Q.6 - Chương 10: Sự phẫn nộ khó thể chịu đựng
-Thiên bất tri?
Nếu như là người dân bình thường ở đây, nhất định sẽ cho rằng lão đạo sĩ này đang hồ ngôn loạn ngữ. Phải biết rằng, thân là thuật sĩ, vốn là lòng dạ trong sáng, thuận theo mệnh trời, dựa vào trời mà phát triển. Nhưng không ngờ hắn lại nói ra những lời nghịch thiên như vậy, điều này bảo người ta sao có thể tin tưởng lời của hắn.
Nhạc Phàm nhìn thẳng vào hai mắt của Bất Giới, như là muốn nhìn thấu linh hồn của hắn.
....
Một lúc lâu sau, trong mắt Nhạc Phàm lóe lên một tia thống khổ, thản nhiên nói:
-Ta tin ngươi!
Bất Giới nghe vậy thì rất sửng sốt, khóe miệng lập tức nhếch lên, vuốt chòm râu trắng khẽ gật gù.
Nhạc Phàm lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong lòng, đưa cho lão đạo, tiếp theo xoay người đi thẳng ra ngoài.
- Nói đi là đi, rất có tính cách a!
Bất Giới một bên thì thầm, một bên đánh giá đống ngân phiếu trong tay.
Thấy bóng dáng của Nhạc Phàm đã rời xa hẳn, hắn mới cười ha hả giấu tiền vào trong người, tiếp theo lầm bầm tự nói:
- Nhiễu loạn thiên cơ..... kỳ thực cho là có khả năng khá lớn, nhưng mà người có đạo hạnh hơn ta thì chẳng có mấy mống. Lẽ nào thực sự là "thiên bất tri"?
........
Suy tư một lúc, Bất Giới quay sang Phương Hàm, vẻ mặt tự đắc nói:
- Hắc hắc! Ngươi còn nói hắn nghèo a, thật ngu ngốc.... Ngươi xem người ta đấy, tùy tiện sờ một cái là có ngân phiếu hơn mấy trăm lượng rồi...
Phương Hàm đang cúi đầu trầm tư, căn bản không rảnh để ý tới người khác, chỉ ngây ngốc lẩm bẩm trong miệng:
- Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm? Cái tên này rất quen thuộc, từng nghe qua ở đâu rồi.... Lý Nhạc Phàm.....
- A! Đúng rồi!
Suy nghĩ một lúc, Phương Hàm chợt vỗ tay kêu to lên:
- Con biết rồi! Con biết rồi......
Bất Giới khẽ rùng mình, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu quỷ, ngươi rống lên cái gì vậy? Làm ta giật cả mình, ngươi biết rồi cái gì?
- Là Lý Nhạc Phàm, con nhớ ra rồi.... Hắn.... hắn khẳng định chính là gã Lý Nhạc Phàm trên hắc bảng kia!
Phương Hàm kích động nói.
- Ồ!
Bất Giới cũng cả kinh, thì thào nói:
- Thảo nào trông hắn sát kiếp nặng nề, thì ra là như thế. Xem ra ít tiếp xúc cùng người này thì tốt hơn, tránh khỏi họa sát kiếp dính vào người.
- Sư phụ....
Nhìn vẻ mặt hai mắt tỏa sáng của Phương Hàm, Bất Giới phát lạnh nói:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Không phải là ngươi đang nghĩ tới món treo thưởng của Lâu Thượng Lâu mà muốn đi giết hắn đấy chứ? Ngươi chán sống thì cũng đừng nên lôi ta theo cùng. Có thể sống sót trên "hắc bảng" lâu đến thế, người như vậy không phải chúng ta có thể dây vào. Ngươi đừng nằm mơ nữa!
Phương Hàm bực mình nói:
- Bằng vào bộ dạng ba lạng thịt của con thì đâu ra mà dám có chủ ý này. Con chỉ là đang suy nghĩ làm sao có thể lừa lấy số tiền trên người hắn. Hắc hắc! Với thân phận của hắn, hẳn là có rất nhiều tiền mới phải... À, đúng rồi! Vừa rồi con nhìn thấy sư phụ nhét vào trong người một sấp ngân phiếu, nhanh lấy ra cho con xem một tý, có bao nhiêu thế?
- Có đâu ra? Không phải ngươi nói hắn là tên quỷ nghèo à, làm sao lại nhìn ra hắn có tiền thế?
Bất Giới bắt đầu xỏ xiên lại.
- Đó là người ta thâm tàng bất lộ.... Không nên nói lạc đề.... người đừng hòng giảo biện, nhanh lấy ra đây.
Phương Hàm nhoài người ra, xông về phía Bất Giới.
- Ngươi làm gì thế? Ta chính là sư phụ ngươi!
- Thầy trò cũng cần phải tính toán rõ ràng, không phải sao?
- Ngươi dừng tay!
Hai người ngươi tiến ta lùi, đuổi bắt vòng vòng nháo loạn cả lên.
.......
- Phù.... phù....
