Q.3 - Chương 21: Bạch Phát Chiến Cuồng
Hai mươi dậm phía tây ngoài Sa thành, trên con đường núi nhỏ khúc khuỷ ghập ghềnh, một đội nhân mã đang dừng nghĩ xã hơi.
“’Thiết Huyết’, còn nửa khắc nữa là có thể đến Sa thành, chúng ta nên lẹ chân một chút.” Từ Kiệt đứng trên lưng chừng núi quan sát con đường trước mặt.
Đông Vũ đang xem xét thanh quân đao trong tay, nhè nhẹ gật đầu, hô to với năm đạo binh phía sau lưng: “Toàn bộ chiến sĩ …tiếp tục lên đường!”
“Khoan đã!” Hoàng Chấn Phong đột nhiên hô lớn: “Con đường phía sau có tiếng ngựa hí!”
Đông Vũ thất kinh, ngừng ngựa hỏi: “Bao nhiêu người?”
Hoàng Chấn Phong trả lời: “Nghe tiếng vó ngựa thì hình như có hai người.”
“….” Đông Vũ trầm ngâm một chút đoạn nói: “Việc lần nầy rất là quan trọng, không thể có chút thất thố nào. Chuyện như thế này, các ngươi cứ đi trước, ta một người ở lại đây coi xét tình huống, bằng vào tốc độ của ta, ta tự tin có thể đuổi theo kịp các người.”
“Ậy, vậy ngươi phải rất là cẩn thận đó!” Từ Kiệt vổ vổ lên cánh tay rắn chắc của Đông Vũ.
Hoàng Chấn Phong gật gật đầu chào rồi nhìn về mọi người hô lớn: “Chúng ta xuất phát.”
….
Nhìn theo đội nhân mã ly khai, Đông Vũ nhanh nhẹn tìm một nơi ẩn mình, lẳng lặng chờ đợi …
O O O
Trên lôi đài, nhìn địch nhân nhanh chóng tiến lại gần, Nhạc Phàm không còn cách chi để thi triển xạ tiển nữa, chỉ còn cách liều mạng chạy tránh địch. Còn bọn vũ sĩ “Phong Sa” thì phải đi theo đội hình trận pháp nên tốc độ truy cản không khỏi có phần chậm chạp, cộng thêm lôi đài cũng lớn nên Nhạc Phàm miễn cưỡng cũng có được chút xíu không gian để di động, không đến nỗi bị khổ vây trong trận.
…..
Đột nhiên trận hình thay đổi.
“Thất tinh biến vị!” Nhạc Phàm một phen kinh hãi, lập tức xoay mình trở lại, nương theo địa hình mà đổi hướng di động.
“Thất tinh biến vị” là đặc tính của một loại biến hóa của “Thất Sát Trận.”, có thể bành trướng phạm vi công kích, nhưng đồng thời sức phòng ngự lại bị giảm đi một cách đáng kể. Nếu là người thường, chỉ sợ là đã nguy hiểm khôn cùng. Nhưng Nhạc Phàm lại chạy đúng theo vị trí vì đã từng được Lệ Vân truyền thụ cho “Chiến Trận Tẩu Vị”, chuyên dùng để đột vây những trận pháp bao vây. Nhớ đến Lệ Vân, trong lòng Nhạc Phàm dấy lên một niềm cảm kích bất tận, có điều hiện tại không phải là lúc để hoài niệm chuyện xưa …
Quả nhiên khoảng cách càng thêm lớn, cách xa hơn mười tám trượng, Nhạc Phàm một thân cường mãnh di chuyển, đồng thời giương cung, lắp tên, kéo giây, phóng tiễn liền một mạch, mỗi động tách xem chừng liền lạc như áo trời không kẻ hở, liền lạc một cách tự nhiên.
“Phực!” Một tiễn xuyên hầu …
“Người thứ hai.” Nhạc Phàm tính nhẩm trong bụng.
…
“Ph ực!” Lại một vũ sĩ mắt bị trúng tên ngã xuống …
“Người thứ ba!”
….
Bên ngoài lôi đài, Mạc Chinh mặt mày hớn hở cười nói: “Coi như chúng ta đã coi thường ‘Chiến Cuông’ quá rồi!”
Trữ Viễn Kỳ bên cạnh gật đầu nói: “Dùng tên phá trận, xem kìa ‘Chiến Cuồng’ đối với trận pháp nhất định là không thua kém ta.”
Mạc Chinh thất kinh gượng cười nói: “Trữ tiên sinh là một đại gia binh pháp, tiểu tử nầy làm sao mà bì cho đặng.”
Trữ Viễn Kì lắc đầu nói: “`Thất Sát Trận` sở dĩ được xưng tụng là binh pháp đệ nhất cường hãn trận pháp là vì nó biến hóa đa đoan khôn lường làm người ta không biết đâu mà phòng bị. Nó đạt hiệu quả lớn nhất khi bắt địch nhân phải đối đầu công kích.” Đoạn nhìn Mạc Chinh rồi nói tiếp: “Nhưng ‘Chiến Cuồng’ dùng cung tiển để đánh từ xa, như vậy hắn có thể đã nhìn ra trận pháp của địch. Lại biết ứng biến đối phó với biến hoá của ‘Thất Sát Trận’, dùng đúng bộ pháp, ta khẳng định là đối với kiến giải về trận pháp của gã nhất định không dưới thuộc hạ.”
“….” Mạc Chinh đặt hết tâm tư nhìn về lôi đài.
Nhạc Phàm mỗi lần bắn tên, là lại lấy mạng một người, đối với sức sát thương cao độ như thế nầy, ai nấy trong lòng đều kinh hãi. Bọn chúng đều biết là nhân lực trên lôi đài đều đích thị là cao thủ, toàn bộ đều do tam đại thế lực bồi luyện qua nhiều năm tháng mới có thể trở nên một cao thủ nhất lưu như vậy. Thế mà bây giờ bị địch nhân hạ sát dể dàng, đích xác là khiến cho Nhậm Hướng Quân khó mà tiếp thụ sự thật: “Thật khó mà đoán được tên tiểu tử nầy lại cường mãnh đến vậy.”
Kỳ thật thì không phải Nhạc Phàm quá ư cường đại, chỉ là nhờ vào vận khí quá tốt của gã thôi. Nếu không phải là có kiến giải vê “Thất Sát Trận”, chỉ sợ là gã đã rơi vào vòng khổ chiến mà kết liễu rồi. Thứ nữa là nhờ thể lực siêu phàm, có năng lực để chạy đua với địch nhân không biết mệt. Nhưng mà vận khí cũng chỉ là một phần trong tổng thể, nếu gã không từng bỏ thời gian khổ luyện, cho dù vận khí tốt đến bao nhiêu cũng chẳng thể cứu gã khỏi vong mạng.
…
Chỉ trong nháy mắt, Nhạc Phàm đã liên tục hạ sát năm người, mổi người đều bị trúng nơi yếu hại, liên tiếp chưa có người nào tránh được vận số.
Bên trên thành tường, Nhậm Hướng Quân mặt mày âm trầm, lạnh giọng nói: “Lập tức cải biến trận pháp, để ta xem coi bạch phát tiểu tử nầy chạy đi đâu.”
“Vâng mệnh!” Trầm Thiên Sách tiếp lệnh xong, tay cầm lệnh kỳ trên thành không ngừng vẩy vẫy lia lịa.
Chạy qua lại trong vòng chiến Nhạc Phàm vừa muốn giương cung bắn, đột nhiên thấy trận hình vũ sĩ một loạt biến hoá, toàn bộ lôi đài bốn bề tản ra. Tiếp đó là nhanh nhẹn phong bế các hướng đi của gã, hiển nhiên là tốc độ nhặm lẹ hơn rất nhiều.
“Tán Tinh Trận!” Mạc Chinh thất kinh đưa mắt nhìn từ xa.
‘Tán Tinh Trận’ là một trận pháp thường gặp trên chiến trường, tuy nhiên sức công phá không mạnh mấy, sức sát thương ở chổ trường kỳ liên miên công kích địch nhân, tuy lớn rộng mà không loạn.
Nhạc Phàm đương nhiên là biết qua loại trận pháp nầy, không thể không chưởi thầm trong bụng, lập tức giương cung bắn một phát …
“Phực!” Một mủi tên, lại thêm một vũ sĩ ngã xuống.
Lần nầy thì Nhạc Phàm không chạy nữa, đảo tay bỏ cung tên xuống, rút một thanh quân đao phóng lên để nghinh chiến …
“Phanh!” Thanh quân đao trong tay Nhạc Phàm bay lên mạnh bạo chém trúng binh khí của địch, lập tức một trường chiến trận ác liệt khai diễn. Vô số đao phong toả ra đánh vào bọn vũ sĩ đang bao vây tứ phương …
Đột nhiên lại gặp biến hoá, bọn ‘Phong Sa” vũ sĩ không biết phải ứng phó ra sao, trên mặt, yết hầu, hai mắt tất cả các bộ vị đều bị đao khí phong tỏa, thấy Nhạc Phàm toàn thân toát ra đao phong bọn chút chỉ còn biết kêu la.
“Chuyện …chuyện gì mởi xảy ra vậy?” Bọn chúng trong lòng kinh hãi, thanh quân đao cường hãn noi theo biến hóa của trận pháp tung ra hạ sát liền hai vũ sĩ, đích mắt nhìn thấy một thân công phu chân chính, lại còn biến hóa như thế nầy làm cho chúng nhân thần tình khinh hoảng đến đờ cả người ra.
“Vậy cũng được sao?” Mạc Chinh nghi hoặc trong lòng chẳng biết nói sao, chẳng hiểu vì sao mà tự nhiên một thanh đao lại có thể trở thành ác liệt như vậy?
Trong tích tắc quân địch đang hoang mang, Nhạc Phàm lại xoay người rút thanh quân đao bên hông ra, bắt đầu ngang nhiên chân chính tấn công …
Bấy giờ Mạc Chinh mới hiểu được sự tình: “Nguyên là hắn muốn ra oai thối địch, ra tay trước để chiếm tiên cơ …đúng là chiến pháp lợi hại!” Nhưng đồng thời trong lòng không dấu một nỗi kinh khiếp.
Ở giữa lôi đài, đao ảnh ngập trời, ‘Phong Sa‘ vũ sĩ cùng Nhạc Phàm chính thức thi triển một trường tranh đấu, từ trong chiến trường loảng choảng tiếng binh khí giao nhau thành một tràng dài làm cho ngưòi ta phải táng đởm kinh tâm.
“Đao Chiến Thất Thức” tuy chỉ có bảy chiêu, nhưng biết hoá liên miên vô tận, trên chiến trường lại càng phát huy năng lực cao độ không kể xiết. Để tiện phân biệt chiêu thức, Nhạc Phàm đặt cho một cái tên riêng cho mỗi chiêu thức đao pháp: “Vô Hồi Thức”, “Vạn Quân Thức”, “Loạn Kích Thức”, “Cuồng Vũ Thức”, “Nộ Chiến Thức”, “Sanh Tử Thức”, “Luân Hồi Thức”.
Trong chiến trận thì Nhạc Phàm đích xác là đang sử dụng “Cuồng Vũ Thức”, đao thức nầy dùng trong quần chiến chủ ý là phòng thủ. Gã hiện tại hoàn toàn không biết địch nhân sẽ dùng phương cách nào để tấn công, nên gã toàn tâm toàn ý xuất đao phong thủ.
Hơn nữa, Nhạc Phàm đang đối diện với toàn là cao thủ nhất lưu, trong lòng không khỏi cảm thấy một trường áp lực, chung qui là một loại khí tức của tử vong …