Q.7 - Chương 13: Người lạ quen thuộc
Bên bờ hồ, Quan Tâm chậm rãi đi về phía Vạn Nhã Nhi…
Từ sau hai lần chịu thiệt trước Lý Nhạc Phàm, trong đầu nàng luôn không ngừng nghĩ đến chuyện báo thù. Mấy ngày trước, nghe đồn Lý Nhạc Phàm có một muội muội vừa mới nhập giang hồ, hơn nữa đang ở Hàng Châu… Nghe được tin tức này, nàng liền nhanh chóng tìm đến.
Vừa hay đúng lúc ấy, Quan Tâm nhìn thấy Vạn Nhã Nhi tỉ đấu cùng Độc Nương Tử, thầm cảm thấy vui sướng, tình cảnh như thế lại là giảm không ít rắc rối cho mình. Chỉ có điều nàng không thèm hợp mưu cùng Độc Nương Tử, vì vậy lẳng lặng quan sát một hồi, đợi sau khi Độc Nương Tử bị thương đào tẩu, nàng mới chậm rãi đi tới…
Quan Tâm không để ý vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, ngẩng đầu nói:
- Ngươi cũng có thể coi là một kỳ nữ, nhưng sai lầm ở chổ ngươi là muội muội của Lý Nhạc Phàm, nếu không thế có khi chúng ta còn có thể làm bằng hữu… Ta từng thề, phải làm cho Lý Nhạc Phàm hối hận thống khổ cả đời, sau đó từ từ hành hạ hắn đến chết! Bởi vì ngươi là người thân duy nhất của hắn, cho nên ta tìm đến ngươi… Ngươi muốn trách thì trách sự vô tri của Lý Nhạc Phàm lúc trước đi!
Lời vừa nói xong, chiêu thức liền tung ra.
Người trong chốn giang hồ, sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên. Ngươi muốn giết người, thì phải tính đến chuyện sẽ bị người giết, … Đêm đó, Quan Tâm chặn đánh Nhạc Phàm, có thể giữ được tính mệnh đã là vạn hạnh. Nhưng nàng từ nhỏ đến lớn, có khi nào phải chịu khuất nhục như thế, không những không cảm thấy may mắn, mà trong lòng lại toàn là thù hận, cứ thế bản thân sa vào ma chướng không thể tự thoát ra được.
…
Ầm! Bịch bịch!...
Quyền cước của Quan Tâm thoải mái tự nhiên, tuyệt học "hàn thiên chưởng" của Thiên Tà tông thi triển dưới tay nàng huyền diệu vô cùng, bốn phía nhất thời hàn khí bừng bừng, làm cho Vạn Nhã Nhi không hề có lực hoàn thủ. Danh xưng "Tiểu ma nữ" quả không phải là hư danh.
…
Bốp!
Vạn Nhã Nhi dùng trúc địch đỡ chưởng, hàn khí tràn đầy vào … trúc địch không thể chịu đựng áp lực như thế, cuối cùng vỡ tung!
…
"Hiện giờ công lực chỉ còn không đến hai thành, muốn đánh thì không có sức, chạy cũng không có khả năng, phải làm như thế nào mới được đây?"
Võ công của Vạn Nhã Nhi đều là học trộm từ Thanh Vân Thành, lại được thêm hai người Phó Soái chỉ điểm, cũng có thể coi là nhất lưu, nhưng lại không có tuyệt chiêu tinh diệu, trong nghịch cảnh như thế này làm sao có thể có cơ hội phản bại thành thắng.
Hơn nữa, nhìn vào tấm gương của Độc Nương Tử trước đó, Quan Tâm cũng không hề khinh địch. Cho dù ra vẻ khinh thường, nhưng mặt ả cứ lạnh tanh, chiêu nào cũng tuyệt diệu. Nếu không phải ả muốn bắt sống Vạn Nhã Nhi thì đối phương có lẽ đã sớm trọng thương.
…
Né tránh một lúc, thể lực của Vạn Nhã Nhi chống đỡ hết nổi, vừa định nhảy sang một bên, nhưng chân lại mềm nhũn, loạng choạng té ngã.
"Hỏng rồi!" Vạn Nhã Nhi đột nhiên mất thăng bằng, trong lòng lạnh lẽo… phảng phất lâm vào tuyệt cảnh.
Quan Tâm thấy thế lạnh lùng cười, cơ hội như thế ả sao có thể bỏ qua, song chưởng lại gia tăng công lực, ép về phía Nhã Nhi…
- Xem chưởng!
…
"Ta thật là vô dụng… Nếu bị bắt sẽ làm hại đại ca… Có lẽ ta vốn không nên tìm đến… Có lẽ ta thật sự là sự gánh nặng của đại ca … Không được! Ta không thể bị bọn họ bắt, cho dù là chết!
Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Vạn Nhã Nhi, cuối cùng nàng quyết tâm chọn cái chết…
- Dừng tay!
Đúng lúc mấu chốt, một tiếng quát chợt vang lên làm cơ thể Quan Tâm chấn động, đồng thời cũng đánh tan ý định tự sát của Vạn Nhã Nhi …
Vút!...Phập!...
Ngay sau đó một cây ngân thương từ trên trời giáng xuống cắm trước mặt Vạn Nhã Nhi …
Uỳnh!
Kình khí cuồn cuộn bắn ra đẩy Quan Tâm lui lại.
…
- Ai? Là ai? Lăn ra đây cho bản cô nương! Ra đây...
Quan Tâm tức đến nỗi lông tóc dựng ngược lên, mắt thấy thành công đến nơi lại bị chen ngang trước mắt, bảo sao ả không nổi giận cho được!
- Họ Quan kia, đừng có to mồm…
Vừa nói, một nam tử vừa nhảy từ trên cây xuống, rảo bước đi tới.
Hắn giấu kín người trong một chiếc áo choàng màu xám, mái tóc cắt ngắn, làn da ngăm đen, vóc dáng cao to vạm vỡ. Nhìn kỹ thì thấy mặt hắn đẹp như tạc, mày kiếm mắt hổ, khí vũ bất phàm, thật là một hán tử ngời ngời.
Vạn Nhã Nhi nhìn thấy người đến thì lại rung động, lập tức khẽ mỉm cười….
Đúng vậy! Nàng nhận ra người vừa đến, đó là một người lạ rất quen thuộc!
"Hắn còn sống.…"
Có lẽ do bị thương, cũng có lẽ là mệt mỏi, nàng dần buông lỏng tâm thần, chầm chậm ngã xuống.
Nam tử kia dậm một cái vội vọt tới đỡ lấy Vạn Nhã Nhi, cho nàng dùng một viên đơn dược, sau đó đặt nhẹ xuống đất, không hề để ý gì đến Quan Tâm.
"Nha đầu này… bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn quật cường như vậy, ha ha…"
Phảng phất cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo phía sau, nam tử xoay người, lạnh lùng nói:
- Thánh nữ Thiên Tà tông, niệm tình ngươi và ta đều là người trong hắc đạo, việc hôm nay ta sẽ không truy cứu, ngàn vạn đừng có lần sau! Nếu không đừng trách ta thủ đoạn độc ác!
- Ngươi….
Quan Tâm tức giận đến nỗi nghẹn lời, nàng đích xác không phải đối thủ của người này, chỉ đành tiếc nuối vì sao vừa nãy không sớm ra đòn quyết định hoặc là dẫn theo trưởng lão. Nhưng hiện tại hối hận đã là vô dụng!
Ngữ khí nam tử trở nên lạnh nhạt:
- Còn nữa… Lý Nhạc Phàm là của ta! Nếu ngươi dám đụng đến hắn, ta sẽ đi tìm ngươi tính sổ!
- Thương Tà, ngươi đừng khinh người quá đáng, người khác sợ ngươi chứ Thiên Tà tông chúng ta không sợ ngươi! Lý Nhạc Phàm là của ta!
Quan Tâm quá tức giận, buột miệng nói ra.
- Ồ! Thế à? Hắn là của ngươi á? Hề hề hề..!
Gã nhìn Quan Tâm một cách ám muội, cười bại hoại một trận, làm nàng vừa thẹn vừa giận không thôi.
Sắc mặt Thương Tà lại biến đổi, lạnh giọng nói tiếp:
- Giang hồ là một nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, ở trước mặt ta … ngươi không có thực lực để nói!
Dứt lời, một cổ chân khí nặng nề phóng ra, khí thế lấn át Quan Tâm…
Mặc dù bình thường Quan Tâm coi trời bằng vung, rất kiêu ngạo buông thả, nhưng khi đối mặt nguy hiểm, ả vẫn hiểu được phép tiến thoái. Nếu không với tính cách của ả cũng không thể sống tốt đến bây giờ. Có điều, chuyện chặn đánh Nhạc Phàm có lẽ là một lần không biết tiến thoái nhất trong đời ả.
Tự biết mình không phải đối thủ, Quan Tâm tức giận hừ một tiếng, nói vài câu lấy thể diện rồi nhẹ nhàng nhún người tung lên, thân ảnh phiêu hốt như lông chim theo gió bay đi, biến mất trong bóng đêm …
…
Thương Tà nhìn Vạn Nhã Nhi nằm dưới đất, ánh mắt xa xăm mơ màng, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Cười nhạt một tiếng, Thương Tà ấn nhẹ lên cổ tay Vạn Nhã Nhi, một đạo chân khí thuần khiết truyền vào người nàng…
- Xem ra tối nay có nhiều rắc rối đây!
Thương Tà vừa dứt lời, trong rừng liền vang lên một loạt tiếng động!
- Các ngươi đều ra cả đi!
…
Quả nhiên, vài chục người giang hồ từ trong rừng nhảy ra, có nam có nữ, có già có trẻ, có người bịt mặt, có người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa… Chúng nhân tụ lại vây chặt quanh Thương Tà và Vạn Nhã Nhi đang hôn mê.
Thương Tà rút ngân thương ra, đặt Vạn Nhã Nhi trên vai, ngang nhiên quay vào chúng nhân nói:
- Các ngươi muốn từng người lên hay cả đám cùng lên?
Một trung niên nam nhân đi ra, đối mặt với Thương Tà:
- Thương Tà, ta biết chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nơi này có nhiều người như vậy, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay thì liệu có thể bảo vệ được nha đầu này sao? Hơn nữa, hắc đạo Thiên Tà Tông các ngươi không phải cũng đang tìm Lý Nhạc Phàm sao? Vì sao không đem người giao ra đây?
- Đúng vậy! Đem nữ nhân đó giao cho chúng ta, Lý Nhạc Phàm đã giết chết nhiều người như vậy, chúng ta nên báo thù vì những người chết oan đó!
- Giao nữ nhân kia ra!
- Giao ra đây… Giao ra đây…
…
- Câm mồm!
Thương Tà càng nghe càng giận, vận chân lực quát lớn một tiếng, khiến cho đám người kia chấn động, choáng váng trong đầu…
- Hừ! Các ngươi chẳng những vô tri vô giác, hơn nữa nhát gan như chuột. Không dám đi tìm Lý Nhạc Phàm, lại mặt dày tìm đến một tiểu cô nương mà gây sự… Dùng chiêu bài chính nghĩa báo thù, thật ra chính là tiểu nhân đê tiện, có thể gọi là ngu dốt, vô liêm sỉ! Như vậy mà xứng làm người sao? Ngay cả súc sinh cũng không bằng! Giang hồ có loại người như các ngươi khó trách không có chuyện gì tốt. Ta tuy là người trong hắc đạo nhưng ta coi thường các ngươi!
Thương Tà khinh bỉ nhìn quanh bốn phía, nói tiếp:
- Hôm nay, ta Thương Tà ở đây xin thề, nếu ai dám động đến nha đầu này… Cho dù tận chân trời góc biển, ta cũng sẽ truy sát hắn cho đến chết! Nếu là người có tông môn, ta quyết sẽ dốc hết sức lực cả đời để.... Diệt... Cả... Nhà... Hắn...
Từng lời của Thương Tà âm vang hữu lực, làm cho người ta cảm thấy một loại quyết tâm không thể nghi ngờ!
----------oOo----------