Chương 1.1
Hoàng đế đột ngột băng hà, vua mới chưa kịp lên ngôi, Hoàng hậu tự phong làm Thái hậu, một tay nắm đại quyền. Trong cung, khay đựng thức ăn chẳng bận sơn đỏ, ghế lớn không buồn phủ gấm đào, chỉ có bức tường đỏ bị khăn trắng xâm lược, ấy là dấu hiệu một vị vua mới sắp sửa lên ngôi.
Có điều những gió giục mây vần, phong ba bão táp sâu tận trong cung cấm kia, ai là người đoán định cho ra?
Trước mặt ta bây giờ là bát canh bát bảo hạt sen, được đựng trong hũ sứ giữ nhiệt mà dâng lên. Mặc dù tên tiểu thái giám mang từ Ngự Thiện phòng tới, nhưng bát canh vẫn còn nóng hôi hổi. Hôm nay trời nắng đẹp, mây trắng rợp trời như bạch ngọc, không một gợn đục, khiến những ngói xanh tường đỏ trong cung càng thêm vẻ tươi non thích mắt.
Ngoài cửa sổ trúc xanh la đà, hơi cây phả vào mát lạnh. Ta cầm đôi đũa bạc lên, khẽ gắp một hạt sen đưa vào miệng, thấy trong răng trong lưỡi ngào ngạt hương, mùi vị của hạt sen thấm xuống tận kẽ răng. Ta nhai thật chậm, để hạt sen từ từ nhuyễn ra, nói: “Bỏ đường hơi quá tay, lần sau đừng dùng đường, mà cho một chút mật ong vào!”
Cung nữ Lung Ngọc đứng bên kính cẩn đáp: “Vâng, thưa Ninh Thượng Cung.”
Trong cung vẫn tĩnh mịch như thường, bức tường đỏ sừng sững ngăn cách tất cả những đấu đá tranh giành nơi đây với bên ngoài. Dù không nghe được âm thanh phát ra từ nơi cách mấy tầng cung điện kia, ta vẫn biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì, bởi, câu chuyện trong ấy có phần ta tham dự.
Sau ngày hôm nay, thế cục sẽ được định đoạt, vị thái tử hốc hác bủng beo kia sẽ bị phế truất. Thái tử, có bao giờ ngài nghĩ, người kéo mình ngã ngựa, lại là kẻ tôi đòi ngày ngày chỉ biết hầu hạ việc ăn mặc đi đứng cho các cung tần mỹ nữ hay không?
Từ ngày đầu tiên nhập cung, ta đã hiểu sâu sắc hoàng cung là chốn như thế nào. Nhưng ta có được lựa chọn nơi chốn cho mình? Phụ thân ta vốn là quan trong triều, vì dính líu tới vụ án tranh quyền đoạt lợi của hai vị hoàng tử, nên bị bè phái của Thái tử khống tội chết, những người khác trong họ Mạc, nữ bị xung làm cung tỳ, nam phải đi đày tận biên ải. Ta nhập cung bởi bị án oan thế.
Năm đó ta mới mười ba, bức tường đỏ ngói xanh ấy sao mà cao, rất cao.
Năm tháng thoi đưa, chớp mắt, ta từ một cung nữ địa vị thấp kém nhất dần dần leo lên chức Thượng Cung, cai quản cả Thượng Cung cục trong tay. Chẳng ai biết trên con đường này, ta đã trải qua những gì, cũng sẽ không ai hiểu vì sao ta phải làm thế.
Vinh hoa phú quý mỹ mãn này, vốn không thuộc về ta.
Chưa bao giờ thuộc về ta.
Bên ngoài mơ hồ truyền tới vài âm thanh lạ, lẫn cả tiếng đao thương nghe lạnh người, ta đứng bật dậy, bát canh bát bảo trong tay đổ ụp, chiếc hũ sứ tinh xảo rơi xuống đất, vỡ vụn. Lung Ngọc không nghe được gì, bèn hỏi dồn: “Ninh Thượng Cung, người sao thế?”
