Q.4 - Chương 10: BẤT THỨC HẢO NGẠT

- A! Không ngờ lại là bọn họ!

Long Tuấn nghe âm thanh truyền đến, quả đúng là Chu Tam và Chu Phượng lại ở nơi này, hắn không nhịn được kêu lên kinh ngạc, quả là “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.”

Long Tuấn ánh mắt lưu chuyển, cười hiểm nhìn Đinh Nghị một cái rồi liền bước lên phía trước:

- Hai vị khỏe cả chứ? Không ngờ chúng ta lại có duyên đến thế, tùy tiện đến đây mà cũng có thể gặp được.

Hai người vừa đến đứng sững lại, cẩn thận đánh giá đối phương, thật ra họ cũng không nhớ người trước mặt là ai.

- Các ngươi có nhầm người không vậy?

Chu Tam cân nhắc hỏi.

Long Tuấn thấy thế liền cất tiếng cười, nói:

- Tiểu tử Long Tuấn! Chúng ta đã từng gặp qua ở Tương Dương thành, Chu huynh lẽ nào quên nhanh đến thế chứ?

- Cái gì? Ngươi đúng là ở Tương Dương thành tên tiểu…

Chu Phượng quá ngạc nhiên, hai tiếng “khất cái” suýt buột miệng, cô lại tự cảm thấy dùng từ không đúng, lập tức kìm lại không nói.

Chu Tam cũng rất kinh ngạc, hiện tại Long Tuấn xem ra tiêu sái bất phàm, so với tiểu khất cái ở Tương Dương thành quả thật vô cùng khác biệt.

Long Tuấn nhếch miệng cười tiêu sái:

- Không sai, ta chính là tiểu khất cái ở Tương Dương thành hôm trước. Nhưng may mà có hai người giúp đỡ chúng ta giữ được ba miếng vàng lá đó, nếu không thì… Hắc!

Nhìn thấy Đinh Nghị vẻ mặt thành thực sáng sủa, Chu Phượng đôi má khẽ hồng lên, nghiêng đầu về phía Đinh Nghị đứng phía sau Long Tuấn, hỏi:

- “Hắn tên là Đinh Nghị phải không?”

Đinh Nghị không nghĩ là tiểu cô nương vẫn còn nhớ tên của hắn, trong lòng thật cao hứng. Xấu hổ gãi gãi đầu, bước lên trước nói:

- Ta là Đinh Nghị! Chào Chu công tử! Chào… chào Chu Phượng cô nương!

Chu Tam thấy không khí có vẻ ngượng nghịu liền chuyển đề tài:

- Người ở bên ngoài là ai? Sao không vào trong nghỉ ngơi?

- Đó là sư phụ chúng ta. Lão nhân gia ngài không thích náo nhiệt, chúng ta lấy nước rồi tiếp tục lên đường.

Long Tuấn miễn cưỡng nói.

- Ồ! Các ngươi vội vàng đi đâu vậy?

Chu Tam hỏi tiếp.

Long Tuấn trả lời:

- Chúng ta đến Hàng Châu có chuyện cần.

- A! Chúng ta cũng đi Hàng Châu.

Chu Phượng kinh ngạc thốt lên.

Long Tuấn tay khẽ huých Đinh Nghị một cái, cười nói:

- Xem ra chúng ta quả là có duyên phận rồi. Hắc hắc!

“Chi bằng…” Đinh Nghị vừa muốn mời hai người Chu Phượng cùng đi chung, nhưng Chu Phượng lại giận dữ quát:

- Ai có duyên phận với các ngươi? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.

Đinh Nghị bất lực, chỉ biết trừng trừng nhìn Long Tuấn.

Long Tuấn không nhìn lại, ngẩng đầu nhìn lên trời:

- Sư phụ lão nhân gia nói tối đến sẽ có mưa, ta xem ra chúng ta phải đi nhanh thôi!

Đinh Nghị sững người, lập tức nhìn hai anh em Chu Phượng nói:

- Đúng thế, sư phụ nói chỉ chốc nữa trời sẽ mưa to, ta xem ra các người phải đi nhanh đi thôi, bằng không bị ướt mưa dễ sinh bệnh lắm đó.

“Ha ha…” Chu Phượng cười to, chỉ lên mặt trời nóng bức nói:

- Khí trời thế này mà mưa được, ta nghĩ sư phụ các ngươi chắc hẳn là đầu óc có vấn đề rồi!

- Câm miệng!

Long Tuấn cùng Đinh Nghị đồng thanh quát lên.

Long Tuấn vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Chúng ta có lòng tốt nói cho hai người, không ngờ nha đầu ngươi lại không biết tốt xấu như thế. Mặc dù chúng ta biết các ngươi đã giúp đỡ chúng ta, nhưng nếu có người dám nhục mạ sư phụ ta, đừng trách ta không khách khí.

Không sai!

Đinh Nghị căm phẫn nói.

- Ngươi…! Các ngươi…!

Chu Phượng bị tiếng quát làm sợ hãi, âm thanh cũng trở nên run rẩy.

Chu Tam lên tiếng ngắt lời:

- Phượng nhi đừng nói nữa, chuyện này là muội sai rồi!

- Ca…!

Chu Phượng cảm thấy rất oan ức, từ nhỏ đã được chiều chuộng, sao có thể chịu được quát mắng như thế, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt.

Đinh Nghị đang muốn làm dịu, Chu Tam lại lạnh lùng nói:

- Cho dù gia muội không đúng, cũng không đến lượt các ngươi mắng nó!

Nói xong, ánh mắt căm giận nhìn Long Tuấn.

Long Tuấn gan lớn, cũng không chịu yếu thế mà phản pháo lại:

- Thế thì sao nào? Chẳng lẽ ta lại sợ tên mặt trắng ngươi sao?!

Ngươi…! Tên vô lại ngươi…!

Lúc này, một lão hán bước đến khuyên can:

- Khí trời nóng bức, mọi người uống chén trà cho hạ hỏa…!” Lão đưa túi nước cho Long Tuấn, rồi quay sang nói với Chu Tam: “Kì thật sư phụ của vị tiểu huynh đệ này nói không sai, người trên núi chúng ta biết rõ, khí trời khó chịu thế này, tối đến khẳng định là có mưa lớn đó.

“Hừ!” Chu Tam lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.

Long Tuấn cũng “hừ” lạnh, đưa cho lão hán hai đồng tiền rồi kéo Đinh Nghị bỏ đi.

…..

- Sư phụ! Có nước đến rồi đây!

Long Tuấn đổi vẻ mặt, cười tươi bước đến.

Nhạc Phàm khẽ mở hai mắt, nhìn hai người mà nói:

- Các ngươi nhớ kĩ, có những việc, không cần giải thích với người khác làm gì.

- Dạ!

Hai tên gật đầu.

Kì thật Long Tuấn biết, Nhạc Phàm từ đầu chí cuối không nói một câu nào, chính là: “Chuyện của mình không liên quan đến kẻ khác.”

…..

Nhìn đám Long Tuấn bỏ đi, đám người Thần Kiếm sơn trang đều tỏ vẻ cười mỉa mai khinh bỉ.

Lúc này, Chu Tam cũng đã nguôi giận, nghĩ lại sự tình vừa rồi, không khỏi tự cười một tiếng, bản thân không ngờ lại có lúc giận dữ đến thế.

Chu Phượng tâm tình cũng bình phục, hiếu kỳ hỏi:

- Ca, huynh cười gì thế?

Chu Tam khẽ ho hai tiếng:

- Hai tên xú tiểu tử bọn chúng mặc dù ngang bướng, không ngờ lại rất tôn kính sư phụ! Người loại này không cần lo lắng làm gì, Phượng nhi đừng giận dữ nữa.

- Hứ! Ai thèm lo lắng đến bọn chúng.

…..

Vừa đến giờ tuất, sắc trời trở nên tối sầm lại, không khí tràn ngập mùi đất ẩm, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

”Đùng…! Ầm ầm…!”

“Oành…!” Trên trời một tiếng sét nổ ra, chính là dấu hiệu bắt đầu một cơn bão lớn.

“Lộp bộp…! Lộp bộp…!”

Không lâu sau, mưa lớn ập xuống, cả vùng rừng núi trở nên đen tối, chỉ có ánh lửa nhỏ phát ra từ một gian miếu tàn tạ nằm sâu trong rừng.

…..

Trong miếu.

- Sư phụ…!

Long Tuấn thấy Nhạc Phàm nhìn ánh lửa đến ngây ngốc, sợ hãi nói:

- Sư phụ! Người lại nhớ đến sư công à?

Dưới ánh lửa chiếu ra, mái tóc bạc của Nhạc Phàm phản chiếu ánh trắng bạc, cảnh tượng thật nổi bật mà lại tịch mịch. Hắn thu hồi tâm trạng, đau lòng nói:

- Ta chỉ là đang suy nghĩ thôi, bản thân cũng chưa quá hai mươi tuổi, làm gì có tư cách giáo huấn hai ngươi.

Long Tuấn và Đinh Nghị cảm thấy từ Nhạc Phàm toát ra một sự cô tịch, không tránh được bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đó. Trầm mặc một hồi lâu, Long Tuấn lễ độ nói:

- Sư phụ vẫn là sư phụ, giáo huấn chúng con là phải thôi. Nếu như không gặp được sư phụ, nói không chừng chúng con vẫn còn phải đi kiếm cơm thừa mà ăn.

- A Tuấn nói không sai!

Đinh Nghị nghiêm chỉnh khẳng định lại.

Nhạc Phàm thấy vậy, đưa tay lên cầm miếng đá nhỏ trên cổ mà vuốt ve, trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt kiên định nhìn vào ánh lửa. Đúng như phụ thân trước đây có nói: “Bất luận vào thởi điểm nào cũng cần phải kiên cường.”

…..

- Tiểu Đinh tử! Ta thấy ngươi đang lo lắng, không phải đang nghĩ đến nha đầu Chu Phượng đó chứ? Hắc hắc!

Long Tuấn thấy Đinh Nghị như người mất hồn nhìn ra bên ngoài cửa miếu, hắn cố ý cười nhạo.

Đinh Nghị cũng không thèm phản bác, lo lắng nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm:

- Ngọn núi lớn thế này, cũng không biết bọn họ có thể tìm được nơi trú mưa không nữa?

Long Tuấn ra vẻ vô tâm nói:

- Ngươi yên tâm đi, mặc dù bọn họ miệng lưỡi xấu xa, nhưng ta cũng không phải là người nhỏ nhen. Ta trên đường đi cũng cố ý để lại kí hiệu cho bọn họ, nếu như bọn họ không ngốc thì nhất định có thể nhìn thấy.

Nhớ đến trận cãi nhau với Chu Tam, Long Tuấn cười thầm:

- Hắc hắc! Hơn nữa hôm nay ta còn phát hiện một bí mật…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện