Chương 2.2

Ngày đó thế lực nhà Thượng Quan trong triều hung mạnh như mặt trời ban trưa, không gì ngăn cản được. Ta tưởng rằng nắm chắc phần thắng, ai ngờ rốt cuộc thảm bại không còn manh giáp.

Vị Thái tử yếu ớt trước mắt kia, hóa ra đầy mưu lược, sáng suốt và can đảm. Ta không thể tin nổi về phương diện này, hắn lại có thể hùng mạnh đến thế?

Nhớ lại đêm hôm ấy, trái tim ta chợt thắt lại. Ta biết, trong cung có vô số cung tần mỹ nữ, một đêm mưa móc chỉ đổi lại yên ổn thoáng chốc, vỏn vẹn vài tháng mà thôi.

Không lâu nữa, những kẻ thù địch với ta sẽ rục rịch hành động.

Trong cung, chết mất một vài cung phi không được ân sủng là chuyện chẳng có gì đáng kể, nhưng được ân sủng rồi, lại phải chịu áp lực thị phi từ nhiều phía, vạn phần hung hiểm.

Thứ nguy hiểm này, là tất yếu không thể tránh khỏi.

Đại hôn của Hoàng đế đã tới, Thời Phượng Cần bước lên làm chủ hậu cung. Nghe nói người này thông minh hòa nhã, học thức vượt xa lục cung, không ai bì kịp. Đế và Hậu sắt cầm hòa hợp, tương kính như tân, sau hôn lễ, tân đế ở lại cung Hoàng hậu hơn nửa tháng trời, không rời nửa bước.

Người trong cung có ai ngầm oán trách hay không thì ta không rõ, nhưng có một hôm, cung nữ Thượng Cung cục đem đồ dùng hằng ngày đến nói rằng: Vì phải làm gấp chiếc trâm phượng cho Hoàng hậu nương nương mà cả Thượng Cung cục tối mày tối mặt. Lần khác lại có cung nữ đến nói: Để chế tác đồ bài trí trong cung Hoàng hậu mà nhân lực của cả bốn phòng đều bị điều đến cùng làm cho kịp.

Cung nữ từ Thượng Cung cục ít nhiều để lộ cho ta biết tình hình, xem ra Khổng Văn Trân đã ngồi lên được chức Thượng Cung, nhưng gặp lúc bận rộn quá sức thế này cũng phải kinh hồn bạt vía, mới bảo đám cung nữ đến tiết lộ tin tức cho ta để xin lời chỉ bảo.

Tô Hoàn vốn là kẻ một dạ hai lòng, thấy hoàn cảnh như thế, bèn khăng khăng cho rằng thế nào cũng có ngày chủ mình bay lên cành vàng.

Chỉ có ta là hiểu rõ, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi.

Hoàng hậu mở tiệc mừng, một Tuyển thị nhỏ nhoi như ta cũng nhận được thiếp mời. Bên Thượng Cung cục lần này đột nhiên tỏ ra sốt sắng, sai người mang đến nào là hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, váy sa văn hai lớp màu tím biếc, trâm hổ phách khiến ta cũng không quá tầm thường.

Nhiều năm sống trong cung, ta đã học được một điều, đó là cho dù phải chịu uất ức đến mấy cũng phải cắn răng nuốt vào bụng, gắng tin rằng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Điều này trở thành sức mạnh giúp ta tiếp tục tồn tại.

Ta khoác lên người chiếc váy sa văn, xỏ đôi hài cánh phượng vân mây ngũ sắc, lại sai Tố Hoàn, Tố Khiết giúp mình vấn tóc Hàm Yên[6], cài hoa cài đầu gợn sóng màu bạc. Xong xuôi, ta soi gương, chỉ thấy một mỹ nữ nhã nhặn thanh tao, làn thu ba lấp lánh rung động lòng người, chẳng hề giống một người phải chịu uất ức tủi nhục chút nào. Cấm cung không như những nơi khác, ở đây không có đồng tình và thương xót, ngay như ta, rơi vào cảnh thất thế, lập tức sẽ có kẻ đến gây chuyện quấy nhiễu. Do đó dù trong lòng có đau khổ cách mấy, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra phơi phới, như thể mọi chuyện rất mực thuận lợi.

[6]. Một kiểu búi tóc.

Kiệu đã chờ trước cửa Lan Nhược hiên, ta không cho Tố Khiết vô tư trung thành theo hầu, mà chọn Tố Hoàn khôn khéo giảo hoạt. Ở một chốn như hậu cung, lòng trung chẳng có giá trị gì, cái ta cần là người có ích cho mình. Tố Hoàn không mấy trung thành thì đã sao? Có lẽ nó hiểu rõ hoàn cảnh của ta, chim khôn chọn cành tốt mà đậu, chẳng biết sẽ trở mặt lúc nào. Nhưng sự linh hoạt và cơ trí của nó hơn Tố Khiết nhiều lần, ngay lúc này, ta cần một người như vậy. Đối với ta, người chỉ có hai loại, có và không có giá trị lợi dụng.

Tố Hoàn mừng vui khôn xiết, còn Tố Khiết thì đầy mặt vẻ chán chường ủ ê.

Sau khi phụ thân ta bị xử trảm, cả Ninh gia đào thoát. Khi nghỉ chân lại một nhà trọ, mẹ cả mang theo đứa con gái và toàn bộ tài sản của Ninh gia đi mất tăm mất tích. Phòng trọ bị binh lính triều đình bao vây, giây phút ấy ta hiểu ra, con người có thể bán đứng tất cả, kể cả người thân của mình.

Chính mẹ cả đã ngầm chỉ điểm, để ta và mẹ chết thay.

Điều duy nhất ta hối tiếc, là sao mình không ra tay sớm hơn một bước.

Còn nhớ đêm đó khi bị bắt, mẹ cứ không ngừng lẩm bẩm: tại sao, tại sao lại thế, bà ấy là chị ruột ta kia mà…

Năm ấy mẹ cả và mẹ ta lấy chung một chồng, trở thành một giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh mới[7]. Nhưng người đời đâu có biết, “Nga Hoàng” và “Nữ Anh” này vì tranh giành sự sủng ái của chồng, đã làm tan nát cả giai thoại, sau này lại có biết bao tiểu thiếp vào nhà nữa.

[7]. Nga Hoàng, Nữ Anh: Hai chị em ruột, con vua Nghiêu, cùng gả cho vua Thuần, giúp chồng cai quản hậu cung trị vì đất nước, nhất mực hòa thuận nhường nhịn nhau khiến người ngoài vô cùng ngưỡng mộ.

Từ lần đó, ta hiểu rõ một đạo lý: Làm việc gì cũng phải nhanh hơn người ta một bước, kể cả phản bội cũng vậy.

Chiếc kiệu khoan thai đi dọc bức tường đỏ. Cung Chiêu Thuần của Hoàng hậu nằm sát bên cung Hoa Thanh, nhìn hai cung bên ngoài có phần tương tự, nhưng xét diện tích chi li, cung Chiêu Thuần nhỏ hơn cung Hoa Thanh mấy chục phân, thiết kế này là để tỏ rõ uy thế độc tôn của thiên tử. Đến trước cửa cung Chiêu Thuần, bước xuống kiệu, ta nhìn thấy đã có mấy chiếc kiệu dừng ở trước đó, nhìn màu sơn và trang trí có thể thấy, đây đều là kiệu của các phi tần cao hơn ta một vài cấp. Những phi tần cấp cao dĩ nhiên chưa đến sớm thế này. Tân đế mới lên ngôi, số phi tần chọn nhập cung chưa nhiều, tổng cộng không quá mười mấy người, các vị này xuất thân cũng không mấy cao sang, sáng giá nhất có lẽ là Sư Viên Viên, con gái của quan Thủ bị ngũ phẩm Sư Hàn Quang, những người khác đều xuất thân từ hàm lục phẩm trở xuống.

Nhờ vào xuất thân, Sư Viên Viên được phong làm Sư Chiêu nghi, cũng coi đó là địa vị khá cao.

Nghe nói Sư Chiêu nghi dung nhan diễm lệ, thân hình yểu điệu, mấy vị cung phi đứng trước cung Chiêu Thuần không có ai giống như vậy, có lẽ cô ta còn chưa tới. Ta ngẫm nghĩ một lát, không kiềm được thoáng mỉm cười, người mà yêu ghét đều để lộ ra mặt như cô ta, trong cung thật là hiếm có.

Có vị phi tần đến gần khẽ chào hỏi, không quá thân mật cũng không quá lạnh nhạt. Ta thầm nghĩ như vậy mới hợp với thân phận, câu chuyện trước đây của ta, chắc ai nấy trong cung đều tỏ tường cả.