Vầng thái dương chói lọi chiếu sáng các viên ngói lưu ly vàng, rực rỡ mà nhức mắt. Ở điện Thượng Cung, làm sao lại nghe được những âm thanh như thế, trừ phi…
Vài tên thái giám xăm xăm bước vào, kẻ đi đầu không ai khác chính là Ninh công công, ông chú họ xa của ta.
Tay ông cầm cây phất trần, gương mặt xơ cứng lãnh đạm, chẳng còn dáng vẻ bợ đỡ của hai ngày trước, ông nhìn ta, ánh mắt không chút thiện ý: “Phượng thánh chỉ của tân đế, mời Ninh Thượng Cung sang điện Thái Hậu.”
Ta chầm chậm rời ghế gấm, mặt sàn lát đá Đại Lý lạnh lẽo thấu xương. Dù mang hài thêu bằng vải rất dày dưới chân, cũng không tài nào cản được từng đợt giá buốt từ đế giày truyền lên.
Mọi sự đã hết đường cứu vãn rồi sao?
Tân đế ư? Là ai?
Ta bại rồi ư? Thái hậu, Nội Thị Giám, Thượng Cung cục cùng liên hợp, vẫn không thể lật đổ được hắn?
Ta tuy không là chủ mưu, nhưng tổ rơi, sao tránh khỏi vỡ trứng?
Bốn tên thái giám vây trước vây sau, áp giải ta tới cung Trường Tín. Từ xa đã thấy ngói lưu ly vàng óng, nóc điện chạm trổ chim thú, dưới hiên dầm gỗ điêu khắc, đồ sành sứ hoa văn rạn, từng khung cửa sổ phủ gấm, sao mà huy hoàng tráng lệ, trong mắt ta chỉ thấy quạnh quẽ buồn tẻ ghê gớm.
Cung nữ trong Trường Tín cung đã thay đổi toàn bộ, không còn thấy bóng dáng những người trước đây đâu nữa. Ta bị dẫn vào điện, Thái hậu mình khoác áo bào gấm màu huyết dụ, đầu cài trâm Phượng Triều Dương ngồi trên ngai phượng, sắc mặt như thường nhưng làn môi trắng bệch.
Từ phu nhân đứng phục một bên, người đàn bà này chưa từng rời Thái Hậu nửa bước.
Dưới thềm, có một người khoác áo gấm vàng tươi, trong điện tất cả đều quỳ mọp dưới đất, chỉ trừ người ấy cứ lặng lẽ đứng im.
Ấy là thái tử Hạ Hầu Thần, không, nên gọi ngài là tân đế.
Tên thái giám phía sau đẩy mạnh, ta ngã xuống đất. Mọi chuyện đã rõ, tàn cuộc là đây.
Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Mẫu hậu, người xem, đều đông đủ cả chứ?”
Có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, đôi hài gấm vàng tươi hé ra khỏi trường bào, dừng ngay trước mặt ta. Một lát sau, người ấy lại chậm rãi rời đi.
“Đông đủ thì sao, Ngài định làm gì ai gia? Giờ đã ngồi được lên vương vị, ngài đã đẩy ai gia vào chỗ chết?” Thái hậu ngồi ngay ngắn trên gấm thêu, lãnh đạm nói.
“Thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng nhi mới lên ngôi, nào dám làm chuyện ngông cuồng? Dù ngươi có sai, cũng là do lũ nô tài xúi bẩy, chúng muốn chia rẽ mẫu tử ta, khiến hai ta ngày một xa cách, thật là không thể dung thứ!” Hạ Hầu Thần thủng thẳng đáp.
Mẹ ruột của Hạ Hầu Thần mất sớm, một tay Thái hậu nuôi nấng lớn khôn, nghe nói khi Thái tử còn nhỏ, quan hệ hai người rất hòa hợp, nhưng lúc trưởng thành mọi sự đổi khác. Thái tử ngày càng bướng bỉnh bất trị, Thái hậu đã sớm nảy ý định lập thái tử khác.
