Q.2 - Chương 8: Thiên Địa Hạo Nhiên
Nghe tri phủ hỏi, trung niên nam tử vội trả lời: "Thảo dân là người Hoài An, tên là Trương Xuyên, còn đây là con gái thảo dân tênTrương Tĩnh, nhân lúc đi qua thành, muốn biểu diễn mãi võ định kiếm chút lộ phí để về quê ăn tết."
"Ồ, nguyên lai là khách nhân từ bên ngoài. Bổn quan hỏi ngươi, những gì Thái công tử vừa kể có phải là thật hay không, Lý Nhạc Phàm có chọc ghẹo con gái ngươi không?" Tri phủ hỏi.
Trương Xuyên khẳng định: "Những gì Thái công tử nói đều là sự thật, Lý Nhạc Phàm này đích xác muốn chọc ghẹo con gái thảo dân."
Nghe Trương Xuyên trả lời như vậy, tri phủ hài lòng gật đầu, quay sang nói với Nhạc Phàm: "Lý Nhạc Phàm, ngươi nghe rõ nhân chứng trả lời rồi chứ."
Trương Xuyên nói như vậy khiến Nhạc Phàm trong lòng cả kinh, tiếp đó cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng cái kiểu nịnh hót luồn cúi ở đâu chẳng có, nên hắn cũng không thèm để ý, ngược lại còn bình tĩnh hỏi Trương Tĩnh đứng bên cạnh: "Trương Tĩnh cô nương cũng cho những điều hắn nói là thật ư, là ta chòng ghẹo cô?"
Trương Tĩnh nghe hỏi thì toàn thân chấn động, không khỏi nhớ tới câu nói của Hồ Hiến Hải trên đường đi: "Hai người các ngươi muốn bình yên vô sự thì phải nói như ta chỉ, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hắc hắc!" Cô ta nhìn ánh mắt của phụ thân, sau đó lại nhìn Lý Nhạc Phàm cả đầu bạc trắng, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Phải."
"Ha ha ……" Nhạc Phàm cực kỳ phẫn nộ nhưng lại cười lớn, trong tiếng cười hàm chứa sự bất lực và căm hận với thế tục, còn có cả sự mỉa mai bên trong.
Tiếp đó Nhạc Phàm chuyển thân đối diện với đám người đang đứng ở bên ngoài lớn tiếng hỏi: "Lúc ấy các ngươi cũng ở đó chứng kiến toàn bộ quá trình, các ngươi nói xem ta có trêu chọc nàng ta hay không?" Nói xong hắn liền chỉ tay về phía Trương Tĩnh.
Lập tức đám người ở ngoài nha môn trở nên yên lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai bị Nhạc Phàm nhìn đến đều quay đi chỗ khác, tựa như vô cùng xấu hổ. "Các ngươi ai có dũng cảm đứng ra nói lên công đạo? Chẳng lẽ câm hết rồi à?!" Nhạc Phàm phẫn nộ quát.
……
Một lúc sau, tri phủ thấy Nhạc Phàm hung hăng như thế thì cảm thấy giận dữ. "Ba!" Một tiếng đập xuống bàn vang dội khắp nơi. Hắn quát lớn: "Lý Nhạc Phàm to gan. Ngươi dám lớn tiếng trong công đường, muốn uy hiếp nhân chứng cùng dân chúng sao. Thật không coi vương pháp ra gì cả. Người đâu, mau đè hắn ra đất, đánh bốn mươi trượng cho ta." Lão nói xong lại ném ra bốn thẻ lệnh nữa.
Nhận được lệnh, sáu gã nha dịch cường tráng lập tức vây quanh, muốn đè Nhạc Phàm ra đất. Nhạc Phàm thân thể mặc dù nhỏ hơn, nhưng xét sức mạnh bọn chúng làm sao có thể so sánh được. Sáu gã nha dịch kẻ cầm tay, kẻ nắm chân, cũng có kẻ còn ôm chặt hông cũng như kẹp cổ hắn, nhưng có kéo đẩy cỡ nào đi nữa cũng không làm hắn nhúc nhích chút nào.
Thấy tình huống như vậy tri phủ lớn tiếng quát: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, tất cả lên hết cho ta." Sau đó lại có bốn gã nha dịch nữa cũng tiến lại chỗ Nhạc Phàm.
"Hát!" Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, cả thân người đột nhiên chấn động một cái.
"Bang! Bang! Bang! ……" Cả mười tên nha dịch đều ngã lăn ra đất không ngừng rên rỉ khóc lóc.
Ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng treo trên công đường "Minh kính cao huyền" (Tấm gương sáng treo trên cao). Nhạc Phàm lẩm bẩm nói: "Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi thiên tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh. Hoàng lộ đương thanh di, hàm hòa thổ minh đình. Thì cùng tiết nãi kiến, nhất nhất thùy đan thanh ……".(Tạm dịch: Trời đất có chính khí, tồn tại hỗn loạn dưới nhiều hình thức khác nhau. Bên dưới có núi sông, bên trên có sao trời. Con người cần chính trực, nhanh chóng vượt qua được sự u tối. Đường đi đang yên bình, muốn nhẫn nhịn trước công đường quang minh sáng suốt. Đến cuối cùng mới biết được, tất cả đều chỉ là màu sắc giả tạo…)
Sau đó Nhạc Phàm quay sang đối diện với bọn người tri phủ đang ngồi phía trên lạnh lùng nói: "Thiên địa chính khí, hạo nhiên trường tồn. Ngã dục bình tĩnh nhâm phong cuồng, bất quá cuồng phong loạn ngã tâm." (Trời đất có chính khí, luôn trường tồn ngay thẳng. Ta muốn bình yên vô sự trong gió mưa điên cuồng, nhưng cuồng phong lại làm loạn lòng ta). Ánh mắt lạnh như băng, giọng nói phẫn hận khiến mọi người toàn thân co rúm lại.
Nhạc Phàm nhìn sang cha con người biểu diễn mãi võ, hai người họ vội quay đi. Sau cùng hắn chuyển sang đối diện với những người đang đứng bên ngoài nói: "Làm người mà không tự cường, há sao dám trách ông trời!"
"A" Nhạc Phàm tức giận đến cực điểm, mái tóc bạc trắng bỗng dựng đứng lên, lộ ra vẻ phong cuồng cực độ. Hắn nghĩ lại lúc nhỏ cô đơn bị khi nhục, nhưng trong lòng vẫn luôn cứng rắn, dù chịu đựng ủy khuất vô cùng nhưng trong nhiều năm vẫn nhẫn nại. Nhưng trong một khắc tất cả đều bạo phát ra, trong nội thể tử sắc nguyên khí chuyển động rất nhanh, nhanh chóng khôi phục kinh mạch toàn thân. "Giận dữ", đúng là tâm tình hiện tại trong lòng hắn trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
"Đinh! Đinh!" Một âm thanh trong trẻo vang lên, chiếc cùm bằng hàn thiết trên tay chân bị Nhạc Phàm giật đứt thành hai đoạn. Hắn chuyển thân nhìn sang phía Trương Tĩnh, mái tóc trắng lất phất cùng vẻ mặt đáng sợ của Nhạc Phàm khiến cho Trương Tĩnh phải sửng sốt. Nhạc Phàm đột nhiên cánh tay vung lên. "Ba" một tiếng, hắn tát vào mặt nàng, lạnh lùng nói:" Cô với ta không thù không oán, sao lại hãm hại ta. Cho dù với bất cứ lí do gì đi chăng nữa, thì một chưởng vừa rồi là cô nợ ta, sau này chúng ta không liên quan gì nhau."
Cái tát vừa rồi đích thị là rất nặng, máu từ hai khóe miệng Trương Tĩnh chảy ra, nhưng đau đớn không thể khiến nàng bớt áy náy, cho nên những lời nói của hắn nàng căn bản không hề nhận biết, đầu óc nàng một mảng trống rỗng. Trương Xuyên liền tiến lên kéo nàng lại an ủi. Sau đó hắn tức giận nhìn Nhạc Phàm nói: "Ngươi sao lại dám đánh con gái ta."
Nhạc Phàm không thèm để ý, từ từ tiến đến cao đường. Tri phủ thấy vậy liền vội vàng nói: "Mau giữ hắn lại, giữ hắn lại!" Vừa dứt lời thì bọn nha dịch tất cả đều cầm mộc trượng xông tới.
Cùm sắt mặc dù rất nặng nề, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói thì tính ra nó chả là cái gì. Nhiều năm mang phụ trọng để tập luyện tập nên đối việc mang thêm vật nặng không còn là vấn đề. Tay hắn chợt nhoáng lên. "Bang Bang Bang! ……" Tên nha dịch vừa xông đến ngay lập tức bị hắn đánh nằm lăn ra đất, miệng không ngừng la đau đớn, khiến cho bọn nha dịch đều lùi lại đằng sau, không dám tiến lên một bước.
Nhạc Phàm càng lúc càng đi tới gần. "Ngươi …… ngươi muốn làm gì? Ở đây là nha môn đó." Tri phủ trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Thái Ân Khắc trông thấy vẻ mặt của Nhạc Phàm hung hãn như vậy, càng sợ muốn nhảy dựng lên, vội trốn đằng sau lưng Hồ Hiến Hải không ngừng nói: "Bắt hắn lại, mau bắt hắn lại!"
Hồ Hiến Hải liền phản ứng, rút trường đao đưa ra trước ngực, trong lòng rất lo âu khẩn trương, hối hận thầm nói: "Không nghĩ được tên tiểu tử này lại hung hăng đến vậy, sớm biết như vậy thì ta đã đem tất cả cao thủ tới rồi." Lấy lại tinh thần, hắn nói với Nhạc Phàm: "Lý Nhạc Phàm, mau dừng tay. Ngươi phải biết việc đại náo công đường là tội rất lớn, nếu ngươi làm bị thương mệnh quan của triều đình thì bị khép vào tội chết. Khi đó không chỉ là ngươi, mà tất cả những người có liên quan đến ngươi đều bị tống vào đại lao."
Nghe thấy lời này của Hồ Hiến Hải, Nhạc Phàm liền sửng sốt, thầm nghĩ: "Phải rồi, ta có thể chạy trốn, nhưng ta làm sao có thể bảo vệ tốt cho người thân cũng như bằng hữu của ta? Hơn nữa cho dù tất cả chúng ta đều có thể trốn thoát, thì từ nay trở đi phải trốn nơi chân trời góc bể, luôn phải sống trong lo âu sợ hãi. Ta không thể liên lụy bọn họ được."
Hồ Hiến Hải thấy những lời nói của mình bắt đầu có tác dụng, trong lòng tức thời có chút nghị lực, cho nên tiếp tục nói: "Ngươi hiện tại nếu khoanh tay nhận tội, cũng chỉ là một tội nhỏ, nhiều nhất chỉ là sung quân phục dịch trong vài năm, nếu có biểu hiện tốt còn có thể sớm trở về đoàn tụ với người thân. Nhưng nếu ngươi tiếp tục đại náo công đường thì sẽ là tội lớn, cho dù ngươi có thể chạy trốn, nhưng người thân của ngươi làm sao đây, không phải muốn bọn họ bị truy nã mà trốn khắp nơi chứ? Ngươi hãy nghĩ kỹ đi!"
Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại trầm mặc, trong nhất thời công đường trở nên hoàn toàn yên tĩnh, bọn tri phủ cũng không dám nói gì.
Sờ nhẹ viên đá nhỏ trên cổ, Nhạc Phàm nhẹ nhàng mở hai mắt kiên định nói: "Được, ta nhận tội, tất cả mọi chuyện đều là một mình ta làm, ngươi nói các ngươi định xử ta thế nào?"
Hồ Hiến Hải nghe vậy liền mừng rỡ, vội nói: "Khi ngươi nhận tội trước hết phải giam vào đại lao, sau đó tấu lên Hình bộ, ở đó sẽ định đoạt."
Tiếp đó hắn quay ra nói với bọn nha dịch: "Người đâu, trước hết bắt lấy Lý Nhạc Phàm đưa hắn vào đại lao chờ xét xử."
Sau khi thấy tình huống đã ổn định lại, tri phủ mới bước lên nói: "Đã như vậy, ta tuyên bố bãi đường."
……
Ở hậu đường của nha môn, Thái Ân Khắc cả giận nói: "Hồ đô sự, ngươi sao có thể cho tiểu tử kia được tiện nghi như vậy. Cho dù không khiến hắn phải chết, thì cũng phải ép hắn đến cùng đường. Ta muốn cho tất cả mọi người biết, đắc tội với Thái Ân Khắc ta sẽ không có kết quả tốt."
Hồ Hiến Hải nhanh chóng cười giải thích nói: "Thái thiếu gia! Người yên tâm đi. Ta đương nhiên biết phải làm thế nào. Vừa rồi chỉ là hoàn toàn chỉ là kế nghi binh, ta đã nghĩ thông suốt rồi, trước hết đem tiểu tử này sung quân, sau đó ta sẽ tiếp tục đưa hắn ra tiền tuyến, nhờ một vị quan sai đưa hắn đến Tử Dịch Doanh. Như vậy thiếu gia có thể hết tức giận chứ."
