Q.7 - Chương 33: Dùng mạng nghịch thiên.
Một người đang chạy như bay trong làn mưa phùn lất phất, tiếng gió gào thét bên tai. Nhạc Phàm ôm Vạn Nhã Nhi chạy ra khỏi thành, hắn đang cố liều mạng chạy thật nhanh với ý nghĩ rời xa thế tục, càng xa càng tốt.
Không biết bao lâu sau, Nhạc Phàm nhìn thấy một rừng trúc phía trước. Không đắn đo hắn liền ôm Vạn Nhã Nhi chạy thẳng vào trong.
Bên trong rừng trúc có một căn nhà nhỏ, trong nhà bám đầy bụi, không có một bóng người. Ngoài trời tiếng mưa gió gào thét dường như đang chào đón người khách lạ.
...
Nhạc Phàm sửa sang lại phòng ốc một chút rồi đặt Vạn Nhã Nhi lên chiếc giường gỗ. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng, Nhạc Phàm tim như kim đâm, dao cắt; nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, hắn thì thào nói:
- Dường như chủ nhân ở đây rời đi đã lâu, chúng ta cứ ở tạm nơi này vài ngày đi.
Trên suốt dọc đường đi, Nhạc Phàm không ngừng truyền nguyên khí cho Vạn Nhã Nhi hy vọng khôi phục sinh mệnh lực cho nàng, nhưng hết thảy chỉ là phí công. Lúc này thân thể nàng tự như một chiếc phễu hút nước, rót bao nhiêu nguyên khí vào cũng không thể ngăn trở hơi thở sinh mệnh ngày một yếu đi.
Đi ra ngoài phòng, phía trước là một mảng rừng trúc trải rộng mênh mông khiến cho tầm mắt người ta rất thoải mái, trời đất ngăn cách nhau chỉ bằng một đường mỏng manh màu xanh. Nhìn bầu trời ảm đạm, Nhạc Phàm vẫn thấy trong lòng trống rỗng, lúc này hắn mới thấy sinh mệnh con người yếu ớt biết nhường nào.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Nhạc Phàm cũng tìm ra được một cách. Nếu muốn khôi phục sinh mệnh lực của một người thì chỉ có thể dùng phương pháp "lấy mạng đổi mạng". Đây cũng là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra trong lúc này.
"Bất luận thế nào ta cũng phải thử dùng tính mạng mình đặt cược một lần để tranh đấu với ông trời"
Nhạc Phàm âm thầm quyết định.
Biện pháp này rất nguy hiểm nếu trong quá trình thực hiện mà có người quấy rầy. Để đề phòng bất trắc, Nhạc Phàm phải tìm một địa phương an toàn.
Nghĩ là làm, Nhạc Phạm vào phòng truyền cho Nhã Nhi một đạo chân khí để bảo vệ tâm mạch, sau đó hắn xoay người chạy vào trong rừng trúc. Bàn tay như đao, hắn bắt đầu chặt trúc, chỉ một lát sau lá trúc đã bay đầy trời.
Cắm xuống mỗi nơi vài cây trúc, Nhạc Phàm dùng tay kết ấn vận dụng "Tinh Tú Quyết" để dẫn động thiên địa linh khí, bắt đầu bố trí pháp trận.
Bóng tay biến ảo thành hàng trăm, hàng ngàn cái.
"Thiên cương -- tinh lạc -- trung xu -- bắc đẩu -- tuyền ki -- hai cực -- thất biến"
Rừng trúc là một nơi kín đáo tự nhiên, hôm nay Nhạc Phàm dùng "Tinh Tú quyết" làm nền tảng, lại kết hợp "Thất tuyệt diệt sát trận" và "Mê thiên trận" tạo thành "Thất tuyệt mê thiên trận", uy lực lại càng lớn. Đây cũng là hai trận pháp sơ cấp mà Nhạc Phàm có thể sử dụng thành thục duy nhất vào lúc này. Tuy vậy, nếu không phải là người tinh thông kỳ môn thuật thì cho dù là cao thủ tiên thiên đại thừa cũng đừng mong xông vào trận.
- Chuyết... khởi...
Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, cắm cây trúc cuối cùng vào viên đá ở tâm trận. Đột nhiên trong phương viên trăm trượng, không khí chuyển động nhanh chóng, tự nhiên hình thành một vách tường không khí mờ nhạt, vô cùng quỷ dị.
- Phù...
Thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Phàm đã đầm đìa mồ hôi. Tính thời gian chắc cũng đã quá nửa ngày. Bình thường bố trí đại hình trận pháp vô cùng khó khăn, phải cần có người hỗ trợ, nếu không bỏ lỡ thời cơ thì đại trận sẽ khó thành. Nhưng Nhạc Phàm đã bố trí một đại trận có chu vi mấy chục trượng như vậy mà chỉ mất có nửa ngày! Cho dù là trận pháp sơ cấp, cũng không thể không cảm thán, chỉ có loại quái vật thể lực gần như không giới hạn như Nhạc Phàm mới có thể làm được!
Sau khi bố trí xong xuôi mọi thứ, Nhạc Phàm trở lại căn nhà trúc, ngồi xuống bên cạnh Vạn Nhã Nhi, như là chia tay lần cuối cùng.
"Nếu có một ngày chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, khi đó ta sẽ đưa muội tới một nơi không có ai ở, xa rời thế tục phân tranh, yên bình mà sống..."
Nhạc Phàm thì thầm, tâm niệm vừa động liền đánh thức Tiểu Khuê đang nằm trên cánh tay.
Hắc Khuê xà vốn là thượng cổ dị phẩm, cần một thời gian rất dài mới có thể trưởng thành. Từ nhỏ, Tiểu khuê đã bám lên tay Nhạc Phàm và luôn ngủ say, mãi cho tới đến đêm hôm qua mới tỉnh dậy. Tiểu Khuê hiện giờ, bởi vì hấp thụ nguyên khí tươi mát của Nhạc Phàm và được phật quang gột rửa, đã phình to bằng ngón tay, răng nhọn lởm chởm, nhưng muốn trưởng thành thật sự thì vẫn cần một thời gian nữa.
"Xì.."
Tiểu Khuê vừa tỉnh, đôi mắt đen láy nhìn Nhạc Phàm với vẻ mong chờ, phảng phất như thấu hiểu đau thương trong lòng hắn.
Nhạc Phàm vui mừng vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của nó, nói:
- Ngươi biết không? Người đang nằm đây chính là muội muội của ta, là người thân duy nhất trên đời của ta. Hiện giờ nàng đã trúng phải một loại kì độc, sắp phải chết rồi...
Tiểu khuê đã đủ linh trí, hai mắt nó long lanh nhìn Vạn Nhã Nhi, sau đó trườn đến bên người nàng, cắn vào cổ tay nàng một cái.
Nhạc Phàm hơi giật mình, nhưng hắn lập tức hiểu ra, thở dài nói:
- Đồ tiểu súc sinh vô dụng, độc tố đã xâm nhập vào cơ thể, hòa tan vào trong máu, dù ngươi có trưởng thành cũng không cách nào hút ra đâu".
Quả nhiên vậy, Tiểu Khuê thử một lúc không hề có phản ứng gì, cuối cùng nó đành vẫy vẫy đuôi tuyên bố bỏ cuộc, nhưng hiển nhiên vẫn rất không phục.
Nhạc Phàm nâng Tiểu Khuê lên nói:
- Ta có biện pháp chỉ có thể thử một lần, nhưng cơ hội thành công không lớn, có lẽ sẽ chết... Tiểu Khuê, ngươi đi đi, bên ngoài là trời đất bao la... Nếu ta còn sống thì nhất định sẽ đi tìm ngươi..."
"Xì... xì.... xì..."
Thấy Tiểu Khuê rít lên, Nhạc Phàm biết nó không muốn rời đi, nhưng Nhạc Phàm cũng biết rằng nếu cứ luôn được mình che chở thì làm sao nó có thể trưởng thành? Thế là hắn liền vung tay một cái ném Tiểu Khuê ra xa. "Vù" một tiếng, trực tiếp đưa nó ra ngoài trận.
....
"Bắt đầu thôi!"
Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Phàm cắn đầu ngón trỏ rồi đút vào miệng Vạn Nhã Nhi, sau đó vận lực ép máu chảy vào miệng của Vạn Nhã Nhi... Tiếp theo vuốt yết hầu nàng, giúp nàng nuốt máu xuống. Máu chính là tinh hoa của con người, hơn nữa hồi nhỏ Nhạc Phàm từng uống máu nuốt mật của Hắc Khuê, có thể tăng cường nguyên khí và giải trừ bách độc, cho nên máu hắn tất nhiên cũng là thần kỳ dị thường.