Đám phi tần người trước kẻ sau tiến vào cung Chiêu Thuần, trong điện đã có hai ba vị phi tần đến từ sớm, đang trò chuyện rôm rả với Hoàng hậu ngồi chính giữa. Ta không khỏi kinh ngạc, ngước nhìn ghế chủ tọa, một nữ tử mặc triều phục màu đỏ thẫm thêu loan phượng dát sợi vàng hướng về phía bọn phi tần mới đến gật đầu cười. Nàng ta sao lại đến sớm như vậy? Sao lại tỏ vẻ thân mật quá đỗi?

Có phi tần sớm thức thời, vội phủ phục xuống xin tha tội, ta thấy thế liền quỳ theo. Hoàng hậu cười nhẹ bảo: “Các muội không cần đa lễ, tự ta nóng lòng muốn gặp mọi người, nên đến sớm hơn mà thôi.”

Lời vừa nói ra khiến người nghe như tắm trong gió xuân, lại thêm gương mặt tươi cười thân thiện ôn hòa, Hoàng hậu nhanh chóng chiếm được thiện cảm của mọi người. Lúc ấy, chúng phi tần đã tề tựu đông đủ, chỉ thiếu một vị, là Sư Viên Viên.

Vài người ngầm liếc chiếc ghế trống không, trong điện vang lên tiếng rì rầm, có phi tần nói: “Hoàng hậu nương nương, Sư Chiêu nghi chẳng qua chỉ là một Chiêu nghi ngũ phẩm, mới nhập cung chưa lâu, vậy mà yến tiệc của Hoàng hậu cũng dám đến trễ, thật chẳng coi nương nương ra gì!”

Đúng lúc ấy, có tiếng người từ ngoài điện hô: “Hoàng thượng giá đáo, Sư Chiêu nghi nương nương giá đáo.”

Ta vội co mình lại, nghĩ thầm: Hay lắm, hai người cùng tới một lúc. Hôm nay đến đây, còn chưa ăn gì, ta phải mau chóng ăn một vài miếng điểm tâm, nhỡ đâu chốc nữa binh đao lửa đạn nổi lên, đến điểm tâm cũng ra tro sạch!

Tuyên Hòa Đế Hạ Hầu Thần dẫn đầu bước vào, Sư Chiêu nghi đi sát bên cạnh, cứ như con chim nhỏ quấn quýt bên chủ. Vừa vào đến nơi, Hạ Hầu Thần đã ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu. Sư Chiêu nghi dĩ nhiên được ngồi lên hàng đầu, nhưng cô ta còn nán lại, ghé tai thầm thì mấy câu gì đó với Hoàng thượng rồi mới lui xuống, chúng phi không ai hiểu cử chỉ này có ý gì.

Ta cười nhạt trong bụng, Sư Viên Viên tranh sủng một cách thô thiển quá. Đàn bà mà ngu xuẩn đến thế, cũng coi là hiếm.

Ta ngồi ở vị trí xa nhất, nên không sợ Đế Hậu chú ý tới mình. Giờ ta chỉ muốn xác định một chuyện: Hoàng hậu liệu có đáng để nương tựa, nàng ta có thể gây ảnh hưởng với Tuyên Hòa Đế không? Tình cảm mặn nồng giữa hai người là giả vờ, hay là chân thật?

Ta hiểu sâu sắc rằng, điều thiết yếu nhất để có thể tồn tại trong cung là tìm một chỗ dựa, giờ Thượng Cung cục đã không còn là chỗ dựa nữa, vậy thì hãy tìm một chốn khác.

Tất cả, đều là để tiếp tục sinh tồn mà thôi.

Sư Viên Viên gần đây được sủng ái, hôm nay chúng phi tề tựu đông đủ, cô ta sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện mình. Rượu quá tam tuần, Sư Viên Viên bèn phá lệ đứng lên, hành lễ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp mới đây có học được một điệu múa, nhân lúc mọi người cao hứng, thần thiếp muốn biểu diễn góp vui có được chăng?”

Chúng phi tử đều khen hay, ta đang bận ăn bánh ngọt, chẳng buồn tham gia, chỉ nghe Hoàng hậu nói: “Điệu múa của Sư muội muội chắc chắn là rất đẹp, mới chỉ ngỏ lời đã khiến người ta xiêu lòng, chúng phi đều lên tiếng cổ vũ, vậy muội hãy thay xiêm áo, trợ hứng cho Hoàng thượng!”

