Q.5 - Chương 3: Tiến Thành
- Có biện pháp gì?
Nhạc Phàm và Đinh Nghị đều lên tiếng hỏi.
“Khục… khục...” Long Tuấn ho vài tiếng cho thông giọng, sau đó mới nói:
- Hắc hắc! Mặc dù ta không có học vấn gì, nhưng mà nói đến lừa đảo... Nói ra không phải khoe, nhớ lại năm đó...
“Phanh!” Nhạc Phàm gõ mạnh lên đầu Long Tuấn, bực tức nói:
- Bớt nói nhảm đi, mau nói vào việc chính!
Long Tuấn ôm đầu, vẻ mặt như khóc không thành tiếng, ủy khuất nhìn Nhạc Phàm nói:
- Con sẽ nói mà, sư phụ mà còn đánh nữa sẽ khiến cho con trở nên ngu ngốc đấy!
Tiếp đó liền chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Chúng ta sẽ làm như thế này...
......
————————————
“Phanh!”
“Ai da...”
- Mau đưa cho ta, nó là của ta!
- Ai nói thế, là do ta nhặt được trước, nó phải là của ta!
- Phải cái rắm! Rõ ràng là lão tử nhìn thấy trước, mau trả lại cho ta!
......
Bên ngoài thành Tương Dương, có hai gã thiếu niên gầy yếu đang gây gổ, đuổi nhau chạy về hướng cổng thành. Bọn họ toàn thân nhếch nhác, cả người đầy bùn đất, đầu tóc rối tung tán toạn, khiến cho người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt thật. Nhất thời binh lính thủ thành và dân chúng đều hướng sự chú ý vào hai người bọn họ.
- Đứng lại! Các ngươi đang làm gì thế?
Một gã binh sĩ tay cầm trường thương cản đường hai người lại.
Hai thiếu niên lập tức dừng bước, sợ hãi nhìn gã binh sĩ trước mặt. Hai người này đúng là Long Tuấn và Đinh Nghị.
Long Tuấn bước lên phía trước đang muốn giải thích, gã binh sĩ kia đột nhiên lui về phía sau, hoảng hốt la lên:
- Ngươi đứng lại! Mẹ nó! Trên người ngươi là mùi gì thế, tại sao khó ngửi như vậy? Cút ngay, đứng ra xa một chút!
Quả nhiên, tất cả những người chung quanh đều lui lại vài bước, khiến cho hai người bọn họ bị cô lập một bên.
Long Tuấn ra vẻ vô tội:
- Không phải chỉ là vài ngày không tắm hay sao! Các người cũng không cần phải phản ứng như vậy chứ!
Gã binh sĩ bịt mũi nói:
- Mẹ nó, đúng là thối chết người! Nói mau! Các ngươi đang làm gì thế?
Long Tuấn lên tiếng:
- Chúng ta đều là cô nhi, thân nhân đều đã chết trong nạn đói. Chúng ta lưu lạc đến nơi này, chỉ muốn vào thành để kiếm chút gì đó lót dạ. Hắn cùng đi với ta.
Nói đoạn liền đưa tay chỉ chỉ về phía Đinh Nghị bên cạnh.
“Hừ!” Đinh Nghị tức giận nói:
- Ai cùng đi với ngươi? Mau trả mấy miếng vàng lá lại cho ta!
Tiếp đó liền xoay người lao vào Long Tuấn, hai người lại tiếp tục đánh nhau.
“Phanh”...
- Nó là của ta...
- Thối lắm! Là lão tử phát hiện ra trước, trả lại cho ta...
- Mẹ! Ai nhặt được trước là của người đó! Ta không đưa...
- Trả lại đây! Ái da...
......
“Phanh...”
Trong lúc hai người đang quấn lấy nhau, Long Tuấn đột nhiên vung tay đẩy Đinh Nghị về phía đám đông, khiến cho mọi người đều hốt hoảng tránh né.
Tiếp theo, Đinh Nghị cũng vung tay đẩy Long Tuấn về hướng cổng thành. Những binh lính ở nơi này cũng vội vã tránh xa, chỉ sợ bị dính phải nửa điểm hôi thối...
Cứ như vậy, tràng diện bên ngoài thành bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
......
“Tốt! Chính là lúc này!” Nhạc Phàm từ đầu đến giờ vẫn ẩn trốn phía sau góc tường, tránh khỏi tầm mắt của binh lính trên tường thành. Hiện tại sự chú ý của những binh sĩ thủ thành này đều đã bị hai người Long Tuấn thu hút, chính là thời cơ tốt nhất để vào thành.
“Sưu sưu!”...
Dựa vào tốc độ của Nhạc Phàm, ánh mắt của những binh sĩ bình thường đương nhiên không thể nào theo kịp. Bọn họ chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ phớt qua bên mặt, đến khi quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy gì.
- Dừng tay!
Viên tướng lĩnh thủ thành từ trên tường thành đi xuống, nhìn thấy cảnh này trong lòng tức giận, quát lớn:
- Các ngươi đều dừng tay hết cho ta, bằng không thì ta bắt hết tất cả!
“Ách!” Long Tuấn và Đinh Nghị nghe được đều ngẩn ra, lập tức ngừng đánh nhau. Tràng diện hỗn loạn cũng ổn định trở lại.
Viên tướng lĩnh liền lên tiếng hỏi:
- Hai tên khất cái các ngươi đang làm gì thế?
Long Tuấn vẻ mặt thấp thỏm nói:
- Dạ bẩm đại nhân, tiểu nhân là cô nhi ở huyện Lạc Hà, vì trốn tránh nạn đói cho nên mới đến nơi này. Hôm nay trên đường tiểu nhân có nhặt được ba miếng vàng lá, nhưng tên này lại cứ một mực nói rằng do hắn nhìn thấy trước, lại còn muốn cướp đoạt. Xin ngài hãy làm chủ cho tiểu nhân!
Nói xong, hắn liền từ trong bộ y phục rách nát lấy ra ba miếng vàng lá thật lớn, dưới chiết xạ của ánh nắng mặt trời không ngừng sáng lấp lánh.
Viên tướng lĩnh ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
“Khục khục...”, viên tướng lĩnh chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Ba miếng vàng lá này chính là vật vô chủ, lẽ ra phải nộp lên cho quan phủ mới đúng. Các ngươi làm sao có thể tự mình cất giữ? Còn không mau giao ra đây, ta có thể miễn cho các ngươi tội vô tri.
- Cái gì!
Đinh Nghị kêu lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Đây là do chúng ta phát hiện, tại sao lại phải giao ra!?
Long Tuấn cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Nếu như đã là vật vô chủ, chúng ta nhặt được thì là của chúng ta!
Tiếp đó hắn quay sang nói với Đinh Nghị:
- Chúng ta đừng tranh nhau nữa, cứ chia đều ra, đỡ phải mất cả chì lẫn chài!
- Được!
Đinh Nghị gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, sắc mặt của viên tướng lĩnh tối sầm lại, lạnh lùng nói
- Các ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút, bằng không... hừ hừ!
Hắn liền phất tay, mười tên binh sĩ thủ thành tay cầm binh khí liền chạy đến, bao vây hai người Long Tuấn và Đinh Nghị vào giữa.
- Các ngươi muốn làm gì?
Hai người đều kinh hãi hô lên.
Long Tuấn lớn tiếng nói:
- Các ngươi có còn để vương pháp trong mắt không vậy? Ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt lại ức hiếp người khác!
- Đúng vậy, vàng lá này là do chúng ta tìm được trước, ngươi làm như vậy rõ ràng là muốn cướp đoạt. Mọi người nói thử xem có đúng không?
Đinh Nghị nói xong liền quay sang hỏi các lão bách tính chung quanh.
“Đúng vậy...”
“Không sai, làm vậy thì có gì khác so với cường đạo...”
Viên tướng lĩnh nhìn thấy dân chúng chung quanh không ngừng bàn tán, trừng mắt quát lớn:
- Làm gì thế! Các ngươi muốn tạo phản à?
Quả nhiên, bách tính đều bị lời nói của hắn làm cho sợ hãi. Tất cả đều cúi đầu thối lui không dám nói tiếng nào, chỉ sợ chọc giận thượng quan. Tội danh tạo phản quả thật bọn họ không thể nào thừa nhận được.
Nhìn thấy dân chúng đã không còn dị nghị, viên tướng lĩnh lúc này mới hài lòng gật gật đầu, xoay người nhìn về phía hai người Long Tuấn:
- Bây giờ ta hoài nghi các ngươi đã lấy trộm tài sản của người khác... Người đâu! Đem bọn chúng áp giải vào quân lao!
Long Tuấn nháy mắt ra hiệu với Đinh Nghị, đang lúc hắn muốn đem vàng lá giao ra...
- Đợi đã!
Một tiếng quát vang lên. Một vị công tử anh tuấn trên tay cầm quạt giấy từ bên trong đám đông bước ra, phía sau còn dẫn theo một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái.
Viên tướng lĩnh nhìn thấy có người đến gây rối, đang muốn quát mắng. Nhưng nhìn thấy người đến là một vị công tử ánh tuấn khí độ bất phàm, hắn liền dằn lòng lại.
“Người này khí chất cao quý, y phục bất phàm, nhất định không phải là người bình thường. Tốt nhất là nên hỏi thật rõ ràng, tránh đắc tội với quý nhân.” Nghĩ đến đây, viên tướng lĩnh liền bước lên phía trước, khách khí nói:
- Xin hỏi vị công tử này có gì chỉ giáo?
Sự đãi ngộ quá mức tương phản này khiến cho hai người Long Tuấn ấm ức không thôi, trong lòng âm thầm cảm thán: “Có tiền đúng là tốt thật!”
Vi công tử anh tuấn lãnh đạm nói:
- Tất cả những chuyện vừa rồi ta đều đã nhìn thấy.
“A!” Viên tướng lĩnh trong lòng khẩn trương, liền lên tiếng hỏi:
- Vậy thì công tử muốn thế nào?
Vị công tử liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, nghiêm túc nói:
- Hiện tại đang là thời kỳ loạn lạc, không ngờ ngươi lại lơ là chức trách, cậy quyền mưu lợi, cướp đoạt tài sản của bách tính, coi thường quân pháp. Ngươi có biết đây là tử tội hay không?
Viên tướng lĩnh càng nghe càng kinh hãi, mồ hôi lạnh trên trán toát ra. Nhưng hắn vẫn gắng gượng lên tiếng hỏi:
- Công tử rốt cuộc là ai mà lại dám ngang nhiên giáo huấn bổn tướng như vậy?!
Vị công tử hừ lạnh một tiếng, dùng tay ra hiệu nói:
- Ngươi đi theo ta!
Nói xong liền dẫn theo tiểu cô nương đi về phía xa.
Viên tướng lĩnh đưa tay lau mồ hôi lạnh trán, quay sang nói với đám binh lính:
- Các ngươi trước tiên hãy canh giữ nơi này!
Nói xong, hắn liền lập tức chạy theo sau vị công tử kia.
“......” Những binh lính đều đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể đứng một bên canh giữ.
......
Một lúc sau, viên tướng lĩnh dẫn theo vị công tử kia quay lại, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
- Xem ra người này lai lịch không nhỏ!
Đinh Nghị nhỏ giọng nói.
Long Tuấn nhếch miệnh cười nói:
- Ừm! Hơn phân nửa là công tử nhà quyền quý. Hắc hắc... mặc kệ hắn là ai! Dù sao thì chúng ta cũng không cùng một đường.
Đinh Nghị cũng tươi cười nói:
- Nhưng dù sao cũng phải cảm tạ hắn, nhờ vậy mà chúng ta mới tiết kiệm được ba miếng vàng lá. Ha ha——