"Hy vọng thứ này có thể có ích đối với Nhã Nhi!"
Nhạc Phàm bây giờ cảm thấy cực kỳ vô lực, mặc kệ cơ hội mong manh bao nhiêu hắn cũng phải thử qua một chút.
Nâng Vạn Nhã Nhân ngồi dậy trên giường gỗ, Nhạc Phàm áp lòng bàn tay vào huyệt Mệnh Môn của nàng... Huyệt Mệnh Môn vốn là tử huyệt, nhưng hành vi của Nhạc Phàm vốn luôn là nghịch thiên mà làm, phải cầu sự sống trong cái chết.
Thiên Linh khiếu vừa động, nguyên khí trong trời đất liền nhanh chóng tập hợp lại. Nhạc Phàm run lên, một đạo nguyên khí từ trong lòng bàn tay chầm chậm xuất ra, truyền vào trong cơ thể Vạn Nhã Nhi...
Lần đầu thăm dò, chỉ thấy thân thể Vạn Nhã Nhi hơi rung lên, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận trở lại.
Nhạc Phàm thấy thế thì âm thầm gật đầu, tiếp tục gia tăng nguyên khí...
Trong lúc vừa hút vào vừa phóng ra nguyên khí, Thiên Linh khiếu của Nhạc Phàm không ngừng mở rộng, một trận đau đớn như thứ gì nứt toác truyền đến, đã đạt đến cực hạn. Thế nhưng dù vậy, sinh cơ trong cơ thể Vạn Nhã Nhân vẫn cứ từng chút từng chút giảm đi.
"Đến đây!"
Nhạc Phàm lộn người, đỉnh đầu chống vào huyệt Thiên Linh của Vạn Nhã Nhi, đây chính là phương pháp "quán đỉnh". Chỉ khác một chỗ, "quán đỉnh" lần trước là Nhạc Phàm dùng để đả thông kinh mạch giúp hai người Long Tuấn, còn lần này là để truyền sinh mệnh lực cho Vạn Nhã Nhi.
Nguyên khí là một loại năng lượng, sinh mạng lực chính là nguồn gốc của nguyên khí. Nhạc Phàm hiểu rất rõ, sau khi truyền hết toàn bộ nguyên khí của bản thân cho Vạn Nhã Nhi thì chính mình sẽ chẳng sống thêm được mấy ngày. Nhưng mà, những điều này đối với Nhạc Phàm đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nguyên khí tinh thuần từ Thiên Linh huyệt của Nhạc Phàm tuôn ra như nước, chảy vào cơ thể Vạn Nhã Nhi...
....
----------oOo----------
Chương 37:
Quyển 7: Bảo Tàng Chi Mê
Chương 37: Trở lại Hàng Châu, phong vân tụ hội.
Dịch: anubis1603
Nguồn: tangthuvie
Trên giường, Nhạc Phàm cố thử khống chế và làm quen với sức mạnh mới. Bên ngoài thân thể lấp lánh hào quang màu đỏ rực rỡ chói mắt, huyết long rít gào lượn vòng quanh người, không ngừng giương nanh múa vuốt biến hóa thành các loại tư thế uy mãnh.
"Thiếu sự duy trì của nguyên khí, lực lượng toàn thân đã kém hơn trước ba thành. Còn may "Long cực cửu biến" đã tu luyện tới tầng thứ hai nên cũng có không ít tác dụng kỳ diệu, hơn nữa bây giờ đã có thể hoàn toàn khống chế lực lượng "tiễn hồn", sau này tự phòng vệ hẳn là không thành vấn đề."
Nhạc Phàm tuy không biết "Mũi tên nhỏ" trong ý thức hải là như thế nào mà hình thành, nhưng hắn hiểu được đó chính là ấn ký linh hồn, cho nên gọi nó là "tiễn hồn".
"Nếu như 'tiễn hồn' có thể kết hợp với huyết long, uy lực chắc chắn không hề nhỏ!"
Trong lòng vừa máy động, huyệt Thiên Linh chợt lóe sáng, "tiễn hồn" màu xám đã tự động lửng lơ trên đỉnh đầu, nó tỏa ra một loại sức mạnh kinh khủng. Trong lúc nhất thời, hào quang vàng sậm rọi sáng cả căn phòng.
Bên ngoài khách điếm, người qua người lại huyên náo trên đường phố, nhưng chẳng ai nhìn thấy hào quang dị thường phát ra từ một căn phòng nhỏ trong khách điếm. May mà lúc này đang là ban ngày, chứ nếu trong đêm tối thì.... chỉ sợ là chỗ này cũng không cần phải làm ăn nữa.
.......
"Hử?"
Bây giờ linh thức của Nhạc Phàm càng thêm nhạy bén, không cần mở rộng ra hắn cũng có thể cảm thấy có người đang tới nên lập tức thu liễm.... Trong nháy mắt, tất cả xung quanh lại trở về nguyên trạng.
Thoáng chốc suy nghĩ, cửa phòng chợt bị mở ra, một nữ tử áo xanh đang bưng chậu nước uyển chuyển đi vào phòng.
- Ngươi dậy rồi à?
Nàng thấy Nhạc Phàm đã tỉnh, liền nói:
- Thật không nhìn ra xương cốt ngươi lại cứng rắn như vậy!
Ngữ khí lạ kỳ, khiến người ta nghe thấy mà không biết là đang châm chọc hay là đang thương tiếc.
- Ơ! Là ngươi!
Nhạc Phàm hơi giật mình, liếc mắt liền nhận ra người tới, đó chính là người mà mình cứu hôm đó - Thi Bích Dao.
Thi Bích Dao hiện giờ vận một bộ sa y, có vẻ thanh tú hoạt bát. Phương dung yểu điệu, mắt như suối trong, búi tóc phất phơ tựa như tiên nữ, xuất trần thanh nhã! Đâu còn mang loại thần sắc kinh khủng như hôm đó.
- Ngày ấy vội vã từ biệt, không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta!
Ánh mắt Thi Bích Dao lấp lóe, thần sắc rất là phức tạp.
Nhạc Phàm sớm đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Sao ngươi lại tìm được ta?
Thi Bích Dao hít vào một hơi, nói:
- Ta nghe nói ngươi vì để cứu muội muội mà đã giết rất nhiều người, sau lại mang theo muội muội rời khỏi. Ta một mạch đi tìm, đúng lúc thấy ngươi say túy lúy...
- À đúng rồi! Muội muội của ngươi đâu?
Thi Bích Dao hiếu kỳ hỏi.
Nhạc Phàm nghe vậy, tức thì thần sắc lặng lẽ, ai cũng nhìn ra nỗi đau lòng của hắn.
Thi Bích Dao cũng đoán ra được bảy tám phần, lại hỏi:
- Muội muội ngươi tên là Tiểu Nhã à? Hôm qua trong miệng ngươi cứ luôn gọi cái tên này.
Nhạc Phàm thu liễm tâm tình, thản nhiên nói:
- Không phải ngươi muốn giết ta sao? Vì sao lại giúp ta?
Thi Bích Dao lắc đầu nói:
- Ta đáng lẽ là định giết ngươi rồi, nhưng thấy bộ dạng ngươi hôm qua cũng không giống loại người vô tình vô nghĩa, cho nên đợi sau khi điều tra ra chân tướng sự tình rồi hãy nói. Nếu đúng là do ngươi làm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
- Thật sao?
Nhạc Phàm nhìn Thi Bích Dao thật sâu.
Đột nhiên lúc này Thi Bích Dao lại cảm thấy tâm thần phảng phất như sắp bị ánh mắt này xuyên thủng...
Nhạc Phàm thu hồi ánh mắt rồi hỏi:
- Ngươi định thế nào?
Thi Bích Dao vội vàng thu liễm tâm thần, kiên định nói:
- Ta phải đi theo ngươi, cho đến khi điều tra rõ chân tướng sự việc mới thôi.
"...."
- Sao ngươi lại không nói gì? Bị dọa cho đờ ra rồi à?
Thi Bích Dao có vẻ bực bội.
Nhạc Phàm đáp:
- Ta đang cân nhắc.... có nên đánh gãy chân ngươi rồi sau đó bỏ đi hay không?
- Ngươi....
Thi Bích Dao tức nghẹn, hét lớn:
- Cho dù ngươi có đánh cho ta tàn phế thì ta cũng phải theo ngươi!
Tựa như cảm thấy lời của mình vừa rồi có chút không thích đáng, Thi Bích Dao mặt mũi đỏ bừng, thẹn thùng một trận, nhưng lại không biết phát tiết vào đâu.
- Vậy thì đi thôi!
Nhạc Phàm cũng chẳng nhiều lời, sau khi đứng dậy hắn thu xếp một chút, khoác áo thợ săn rồi đi thẳng ra ngoài.
Thi Bích Dao ngược lại có phần sửng sốt, tựa như hoàn toàn không rõ trong lòng Lý Nhạc Phàm đang suy nghĩ đang suy nghĩ cái gì? Bỗng nhiên nàng mỉm cười, khẽ lẩm bẩm:
- Người này thực là rất thú vị....
A! Nói rồi nàng cũng vội chạy theo Nhạc Phàm.
- Này! Chúng ta đi đâu đấy?
"....." Nhạc Phàm không nói gì, chỉ phăng phăng bước đi.
Trong mắt Thi Bích Dao lóe lên một tia ranh mãnh, cười nói:
- Ngươi không nói thì ta cũng biết, ngươi đi Hàng Châu...
....
----------------------o0o--------------------
Cảnh vật Hàng Châu.
Mùng mười tháng mười.... một ngày rất đặc biệt, tựa như báo hiệu chuyện gì đó sắp phát sinh, giang hồ dường như sắp lật sang một trang sử mới.
"Giang hồ tụ hội, vũ tàng trọng quang!"
Đây là một lần tụ hội long trọng nhất trên giang hồ trong vòng gần trăm năm qua.
Lần này giang hồ tụ hội chính là do giang hồ tứ đại thế gia Đông Phương, Công Tôn, Mộ Dung, Âu Dương cùng với Triệu gia đứng đầu thiên hạ tứ đại thần tài chung tay chủ trì, địa điểm chính là ngọn "Bình Nham" ở Hàng Châu.
Ngọn Bình Nham chính là chốn phong cảnh đẹp nhất Hàng Châu, thương nhân du khách rất đông, quanh năm không giảm. Có điều, bởi vì người giang hồ tề tụ ở ngọn Bình Nham, cho nên trong khoảng thời gian này thương nhân du khách rất hiểu ý lánh xa nơi đây. Dù sao cũng là dân chúng bình thường, cho dù có hiếu kỳ đến mấy cũng phải chú ý đến cái mạng của mình trước tiên.
Ngọn Bình Nham không có phong cảnh đặc biệt, không cao, không hiểm trở cũng không kỳ thú, nhưng nó nổi tiếng là rộng rãi. Trên đỉnh núi đều là đất bằng, phóng mắt nhìn chỉ thấy rộng rãi thênh thang, cảnh đẹp bốn phía thu hết vào trong mắt. Quả nhiên rộng lớn vô cùng, không hổ là số một Hàng Châu. Mà cũng chỉ có chỗ rộng mấy trăm trượng như vậy mới có thể chứa được đông đảo người giang hồ đến thế.
Trên con đường núi rộng hơn một trượng quanh co khúc khửu dẫn lên trên, đám người giang hồ đang rộn rã chen chúc nhau đi lên đỉnh núi, trong miệng còn thỉnh thoảng thốt ra những tiếng kêu la lanh lảnh vang vọng cả tòa núi to...
Những người này có đám túm năm tụm ba, có khi chỉ là hai người sóng vai mà đi. Nhưng nổi bật nhất chính là những cây đại kỳ môn bài tung bay phấp phới, kích cỡ giống nhau nhưng màu sắc hoa văn thì đủ các loại dị thường. Trông những người cầm cờ đó, mỗi người đều là tinh thần hăng hái, trên mặt hiện rõ hai chữ "tự hào", đám người đằng sau ăn mặc giống nhau, nhìn thoáng cũng biết đó là đồng môn.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, trông giống như một con du long sặc sỡ đang uốn lượn giữa sườn núi, cảnh tượng này thật trạng lệ làm sao...
Vốn dĩ có rất nhiều bang phái giang hồ đã sớm đến Hàng Châu, nhưng vì để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tứ đại thế gia và cả Triệu gia đã lên đỉnh núi trước rồi tuyên bố phong bế ngọn núi này, còn phái ra môn hạ đệ tử tuần tra bảo vệ quanh núi. Cho nên mọi người chỉ có thể chờ đến ngày "song thập chi nhật" mới cùng nhau lên núi. Dù sao cũng chẳng ai muốn đến lúc này rồi còn vì chút việc nhỏ mà đắc tội với chủ nhân, bằng không nếu trở thành công địch thì ngay cả một cơ hội dựa giẫm ăn theo cũng không có. Động tĩnh lớn như vậy, triều đình đương nhiên không thể không biết, nhưng đến giờ vẫn không ai để ý tới chuyện này, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết quan hệ lợi hại trong đó.
.......
- Những khách giang hồ này lúc thường cũng không thấy họ hăng hái như vậy, nhưng vừa nghe nói có chia phần bảo tàng là chạy còn nhanh hơn ngựa. Hắc hắc... Không ngờ từ sớm tinh mơ đã chạy đến rồi.
- Đúng vậy, chỉ là một đám thất phu lỗ mãng mà thôi. May mà lão gia sáng suốt đoán ra trước bảo chúng ta đợi ở đây dò xét, bằng không nhất định đã loạn thành một đoàn.
- Ái chà! Ngươi nhìn xem những người này nhiều thật, đến phải tìm thêm người tới giúp thôi...
- Ừm, đi thôi, trước hết hãy báo cho lão gia một tiếng đã.
Trên đỉnh núi, ngay cửa lối đi, hai gã trẻ tuổi kể lệ vài câu rồi sau đó xoay người chạy đi.
........
- Ngũ Tử sư huynh, người tới lần này thật là...
Trong một đội ngũ ở lưng chừng núi, một gã thiếu niên tuấn tú quay sang hỏi gã trung niên khôi ngô bên cạnh, trên mặt tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên là lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy.
Ngũ Tử cười nói:
- Nói vậy cũng không đúng, thịnh hội như vậy trên giang hồ là trăm năm khó gặp, nếu không phải sư phụ bảo ta mang ngươi ra ngoài mở mang kiến thức thì e là chúng ta hiện giờ vẫn đang ngây ngốc ở cái chỗ hoang dã đó.
Gã thiếu niên bĩu môi ra vẻ xem thường nói:
- Cái gì mà ra ngoài mở mang kiến thức, sư phụ là chê chúng ta phiền phức, cho nên mới đuổi chúng ta ra khỏi chốn thanh tịnh đó!
Ngũ Tử cảm thấy chán nản, cười khổ nói:
- Còn không phải do Thạch Kiền ngươi gây phiền phức cho sư phụ sao, nếu không cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài thế này.
- Hắc hắc!
Thạch Kiền xấu hổ cười nói:
- Có điều vui chơi ở bên ngoài thế này cũng rất hay mà!
- Bên ngoài hay nhưng mà rất loạn!
Thạch Kiền nghe thấy ngữ khí Ngũ Tử như vậy, dường như có chuyện gì sắp xảy ra, gã tò mò hỏi:
- Ồ! Sao thế?
Ngũ Tử đáp:
- Trước khi đi sư phụ đã nói với ta, đệ tử của những tiền bối kia cũng đã dồn dập xuất sơn, cho nên ta nghĩ giang hồ sắp loạn rồi.
Ánh mắt Thạch Kiền sáng lên, hỏi lại cho chắc:
- Sư huynh vừa nói là đám tiểu tử kia cũng đều xuất sơn rồi à?
Cốp!
Ngũ Tử cốc cho hắn một cái, chế giễu nói:
- Không phải ngươi cũng là một thằng ranh xấu xa đó sao? Hừ!
Thạch Kiền xoa xoa đầu, lầm bầm trong miệng:
- Nói như vậy, cô bé Tuyền Thanh đó cũng tới rồi, vậy phải biểu hiện cho tốt một chút.... Đáng ghét! Hai tên ngốc Tiểu Mễ, Tiểu Thiên khẳng định cũng tới nữa. Hừ... Hai tên khốn đáng ghét, nhất định không thể để bọn chúng yên ổn được!
Vừa nói ánh mắt hắn vừa chớp lóe một tia gian tà.
Ngũ Tử nghe thấy những lời thì thào của Thạch Kiền mà toán môtf hôi hột, vội nói:
- Ô chao! Ngàn vạn lần xin ngươi đừng gây họa cho ta, nếu như sư phụ trách phạt thì cả hai ta đều xong đời đó. Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo!
- Huynh...
Thạch Kiền khinh thường nói:
- Thân là sư huynh đệ đồng môn, không ngờ huynh chỉ lo cho bản thân. Ta.... ta coi thường huynh!
Ngũ Tử cũng chán chẳng tào lao nữa, liền kéo Thạch Kiền bước nhanh về phía trước....
....
----------oOo----------