anh trai? Trưởng bối? Bạn bè? Không nói được, dù sao thì chắc không phải là tình yêu, bởi vì cô không cảm giác được tim cô đập nhanh đỏ mặt sợ hãi...

“Ngạo Thiên, đến rồi...” Xe về đến nhà, Long Diệp ngồi phía trước báo một tiếng.

Ngự Ngạo Thiên đưa tay lên miệng “suỵt” sau đó chỉ người trong ngực mình.

“Ngủ rồi à?” Long Diệp nhỏ giọng hỏi.

Hắn khẻ mỉm cười, gật đầu, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, bước xuống xe.

“Ha ha, thật là một cô nhóc dễ thương.” Bọn họ cùng nhau vào trong thang máy, Long Diệp cẩn thận nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, phát giác khuôn mặt cô nhỏ nhắn giống như bé gái. “Ngạo Thiên, cậu thật cưng chiều cô ấy, lại đem cô ấy đến ở chỗ này.”

“Phải không?” Ngự Ngạo Thiên tò mò hạ mắt xuống, dùng ánh mắt si mê nhìn cô đang nằm trong ngực hắn, nhìn, rồi nhìn hắn không khống chế được lộ ra nụ cười mê người.

Long Diệp ở bên cạnh thấy hắn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu nhìn bộ dạng của cậu hiện giờ đi, thật giống như phụ huynh nhìn con của mình. Ngạo Thiên, rốt cuộc cậu xem cô ấy là gì của cậu?”

“Ừ, cậu cảm thấy tôi nên xem cô ấy là gì?” Ngự Ngạo Thiên cau mày nhìn Long Diệp.

“Cậu đừng nói với tôi cậu xem cô ấy như là tình nhân nha. Nhưng tôi nhìn ra, cô ấy cũng không nguyện ý làm tình nhân, cậu cũng không có chút dáng vẻ nào là đang đối xử với cô ấy như tình nhân. Để tôi đoán xem, cậu căn bản xem cô ấy như là em gái hoặc là con gái nuôi, hay là thú cưng.”

“Thật ra, anh Ngạo Thiên, anh hai vừa nói như vậy, tôi cũng chợt nhớ ra, khi đó cậu kêu tôi đến trường học theo dõi Dao Dao, tình huống lúc đó thật giống như là ba phát hiện ra con gái của mình yêu đương sớm. Nhớ lại lúc Ngạo Vân bắt đầu yêu, cậu cũng khẩn trương giống như vậy. Ngạo Thiên, cậu chẳng lẽ muốn đem ngực phẳng đối xử giống như con gái hoặc em gái hả.”

“Ừ?” Nếu không phải anh em nhà họ Long vừa nói như vậy, có lẽ Ngự Ngạo Thiên còn chưa nhận ra được, từ khi nào thì cô nhóc này trong mắt hắn liền từ từ trở thành “đứa trẻ trong nhà” như vậy?

Có lẽ ngay cả Ngự Ngạo Thiên cũng không biết rõ hắn dùng tâm tình gì mà đối xử với cô nhóc này nhưng thời điểm hôm qua lúc cô nhóc này tranh cãi cùng cảnh sát Trần, hắn đã biết mình đem cô coi thành một người phụ nữ, đối xử với cô như một người phụ nữ chân chính!

“À, có lẽ, tôi cảm thấy có một em trai thì không đủ, nên muốn có thêm một cô em gái nhỏ nữa?” Vừa nói, Ngự Ngạo Thiên vừa đi nhanh ra ngoài thang máy.

Trở về phòng, hắn nhẹ nhàng đem Dao Dao đặt trên giường, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô. “Ha.” Hắn vuốt ve khuôn mặt cô nở nụ cười cưng chiều trên khóe miệng.

Thật là một cô nhóc đáng yêu! Ngón tay nhẹ nhàng cởi quần áo cô ra, ném qua một bên.

Lúc này, Dao Dao đang trong cơn mê ngủ chớp chớp lông mi thật dài: “A.” Mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện