Chương 45: Đoạt Trâm

Lục Tiệm nghe vậy, máu nóng hừng hực bốc lên đầu, gã hét lớn: "Thì đây! Ngươi cứ thẳng tay mà trả thù đi, cho hả giận!" Cốc Chẩn liếc gã, chợt vung tay đập một phát không nặng không nhẹ vào đầu vai Lục Tiệm, cười cười: "Đó, nợ của ông bố, thằng con đã trả xong rồi đó, hai ta bây giờ xí xoá!".

Lục Tiệm ngơ ngác: "Chỉ đánh một cái như vậy là xong hả? " Cốc Chẩn cười hô hố, cười một chặp đã đời, rồi đưa tay nắm chặt bàn tay Lục Tiệm, thu nét cười lại, thong thả nói: "Lục Tiệm, nói thiệt tình, ta cũng chẳng biết mình muốn gì nữa, chỉ mong được suốt đời này làm một đôi huynh đệ gắn bó cùng ngươi!"

Ánh mắt Lục Tiệm chạm vào ánh mắt y, trong lòng gã chợt vừa ngọt ngào, vừa râm ran, không tự chủ được, đầu gã gật gù, miệng ôn tồn bảo: "Ta với ngươi xưa nay vốn đã là huynh đệ rồi, cả cuộc đời này, quyết không thay đổi!"

Cốc Chẩn mỉm cười, bảo: "Tính ta vốn rất tham lam, không những đời này, mà đời sau, đầu thai trở lại, ta cũng sẽ đi kiếm ngươi kết làm huynh đệ nữa kia!" Hoả khí bốc bừng bừng lên đầu, Lục Tiệm la lớn: "Đúng lắm, kiếp sau mình lại kết huynh đệ nữa!" Gã la xong, hai người, bốn mắt nhìn nhau, cùng cười ầm!

Xong trận cười thoả thuê, Lục Tiệm vụt nhớ ra, bèn thò tay lôi từ trong bọc ra tờ giấy mà gã đã xé khỏi quyển sổ tay ghi chú, đưa cho Cốc Chẩn. Cốc Chẩn xem xong, bảo gã: "Cái này lôi ở đâu ra vậy?". Lục Tiệm bèn thuật lại đầu đuôi. Cốc Chẩn bèn hỏi: "Ý ngươi ra sao?". Lục Tiệm đáp: "Ta nghi, từ đầu đến cuối, toàn là âm mưu sắp đặt của Địch Hy cấu kết với Bạch Tương Dao"

Cốc Chẩn nhẹ lắc đầu, bảo: "Còn nghi cái gì nữa, sự thật đúng là vậy! Sau cái chết của Bạch Tương Dao, ở ThiênTrụ Sơn, cha ta triệu tập đảo chúng, chỉ vắng mặt có hai người. một là Diệu Diệu, người kia là Địch Hy. Diệu Diệu gửi ta một mẩu nhắn tin nhỏ, bảo là cô ấy không còn mặt mũi nào nhìn ta nữa, Địch Hy lại bỏ đi không một lời từ biệt.Ta đoán y hay tin Bạch Tương Dao chết, y sợ Bạch Tương Dao đã khai ra toàn bộ việc ác của họ, bỏ trốn là thượng sách. Giờ đây nghĩ lại, cái người bịt mặt xuất hiện trên lầu thành Nam Kinh nhất định là y, người hạ chiến thư tại căn nhà nông dân cũng chính là y, Nhưng hồi đó, y không giết phứt ta đi, ngày nay chắc y hối hận dữ lắm!"

Lục Tiệm bực tức bảo: "Người đó gian ác quá chừng, hắn lại còn định phi lễ với Thi cô nương nữa kia". Rồi gã đem đầu đuôi sự việc trên Thiên Trụ sơn, Địch Hy đã thi triển thủ đoạn nơi Thi Diệu Diệu ra sao, nhất nhất thuật lại.

Cốc Chẩn cười nhạt mà rằng: "Cái thằng 'Cửu Biến long vương' đó, ra bộ thanh cao, nhưng bộ mặt thực của y là sự tự phụ, tự kiêu. Y tự cho mình vô địch, y tham lam cùng cực, không những chỉ muốn hơn ta về võ công, mà còn muốn hơn ta về mưu trí, thắng ta trên tình trường, thắng ta khắp mọi mặt, y mới cam lòng. Nhưng nếu y mà đã không mắc phải cái khuyết điểm tham lam, ham muốn đó, sợ rằng ta đã chẳng còn được toàn mạng sống đến ngày hôm nay!"

Lục Tiệm bảo: "Giờ y đã để lòi bộ mặt nội gián, thể nào cũng phải truy nã y, bắt về xử theo luật." Cốc Chẩn đáp: "Cha ta có bận đã phái Hiệp Lão Phạm cùng Minh Di cùng hợp sức truy nã hắn, nhưng vì ngón thân pháp 'Độn' của hắn độc bộ thiên hạ, khi đánh không lại thì bỏ chạy, hắn đã luyện đến mức siêu đẳng, Các môn Kình Tức, Sa Thứ dẫu cao cường, cũng đã chưa làm gì được hắn". Nói đến ngang đấy, Cốc Chẩn chợt khoa tay, hỏi: "Thôi không nói chuyện đó nữa! Lục Tiệm này, lão Trầm Què có đưa cho ngươi một cây trâm bạch ngọc, phải không?"

Lục Tiệm đáp: "Ừ, có đây", vừa nói, vừa đưa cây trâm ra. Cốc Chẩn bảo: "Cho ta xem chút", được Lục Tiệm giúi vào tay, Cốc Chẩn bèn giơ lên săm soi xem thật kỹ qua ánh nắng, rồi y chợt quay mình chìa lưng vào Lục Tiệm, rồi quày trở lại đối diện với gã, đưa cây trâm ngọc trả lại Lục Tiệm. Lục Tiệm thắc mắc: "Ngươi làm trò gì thế?"

Cốc Chẩn cười cười: "Để tránh bất trắc!". Lục Tiệm hãy còn hoang mang, nhận lại cây trâm, cất kỹ vào trong bọc, rồi hỏi: "Bình Nhi cô nương lúc này ra sao?" Cốc Chẩn đáp: "Nó vẫn đang ở tại chỗ tịch viện đó, ta có thuê một bà nhũ mẫu đến chăm sóc, trông coi nó" Ánh mắt hơi rầu rĩ, Cốc Chẩn trầm ngâm một lúc, rồi chợt bảo: "Lục Tiệm, còn một chuyện rát quan trọng này nữa, rắc rối ghê gớm!"

Lục Tiệm hỏi: "Chuyện gì vậy?" Cốc Chẩn buồn rầu: "Ta đã đụng phải địch thủ cao cường rồi." Lục Tiệm thắc mắc: "Về võ công hả?" Cốc Chẩn thoáng cười, đáp: "Cái võ công ba món mèo quào của ta, khắp thiên hạ, đụng ai cũng đều là địch thủ ráo trọi! Kẻ đối đầu này, là địch thủ trong thương trường!". Lục Tiệm "Ủa" một tiếng, vô cùng ngạc nhiên.

Cốc Chẩn nói: "Có khi ngươi đã gặp hắn ta vào hồi cứu đói ở Giang Nam rồi không chừng?". Lục Tiệm vụt rúng động trong đầu, la lên: "Chính là cái việc mà ta đang định đem ra hỏi ý ngươi, ngươi lắm mưu nhiều kế, có khi nghĩ giúp được cho ta cách giải quyết?"

"Đấy chính là cái đối thủ đang nhắm vào ta đó!", Cốc Chẩn nói, "Cách đây không lâu, ta nảy ý định thu mua lương thực ở các tỉnh vùng xa, cho chuyển vận qua ngả đông nam, nhưng ta đã đụng ngay phải hai cái khó khăn". Lục Tiệm hỏi:"Khó khăn gì vậy?" Cốc Chẩn thở dài, đáp: "Cái khó thứ nhất là không mua được lương thực! Cái khó thứ nhì là dù có mua được đi nữa, cũng không cách nào chuyển vận!"

Lục Tiệm giật mình hỏi ngay: "Sao lại không mua được, chẳng lẽ các tỉnh vùng xa đó cũng bị thiên tai hay sao?"

"Không phải vậy!", Cốc Chẩn lắc đầu đáp, "Năm ngoái mưa thuận gió hoà, Sơn Đông, Hồ Quảng, An Huy, Tứ Xuyên trúng mùa lúa, tất cả mùa màng đều thu hoạch tốt. Đem lúa gạo từ các chỗ ấy về cứu đói ở đây, lẽ ra không khó, thế nhưng chẳng hiểu tại sao, từ mùa thu năm rồi, đã bí mật nảy sinh một đại thế lực giàu tiền lắm bạc, đã ngầm thu mua hết các lúa gạo thặng dư ở các nơi đó, không những làm giá gạo tăng vọt, mà bây giờ có tiền cũng không có gạo để mua. Hồi đó, ta đương bị giam dưới Cửu U tuyệt ngục, đâu có hay biết chút nào, khi thoát tù ngục rồi, lúc ta kiểm tra tình hình buôn bán ở các địa phương, ta thấy có hơi lạ, nhưng vì cho rằng đấy là mánh lới bọn gian thương đầu cơ tích trữ, nên ta đã không để ý theo dõi nhiều. Nhưng đến nay, lúc ta muốn mua lương thực cứu đói, vừa rồi đã phát hiện là tại các chỗ thặng dư lúa gạo ấy, kho đụn giờ đều trống rỗng, chẳng còn gì để bán nữa!"