Thái Ân Khắc nghe thấy ba chữ Tử Dịch Doanh, ánh mắt sáng lên, tự nhiên một trận mồ hôi lạnh tuôn ra, rồi hắn cười to nói: "Tốt! Hồ đô sự làm thế khiến ta yên tâm rồi. Nếu đưa hắn tới đó thật, thì so với trực tiếp giết hắn còn thú vị hơn nhiều! Ha ha ……" Hồ Hiến Hải cũng nở nụ cười tươi.
- - - - - -
Bên trong gian phòng một khách sạn vắng vẻ của Trữ Huyền thành, Trương Xuyên tựa như thay đổi hẳn, không còn có vẻ mặt co rúm nhút nhát giống như trên công đường nữa. Ánh mắt sắc bén, khí tức trầm ổn, khiến người ta vừa thấy đã biết là võ lâm cao thủ, hơn nữa có thể che giấu tốt như vậy, nhất định không đơn giản. Ông ngồi tựa trên ghế, vẻ mặt cảm khái nói: "Tiểu Tĩnh, con phải hiểu, hành động của chúng ta lần này thập phần trọng yếu, nếu xảy ra sai sót gì, ta và con đảm bảo không thể gánh chịu nổi".
Trương Tĩnh nói: "Con cũng biết nhiệm vụ lần này của chúng ta vô cùng quan trọng, nhưng vì thế mà chúng ta buộc phải hy sinh một người vô tội, hơn nữa hắn lại là một thiếu niên tóc bạc."
Trương Xuyên không vui nói: "Con không nên xúc động như vậy, chúng ta trà trộn vào tạp kĩ đoàn, bí mật tiến nhập Trữ Huyền thành, thân phận không thể bại lộ, nếu không công sức trước đây đều đổ đi hết. Nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ lại gặp phải Thái thiếu gia, khiến chúng ta gặp không ít phiền phức.
Trữ Huyền thành này vô cùng phức tạp, không đơn giản như vẻ bên ngoài, nếu không chúng ta cũng không cần phải giả mạo vào thành như vậy. Nếu ở công đường chúng ta không nghe theo những lời chỉ đạo của bọn chúng, nhất định sau đó bọn chúng sẽ gây phiền phức cho chúng ta, rồi thân phận của chúng ta cũng sẽ bị lộ. Cho nên chúng ta không thể vì nghĩa khí, ngẫu nhiên hi sinh một vài người cũng đáng giá mà.."
"Nhưng ……" Trương Tĩnh vẫn còn tiếp tục muốn nói, nhưng Trương Xuyên đã ngắt lời: "Được rồi, ta biết chuyện này phải làm thế nào, sau khi công việc kết thúc, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu thiếu niên đó ra ngoài. Con không cần nói nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải bắt đầu hành động. Chỉ cần có thể lấy tàng bảo đồ của Triệu gia và Tống Vương mật hàm, thì đó chính là ngày lập được đại công, sau đó ta sẽ xin hoàng thượng tiến cử con gia nhập Long vệ. Chắc chắn điều này khiến cha con ở chốn cửu tuyền cũng cảm thấy vui mừng."
- - - - - -
Đại lao trong nha môn của Trữ Huyền thành thập phần chật hẹp, u ám ẩm ướt, thỉnh thoảng còn truyền tới một mùi ẩm mốc rất khó ngửi
Đi qua một vài phòng giam, Nhạc Phàm ngạc nhiên phát hiện ở đây tự nhiên không có lấy một bóng người, chắc hẳn ở đây trị an thật sự tốt lắm, trong lòng không khỏi nổi lên một trận nghi ngờ.
Đi qua một con đường nhỏ chật hẹp, ngục tốt đưa hắn tới một thiết lao, bình thường chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân trọng yếu, cho nên toàn dùng kim loại thuần chất mà chế tạo nên, không có thần binh lợi khí thì không thể chém đứt dù chỉ một phân. Không tưởng là hắn cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Sau khi bị ngục tốt đẩy vào bên trong, Nhạc Phàm bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ở đây nếu so sánh với những phòng giam bên ngoài thì hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, mặc dù chật hẹp đơn giản, nhưng ít ra ở đây có một đám rơm khô, cũng không có mùi ẩm mốc, hiển nhiên không muốn để cho phạm nhân trọng yếu mắc bệnh mà chết trong nhà lao.
"Hắc hắc. Đã lâu không thấy có người tới rồi." Đột nhiên có một âm thanh già nua truyền tới từ sát vách phòng giam.