Sư Viên Viên định lui ra, bỗng nghe Hoàng hậu giả như vô tình chua thêm một câu: “Nghe nói bộ vũ y này, Sư Chiêu nghi đã đặt Thượng Chế Phòng may gấp, không rõ hiệu quả đến đâu?”

Tức thì có phi tần tên gọi Nguyệt Dung Hoa ứng tiếng: “Hoàng hậu nương nương, ở đây chẳng phải có một vị từng đảm chức Thượng Cung đó ư? Lời nói của người này chắc chắn có phân lượng, chút nữa để người ấy đánh giá thử xem sao?”

Tất cả mọi ánh mắt trong điện đều dồn về góc khuất chỗ ta đang ngồi, ngay đến Hạ Hầu Thần cũng nhìn về phía này. Giữa những ánh mắt, cái nhìn của hắn cứ như một tia sét lạnh lùng.

Ta cúi đầu, khẽ nuốt miếng bánh vào bụng, nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp trước đây tuy từng giữ chức Thượng Cung, nhưng phàm là tài nghệ một ngày không luyện là lui bước cả ngàn dặm, lại thêm các vật phẩm của Thượng Cung cục phong phú mới mẻ, mỗi ngày một khác, thần thiếp ngay khi tại vị còn có những món chưa xem qua, đến khi ấy kém cỏi, nói sai lại khiến Hoàng hậu nương nương chê cười.”

Hoàng hậu mỉm cười không đáp, Sư Viên Viên chen vào: “Ninh Tuyển thị quả nhiên đã làm tới chức Thượng Cung, nói năng kín kẽ đâu ra đó, một khoa thủ nghệ luyện biết bao năm nói không thạo là không thạo ngay. Chưa làm đã mở sẵn đường lui, đúng là lão làng trong chốn cung đình.”

Chữ “lão làng” của cô ta khiến không ít phi tần trong điện bụm miệng mà cười.

Ta đứng dậy, hứng về phía Hoàng thượng Hoàng hậu lần lượt hành lễ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tiếng rì rầm của chúng phi tử đột nhiên im bặt, ai nấy đều nhìn ra ý tứ trong hành động vừa rồi. Ta đây lão làng, vậy Hoàng thượng phải thành tinh thành quái mới hợp lẽ.

Trong điện lặng ngắt như tờ. Sư Viên Viên nhận ra mình lỡ lời, ngây ra, tay chân luống cuống không biết làm thế nào. Hoàng hậu cất tiếng nói: “Sư Chiêu nghi, sao còn chưa lui xuống thay xiêm áo?”

Lúc này Sư Viên Viên mới dám lui ra.

Hoàng hậu quả thực cao thâm, nàng ta không cần ra tay trực diện, mà có cách khiến phi tử bên dưới giúp mình đạt được mục đích. Bữa đại yến này, có lẽ là cách để nàng ta phát tín hiệu với chúng nhân, cũng là một cuộc khảo nghiệm, xem ai sẽ nghiêng về phe mình, ai thực sự muốn giúp mình.

Cũng tương tự như bữa yến tiệc mừng ta nhậm chức Thượng Cung. Mặc dù quy mô không bằng, chỉ là mấy vị Ty Thiết Ty Chế hội họp lại, nhưng qua ba tuần rượu, thái độ ai thế nào đều lộ rõ.

Có điều không hiểu vì sao Nguyệt Dung Hoa lại gắp lửa bỏ tay người, là cố ý hay vô tình, chi tiết này rất đáng để ngẫm ngợi.

Tiếng nhạc nổi lên, Sư Viên Viên bước ra khỏi mành sa, đầu chải kiểu Linh Xà, hai sợi tóc mai cong cong rủ xuống bên mang tai. Nàng ta mặc chiếc váy sáu tà thêu bách điểu màu hồng phấn, ve áo để lộ nửa ngực, cổ đeo chuỗi dạ minh châu, hạt nào hạt nấy tròn vành vạnh, xem ra giá trị không nhỏ.

Tuy không giữ chức Thượng Cung được bao lâu, nhưng ta làm việc trong Thượng Cung nhiều năm, nhìn thấy Sư Viên Viên ăn vận như vậy, liền cảm thấy cô ta hở hang quá đà, nếu để dành cho mình Hoàng thượng thưởng thức thì không sao, nhưng bước ra giữa một bữa yến tiệc đông người, không khỏi khiến người xem nhức mắt.

Ta bình thản nhìn về phía Hoàng hậu, quả nhiên thấy vẻ tươi cười thường trực trên gương mặt Hoàng hậu nay đã bay biến không còn dấu tích.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện