Chương 43: Bi thương
Theo đúng lời hứa, Mỹ Ly chuẩn bị một bữa tối vô cùngthịnh soạn cho con trai. Doãn Khác rất thích món cá hun khói, nàng liển tỉ mỉgỡ xương giúp cậu, Doãn Khác liền phá lên cười, “Ngạch nương, người còn tưởngcon là con nít ba tuổi sao? Con đã biết tự mình nhả xương từ lâu rồi.”
Mỹ Ly giở vờ trừng mắt, “Dù có tám mưởi tuổi thì vẫnlà con nít đối với ngạch nương!”
Doãn Khác nói giọng chắc nịch: “Thế thì hay lắm, khiDoãn Khác tám mươi tuổi, ngạch nương vẫn phải ở bên gỡ xương cho Doãn Khácnhé!”
Mỹ Ly tủm tỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh củacon, “Lại nói vớ vẩn rồi, ngạch nương làm sao thọ lâu như vậy? Doãn Khác sẽtrưởng thành, không có ngạch nương chăm sóc cũng vẫn sống rất hạnh phúc thôi.”
Mặt Doãn Khác như hóa đá, cậu chưa hề nghĩ đến chuyệncó ngày mẹ sẽ rời cậu mà đi, “Không!” Cậu lắc đầu thật mạnh, “Ngạch nương nhấtđịnh sẽ sống lâu trăm tuổi, luôn ở bên Doãn Khác!”
“Hài tử ngốc này, mau ăn cơm đi,” Mỹ Ly mỉm cười, quayđầu nhìn ánh lửa chập chờn trên giá nến, cuối cũng vẫn giữ được nét cười trênmôi, “Nhưng ngạch nương tin rằng, Doãn Khác là một đứa bé vừa dũng cảm vừa kiêncường, gặp phải chuyện gì cũng không sợ hãi, có thể vượt qua bất cứ khó khănnào, đúng không?”
Nguyệt Mặc đứng bên gắp thức ăn, nghe thấy bèn mỉmcười tiếp lời, “Sao đang vui vẻ lại nói những lời như vậy. Cách cách, ngườicũng ăn nhiều một chút đi!”
Mỹ Ly nhoẻn cười, thơm lên khuôn mặt bất mãn của contrai, “Bởi vì Doãn Khác là niềm tự hào của ngạch nương, trong lòng ngạch nương,Doãn Khác là người tài giỏi nhất.”
Tài giỏi nhất?
Mặt Doãn Khác lộ rõ phiền muộn.Ngạch nương coi trọng cậu như vậy, nhưng cậu lại làm người thất vọng hết lầnnày đến lần khác, đến làm bạn học ở Thượng thư phòng cũng không trúng tuyển,tài giỏi nhất? Chắc là chỉ mình ngạch nương mới nghĩ như vậy thôi.
Khoảng cách quá gần, nỗi mất mát quá lớn hiện lên rõrệt trong đôi mắt đen láy của con trai, khiến nàng không sao tránh né được.Không còn tiếc nuối gì nữa, chỉ cần nỗi ưu sầu đừng mãi tích tụ trong đôi mắtnày, thân nàng ra sao cũng không đáng ngại.
“Doãn Khác, nhớ kỹ lời ngạch nương,” Nàng nâng gươngmặt bé nhỏ, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt con trai, “Đừng tiếc thương những gìđã mất, phải trân trọng mọi thứ đang có, con nhớ rõ chưa?”
Con sẽ mất nàng, hy vọng con đừng mãi ghi khắc nàngvào lòng, dù gì thì ký ức của một đứa bé năm tuổi cũng không quá mức sâu đậm.Chỉ cần con sống an lành hạnh phúc, dẫu bị con quên đi, nàng cũng không cảmthấy đau buồn.
Doãn Khác cau mày rồi gật đầu. Mỹ Ly mỉm cười, con cònnhỏ quá, chưa thể hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng nàng hy vọng con sẽghi nhớ mãi mãi.
Trân trọng… cả đời nàng và Tĩnh Hiên có bao nhiêu oánhận dây dưa, thật ra chỉ cần nàng hoặc y cố gắng trên trọng nhau thêm một chút,có lẽ sẽ không có kết thúc thảm thương thế này.
Thức ăn thừa dọn xuống, Doãn Khác vẫn rúc vào lòng MỹLy không chịu rời đi, “Hôm nay Doãn Khác ở lại ngủ chung với ngạch nương, cóđược không?” Cậu làm nũng. Lúc ăn cơm, lời ngạch nương nói khiến lòng cậu hếtsức bứt rức, tự nhiên còn quấn quýt mẹ hơn hẳn ngày thường.
Mỹ Ly ôm chặt lấy con, khoảnh khắc này, cảm giác ấm áptừ đứa con bé bỏng đang biến thành dũng khí của nàng, “Đi đi!” Cuối cùng nànggượng mỉm cười, đẩy con ra, nước mắt muốn dâng trào, nhưng nàng không có mìnhkhóc, nàng muốn sau này, mỗi lần hồi tưởng khoảnh khắc cuối cùng bên nàng, kýức Doãn Khác sẽ toàn là nụ cười của mẹ. “Doãn Khác lớn rồi, không thể bám lấyngạch nương mãi được.”
Doãn Khác thất vọng vô cùng, nhưng chẳng biết làm sao,lại bị Nguyệt Mặc càu nhàu dẫn về phòng làm bài tập. Cậu quyến luyến quay đầunhìn người mẹ tươi cười ngồi ở mép giường. Ánh nến chập chờn, ngạch nương củacậu vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trần đời.
Trong phòng giờ chỉ còn lại mình Mỹ Ly, nàng đứng dậy,đến trước đài gương ngắm mình. Phải lên đường rồi, nhưng nàng vẫn thấy ngườiđàn bà trong gương thật xa lạ.
Ánh đèn sáng rực, quầng sáng vàng cam hết sức ấm áp.
Nàng đứng thẳng người nhìn quanh phòng, đột nhiên cũngcảm thấy xa lạ.
Ánh mắt dừng lại ở bút giấy trên bàn sách, nàng mỉmcười, dẫu là vĩnh biệt, nhưng nàng vẫn không biết nên nói gì với y. Nhớ chămsóc Doãn Khác cho tử tế? Nàng đã nói với y điều này nhiền lần lắm rồi. Nàng hysinh vì Doãn Khác, y mà vẫn không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng củanàng thì coi như chẳng xứng đáng với tình yêu nàng dành cho y.
Bao năm nay, y uất ức chẳng qua vì nàng keo kiệt khôngchịu mở lòng báo đáp. Nàng có thể biết ơn y, cho y tình thân, nhưng không dámcho y tình yêu.
Bởi vì nàng sợ hãi.
Nàng nằm dài trên giường, ai cũng nói người sắp chếtsẽ hy vọng người thân ở bên cạnh, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nàng không muốn để Doãn Khác thấy nàng chết, cũngkhông muốn Tĩnh Hiên nhìn thấy.
Mặc dù nàng chỉ để lại cho họ một kết cục đầy tiếcnuối.
Trân trọng, đó là lời nàng dặn dò Doãn Khác, nhưngcũng là điều nàng muốn nói với Tĩnh Hiên.
Nàng thật lòng hy vọng sau khi nàng rời đi,y sẽ sống thật tốt, biết trân trọng những gì trước mắt. Tố Doanh là một ngườivợ hiền, một người đàn bà đức hạnh, chỉ cần nàng ta không làm hại Doãn Khác,nàng rất mong Tĩnh Hiên sẽ gắn bó với nàng ta đến răng long đầu bạc. Đó khôngphải là ước nguyện trái với lòng, Thư Mục Lộc Mỹ Ly này, thật ra luôn muốn đemlại cuộc sống hạnh phúc thư thái cho Khánh thân vương, chỉ là… chưa làm được.
Ngày đông Giang Nam âm u lạnh lẽo, Tĩnh Hiên ở dịchquán, thường xuyên mất ngủ vì khí hậu quá đỗiẩm ướt rét buốt. Siết chặt áo lông, y bồn chồn quẳng thêm than vào lò sưởi,khoảng cách quá xa, khiến một chuỗi hoa lửa bừng bừng bốc lên. Theo bản năng yco người lại, tàn lửa bắn vào tay y, bỏng rát.
“Có đau không, Tĩnh Hiên ca ca?”
Ai đang nói vậy? Mỹ Ly?!
Tĩnh Hiên đột ngột ngẩng đầu, màn đêm yên tĩnh, ngựtrị khắp nơi là bầu không khí lạnh lùng cô đơn. Y bất giác cười giễu, nhớ nàngquá, không ngờ lại nảy sinh ảo giác.
Y sẽ không buông tay, sẽ lập nàng làm bình thê, lậpDoãn Khác làm thế tử, chỉ cần y còn một hơi thở, nhất định phải giúp nàng hoànthành tâm nguyện!
Y như đã nhìn thấy nàng, nét mặt tươi cười đứng ở cổngphủ chờ y tan triều, yểu điệu giơ tay gọi: Tĩnh Hiên ca ca!