Ta phủ phục dưới đất, mặt áp xuống sàn, búi tóc Phù Dung Quy Vân giờ đè nặng trên đầu, sợi kim tuyến rũ xuống mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy viên ngọc màu xanh bích rơi trên sàn. Viên ngọc này là do Lí Thượng Trân chính tay chế ra cho ta, bà nói, phỉ thúy trong suốt tết cùng tơ vàng sẽ làm tôn lên mái tóc xanh của ta, khiến nó càng thêm lộng lẫy, tươi đẹp.
Thượng Cung cục thường xuyên phải mua chỉ vàng, đồ thêu, phẩm nhuộm… Người của Thượng Cung cục mỗi lần xuất nhập cung đều mang theo thẻ bài của ta, nhờ đó mà đám thị vệ trực ban không thẩm tra quá nghiêm ngặt, trong xe vận chuyển nguyên liệu có trốn thêm vài người cũng không gây chú ý. Dẫu giúp thái hậu duy nhất việc này, ta cũng không thể chối cãi rằng mình không tham gia vào đảo chính, dù ta không còn lựa chọn nào khác.
Khi vừa bước vào, ta đã nhìn thấy mấy kẻ lạ mặt bận y phục cung nữ, người đầy vết thương, nửa quỳ nửa nằm trên đất, có lẽ đây chính là mấy tên lén đột nhập theo xe hàng lần đó.
Không hiểu sao trong tình huống khẩn cấp này, ta vẫn có thể bình tĩnh mà phân tích sự việc một cách lý trí đến thế, cứ như người đang quỳ trên đá lạnh không phải là mình. Ta chợt nhớ đến câu mà vị Thượng Cung tiền nhiệm nói: Muốn tại vị Thượng Cung lâu dài, phải nhớ lấy hai chữ “vô vi”. Nhưng một khi lòng tham xâm chiếm cõi lòng, dĩ nhiên hai chữ kia đã sớm bị loại ra khỏi đầu óc.
Giọng của tân đế nghe xa xăm như vang lên từ tận chân trời: “Nhất là vị Từ phu nhân đang đứng bên mẫu hậu, bà ta cậy quyền cậy thế, bất phân trắng đen, khiến mẫu hậu càng lún càng sâu, thường ngày lại giở trò càn quấy, cho vay nặng lãi, bớt xén bổng lộc, biến cung Trường Tín của mẫu hậu thành nơi trần tục nhiễu nhương, chướng khí mù mịt, cứ như nhà riêng của mụ. một người như vậy, cớ gì mẫu hậu vẫn giữ lưu lại bên mình?”
Âm thanh chưa dứt, Từ phu nhân đã bị lôi ra, Nội Thị Giám dùng gậy gỗ đánh vào đầu gối khiến bà ta phải quỳ xuống đất, đầu dán xuống sàn đá lạnh lẽo.
Từ phu nhân là người hầu ở nhà ngoại Thái hậu, đã đi theo bà từ lúc mới nhập cung. Từ trước đến nay Từ phu nhân giúp Thái hậu quản lý cả cung Trường Tín, tuy chưa được Hoàng đế sủng hạnh nhưng vẫn được phong làm phu nhân, đủ thấy ở trong cung bà là người được trọng vọng thế nào, vậy mà giờ đây bị dúi đầu dưới đất, trông chẳng khác chi một bà già nhà nông chân đất.
Tham nhũng bớt xén bổng lộc, chuyện đó ai mà không làm? Chẳng qua không có ai coi đó là tội danh, nếu thực sự kể tội, sợ rằng quá nửa cung nữ thái giám trong cung đều bị tóm gáy. Vua viện ra các tội danh hão này, có lẽ định ép Từ phu nhân vào chỗ chết chăng?
Thái hậu run giọng lên tiếng: “Hạ Hầu Thần, ngươi dám đối xử với ai gia như vậy?”
Từ phu nhân ngẩng đầu lên nói: “Thái tử, người không thể làm như vậy, nếu không nhờ Thái hậu chống đỡ, ngôi vị thái tử ngài có ngồi vững được không? Ngài lại báo hiếu Thái hậu thế này sao?”
Tân đế cười khà hai tiếng: “Dĩ nhiên ta sẽ hiếu thuận với Thái hậu, không bị đám nô tài các ngươi xúi bẩy, Thái hậu chỉ việc ỡ Trường Tín an nhàn tận hưởng tháng ngày, chẳng cần phải lo âu, bệnh tim sẽ đỡ nhiều, tất sống lâu trăm tuổi.”
Nói xong ngài vỗ vỗ tay nói: “Dùng gậy đánh mụ đến chết cho ta!”
Hai tên thái giám bước lên, lôi Từ phu nhân ra ngoài, Từ phu nhân nước mắt lã chã, cả người run rẩy, cất giọng thê lương vang vọng chính điện: “Nếu năm xưa không nhờ Hoàng hậu mang ngươi ra khỏi chốn bạo loạn, ngươi có được ngày hôm nay không? Ngươi vong ân phụ nghĩa, tất không được chết một cách tử tế!”
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hình như sau đó Từ phu nhân bị bịt miệng, chỉ còn tiếng gậy đập vào da thịt đều đặn từ ngoài sân vọng vào, nghe ra trong ấy có cả nhạc điệu tiết tấu, không còn tiếng người kêu rên, mà vẫn khiến ai nấy lạnh người.
Ta thấy dưới gối càng lúc càng tê lạnh, dường như cái lạnh thấu vào xương tủy. Nhiều năm trước, ta bị phạt phải đi nhuộm vải vào tháng Chạp, bị người ta giở trò, trượt ngã trên mặt đất trơn ướt. Từ đó trở đi, ta nhiễm bệnh phong thấp kinh niên.
Từng cơn đau nhức từ đầu gối lan ra, ta chỉ còn biết gắng gượng chuyển sự chú ý đi chỗ khác.
Tiếng bước chân vang lên rồi dừng bên tai, giọng nói tân đế từ trên đỉnh đầu ta vọng xuống: “Đám nô tài của Thái hậu thật đáng giận, khiến người chẳng còn phân định được phải trái đúng sai gì nữa. Trẫm đã giúp người thay đổi toàn bộ đám tỳ nữ thái giám trong cung này, còn Ninh Thượng Cung… chẳng phải mẫu hậu đang tuyển phi cho hài nhi mãi vẫn chưa xong sao? Trẫm thấy ả Ninh Thượng Cung này rất khá, tuổi còn trẻ mà đã giúp mẫu hậu bàn mưu tính kế, chắc hẳn thông minh mưu lược. Giờ phong làm Tuyển thị, ở lại bên trẫm.”
Người trong điện nghe xong câu này, nhất thời lặng ngắt như tờ, đôi ba cung tỳ ngẩng lên, nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp. Ta thừa hiểu trong đầu họ đang nghĩ gì: Phạm phải tội lớn đến vậy, mà còn trở thành người của Hoàng thượng, ả ta quả là may mắn.
Về phần mình, nghe được lời ấy, trong ta chẳng hề có lấy một tia vui vẻ. Ở trong cung bao năm, ta hiểu rằng, không thể có cái bánh nướng vô duyên vô cớ trên trời rớt xuống trúng miệng mình, cái danh hiệu ta vừa có được, chẳng hề mang lại vinh hoa phú quý, ngược lại chỉ là oán hận và ngờ vực.
Thái hậu tọa trên ngai phượng lạnh lùng nhìn ta, chắc chắn đã sinh nghi, phải chăng ta sớm đã là kẻ phản bội? Còn lũ cung nô bị nội thị giám áp tải vào trong điện, có vài người lia mắt nhìn ta dò xét, đặc biệt là những kẻ bị bắt quả tang lén mang đồ vật vào cung, họ tất đem lòng ngờ vực, biết đâu ta đã mật báo tin tức.
Hình phạt của Hoàng thượng thật thâm hiểm, khiến ta bị cô lập hoàn toàn, vốn dĩ là Thượng Cung cai quản cả Tứ Phòng, giờ trở thành Tuyển thị chỉ có hai cung nữ hầu hạ, kẻ khác có thể đoạt lấy tính mạng ta bất cứ lúc nào. Từ nay về sau, ta sẽ phải sống trong thấp thỏm lo âu mãi mãi.
Ta biết rõ, Hoàng thượng không nỡ để ta chết quá dễ dàng, nên mới nghĩ ra cách này giày vò ta, phong làm cung phi cấp thấp nhất của người. Những cung tần mỹ nữ không được ân sủng địa vị còn kém cả nô tài, ta chứng kiến nhiều, người trong cung Trường Xuân toàn bộ là các phi tử không được sủng hạnh của Hoàng đế đời trước, ban đầu họ được Thượng Cung cục hầu hạ không thiếu thứ gì, giờ thì chẳng còn gì hết, bất cứ một tên nô tài nào cũng đều có thể buông lời châm chọc chế giễu, cái danh phi tử chẳng còn đúng với họ nữa.
Khi mới thăng lên chức Thượng Cung, ta đã từng dạo qua nơi đó, có một phi tử trốn khỏi sự giám sát của nội thi cung Trường Xuân chạy ra ngoài, nắm lấy vạt áo bào của ta mà khấn nài: “Ninh Ty Trân, xin hãy giúp ta làm một cành thoa ngọc thật đẹp, một cành thoa độc nhất vô nhị, ta cài lên, Hoàng thượng sẽ lại đến thăm ta.”
Mái tóc ả xõa ra rối bời, gương mặt thoa phấn trắng lốp, hình dung tiều tụy, ả vẫn tưởng ta là Ninh Ty Trân, chức vị ta giữ trước khi nhậm chức Thượng Cung, đó chính là Nguyệt tài nhân được sủng ái bậc nhất một thời. Từ cái giây phút nhìn thấy Nguyệt tài nhân, ta đã thề, không bao giờ khiến bản thân rơi vào bước đường như vậy. Thượng Cung tiền nhiệm của ta kinh qua ba đời vua, tuổi bước vào thất tuần, thậm chí còn cao tuổi hơn cả Thái hậu, sau khi từ chức được rời khỏi cung, xây cất nhà cửa, vui vẻ dưỡng già. Những phi tần bình thường đều phải nể ba phần, dù ngoài mặt bà xưng hô nô tài, nhưng cuộc sống hào hoa an nhàn hơn đa số các vị chủ nhân của mình.
Từ nhỏ ta đã hiểu ra rằng, tình yêu của nam nhân vừa ngắn ngủi vừa hiếm hoi, trong những gia đình nhiều thê thiếp, tình yêu ấy lại phải chia cho từng người từng người, mỏng manh như sương như khói, phụ thân ta là thế, Hoàng thượng cũng thế.
Ta ngóc đầu dậy, khấu một lễ, nói: “Xin Hoàng thượng xử nô tỳ tội chết như luật định!”
Thái hậu tọa trên ngai phượng cười ha hả: “Hóa ra vẫn còn một đứa trung thành cơ đấy…”
Hạ Hầu Thần cũng cất tiếng cười ha hả: “Ý chỉ trẫm đã ban ra, sao có thể tùy tiện thay đổi. Ngươi cũng đừng chỉ nghĩ đến việc tìm cái chết, nên biết trong cung, nếu không phải cái chết trẫm ban, thì chết cũng là có tội.”
Ta ngẩng đầu nhìn đấng thiên tôn. Dưới sức phản chiếu của tấm trường bào màu vàng rực, hai con ngươi dường như cũng chuyển thành kim sắc, ma mị lạ thường.
Cái danh Tuyển thị cứ như một lời chế giễu. Cả hậu cung đều biết vì sao ta được phong làm Tuyển thị, từ điện Thượng Cung rộng rãi tiện nghi, nay phải dọn đến Lan Nhược hiên hoang vu khuất nẻo, tất cả là nhờ cái danh hiệu mới được phong tặng ấy.
Hoàng thượng thật khéo điểm trúng tử huyệt của ta, đang đường đường đứng trên cao nắm quyền sinh sát, lúc này làm sao cam chịu quay lại ngày tháng lạnh lẽo hiu quạnh, cho dù mang danh chủ nhân đi nữa.
Vốn dĩ trong tay nắm quyền cai quản cả một Thượng Cung cục gồm: Tứ Phòng, gần ba trăm con người, giờ đây, theo hầu ta, vỏn vẹn có hai cung nữ.
Lan Nhược hiên hẻo lánh đến độ chim chóc không buồn ghé đậu, ông cậu họ xa càng chẳng thèm tới thăm ta. Đáng ra ta nên sớm biết, cái người được coi là máu mủ ruột già kia đã chọn cách phản bội mình từ lâu.
Lan Nhược hiên vốn là một vườn hoa lan, là nơi Ty Thiết phòng trồng hoa lan, thời Lan quý nhân còn được sủng ái, hoàng đế triều trước đã xây riêng nơi này gieo trồng hoa lan cho bà. Lúc ấy ta mới nhập cung, từng ở đây chăm bón hoa, nhờ cứu sống được cây lan Nhụy Điệp quý giá sắp chết khô mà lọt được vào mắt xanh của lão Thượng Cung được bà cho gia nhập Ty Trân phòng, là nơi chế tác trâm cài trang sức, có thành tích vẻ vang nhất trong Tứ Phòng.
Thời Lan Nhược hiên còn thịnh vượng, một lúc chăm trồng đến hơn trăm giống lan quý, muôn hình vạn vẻ, đẹp không tả xiết, nhưng Lan Quý nhân dần bị thất sủng, những giò lan quý phái trở thành cỏ dại chẳng ai đoái hoài. Ta ở trong Thượng Cung cục bao năm, đã quen với cảnh mỗi khi có vị phi tần nào được vua sủng ái, thì cả Thượng Cung cục cứ như chỉ hầu hạ cho mình người đó, phải đáp ứng mọi nguyện vọng yêu cầu của họ, nhưng một khi đã thất sủng, muốn Thượng Cung cục làm cho một chiếc trâm cài cũng không được.
“Nương nương, ở chỗ này có đóa lan nở ạ!” Tố Khiết reo lên.
Tố Hoàn đứng bên cạnh, ánh mắt vốn thâm sâu khó dò bỗng lóe lên tia khinh bỉ, kệ ta tự đi ra, chẳng thèm đến dìu.
Tố Khiết là cung nữ mới vào, chưa được nếm mùi hung hiểm chốn thâm cung, không biết rằng một Tuyển thị như ta vốn không thể được ân sủng, chẳng như Tố Hoàn, đã sớm biết rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Ta bước tới xem thử, chuỗi nhụy vàng tươi e lệ rủ xuống, trông như xâu đầy kim tiền, đây vốn là đóa Nhụy Điệp, loại hoa còn có một tên khác là hoa Lương Chúc, rất được Lan Quý nhân yêu thích. Nhớ lại năm ấy, Lan Quý nhân cũng như rất nhiều người con gái khác, từng mơ tưởng có được mối tình tuyệt đẹp mà thê lương như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cùng người mình yêu hóa thành hồ điệp du ngoạn nhân gian, đáng tiếc trong cung loài hoa này không thể gọi là lan Lương Chúc, bởi như vậy sẽ không may mắn.
Theo lệ cũ của Thượng Cung cục, hễ là phi tần mới được sắc phong, sẽ được tặng áo và trâm ngọc. Ta chỉ liếc qua là biết, đây là thứ đồ thừa đuôi thẹo ở Thượng Cung cục. Thủ công trên y phục không có vấn dề, nhưng chất liệu chỉ là vải sợi loại thường, so với loại vải dùng làm áo cho phi tần mới sắc phong theo quy định là kém hơn rất nhiều, cây trâm Song Phi Yến tuy lóng lánh chói mắt, nhưng ta nhận ra, nó vốn phải dùng vàng ròng để chế tác đã bị đổi thành đồ mạ vàng, xem ra vị Thượng Cung mới nhậm chức lại chính là người thù địch với ta nhất.
Kẻ đó, nhất định sẽ đòi lại những thiệt thòi trước nay mình phải chịu khi ta còn nắm quyền.