Lục Tiệm suy nghĩ một lúc, rồi bảo:"Thóc giống nhà nông thường hay dự trữ cho vụ sau, sao ngươi không trả giá cao, giá hời thì chắc mua được cả thôi!"

Cốc Chẩn than thở: "Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng khi xem xét kỹ vấn đề, chợt nhận ra một cái bất ổn lớn kinh khủng! Giả thử ta nâng cao giá thu mua, chính là lọt ngay vào gian kế đối phương! Lúc đó, không những làm cho tình hình vùng đông nam trở nên nguy cấp, gây rối loạn thị trường, mà còn có thể đưa đến thiên hạ đại loạn."

Nhìn vẻ hoang mang của Lục Tiệm, Cốc Chẩn bèn hỏi: "Ngươi thử nghĩ xem, khi bọn họ tích trữ lương thực như vậy, họ nhắm vào cái gì?". Lục Tiệm đáp: "Đầu cơ tích trữ, tăng giá thóc gạo, thu lợi nhuận cao!"

"Chẳng phải vậy đâu!", Cốc Chẩn lắc đầu, chậm rãi giải thích: "Mục tiêu của bọn họ, chính là gây rối loạn thiên hạ nhà Đại Minh, hòng lật đổ triều Đại Minh!"

Thấy Lục Tiệm thần sắc kinh nghi, Cốc Chẩn bèn lấy trải lên bàn một tấm bản đồ, đưa ngón tay chỉ và giải thích: "Hồ Quảng được mùa, thiên hạ sẽ no ấm. Các tỉnh miệt đông nam, đây là vựa thóc của thiên hạ, từng lừng danh từ xa xưa. Xem đến các vùng Tô, Chiết, Mân, Cống, hai miền Mân Việt và U Việt, đều đang bị hoạ oa khấu sách nhiễu, liên tiếp mấy năm mất mùa, người dân thiếu đói, lương thực cạn kiệt. Trước tình cảnh đó, tốt nhất là đem thóc gạo từ Hồ Quảng đến cứu đói! Nhưng sau khi đã thu mua sạch thóc gạo ở Hồ Quảng rồi, đối phương còn chưa vừa lòng, còn cho nâng giá lúa, đi vơ vét thóc giống nhà nông. Ta mà muốn mua thóc gạo đó, phải chịu trả giá cao hơn giá của bọn chúng. Ta vừa thoát nạn tù ngục, trước mắt các cơ sở làm ăn buôn bán chỉ còn có buôn bán muối ở Dương Châu. buôn trà ở Huy Châu, buôn hàng tơ lụa cùng là đồ lậu của thương nhân đường biển. Chưa nói đến chuyện các cơ sở đó có chịu hết lòng xuất lực hay không, cho dù họ chịu xuất lực, chỉ cần đối phương cứ tiếp tục nâng cao giá thu mua lương thực, cho dù ta trong tay có bao nhiêu ngân lượng, về đường dài ta tất sẽ bị khánh tận".

Lục Tiệm bảo: "Cho dù bị khánh tận, mình cũng không có cách nào khác! Mạng người vẫn quan trọng hơn tiền bạc!"

"Cho dù ta chịu tán gia bại sản đi chăng nữa,. cũng chưa chắc xoay được cục diện". Cốc Chẩn nhăn nhó, gượng cười: "Chưa kể đối phương còn thông đồng với lũ đạo tặc Giang Tây, phong toả các bến bãi đường thuỷ, dù ta có mua được lương thực ở Hồ Quảng, cũng không có cách nào vận chuyển vào vùng đông nam. Mà đối phương thấy ta cạnh tranh giá thóc, thể nào cũng sẽ ra lệnh cho đàn em ở Hồ Quảng đẩy giá mua lên cao hơn nữa, nhà nông hám lợi sẽ tối mắt đem hết thóc giống ra đổi lấy bạc trắng về chất đầy trong nhà! Họ đâu biết rằng, khi hết thóc gạo, chẳng thể đem ngân lượng ra mà gậm mà ăn cho khỏi chết đói. Đến khi bao nhiêu thóc giống đã đem bán hết sạch cả rồi, nhất định là nạn thiếu đói sẽ xảy ra sau đó không lâu! Chẳng riêng Hồ Quảng, các tỉnh như Huy Châu, Sơn Đông, Tứ Xuyên... một loạt các tỉnh đó đều sẽ cùng chung số phận, Nói trước mà xem, đối phương sẽ đưa tất cả các tỉnh ấy đến một nạn thiếu đói khủng khiếp, lương thực toàn thiên hạ cạn kiệt, bá tánh sẽ không còn gì để nhét vào bụng nữa!"

Lục Tiệm kinh nghi cả buổi, rồi nói: "Nói như vậy, không bỏ tiền ra mua thóc gạo, dân đông nam sẽ bị đói khổ, mà đi mua thóc gạo, toàn thiên hạ sẽ bị nạn chết đói. Nghĩ cho cùng, thật không có gì ác độc, lợi hại hơn cái âm mưu này!"

Cốc Chẩn sắc mặt trầm trầm, lạnh lùng nói: "Cái âm mưu này, đem hư lộng thành thật, đem từ chỗ KHÔNG chuyển thành CÓ, tâm cơ sâu sắc, kín đáo liền lạc không một chỗ hở, ta nghĩ tới nghĩ lui, khắp thiên hạ thời nay, chỉ duy nhất một người có thể nghĩ ra được!"

Lục Tiệm đầu óc xoay chuyển, tức thì mặt mày trắng bệch, lạc giọng la lên: "Vạn Quy Tàng!"

Trong một lúc lâu, hai người trầm lặng, suy tư. Rồi Lục Tiệm hỏi, đầy ngờ vực: "Ngươi chẳng phải là truyền nhân của hắn ta à? Sao chưa bao giờ thấy hắn đem bàn bạc cùng ngươi?"

Cốc Chẩn than dài: "Vạn Quy Tàng là thế nào, ta lại do chính tay hắn dạy dỗ, chẳng lẽ hắn còn không rành biết con người ta sao? Hắn biết rõ mười mươi, ta tuy giỏi buôn bán làm ăn trên thương trường, nhưng chẳng phải hạng người bất chấp đạo nghĩa. Cho nên hắn đã không thèm dùng đến ta, đã qua mặt ta, cho triệu hồi Tây Tài Thần trở về lại Trung nguyên."

"Tây Tài Thần?" Lục Tiệm sửng sốt hỏi.

Cốc Chẩn đáp: "Còn một việc này, ta chưa nói cho ngươi rõ. Làm thủ hạ Tài Thần cho thằng già dịch không phải chỉ có một mình ta đâu. Từ núi Côn Lôn về phía đông do ta cai quản, vùng phía tây Côn Lôn có người khác lo. Nếu ta đoán không lầm, tổ chức thu mua lương thực khắp nơi nhất định không ai ngoài mụ bà nương Tây Tài Thần đó!"

"Lạ nhỉ!". Lục Tiệm chau mày, hỏi: "Vạn Quy Tàng quấy nhộn khắp thiên hạ, để làm gì kia?"

Cốc Chẩn cười nụ, giải thích: "Hồi đầu, ta cũng rất mù mờ, nhưng bây giờ ta đã đoán ra được gần trúng rồi. Ngươi cứ nghĩ kỹ mà xem, hắn võ công đệ nhất thiên hạ, giàu có vào hàng địch quốc, vây cái hắn vẫn chưa nắm trong tay là cái gì?"

Lục Tiệm suy nghĩ hồì lâu, lắc đầu, nói: "Ta nghĩ không ra!"

Cốc Chẩn tủm tỉm cười, nói dằn từng tiếng một: "Cái mà hắn chưa có, chỉ độc nhất một thứ thôi, ấy là quyền thế vô song thiên hạ!"

"Quyền thế?" Lục Tiệm rúng động trong lòng, "Vậy hắn ta muốn làm Hoàng đế à?"

Cốc Chẩn thở ra: "Thằng già dịch vốn là kẻ cường mãnh không khứng chịu sống kiếp sống thầm lặng, do độc nhất chỉ bị cấm chế bởi cái thiên kiếp mà hắn đã bất đắc dĩ phải sống ẩn dật, nay đã thoát khỏi ức chế đó, bắt hắn ngồi yên bất động, thà giết hắn đi còn hơn! Đã chẳng còn bị bó buộc ngồi yên nữa, tội gì hắn chẳng đi quậy thiên hạ? Sẵn hoàng đế đương thời là hôn quân, sẵn triều đình bị gian thần lũng đoạn quyền hành, nếu gây ra nạn thiếu đói trong dân gian, thể nào dân đen cũng vùng lên, gây loạn lạc khắp nơi. Chờ đến lúc thiên hạ đại loạn đó, người người nháo nhương, lại có câu, 'dân dĩ thực vi thiên' (cái ăn là nỗi lo hàng đầu của nhân dân), Vạn Quy Tàng trong tay tích trữ lượng lương thực khổng lồ, nếu hắn chẳng đích thân ra mặt, thì cũng sẽ có đứa đứng ra thay hắn làm con rối đóng trò cho hắn. Xem như vậy, nếu hắn có thể đứng lên cầm đầu cả thiên hạ, thì hắn còn đi làm chủ mấy cái Đông Đảo, Tây Thành bé tí ti đó làm quái gì cho mất công! Võ công cao cường mấy đi nữa, nhân số vài trăm mống, địch sao lại trăm ngàn, trăm vạn đại quân? Lúc đó, kẻ thù nào muốn đến tính sổ với hắn, sợ chẳng còn làm ăn gì được, chưa kể một khi hắn đã thành công trong việc tự giải thoát khỏi cấm chế của thiên kiếp, e rằng không có ai có thể đơn đả độc đấu được với hắn!"

Lục Tiệm nghĩ tới chuyện chính gã đã tự tay giúp rập Vạn Quy Tàng, mặt gã chợt bị nộ khí bốc lên làm đỏ ửng đến tận mang tai, gã tức giận lồng lộn một hồi lâu, rồi đưa tay đập mạnh vào thành cửa sổ, cất tiếng la lớn: "Hắn nói cái gì mà 'Vô thân, vô tư, vô tình', ăn nói lớn lối, rốt cục cái 'Vô tư' đó sự thực chỉ là tự đánh trống, tự thổi kèn, tự cổ xuý cho mình!"

"Đâu cần gì phải thế!", Cốc Chẩn nhếch mép cười nụ, bảo: "Lão già dịch văn thao vũ lược, lắm mưu nhiều kế, tài giỏi gấp trăm lần cái thằng già Gia Tĩnh, để hắn lên làm hoàng đế, chưa chắc đã không phải điềm lành cho bá tánh, coi như vậy, thì hắn nói 'Vô Tư vì dân', xem ra cũng có phần đúng! Mặc dầu cái thủ đoạn tranh thiên hạ có phần ti tiện đáng khinh đáng ghét, nhưng giở lại lịch sử mà coi, mỗi lần thay đổi triều đại, ngoại trừ Tống Thái Tổ được khoác hoàng bào đưa lên ngôi, còn thì toàn là đánh nhau đến máu chảy thành sông, đến xương trắng phơi đầy đồng, toàn là dùng loạn lạc để trị dân, hết chiến lại hoà, tất cả đều được khoác cái vỏ Thiên Đạo! Người dân vốn chỉ ham muốn được sống thái bình, sống an cư, cứ đem chiến loạn đưa bá tánh đến chỗ cực kỳ tuyệt vọng, thì ai mà chẳng ủng hộ một sự thay đổi triều đại!"

Lục Tiệm nghe gã thuyết trái tai, nhíu mày, trợn mắt bảo: "Ngươi lại còn đi tán giúp thêm cho cái thuyết đó của Vạn Quy Tàng!"

Cốc Chẩn nhăn nhó cười, đáp: "Mấy cái ta nói đó, đúng là như vậy! Ta là do thằng già dịch đào tạo nên, tâm tư hắn thế nào, ta cũng ít nhiều nắm được, về võ công mà nói, ta thua xa một trời một vực, nhưng về mánh lới buôn bán làm ăn, kinh doanh tứ xứ, ta với lão coi như ngang ngửa! Ngươi đừng quên, ta chẳng phải là đệ tử duy nhất của hắn, còn có Trầm Chu Hư là một, rồi mụ bà nương Tây Tài Thần kia nữa, ba ta đúng là một mớ bòng bong cho hắn, vì tính tình ba chúng ta hoàn toàn chẳng giống nhau, thằng già dịch coi vậy mà cũng có tài trong nghề dạy dỗ, với đứa đệ tử nào, hắn cũng đều có cách đào tạo thích ứng, thật chẳng hổ danh hai chữ Quy Tàng tên hắn!"

Lục Tiệm nghe Cốc Chẩn thuyết mà choáng váng, hắn suy tính: "Bất kể nói gì thì nói, nếu để cho Vạn Quy Tàng đạt được mục đích, không biết con số dân lành tử nạn sẽ nhiều tới đâu cho cùng!"

Thấy y ngẩn người suy tư, Cốc Chẩn chợt cười rinh rích: "Ta quảng cáo lão già dịch lợi hại quá xá chừng, sao thấy ngươi chẳng sợ sệt chút nào vậy?"

"Sợ quái gì hắn!" Lục Tiệm lắc đầu, giọng cả quyết; "Âm mưu của hắn, ta phải chống đến cùng!"

Cốc Chẩn suy nghĩ một lúc, chợt hai tay vỗ nhẹ vào nhau, thở ra: "Thôi được, ta dù biết trước khó thắng, nhưng cũng sẽ theo ngươi chơi tới cùng!"

Lục Tiệm mừng rỡ, hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra được mưu chước gì vậy?"

"Mưu chước thì hiện chưa có", Cốc Chẩn nhăn nhở, "chỉ là tới đâu hay đấy, cứ đi từng bước, bước nào xong thì học tập rút kinh nghiệm tiến thân cho bước sau, nhưng nói cho cùng, không phải là mình tuyệt không có cơ hội thủ thắng!"

Lục Tiệm hỏi: "Cơ hội như thế nào?" Cốc Chẩn đưa chiếc nhẫn Tài Thần ra, cười cười, rồi nói: "Tài Thần chia làm nhiều thứ, nhưng độc nhất chỉ có một cái nhẫn này mà thôi! Kẻ nào nắm giữ nhẫn trong tay, kẻ đó là truyền nhân của thằng già dịch! Năm năm trước đây, Tây Tài Thần từng bại trong tay ta, thể nào trong bụng mụ ta, cũng vẫn còn ghi nhớ trận thua đó, lần này mụ ta về đây, chuyện cũ sẽ lại tái diễn, dù mụ ta muốn hay không, tuỳ theo tình hình, thể nào ta cũng có biện pháp đối chọi lại các chiêu thức của mụ, còn về phần thằng già dịch, chẳng phải là ngươi đã có nói thần công của hắn chưa viên mãn, hắn vẫn hãy còn phải bế quan sao? Vậy trước khi hắn xuất quan, mình hãy chế ngự mụ Tây Tài Thần, có thể nhờ đó hoá giải được một trường đại kiếp, vả lại thời gian hắn bế quan chưa biết dài ngắn thế nào, mình cứ cố sức mình, rồi sau đó coi ý ông trời ra sao!"

Chuyện trò đến ngang đấy, thấy Ngư Truyền vào phòng mời họ đi dùng cơm trưa. Cốc Chẩn lập tức dừng nói, chờ đến khi Ngư Truyền đã đi khỏi, mới nhỏ giọng bảo: "Ngư Truyền và Hồng Thư, đều là gia nhân lâu đời của thằng già dịch, mình có ý đương đầu hắn, ngàn vạn lần không thể để lộ cho hai người đó biết!"

Cơm nước xong, Lục Tiệm hít một hơi thở sâu, khuyên: "Cốc Chẩn, ngươi cũng nên về gặp lại mẹ đi! Ôi... Bà ấy...bà ấy lúc nào cũng vẫn luôn thương yêu ngươi, năm đó, bà bó buộc phải xa ngươi, thật tình bà bị hãm vào tình thế bất đắc dĩ, Ngươi là người độ lượng, đừng găng với bà ấy mãi nữa! Ngày nào mà ngươi còn chưa ngỏ lời tha thứ, ngày ấy, bà còn đeo nỗi khắc khoải trong lòng!"

Cốc Chẩn thoáng mỉm cười, ánh mắt nhìn bâng quơ ra ngoài song cửa, đôi mày thưa thớt khẽ cau lại, một lúc thật lâu sau, mới ôn tồn đáp:"Ta không làm thế được!". Lục Tiệm bảo: "Chẳng phải ngươi đã nói, người còn sống chớ nên để kẻ đã quá cố đeo đuổi gây khổ sở cho bản thân, đừng để chuyện ngày hôm qua dằn vặt sang ngày hôm nay! Ngươi từng rộng lượng xí xoá cho kẻ đại cừu nhân là ta đây, sao ngươi lại không thể bỏ qua cho chính mẹ đẻ ra mình cơ chứ?"

Cốc Chẩn không dằn được, cười rộ lên, rồi phán: "Thằng lỏi này hay nhỉ, cứ đeo theo làm thuyết khách cho Thương Thanh Ảnh suốt!"

Lục Tiệm đáp: "Ta tuy ngu ngốc, nhưng cũng còn có con mắt nhận xét, ngươi đối với người ngoài đều rất hết sức khoan dung, duy đối với chính mẹ đẻ của mình thì lại cố chấp, khắt khe... toàn là tại ngươi đã yêu thương khắng khít với bà ấy quá, tới lúc bị bà ấy bỏ rơi, ngươi đã không thể nào chấp nhận mà tha thứ nổi!"

Cốc Chẩn nhíu mày, đáp: "Ngươi nói sai rồi!"

Lục Tiệm hỏi: "Nếu điều ta nói không đúng, tại sao hồi ấy ngươi bất chấp tất cả, lặn lội về Trung thổ để tìm gặp lại bà?"

Cốc Chẩn bất giác cứng miệng, từng câu, từng chữ Lục Tiệm nêu lên, đã điểm trúng ngay vào nỗi khổ tâm của hắn. Hắn nghĩ lại, mấy năm sau này, tâm tình của hắn đối với bà Thương Thanh Ảnh là cả một trường yêu hận đan chặt vào nhau, rối rắm đến mức không biết đâu là hận, đâu là yêu, yêu tha thiết, hận cùng cực!, Mỗi bận hắn lên tiếng dằn vặt được bà ấy thì ban đầu thấy khoái trá, để rồi sau đó trong lòng lại nhức nhối, đau đớn! Đầu óc hắn lúc nào cũng cố tự bảo mình rằng cái người đã bỏ rơi hai cha con hắn chỉ là một người đàn bà thiếu chính chuyên, vậy mà hắn đã không sao tự thuyết phục được cái lý lẽ đó! Hắn đau lòng ghê gớm, rồi từ đau lòng, đâm ra thống hận. Cái tâm trạng mâu thuẫn đó, cứ dầy vò ám ảnh hắn, chập chờn trong mộng cứ thấy lặp lại hình ảnh đã lâu lắm rồi của mẫu thân, mặt mày rạng rỡ, hớn hở cười vui với hắn như như ngày nào hai mẹ con đã từng cùng nhau chơi đùa trên bãi biển ở Đông Đảo.

Cốc Chẩn trong đầu lùng bùng, chợt vô tâm vô thức đứng lên, bước cả chục bước, đi tới đi lui trong phòng, rồi hắn dừng chân, ngó Lục Tiệm, vẻ bất lực: "Lục Tiệm, mồm miệng ngươi ăn nói càng ngày càng khéo, càng giỏi... Được rồi, ta nghe lời ngươi, ta sẽ theo ngươi đi gặp bà ấy một phen!"

Vừa nghe câu đó xong, Lục Tiệm biết ngay hắn cuối cùng đã vứt bỏ được mối hận sầu chất chứa bấy lâu trong tim, Lục Tiệm cảm giác cực kỳ vui sướng, ngoác miệng ra khà khà cười mãi. Cốc Chẩn rũ bỏ được cái khối nặng nề u uất trong tâm, hắn dường như vừa thoát ra khỏi một cơn mộng dài, thấy tâm trí nhẹ nhàng, đầu óc thảnh thơi.

Chuyện trò dăm câu nữa, rồi hai người ra đi, xuyên qua vài đường phố ngõ ngách, tai vừa nghe tiếng cười khúc khích của một nữ tử, chân vừa bước qua khung cửa vòm tròn, đã nhìn thấy Cốc Bình Nhi trong tay phe phẩy một cái quạt lụa hình trăng rầm, cô chạy lăng quăng giữa mấy khóm hoa, đang tìm cách dùng cây quạt vụt vào một con bướm lớn cánh mang màu sắc sặc sỡ. Mặt người kiều diễm, muôn hoa tươi thắm, cánh bướm tung tăng, ba thứ đó hài hoà kết hợp tuyệt mỹ, lại càng tăng thêm nét kiều mị rúng động lòng người của nữ tử.

Vừa trông thấy Cốc Chẩn, Cốc Bình Nhi lập tức bỏ rơi con bướm, nhảy phốc vào lòng gã, nũng nịu: "Đêm qua, muội nằm mơ phải một cơn ác mộng!". Cốc Chẩn hỏi: "Mộng mị như thế nào?". Cốc Bình Nhi đáp: "Trong mơ, muội thấy má ma và gia gia, hai người đứng cạnh chỗ cửa tò vò đón gió vào nhà. Muội cất tiếng gọi, gia ga và má má cùng cười với muội, vậy mà khi muội chạy đến, cả hai đều đột ngột biến mất dạng, Muội hoảng quá, khóc ầm lên rồi sực tỉnh giấc!"

Cốc Chẩn trầm ngâm một hồi, rồi dịu giọng nói: "Bình Nhi, để hôm nay ta đưa muội đi gặp một bà a di, vừa đẹp đẽ vừa dịu dàng, thể nào muội cũng sẽ rất ưa thích được bà ấy kể chuyện cho nghe!"

Cốc Bình Nhi trả lời: "Bình Nhi ngoan mà, thích nghe bà mà cũng thích nghe ca ca nữa." Cốc Chẩn tròng mắt chợt ửng hồng, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, khen: "Bình Nhi, muội giỏi lắm. Đời này mà ca ca có làm lỗi gì với muội, nếu ca ca còn được có kiếp sau, bao nhiêu nợ nần vói muội, ca ca đều sẽ hoàn trả lại đầy đủ cho muội!". Cốc Bình Nhi chăm chú nhìn gã, vẻ hoang mang. Cốc Chẩn thấy cô bỡ ngỡ, bèn nắm lấy tay cô, quay sang hỏi Lục Tiệm: "Mình đi chưa nào?"

Cốc Bình Nhi lúc đó mới để ý thấy Lục Tiệm đang đến gần, toét miệng ra cười: "Thúc thúc, thúc đi với mình luôn không?". Tay cô vung cây quạt ra đập vào gò má Lục Tiệm. Lục Tiệm không tránh né, chỉ nhỏ nhẻ mỉm cười với cô. Cốc Bình Nhi quay sang bảo Cốc Chẩn: "Cái vị thúc thúc này trông thì thấy cù lần, vậy mà chơi được lắm, có bị muội chọc phá gì cũng không khi nào nổi nóng với muội hết!"

Cốc Chẩn chẳng ngăn được nụ cười, nghĩ bụng: "Lục Tiệm này, thân làm truyền nhân Kim Cương môn, lại làm chủ bộ Thiên Bộ, vậy mà khí độ gã chẳng có chút oai hùng, đến cả đàn bà, trẻ con cũng bắt nạt được y!". Rồi đưa tay dắt Cốc Bình Nhi, tiến ra ngoài cửa phủ đệ, gọi một cỗ xe ngựa. Ngựa phi như gió, chẳng mấy chốc đã đến "Đắc Nhất sơn trang ".

Ngựa dừng lại, ba người xuống xe, Yến Vị Quy lúc đó đang đứng trước cửa, khi thấy cả ba, thần sắc có chiều hết sức kinh ngạc, há hốc miệng ra nhìn. Lục Tiệm hỏi y: "Phu nhân đang ở đâu vậy?". Yến Vị Quy thưa: "Dạ đang ở trong linh đường". Lục Tiệm suy nghĩ một chút, rồi bảo: "Cốc Chẩn, anh em ngươi vào nhà trong đi, để ta đến báo tin và mời bà ấy vô gặp ngươi".

Cốc Chẩn nhạt giọng đáp: "Lão Trầm Què đã mất, lúc ông còn sống, ta còn chẳng sợ, huống hồ bây giờ ông ta đã chết rồi! Gia cát Lượng còn dám đi phúng điếu Chu Du, ta dẫu không có khí độ của Khổng Minh, cũng thử học theo một phen!" Gã nói xong, bước thẳng qua cửa, tiến về phía linh đường.

Thương Thanh Ảnh đang ngồi, chợt trông thấy Cốc Chẩn, vẻ giật mình hiện ngay lên nét mặt, bà bèn đứng nhỏm dậy. Cốc Chẩn cũng dừng bước tại bậc thềm, hai mẹ con ở hai đầu linh đường, cùng đưa mắt dán vào nhau. Một làn gió nhẹ bỗng thổi qua, cuốn các cánh hoa rơi lả tả trên đất xoáy tụ vào một vài chỗ, rồi lại thổi chúng tản mạn đi xa, mường tượng như kiếp nhân sinh phiêu giạt, làm người mang thân xác vô thường.

Cốc Chẩn chợt nhoẻn miệng nở một nụ cười, đưa tay vén vạt áo trường bào, nhẹ gót tiến vào. Thương Thanh Ảnh cũng khẽ khàng bước tới, chẳng tự chủ được, thân mình bà phát run rẩy. Cốc Chẩn đến cạnh bà, đưa tay nắm vào cánh tay mềm mại của bà, nhưng chợt có cảm giác đang chạm vào băng giá, cánh tay bà đang đầm đìa mồ hôi lạnh ngắt.

Thương Thanh Ảnh hốt nhiên hiểu ra, cổ họng bà chợt tắc tị, ruột gan bà mềm oặt đi, bao nhiêu nỗi oan khiên uỷ khuất bấy năm trường vụt tan biến thành dòng lệ nóng, chảy giàn giụa, đầm đìa gò má, bà lả người vào trong tay Cốc Chẩn, miệng nghẹn ngào khóc không thành tiếng!

Mười ba năm rồi, Cốc Chẩn mới lại được ôm mẹ, trong lòng gã ngổn ngang trăm mối, gã tuy bình thường mồm mép dẻo quẹo, lúc ấy cũng không tìm được ngôn từ! Qua một lúc thật lâu, mắt thấy bà vẫn giọt ngắn giọt dài, hắn nhoẻn miệng cười, bảo: "Mẹ à, mẹ mấy mươi tuổi rồi mà sao coi mẹ giống hệt con nít con nôi quá chừng!"

Thương Thanh Ảnh nghe gã nói, đỏ ửng mặt, ngượng nghịu, bà ngừng khóc, tách ra khỏi vòng tay ôm của đứa con trai, ngập ngừng hỏi: "Chẩn Nhi, con không oán trách ta đấy chứ!"

Cốc Chẩn chưa kịp trả lời, Lục Tiệm đã nói chen vào: "Hắn trong bụng thì hết oán trách rồi, chỉ phải tội cái miệng không khi nào chịu xuống nước!". Cốc Chẩn quày đầu lườm gã, mắng "Ai khiến ngươi lắm mồm!" Mắng xong, rộng miệng cười toe.

Thương Thanh Ảnh dù chồng vừa qua đời, nhưng liền sau đó, đã gặp trở lại thằng con yêu quý bà hằng thương nhớ, mất một, được một, đều là chuyện cực kỳ đột ngột. Bà thậm hoan hỉ, từ sâu thẩm đáy lòng, man mác niềm thế sự vô thường, trước một đôi nam tử hình hài tuấn tú, thấy họ đối xử nhau cực kỳ thân thiết nhu hoà, bà thầm cảm ơn ông xanh đã đãi bà không tệ, bất giác bà chắp hai bàn tay, đôi mắt nhắm nghiền, miệng thầm thì khấn vái, cảm ơn trời phật.

Cốc Chẩn thầm hiểu tâm ý của mẹ, hắn bèn ngừng cười, chăm chú nhìn cho đến khi bà khấn khứa xong, mới lên tiếng nói: "Mẹ à, con có một chuyện này muốn nhờ mẹ". Gã kéo Cốc Bình Nhi đến gần, bảo: "Đây là Bình Nhi, con gái của dì Bạch, tức là em gái của con. Mẹ hồi xưa đã từng gặp nó! Bữa trước tại Thiên Trụ Sơn. nó gặp phải một biến cố lớn, đã thành mất trí, từ ấy, con phải đứng ra chăm sóc cho nó. Nhưng mấy ngày sắp tới đây, con phải đi làm một công chuyện hệ trọng, không biết có còn được toàn mạng trở về hay không nữa! Con muốn đem gửi mẹ, nhờ mẹ thay con trông nom nó chu đáo!"

Lục Tiệm nghe đến đấy, ruột gan chùng xuống, Cốc Chẩn đến đây, một hồi nhận lại mẹ, một hồi sau đã đem hậu sự ra phó thác lại cho mẹ, gã nghĩ đến cuộc đấu đá sắp tới này không phải chuyện đùa, sự sống chết còn chưa rõ,nên trước tiên phải lo sắp đặt cho ổn thoả cuộc đời Cốc Bình Nhi. Nghĩ đến đấy, Lục Tiệm tâm tình cũng chợt bị ngưng trọng.

Thương Thanh Ảnh hơi kinh ngạc, bà nghĩ đến nỗi niềm hai mẹ con vừa đã không dễ dàng gì mà trở lại với nhau, cứ tưởng rồi sẽ được cùng nhau vui vầy. Giờ nghe ý tứ Cốc Chẩn, chừng như sắp va vào một chuyện lớn có tầm cỡ sinh tử quan đầu, rồi nhìn thần sắc Lục Tiệm, cũng thấy lo ngại gã cũng sẽ bị dính vào chuyện đó. Bao nhiêu năm qua, Thương Thanh Ảnh từng trải không biết bao nhiêu cuộc ly biệt sinh tử, vào lúc này, dẫu trong lòng bà sầu khổ vô cùng, bà chẳng muốn lên tiếng bàn ra ý nguyện đứa con trai. Bà trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài, đưa tay ôm Cốc Bình Nhi, dịu dàng hỏi han nó. Khi nghe giọng lưỡi ấu trĩ của Cốc Bình Nhi, hệt như Cốc Chẩn đã bảo, trong lòng bà không khỏi thấy tiếc thầm. Giống như cô luôn luôn khả ái hoà nhập cùng mọi người, Cốc Bình Nhi tựa hồ rất trìu mến bà, rúc sát vào lòng bà, thần thái mềm mỏng êm ái, khoé mắt thắm đượm nét lưu luyến, thỏ thẻ: "A di, bà giống y hệt mẹ con!"

Thương Thanh Ảnh hỏi: "Mẹ của con...?", bà chợt trông thấy Cốc Chẩn khoát tay lia lịa, bà đoán bên trong tất có duyên cớ gì đó, bèn mỉm cười, không hỏi tiếp nữa!

Đang lúc mọi người truyện trò, bỗng nghe phía trước trang vọng lại tiếng ồn ào huyên náo. Lục Tiệm khẽ chau mày, đứng lên, lại nghe tiếng Tiết Nhĩ quát tháo ầm ĩ:" Cô lại đây làm gì! Đi ra đi, đi mau đi". Tiếng quát tháo còn chưa dứt, đã nghe y thảm thiết gào lên. LụcTiệm chạy ào ra, thoáng mắt nhìn, chợt giật mình, thấy Diêu Tình đứng chộn rộn trên bực cửa, đông đảo đệ tử Thiên Bộ vây quanh cô. Còn Tiết Nhĩ đang bị một rễ cây nghiệt duyến quấn chặt vào đôi chân, ghì riệt hắn xuống đất, làm hắn mặt mày tái mét, vừa trông thấy Lục Tiệm, gã đã hốt hoảng kêu lên: "Bộ chủ, cứu thuộc hạ với!"

Lục Tiệm bảo: "A Tình, cô tha cho gã đi được không?" Diêu Tình lườm sơ y một phát, hắng giọng hứ một tiếng, rồi cô quay sang bảo Tiết Nhĩ: "Ngươi còn dám vô lễ với ta nữa thôi?". Tiết nhĩ sợ đến cụp đôi tai to xuống, vội vàng nói: "Hết dám rồi! Hết dám rồi!". Diêu Tình bèn thu hồi thần thông, quay sang bảo Lục Tiệm: "Ta có việc đến tìm ngươi, ngươi hãy theo ta ra ngoài một chút xíu!"

Lục Tiệm còn đang lưỡng lự, gã quày đầu trông lại, đã thấy Thương Thanh Ảnh và Cốc Chẩn vì nghe ồn ào, cũng vừa ra đến nơi. Cốc Chẩn cười hì hì: "Đại mỹ nhân, có chuyện gì mà lại không tiện nói ra trước mặt mọi người vậy? Nếu như cô muốn vào làm chị dâu ta, bọn ta sẽ cho thổi kèn gióng trống nghênh đón cô vào cửa, chứ thậm thà thậm thụt như vậy, nam nữ lén lén lút lút, thật chẳng đúng với lễ nghi tí nào!"

Diêu Tình mặt mày đỏ ửng, chửi rủa: "Cái thứ xú hồ ly nhà ngươi đâu có xứng đáng nói chuyện lễ nghi! Chẳng may mà ngươi đi va vào cái ả Diệu Diệu cô nương của ngươi, có khi ngươi còn rồ dại hơn mấy con chó điên nữa!"

Cốc Chẩn thoáng biến sắc, hỏi lại: "Cô có gặp Diệu Diệu rồi à?". Diêu Tình cười nhạt mà rằng: "Gặp ở đâu mà gặp! Ngươi lên tiếng nhạo báng ta, ta sẽ đem kể cho nha đầu ngu ngốc đó nghe, chuyện ngươi vừa sổ lồng ra đã mau mau đi tầm hoa vấn liễu, làm trò hạ tiện vô sỉ! Cho cô ta hết còn muốn gặp lại ngươi luôn!"

Cốc Chẩn không tìm ra lời đối đáp, gượng cười mà rằng: "Tối độc phụ nhân tâm, quả nhiên không sai!" Diêu Tình cười nhạo hắn, rồi quay sang hỏi Lục Tiệm: "Vậy bây giờ ngươi có chịu đi theo ta hay không?"

Lục Tiệm đáp: "Đi!", Diêu Tình uốn nhẹ lưng ong, xoay người đi ra, Lục Tiệm cũng nối gót, đi không gần mà cũng không xa lắm, lẽo đẽo theo sau.

Hai người đi được độ mười dặm, đến chỗ vắng vẻ không có ai khác, Diêu Tình dừng bước, đưa mắt nhìn vào Lục Tiệm, thần sắc khó biết là đang vui hay đang giận. Lục Tiệm vừa thấy biểu tình cô như vậy, lập tức thất kinh hồn vía, lắp bắp hỏi: "A Tình, cô... cô mạnh khoẻ không vậy?"

“Mạnh khoẻ nỗi gì?", Diêu Tình lạnh lùng đáp, "Đã bị ngươi chọc cho giận gần chết!" Lục Tiệm cho là cô giận chuyện y đã đến quậy phá hôn lễ của cô, mặt y chợt nóng bừng, y gắng gượng nói: "Cho dù ta đã làm cô nổi giận, nhưng thâm tâm, ta không hối hận chuyện đó chút nào!"

Diêu Tình trầm ngâm một lúc, chợt bảo: "Ta thiệt nghĩ không ra, sao Trầm Chu Hư lại có thể là cha đẻ ra ngươi được! Ông ta rõ ràng một người cực kỳ thông minh, sao lại có một thằng con đần độn! Đúng là hổ phụ khuyển tử!."

Nghe cái giọng khắc bạc đó, Lục Tiệm chỉ biết ngượng ngập, gượng cười, hỏi: "Cô cũng đã biết hết tất cả rồi à?"

Diêu Tình lạnh nhạt đáp: "Bữa đó, chuyện ta không thành, ta vừa đi ra khỏi trang viện không xa, đã nhìn thấy ngươi cùng Lục Đại Hải đang trên đường vào trang, ta bèn lẳng lặng theo sau, tất nhiên mọi chuyện xảy ra ở đấy ta đều chứng kiến đầy đủ. Hừ! Ngươi cứ xun xun xoe xoe cùng ả Ninh Ngưng, rõ ràng chẳng e chẳng sợ chuyện cô ả đang giận, đang ghét ngươi, chẳng phải ngươi đang tìm cách lân la thân cận với cô ta sao?"