“Người đâu!” Dù đang nữa đêm, y vẫn gọi tùy tùng thâncân, “Lập tức hồi kinh, đem thứ này giao cho Mỹ Ly phúc tấn!”
Mỹ Ly phúc tấn… Y cảm thấy điệu cười của mình thậtngốc nghếch, vị ngọt từ cách xưng hô ấy thấm đẫm tim y. Y cẩn thận gia cho gãtùy tùng gói kẹo mức của cửa hàng nổi tiếng nhất Giang Nam, quà tuy nhỏ, nhưngy muốn nàng biết, dù ở xa y vẫn nhớ tới nàng.
Doãn Khác mặc tang phục đứng ngoài cửaphòng mẹ. Cậu không tin nổi, hôm qua còn cười nói vui vẻ, sao hôm nay lại bảongạch nương chết rồi? Tiếng gào khóc của bọn a hoàn bộc phụ nghe hết sức xavời, cảnh tượng trước mắt đều như cơn ác mộng.
Ngạch nương luôn nói cậu đã trưởng thành, nhưng mà,ngạch nương, người có biết không, Doãn Khác của người hiện không biết phải làmgì! Cậu không muốn khóc, vì cậu căn bản không tin! Khi cậu dừng bước trước cửaphòng ngạch nương, chẳng ai nhẫn tâm kéo cậu vào trong, vì để một đứa bé độtngột đối mặt với cái chết của mẹ thì thật quá sức tàn nhẫn.
Khi nỗi bi thương ban đầu dịu bớt, mọi người bắt taythu xếp để việc ma chay của Mỹ Ly được tiến hành ổn thỏa, hoàng thượng và tháihoàng thái hậu đều tới tận nơi.
Lão tổ tông thổn thức ôm Doãn Khác vào lòng, đauthương đến vậy là đứa bé này không hề khóc. Hiếu Trang lo âu khẽ lay lay DoãnKhác, cậu chỉ cau mày, hỏi lão tổ tông đang nước mắt ròng ròng: “Vì sao ngạchnương không cần con nữa?”
“Doãn Khác!” Hiếu Trang vừa nóng nảy vừa đau lòng,“Ngạch nương của con làm mọi việc đều là vì con cả!”
“Vì con ư?” Đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa thể thiểuđược, lông mày càng cau lại, “Doãn Khác chỉ cần ngạch nương mà thôi, đã vì conthì phải ở lại với con chứ!”
Hiếu Trang nhắm mắt lại, nước mắt tiếp tục tuôn rơi,con bé hư Mỹ Ly, ngươi có thấy nỗi đau của con trai hay không? Sao ngươi lạinhẫn tâm buông tay rời đi? Nhưng mà… Hiếu Trang ôm chặt lấy Doãn Khác, “Con à,con có một người mẹ tốt nhất, tốt nhất trên đời.”
Đang đêm hoàng thượng triệu y hồi kinh, không hiểu cóchuyện gì quan trọng. Dù sao chăng nữa, y cũng hết sức phấn khởi, y có thể trởvề bên nàng rồi.
Giữa đường nhận được tin Mỹ Ly qua đời, y cười nhạokhông tin!
Chẳng phải y đã dặn nàng cố đợi thêm một chút sao?Chẳng phải uy đã hứa sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng sao? Nàng đã đồng ý rồimà! Nhận được kẹo y mua rồi mà? Nhận được chân tâm của y rồi mà? Vậy thì nàngkhông thể buông tay bỏ y lại được!
Bởi vì y sai người phi ngựa về truyền lệnh không chonhập quan chôn cất, nên lúc y hấp tấp trở về gian phòng riêng của nàng và y ởvương phủ, mọi thứ vẫn duy trì như trước lúc nàng rời đi.
Để giữ gìn thi thể, trong phòng không nhóm bất cứ lòsưởi chậu than nào, cửa phòng mở rộng, gió rít gào ùa vào từng cơn, màn cửa layđộng trong gió, nhưng hoàn toàn không sinh khí.
Nàng mỉm cười nằm trên chiếc giường từng cùng y điênloan đảo phượng, chẳng có chút đau buồn ly biệt nào.
Y bước tới, siết chặt lấy tay nàng, lúc này mới nhậnra nàng lạnh giá cứng đờ, y có thể cảm nhận được hàn khí, mọi hơi ấm đã tiêutan.
Y nhìn nàng, dẫu chết đi, nàng cũng không lưu lại choy một lá thư hay một lời nhắn nhủ.
Thật ra, nhưng gì nàng muốn nói, y đều hiểu cả! DoãnKhác, Doãn Khác, chỉ là Doãn Khác!
Y siết chặt lấy tay nàng, lúc nàng vĩnh viễn rời bỏthế tục, vĩnh viễn rời xa y, nàng có quyến luyến y chút nào không? Nàng cóbiết, y phải đối mặt với nỗi đau khắc cốt mạnh liệt thế nào không?
Y vẫn đang cố gắng, cố gắng thực hiện nguyện vọng củanàng, cố gắng để khoảng đời còn lại của nàng và y được hạnh phúc, nàng chẳngphải từng nói y nợ nàng sao? Ít nhất nàng phải còn sống, thì y mới trả nợ đượcchứ?
Bóng đêm âm trầm vây lấy Tố Doanh, đặc quánh, nặngtrĩu, đè hẳn xuống khiến nàng ngạt thở. Từ khi hồi phủ, đã một ngày một đêm rồiTĩnh Hiên vẫn ở lì bên Mỹ Ly. Trong căn phòng này, bầu không khí chết chócgiăng mắc, thắp bao nhiêu nến cũng không xua được cảm giác giác buốt, nhưng TốDoanh không sợ, so với chúng, còn có những thứ khiến nàng sợ hãi hơn.
“Tĩnh Hiên…” Nàng bước vào phòng, cảnh Tĩnh Hiên siếtchặt tay Mỹ Ly khiến tim nàng đau nhói, lúc còn sống y không buông tay, ngườichết rồi y còn chưa thông suốt hay sao? Nàng căm hận mình vì đã có mặt ở đây,căm hận cảnh tượng trước mắt, nhưng giờ không phải là lúc nàng để mình hànhđộng theo cảm tính.
Mặt y vốn không chút biểu tình, nay mắt chợt lóe lênlạnh lẽo, ánh mắt y nhìn nàng thật hung ác, “Có phải ngươi không? Có phải ngươiđầu độc nàng không?!”
Tố Doanh cười thảm, ánh mắt này cũng đủ để hủy diệttoàn bộ hy vọng của nàng. Khi chuyện nàng sợ hãi nhất biến thành sự thật, nàngliền không sợ hãi nữa. Trong lòng y, cuối cùng chỉ còn mỗi người đàn bà đã bỏrơi y sao?
“Đương nhiên là ngài muốn tôi giết nàng ta rồi,” Nàngcười lạnh, đầy u oán tức giận, chẳng lẽ y tưởng trên đời này chỉ có mình y vàMỹ Ly là đau khổ hay sao? “Vậy thì ngài có thể an tâm đưa bọn tôi xuống địa phủchôn cùng Mỹ Ly rồi.”
Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng, y chỉđang đoán xem nàng có nói dối không, còn nỗi đau của nàng, y thôi bận tâm từlâu rồi. Tố Doanh càng căm hận, nhìn ra bóng người gầy nhỏ ngoài hành lang,“Tĩnh Hiên, thật ra ngài nên hận chính bản thân mình kìa! Bi kịch hôm nay toàndo một tay ngài gây ra, ngày trước ngàikhông nên lấy Mỹ Ly, hoặc không nên cưới tôi. Mỹ Ly thực ra có thể sống rấthạnh phúc, cuộc đời của cô ta đã bị ngài hủy hoại từng chút từng chút một. Ngàicó thể đồng ý ngay khi lão tổ tông chỉ hôn cho hai người, cũng có thể để Mỹ Lyvà Vĩnh Hách tình đầu ý hợp rời đi, tất cả đều do ngài, tất cả điều tại ngàigây ra.”
Tĩnh Hiên trầm lặng nghe nàng nói, lắng nghe rất chămchú, cuối cùng y đột nhiên phá lên cười, tiếng cười thật thê lương, “Nàng nóirất đúng.”
Doãn Khác đứng trong bóng đêm, lẳng lặng lắng nghe,cậu cũng lắng nghe rất chăm chú. Nếu quả thật như Tố Doanh phúc tấn nói, đặtvào những khả năng khác, ngạch nương của cậu có thể sống cuộc đời hạnh phúc,vậy thì tốt biết bao? Dẫu cho cậu không thể sinh ra ở thế giới này, chỉ cầnngạch nương có thể sống hạnh phúc, cậu không tồn tại thì cũng chẳng sao.
Có lẽ, sự tồn tại của cậu mới là nỗi đau lớn nhấttrong đời ngạch nương.
Lúc bỏ đi, Tố Doanh cả thấy có chút khoái trá khi báođược thù, mọi người cứ hận bản thân mình đi, cứ cảm thấy đau đớn bi ai như nàngvậy đi!