Sau một lúc, Phương Hàm ngừng đùa giỡn, thở phì phò hỏi:
- Sư phụ, kế tiếp chúng ta đi đâu đây? Hiện tại khắp nơi hỗn loạn, muốn tìm một chỗ sống yên ổn cũng không có biện pháp, thật là...
Bất Giới trầm ngâm nói:
- Chuyện trong thiên hạ, tất có người trong thiên hạ lo, chỗ nào chỉ cần có người là sẽ có tranh đấu, đâu ra nơi thanh tịnh bây giờ. Có điều, phật dạy rằng: "Nếu tâm an tịnh thì chỗ nào cũng là nơi thanh tịnh..."
Phương Hàm phát lạnh hỏi:
- Sư phụ, người không phải là đạo sĩ à? Sao mà cũng biết cả phật ngữ cơ á?
- Cái này.... hắc hắc! Cái danh đạo sĩ này của ta không phải là giả hay sao?
Bất Giới có chút xấu hổ, nói:
- Nghe nói "hãn vương bảo tàng" tái hiện giang hồ, phen náo nhiệt này chúng ta sao có thể bỏ qua. Nói không chừng, đến lúc đó chúng ta còn có thể thừa nước đục thả câu một vố lớn, lúc đó không muốn phát tài cũng không được. Hắc hắc... kế tiếp nơi chúng ta đến chính là Hàng Châu.
- Hay lắm! Hắc hắc...
Tiếng cười nham hiểm của hai sư đồ vang vọng trong ngôi nhà hoang.
.........
Sau khi hai sư đồ Bất Giới rời khỏi, không ai phát hiện rằng phía trong phòng tràn ra một trận hắc vụ mờ nhạt, trong nháy mắt ngôi nhà hoang liền bị bao phủ một tầng âm khí.
-------------*-------------
Cách khoảng trăm dặm về phía đông nam Cảnh Dương trấn chính là một khu rừng rậm rạp to lớn. Sơn dân quanh đó tương truyền rằng trong rừng có thần tiên trú ngụ, ban phúc cho cả một vùng. Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng tốt đẹp của đám sơn dân mà thôi.
Trước đây cũng đã từng có người muốn tiến vào trong rừng tìm tòi cặn kẽ, nhưng bởi vì rừng cây quá lớn, cuối cùng không thể tiến vào được. Dần dần nơi này biến thành một chỗ không người lui tới.
.....
Khi Nhạc Phàm lẳng lặng rời khỏi ngôi nhà hoang kia, nhìn tựa thản nhiên nhưng trong lòng hắn lại là ba đào dậy sóng. Giết chóc và mộng tưởng nhiều năm, truy sát cùng chạy trốn nhiều ngày....nặng nề và mệt mỏi, ép hắn tới mức sắp không thở nổi.... Chỉ có phát tiết!
Chạy băng băng một mạch về phía đông nam hơn mười dặm, Nhạc Phàm xông thẳng vào trong khu rừng rậm rạp.... nhưng hắn lại không phát hiện ra sự biến hóa vi diệu của cây cối xung quanh...
- Aaaaa...!
Hắn hét to một tiếng, tung một quyền nặng nề nện vào một gốc cây hòe to lớn.
"Rầm!"
Một kích hàm chứa giận dữ, cây hòe tức thì vỡ tung thành hai đoạn, mảnh gỗ vụn bắn tung tóe đầy trời. Ngay cả như vậy, Nhạc Phàm vẫn không ngừng nghỉ, song quyền quán lực, liên tục nện vào cây cối xung quanh.
"Rầm!"
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
- Vì sao? Vì sao?....Ông trời vì sao lại đối xử với ta như vậy? Lý Nhạc Phàm ta rốt cuộc đã làm sai cái gì? Đã sai cái gì? Aaaaa....
Giữa lúc lo được lo mất, Nhạc Phàm cũng không cách nào kiềm chế được tâm thần xao động, là bất an, là sợ hãi, còn có mê mang cùng thống khổ.
Hắn không ngừng phát tiết những tình cảm chôn sâu trong lòng, vô tình đã phá hủy tất cả xung quanh. Bất giác hai mắt lại đỏ ngầu, phảng phất như sắp tứa ra máu vậy. Mà ở trong cơ thể, khí tức hỗn loạn, chỗ nguyên khí còn lại không nhiều cũng đang nhanh chóng tiêu hao.
- Cha....!
- Vạn gia gia.....!
- Tiểu Nhã.....!
Từng bóng dáng quen thuộc, hình ảnh rõ ràng, đang lóe lên trước mắt Nhạc Phàm... cuối cùng lại hóa thành hư vô. Trong lòng hắn đau đớn, phảng phất như mất đi gì đó!
- Hận! Ta cực hận... Ta đã đợi chờ bốn năm, vì bọn họ ta đã khuất phục bốn năm.... Nhưng trời cao vì sao lại bất công như vậy? Vì sao bất công như vậy.... Aaaa....
Nhạc Phàm gầm lên một trận giận dữ.
Hồi ức sẽ khiến cho người ta trở thành mềm yếu, hồi ức cũng lại là thống khổ vô tận. Nhưng dám đối mặt với hồi ức một mình như vậy, không thể không thừa nhận sự kiên cường của hắn.
Nhạc Phàm không phải nam nhi mềm yếu, hắn có tín niệm và kiên trì của bản thân. Nhưng nhói đau phẫn nộ lại làm cho hắn khó có thể tiếp nhận, đó là đau đớn ở sâu trong nội tâm. Chỉ có phát tiết và phá hoại mới có thể giảm bớt cái loại thống khổ khắc vào cốt tủy đó.
............
Lúc này, tâm tình Nhạc Phàm đã loạn, nên không phát hiện ra cây cối xung quanh không ngờ đang biến hóa kỳ diệu.... Nhưng chỉ là dù cây cối có biến hóa như thế nào, cũng không tránh khỏi quyền cước của hắn đang phát tiết.
Chỉ thấy trong rừng cuồng phong loạn vũ, cỏ cây tung tóe, vụn gỗ lá cây đầy trời, nhuộm đẫm nộ hỏa vô tận.
- Ông trời vô tình, rối loạn tâm ta, lửa giận đầy người thiêu bất tận, cho dù trăm kiếp cũng không thay đổi.... Lý Nhạc Phàm..... Ngươi làm sao có thể khuất phục? Ngươi làm sao có thể nhận thua......?
"Rầm!"
Một quyền nện mạnh xuống đất, vang vọng không dứt.
Trong lòng Nhạc Phàm đang gào thét, đang vật lộn, hắn cảm thụ được linh đài thanh tỉnh đang bị điên cuồng xâm chiếm từng chút một. Cứ tiếp theo như vậy, bản thân nhất định sẽ hư thoát mà chết. Thế là hắn cố gắng áp chế phẫn nộ của bản thân, chịu đựng sự đau đớn của tâm linh.
Tinh thần cứng cỏi bất khuất, ý chí trăm lần xoay chuyển cũng không bị nhiễu loạn, trải qua nhiều năm ma luyện, hắn.... Lý Nhạc Phàm tuyệt đối sẽ không buông tha.
Đúng lúc này, Nhạc Phàm cảm thấy từ cánh tay phải truyền đến một trận ba động, là ấm áp và ràng buộc. Đó là một loại cảm giác huyết mạch tương liên, kéo hắn đang sắp trở nên điên cuồng từ ranh giới sụp đổ trở về. Nhạc Phàm biết, đó là tiểu Hắc Khuê đang hô hoán.
Từ sau khi tiểu Hắc Khuê bám trên tay phải hắn, vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì. Nhưng mà lần này, tại lúc then chốt nhất, nó lại giúp Nhạc Phàm một phen.
"Phụt...!"
Nhạc Phàm gượng ép thu thế, huyết khí nghịch chuyển khiến cho máu tươi phun ra, tản mát ra một vùng đỏ thẫm.
Không cho phép nửa điểm chậm trễ, Nhạc Phàm lập tức chắp tay trước ngực, ngồi xếp bằng xuống đất, thu liễm tâm thần tùy tiện, vận chuyển phương pháp thổ nạp "Dưỡng tâm".
Một luồng nguyên khí mát lành chầm chầm nhập vào cơ thể, thấm vào kinh mạch khô héo....
Đau khổ không tên chuyển hóa thành phẫn nộ, mà nộ hỏa lại thiêu đốt tâm hồn càng đau đớn. Cứ tuần hoàn như vậy, Nhạc Phàm giãy dụa ở giữa biên giới sinh tử....
Rốt cục, sự thừa nhận phẫn nộ đạt tới cực hạn, một đạo nguyên khí màu tím sinh sôi trong cơ thể, lập tức triển khai sinh ra sáu loại màu sắc: đỏ, xanh, đen, trắng, cam, lam, bồi dưỡng lẫn nhau không ngừng lớn mạnh.... Nguyên khí gốc tiêu hao hết sạch lại lần nữa được khôi phục.
"Thất tình khí" dần dần khôi khôi phục làm cho sự thống khổ của Nhạc Phàm giảm đi một chút, hơn nữa nguyên khí trong cơ thể lần nữa lại đạt được cô đọng, tuy không to mạnh như trước nhưng càng thêm ngưng thực.
.........
Lúc này, một luồng khí tức thư thái dâng lên trong lòng, tâm tính Nhạc Phàm lần nữa bình tĩnh trở lại. Giận dữ và thống khổ phảng phất như tách rời khỏi thân thể, tuy rằng vẫn có thể cảm thụ sự tồn tại của chúng nhưng chúng không cách nào thao túng được Nhạc Phàm.
Đột nhiên, tâm thần kinh động một trận, đó là sự cảnh giác của người thợ săn.
- Ai!
Nhạc Phàm quát lớn một tiếng, tiện tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào phía lùm cây....
-----*-----