Trong lồng ngực Lục Tiệm, con tim gã đang đập loạn xạ, một hồi lâu sau nó mới trở về nhịp bình thường, gã hít vào một khẩu chân khí, rồi giải thích: "Ninh cô nương từng có lúc chịu chung số phận kiếp nô với ta, hai ta đồng bệnh tương liên, mỗi hành vi. nhất cử nhất động của cô đều gây cho người ta một mối thương tâm đoái hoài, ", Diêu Tình nghe đến đấy, hứ một tiếng, cắn môi, sắc mặt hơi chuyển sang trắng bệch.

Rồi Lục Tiệm tiếp tục: "Ninh cô nương không thông minh như cô, cũng không mỹ lệ bằng cô, nhưng ở bên cạnh cô ấy, ta trong lòng có cảm giác thập phần bình hoà, an nhiên. Rồi sau đó, tất nhiên khi cô ấy gặp chuyện khó khăn, đi cứu giúp cô, Lục Tiệm ta mà có phải vào vạc dầu, lên núi đao, quyết không từ nan, dẫu có chết cho cô ấy, cũng tuyệt không hối hận"

"Đủ rồi!", Diêu Tình hai tay bưng tai, mắt lệ dàn giụa, hét lớn: "Mấy lời đó, ta đều chẳng muốn nghe chút nào!"

Lục Tiệm cười nhăn nhó, tiếp tục: "Ninh cô nương tuy cực tốt vậy, nhưng khi xa cô nương ấy, ta chỉ lo lắng cho cô ta thôi, chẳng hề thấy ưu sầu. Vậy mà những lúc ta không ở gần bên cô, lòng ta lúc nào cũng đau đáu, nhưng cứ mỗi khi muốn tìm gặp cô, ta thiệt sợ quá xá chừng..."

Diêu Tình tuy hai tay vẫn còn bưng tai, nhưng cô đã lén he hé hở ra một chút, để ý theo dõi từng tiếng một, nghe hắn nói đến đấy, cô vừa giận vừa rối, buông tay, hét to: "Ta đã làm gì để cho ngươi sợ? Bộ ta là quỷ sứ, là ma quái hay sao?" Hét xong, cô xông lên hai bước, Lục Tiệm nhìn cô hung hăng, cũng lùi lại hai bước, nhăn nhó cười: "Chỉ là cứ mỗi bận gặp cô, trong bụng ta cứ sợ sẽ làm điều thất thố, mà cứ hễ thất thố, lại phạm sai lầm hơn, khiến cô đâm ra chán ghét ta!"

Diêu Tình nghe gã nói thế, thần sắc đã bớt căng, cô lạnh lùng bảo: "Ai bảo ngươi tối dạ, chậm hiểu, chẳng chịu cố gắng cầu tiến!"

Lục Tiệm đáp: "Ta tuy đần, cũng còn biết vui buồn, còn biết yêu, ghét. Mỗi bận có dịp được riêng tư cùng cô, ta đều quýnh quáng trong lòng, ruôt gan cơ hồ muốn rạn nứt ráo trọi, Mỗi lần ta gặp nguy hiểm kề cận cái chết, cứ nghĩ đến cô, là ta lại chỗi dậy, tận lực cầu sinh, để lại còn được nhìn thấy cô! Ta đã có lúc muốn chết cho Ninh cô nương, thực ra, thực ra cũng vì cô mà ta còn ham muốn cầu sinh!"

Diêu Tình thảng thốt, vụt quay ngoắt người đi. Day lưng về phía Lục Tiệm, đôi vai cô khẽ run run, một lúc lâu, rồi cô xoay lại, khoé mắt còn gờn gợn đỏ ửng, cô chìa tay ra, bảo: "Đưa đây!"

Câu nói đến thực đột ngột, Lục Tiệm sẽ cau mày, hỏi lại: "Đưa cái gì?". Diêu Tình đáp: "Bức hoạ tượng của Thiên Bộ."

Lục Tiệm cười nhăn nhó, than: "Hoá ra cô đòi gặp ta, cũng chỉ vì muốn cái đó thôi sao?". Diêu Tình hứ nhẹ một tiếng, bặm môi, rít giọng: "Nếu không vì cái đó, nãy giờ ta há chịu đứng nghe ngươi nói nhăng nói cuội cả buổi ư!"

Lục Tiệm cảm giác một nỗi chua cay dâng lên tràn ngập, nước mắt muốn ứa ra, hắn cố gắng gượng một chặp để trấn tĩnh, rồi nói: "Ta cũng không biết bức hoạ tượng đó hiện đang ở đâu!"

Diêu Tình bảo: "Mấy ngày qua, ta lùng sục khắp "Đắc Nhất sơn trang", tuyệt không thấy chút dấu vết gì của bức hoạ tượng cả.Tám bức hoạ tượng của tám bộ, lưu truyền đời nọ sang đời kia, ta nghĩ lão Trầm Chu Hư tinh minh biết chừng nào, đã dám truyền chức Bộ chủ cho ngươi, thì cớ gì không truyền bức họa tượng cho ngươi!"

Lục Tiệm đáp: "Ta thực tình không biết mà!". Diêu Tình hỏi: "Vậy nếu ta đòi ngươi một vật mà ngươi đang giữ trên mình, liệu ngươi có chịu đưa ta không?". Lục Tiệm hỏi: "Đưa món gì vậy?".

Diêu Tình nói dằn từng tiếng: "Cây trâm ngọc của Trầm Chu Hư."

Lục Tiệm lặng yên một lúc, đưa mắt nhìn sang, bắt gặp đôi nhãn châu của Diêu Tình thấp thoáng loé sáng, hắn bất giác hít một hơi thở sâu, thò tay vào bọc lấy ra cây ngọc trâm, mân mê trong lòng bàn tay hồi lâu, đến khi hơi nóng thân nhiệt từ bàn tay truyền sang làm chất ngọc trở thành âm ấm, hắn bèn mở bàn tay, đưa đến trước mặt Diêu Tình.

Diêu Tình nhón tay đón cây trâm, nơi cổ họng cô chợt thấy nghèn nghẹn, ngón tay hơi run run, cô vụt xoay mình, co giò bỏ chạy thật lẹ.

Cô càng chạy càng tăng tốc, cô chỉ sợ hễ cô dừng bước, sẽ quay đầu lại nhìn, mà hễ quay đầu lại nhìn, sẽ bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng Lục Tiệm đang nhắm, dõi theo sau lưng cô, ánh mắt cơ hồ như ngàn vạn mũi cương châm đang đồng loạt cắm vào cô, ánh mắt sẽ bám gốc mọc rễ trong trái tim cô, tim của một thiếu nữ đương xuân!

Hai bên đường, các cây cối vùn vụt chạy thụt lùi ra sau, liền liền, triền miên, nối nhau chạy tựa hồ vô tận. Dần dà Diêu Tình nghe hơi thở mỗi lúc một dồn dập, đôi gót chân hầu như rã rời, bất chợt bàn chân cảm giác nước lạnh đang thấm vào, cô đưa mắt trông, thấy một hồ nước sáng bạc như gương, mặt hồ phẳng lặng, vài gợn sóng lăn tăn nơi xa xa, ẩn hiện bóng mây bềnh bồng trôi nổi trên cao, màu trời liền với màu nước hồ, loáng thoáng khói sóng đó đây, theo gió vật vờ, bập bềnh cùng hình ảnh phản chiếu của mấy rặng núi. Ven hồ, cỏ xanh mươn mướt, sắc xanh thẳm liền với sắc trời, một vài đoá hoa dại màu đỏ điểm xuyết đó đây, trong từa tựa những ánh sao đêm lấp lánh, phong cảnh có đôi phần thê lương, đôi phần tịch mịch.

Đôi chân Diêu Tình rã rời, cô té quỵ xuống bên bờ hồ, hai tay bíu vào một tảng đá ven bờ nước, cô cất tiếng khóc rống. Từ khi mẹ cô qua đời đến giờ, chưa khi nào cô khóc lóc sướt mướt đến thế, khóc đến độ tim gan như muốn thoát khỏi lồng ngực, nhảy ra ngoài.

"Sao ta lại làm thế, lại đối xử cùng chàng như vậy?" Cô không ngớt tự vấn, cô không có câu trả lời. Cây trâm ngọc hãy còn trong lòng bàn tay, tựa hồ còn nhuốm hơi nóng của Lục Tiệm, vẫn ngun ngút toả hơi ấm, cô cảm giác cây thoa mỗi lúc một nóng lên, tưởng chừng sẽ có lúc nó trở thành quá nóng và sẽ làm bỏng mấy ngón tay cô. Tay Diêu Tình cầm cây trâm, tâm ý mơ mơ hồ hồ, nước lành lạnh dường như đang truyền qua tảng đá thấm dần vào cơ thể, hơi lạnh như giá như băng, tưởng chừng có một cỗ hàn khí đang đột nhập vào tâm mạch trong cô.

Vào lúc ấy, chợt nghe có tiếng người thở dài, như gần như xa, Diêu Tình rùng mình, ngẩng đầu trông, cô bất giác mặt mày biến sắc, vụt đứng thẳng người lên.

Màu trời không biết đã chuyển sang tối ám tự lúc nào, nơi chân trời, thấy đỏ ửng tại chỗ vầng dương đang lặn xuống, vắt ngang nền trời nơi ấy một dải mây tím, màu một vật đã bị nung đốt thật lâu. Mặt nước hồ bừng bừng ráng chiều, các đợt sóng lấp lánh sáng, từ nơi trung tâm hồ, vụt chói lên một vật, tựa một vầng lửa đang từ đáy hồ bốc lên, vật đó dần dần dâng cao giữa không trung, rồi hiện ra mái tóc hoàng kim cuả một mỹ phụ, thân hình thập phần diễm lệ.

Mỹ phụ tóc hoàng kim tuổi tác dĩ nhiên không còn trẻ trung gì, nhưng phong tư bà không mấy sút giảm, làn da mịn màng như lụa tơ tằm, đôi nhãn châu xanh như nước hồ, ẩn chứa tinh quang, hằn những nét hằn do từng trải qua nhiều tang thương.

"Sư phụ!", Diêu Tình vụt lui mạnh vài bước, nước hồ dâng ngập ngang đầu gối cô.

Mỹ phụ tóc vàng đứng thẳng người lên, tà áo trắng phất phơ, lượn lờ trong gió, mấy món tóc vàng toả nguợc lên trên, mường tượng như có ánh dương quang trộn lẫn vào tóc.

Trong một sát na, dăm hạt Nghiệt Nhân từ mấy ngón tay Diêu Tình phóng ra, vô thanh vô tức, đã chui ngầm dưới nền đất đáy hồ, chân khí cũng ồ ạt tuôn ra từ dưới gan bàn chân cô. Mặt đất chợt chấn động, chừng hơn mười rễ cây bung từ dưới lòng đất phụt lên cao, mỗi rễ cây đầy gai nhọn, lúc đầu dài chừng một đốt ngón tay, nháy mắt đã dài ra gần một tấc, chớp mắt một cái nữa, đã thấy dài đến gần một xích, trên thân tua tủa đâm ra những nhánh phụ hoặc mọc thẳng, hoặc ngoằn ngoèo, khi gặp gió, không ngừng tăng trưởng, đẻ ra những nhánh con khác, cứ thế mà không ngừng phát triển, hơn mười nhánh ban đầu bây giờ đã sinh sôi nảy nở ra cơ man nào là nhánh, rễ, đan ken vào nhau, thành một cái võng khổng lồ, như điên như cuồng công ào ạt về phía mỹ phụ tóc vàng.

Mỹ phụ tóc vàng nhìn sơ qua tấm võng, vẫn đứng lặng yên, rồi bà chợt thở ra một làn hơi nhẹ, không thấy bà thao tác ra sao, từ trên các nhánh rễ màu xanh chợt thấy nơi kẽ hàng trăm hàng ngàn các gai nhọn, như diễn trò ảo thuật, xuất hiện vô số đoá hoa, cánh hoa trắng nuột nà như bạch ngọc, lung linh toả sáng, hoa càng lúc càng nở lớn ra, đến cỡ ngang tầm một cái liễn ngọc, thi nhau trực diện nghênh chiến đám cành cây, rễ cây của A Tình. Cái khí thế ồ ạt vừa rồi của cây, rễ chợt ỉu xuống, chúng giờ đang ẻo lả phất phơ quanh người mỹ phụ, trong khi hoa trắng vẫn không ngừng sinh sôi, đan ken dầy đặc chung quanh bà, nhuỵ hoa nở rộ ra, mầu nhuỵ trắng tinh như tuyết, lung linh, lập loè ánh bạch quang.

Diêu Tình vốn biết sư phụ cực kỳ lợi hại, lần này, tung ra ngón "Ác Quỷ thích", cô không hy vọng đả thương được bà, chỉ mong kềm chân bà một lúc để cô còn kịp thì giờ đào tẩu, giờ đây, mắt nhìn trận thế biến chuyển kỳ ảo của các bạch hoa, lòng cô cực kỳ kinh hãi, rồi khi thấy các cánh hoa, đài hoa đó rục rịch lay động, vụt lớn cao lên như những toà tháp, cô biết mình đã thua, bèn uốn mình, nhảy tòm xuống hồ.

Mỹ phụ khẽ nhướng khoé hạnh, phất phơ tay áo trong gió, một thân cành mọc ra, uyển chuyển cất mình, rồi giàn rộng ra khắp mặt nước hồ, các đài hoa bắt được tín hiệu từ những sóng chấn động của nó, bèn rủ nhau ồ ạt ly khai các cành, bay mịt mù trắng xoá như tuyết rơi, đồng loạt rụng xuống mặt hồ, nhưng không giống các cánh hoa bình thường vẫn nổi trôi trên mặt nước, các cánh hoa này dường như được một cỗ đại lực thúc đẩy, chúng chen nhau lặn sâu vào trong đáy nước.

Diêu Tình sinh trưởng ven biển, cô rất thạo nghề bơi lội, đã sớm hít vào một khẩu chân khí lớn, lặn sâu xuống được dăm trượng phía dưới mặt nước hồ. Lúc cô mở mắt nhìn, chợt thấy cạnh mình, nước trong hồ như có một khối lớn màu trắng lay động, như có hàng trăm ngàn con cá đuối mình mẩy trong veo, đang vật vờ bơi lượn, từ tứ phía đang tụ tập về góc của cô, mỗi con cá máy động chầm chậm, tốc độ di chuyển lại cực nhanh, phút chốc đã áp sát vào gần cô.

Diêu Tình thầm kêu khổ trong lòng, cái món cực độc "Thái Tuế kình" này, còn có tên "Thiên Nữ hoa" rất lợi hại, mỗi cánh hoa đều chứa "Địa Mẫu" tinh khí của bà Ôn Đại, là khắc tinh "Chu Lưu thổ kính" của cô, ngoài Ôn Đại, võ khí đó khi đụng vào các cao thủ Địa Bộ đã luyện được "Chu Lưu Thổ kình", các "Thiên Nữ hoa" mang tính cách đồng khí tương cầu, sẽ tác động hệt như vụn sắt trước cực nam châm, bị cuốn hút mạnh vào cao thủ đó. Các cánh hoa trông có vẻ ẻo lả, yếu ớt, nhưng chúng tàng chứa thần thông "Địa Mẫu", dẻo dai và rất khó chấn gãy, khó làm rách, dai như da thuộc, chưa kể số lượng lại cực nhiều, đối thủ nếu để chúng tiếp xúc vào cơ thể, sẽ lập tức bị chúng phong toả thất khiếu, tứ chi, làm kinh mạch đình trệ, tắc nghẽn, trở thành mắt mù, tai điếc, miệng câm, tay chân tê liệt. Riêng những người nào luyện "Thổ Kình", sự tác hại còn nặng gấp mấy lần, vì "Thiên Nữ Hoa" khi bị hấp dẫn bởi Thổ Kình, uy lực của chúng gia tăng gấp bội, Thổ Kình của cao thủ càng lớn, sức tác hại càng nhiều, trừ khi biết sử dụng rành rọt thuật "Khôn Nguyên", các phép địa độn đều bất lực, vô phương đào thoát. Nếu độn thổ vào đất, va vào vái cái thần thông lợi hại cuả Địa Mẫu, sẽ không còn đường tiến thoái.

Diêu Tình biết chỗ lợi hại đó, cô đã không trổ thuật địa độn, quay qua dùng thuỷ độn, chỉ mong các "Thiên Nữ hoa" bị nước hồ ngăn cản, hy vọng chúng không xuyên được vào nước hồ. Đâu có ngờ khéo quá hoá vụng, các cánh hoa, đài hoa đó không bị chút trở ngại nào trước nước hồ, chúng đã dễ dàng lặn sâu vào nước.

Diêu Tình không đành lòng đầu hàng, cô cố gắng lặn thật sâu xuống dưới đáy hồ, thế nhưng cô đang ở giữa hồ, người cô giống như một khối từ thạch lớn, càng vận chuyển huyền công trong người càng nhiều, càng mạnh, từ lực sẽ càng tăng lên hơn, các lực đó sẽ tăng cao sức hấp dẫn các cánh hoa Thiên Nữ, càng hút chúng vào nhiều hơn. Tới nước đó, chỉ còn cách Diêu Tình tự phế võ công, tự hoá giải chân khí, hòng tránh thu hút các cánh hoa, nhưng xem ra làm vậy, cũng chẳng khác gì bó tay đầu hàng!

Thoắt một cái nháy mắt, Diêu Tình đã thấy các cánh hoa áp sát vào người, những cánh đầu tiên còn chưa khai triển, nhiều cánh khác đã trùng trùng điệp điệp ùa tới, dính vào người cô, chúng phong toả miệng mũi, trói chặt tay chân. Diêu Tình không còn hô hấp gì được, không cục cựa gì được, tai thoạt đầu chỉ nghe tiếng nước chảy xao động, rồi chợt thính giác im bặt, hai mắt Diêu Tình nổ đom đóm, rồi toàn thân vô lực, thân mình cô từ từ chìm xuống đáy hồ.

Vào lúc đó, hai cổ tay và hai mắt cá chân cô đột nhiên bị bốn cỗ đại lực thít chặt vào, đồng loạt nâng cô lên ngang mặt nước, các "Thiên Nữ hoa" dần dần co rút lại, rồi trong chớp mắt, đã biến mất sạch khỏi nước hồ.

Diêu Tình nôn ộc ra hai bãi nước, đưa mắt nhìn, đã thấy Ôn Đại ngồi trên một tảng đá lớn ven bờ hồ, thần thái vẫn phong nhã vẫn xưa. Hai tay hai chân Diêu Tình đang bị bốn rễ cây "Nghiệt Duyên đằng" to bằng bắp tay người trói chặt lại, các rễ cây không ngớt ngo ngoe, ngọ nguậy. Sau một trận chật vật với "Thiên Nữ hoa", giờ đây, ngày đã hầu tàn, màu trời xám xậm, khối nước hồ chuyển dần sang mầu đen, khí trời se se lạnh, sương khói đang cuồn cuộn bốc lên, bao phủ dần khắp rừng núi, tứ phía quanh hồ, đã thấy đùng đục một màn sương.

"Hoạ tượng đâu?", tiếng Ôn Đại tra hỏi cực kỳ lạnh lẽo, Diêu Tình răng cắn chặt vào môi, đáp:"Đã thiêu huỷ cả rồi!". Ôn Đại chau mày, hỏi: "Đã đến nước này rồi, mà vẫn còn nói nhăng à?"

Diêu Tình trả lời: "Con không có nói nhăng đâu! Các bí mật của hoạ tượng, con đã hiểu rõ hết, và đã ghi nhớ nằm lòng, vậy con còn giữ chúng lại làm gì!". Ôn Đại hứ nhẹ một tiếng, bảo: "Thiệt đúng giọng lưỡi, tác phong của mi!"

Diêu Tình ngầm vận huyền công, tìm cách vuột khỏi chế ngự của bốn rễ cây, nhưng khi cảm giác tiềm lực tàng chứa bên trong chúng khá mạnh, chưa chắc giằng co với chúng đã ăn thua gì, cô bèn gạt bỏ ý định đào tẩu ra khỏi đầu, cười, đáp: "Sư phụ. sư phụ thả con ra đi, rồi con sẽ đem hết mấy bí mật trong hoạ tượng đó trình lên sư phụ"

Ôn Đại lườm cô, bảo: "Nha đầu nhà ngươi, quỷ kế đa đoan, định bịp ta đấy phỏng? Hừ... ta vừa mới nếm xong cái trò chơi ngươi bày ra đấy thôi. Ngươi là đứa lớn mật, được lắm, ta trước hết hãy ngâm ngươi ba ngày vào trong nước hồ cái đã!"

Diêu Tình giật thót mình, nghĩ bụng, ngâm ba ngày trong nước hồ, dù không chết, da dẻ trong người cũng sẽ bệt ra hết sao! Cô vốn rành tính nết Ôn Đại, bề ngoài coi bộ hoà hoãn, nhưng bên trong thì rất nóng nảy, sắc diện thấy khơi khơi vậy chớ đầu óc bà cực kỳ tinh minh, lắm mưu nhiều kế, giờ mình muốn đấu trí đấu lực chống bà, e rằng không phải đối thủ của bà, mình chỉ có thể tìm cách dùng con bài tình cảm, khuấy động lên lòng từ bi nơi bà, may ra còn có được một chút sinh cơ. Nghĩ vậy, cô bắt đầu tấm tức, rồi oà lên khóc.

Ôn Đại nhất thời bực tức, lời nói chua cay, khi nghe cô khóc lóc, bà chợt mềm lòng, bèn trách móc: "Nếu đã sớm biết có ngày nay như vầy, thì đừng có làm mấy chuyện lỗi lầm đó! Nha đầu nhà ngươi, chỉ là đầu óc tính toán quá sức, lại sính cường, hiếu thắng, lòng dạ nhỏ nhen, chăm chăm chất chứa thù hận, Như giờ đây, ngươi dám thiêu huỷ họa tượng của tổ sư truyền lại, luận tội, cái đó đáng phải giết chết, ta không giết ngươi ngay, chỉ đem ngâm nước ngươi ba ngày, nếu sau ba ngày đó, ngươi sống sót, ta sẽ tha tội cho!"

Diêu Tình sụt sịt đáp: "Con tuy đã đắc tội cùng đồng môn, trộm hoạ tượng, vong ân phụ nghĩa, trong trăm điều chẳng được điều nào hay, nhưng đối với sư phụ, trước sau con luôn luôn mang ơn. Sư phụ đã giải độc cho con, đã cứu tính mạng con, lúc sư tỷ ức hiếp con, sư phụ đã chủ trì công đạo, Mẹ đẻ ra Tình Nhi đã bị kẻ gian hại chết, con từ nhỏ đói khổ, không một ai thương xót, sâu tận đáy lòng, con đã sớm coi sư phụ như mẹ đẻ ra con vậy"

Ôn Đại hỏi "Đã tự biết vậy, sao còn dám đi ăn trộm mất bức họa tượng cuả ta?" Diêu Tình thưa: "Con chỉ không nén nổi cơn giận sư tỷ Tiên Bích, con cứ bị sư tỷ ghét bỏ, khinh khi con, chưa kể năm đó, nếu không vì lỗi lầm của sư tỷ, cha con đâu đã bị chết thiêu. Con cho là, nếu con hội đủ tám bức hoạ tượng, từ đó luyện thần công để trở thành vô địch trong thiên hạ, con sẽ ra tay mở mắt sư tỷ một phen!"

Ôn Đại thở dài, giải thích: "Tổ sư Tư Cầm đã từng dạy, bát đồ hợp nhất, thiên hạ vô địch. Nhưng từ hồi đó đến giờ, chẳng có cách nào hợp nhất cả tám hoạ tượng lại làm một, ngươi hãy nhớ lấy, nhớ cho kỹ lấy! Cho dù hợp nhất được cả tám bức, dù luyện được kỳ công, nhưng cũng sẽ phải gánh chịu cái hậu quả tàn độc của nó, có lợi lớn, tất có hại to đi kèm theo sau. Mối hoạ "Hắc thiên thư" đã gây ra suốt trăm năm nay, chưa đủ làm lời giáo huấn để cảnh tỉnh ngươi sao?"

Diêu Tình nhất thời không tìm ra phản biện, chu cái miệng lại, đầu óc ngờ vực. Ôn Đại hiểu rõ tâm tư cô, bà bảo: "Ngươi đừng có ra điều bất phục vậy. Ngươi bảo ngươi coi ta như mẹ đẻ, tại sao vừa gặp mặt ta, chưa nói năng một câu, ngươi đã giở ngay cái môn 'Ác Quỷ Thích' ra đối phó ta? ' Hóa sanh lục biến, ác quỷ tối độc', thảng hoặc ta không cự lại được, có phải là đã chết trong tay ngươi rồi không?"

Diêu Tình da mặt nóng bừng bừng, ấm ớ cãi lại: "Sư phụ thần thông tuyệt đính, thể nào chẳng có cách hoá giải nó, con chỉ có ý định dùng nó để cản trở sư phụ một lúc, để con có thì giờ độn thuỷ bỏ trốn!"

Ôn Đại liếc nhìn cô ả một hồi, rồi khe khẽ lắc đầu, bảo: "Nha đầu nhà ngươi, nói trí nói trá nãy giờ, nửa thực nửa hư, không ai dám tin lời ngươi cả!"

Diêu Tình thật sự cảm thấy bị nghi oan, mới rồi vừa khóc vừa van vỉ, bây giờ cô nghe bà nói vậy, trong lòng vụt hiện ra một ý, cô tự nhủ: "Từ bấy nhiêu lâu, bà cứ đã không tin lời ta suốt, vậy muốn làm gì ta thì cứ làm, luôn cả chuyện dìm ta ba ngày trong nước hồ. Ta đây đã kề cận với cái chết không biết bao nhiêu phen rồi, tới đâu thì tới, ta không van lơn, cầu khẩn nữa!". Nghĩ vậy, cô bèn ngừng khóc, bặm môi, ánh mắt cứng cỏi, ra chiều quyết liệt.

Ôn Đại nhìn tình cảnh cô như vậy, trong lòng sầu muộn, đang định lên tiếng dạy bảo, bà chợt nghe từ đàng sau lưng có tiếng người nói: "Đại nương, con nhỏ này tính tình sắt đá, thà chết, không khuất phục! Nó đã có lúc đổ lệ cầu khẩn bà, xem chừng hãy còn có chút tình cảm dành cho bà, ta sợ bà có khi còn chưa hiểu nó đấy!"

Diêu Tình ngoái trông. thấy đàng sau lưng Ôn Đại, từ trong rừng đang tiến ra một lão già mặc áo đen, râu rậm, mũi cao, mắt sâu, mặt xương xẩu, cước bộ thênh thênh phiêu dật. Diêu Tình thoáng giật mình, tự hỏi: "Sư công hiếm khi nào rời xa 'Đế Chi Hạ Đô', cớ sao ông cũng có mặt ở đây?"

Ôn Đại buồn bã nói: "Thái Nô, ông đâu có biết, vừa rồi lúc nó xuất thủ, trong chân khí của nó chứa đầy ăm ắp những kình khí oán độc, dựa theo tính nết c

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện