Q.8 - Chương 43: Vu Thuật "Sát sanh"
"A!"
Nhạc Phàm chống đao mà đứng, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ
“Hống…” Một tiếng rống tức giận, Nhạc Phàm cuồng loạn huy vũ, đao đao chém xuống đất, lưu lại từng vết đao sâu cạn khác nhau, mà hắc khí xung quanh người hắn dần dần dần đậm lên, phảng phất như sắp cắn nuốt cả hắn.
Chẳng lẽ đám người Phong Dã tác quái? Ánh mắt mọi người xung quanh không khỏi hội tụ lại trên người đám người Phong Dã, nhưng khi thấy vẻ mặt mờ mịt của bọn họ thì mọi người càng mê hoặc, nguyên lai bọn họ cũng không biết.
Sức lửa xung quanh dần dần yếu đi, ngày càng nhiều người tụ tập lại đây, thấy tràng cảnh Nhạc Phàm huy đao không khỏi kinh hãi vạn phần.
Hình Trọng quay sang Phổ Quang ngạc nhiên hỏi: “Đại sư, đã xảy ra chuyện gì? ”
Phổ Quang đại sư cười khổ lắc đầu, xem ra cũng không biết!
Ở một bên, Tạ Tiểu Thanh muốn tiến lên thì bị Thi Bích Dao kéo lại nói: “Nha đầu đứng lại, ngươi đi đến chẳng những không cứu được Nhạc Phàm mà còn hại chính mình”.
“Nhưng tỷ bảo ta nên làm sao bây giờ? ” Tạ Tiểu Thanh lo lắng hướng Thi Bích Dao hỏi: “Tỷ tỷ, đại ca bị sao vậy? Sao hắn lại như vậy?”
" Lấy linh hồn làm vật dẫn, giết người vô hình…" Thi Bích Dao nghiêm túc nói: “Nếu ta đoán không sai, Nhạc Phàm đang bị người ta thi chú! Hơn nữa còn là loại rất độc”.
“Cái gì? Thi chú! Cái gì gọi là thi chú? ”
Thi Bích Dao giải thích: “Tại Nam Dương có một tộc nhân, thờ phụng ‘Tu La tà thần’, tính cách tàn bạo tên là ‘Vu Lê’. Bọn họ tu kì thuật, quỉ dị đa biến, có thể giết người vô hình, người đời sau gọi nó là ‘Vu Thuật’. Mà thi chú này chính là một loại Vu Thuật trong đó, bình thường lấy linh hồn người làm vật dẫn, giết người vô hình!”
Nghe Thi Bích Dao nói xong Tạ Tiểu Thanh càng lo lắng, nắm ống tay áo nàng nói: “Vậy đại ca phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, người biết người khác thi chú, vậy người có biết biện pháp cứu đại ca không? Đúng! Tỷ có thể cứu đại ca, nhất định có thể…”
“Ta…” Thi Bích Dao tâm tình rất phức tạp, nàng vẫn đi theo Nhạc Phàm chính là muốn lợi dụng hắn, nhưng bây giờ không biết vì sao lại cảm thấy lo lắng.
Lắc đầu, thanh âm nàng khẽ run, nói: “Ta căn bản không biết Nhạc Phàm trúng loại chú gì, hơn nữa ta cũng không thể giải chú, là, sao cứu hắn? Ta làm sao để cứu hắn đây… ” Ngàn vạn cảm xúc bộc phát trong lòng, làm trong ngực cảm thấy từng cơn khó chịu.
Tạ Tiểu Thanh lo lắng đến muốn khóc, muốn tiến lên nhưng vẫn bị Thi Bích Doa giữ lại nói: “Nha đầu đừng đi…”
“Ta… ta… Đại ca… Hu hu...”
Đối diện, đám người Phong Dã cùng một chỗ, vẻ mặt chật vật không chịu nổi, bộ dáng diễu võ dương oai cũng đã mất đi. Bọn hắn phẫn nộ, bọn hắn thống khổ nhưng bọn hắn lại vô lực phản kháng.
Nếu thế gian này có nói đến báo ứng, vậy bộ dáng bây giờ của bọn họ chính là miêu tả tốt nhất.
Sư Nhược Tình vì mất máu quá nhiều đã lâm vào hôn mê, Nhuế Anh cùng Cận Quỳnh Vân đang ở một bên chiếu cố, lo lắng đến rơi nước mắt. Mà Tân Phi cùng Tang Lang nằm trên mặt đất cũng không cảm thấy hơi thở, giống như đã chết. Ba Hùng giống như huyết nhân, mỗi chỗ trên thân đều có vết thương, nửa quì trên mặt đất khổ sở chống đỡ. Duy chỉ có Phong Dã mặc dù chật vật nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Nhớ lại một đao kinh thiên vừa rồi của Nhạc Phàm, đám người Phong Dã không khỏi rùng mình, nếu không phải tính tình Nhạc Phàm đột nhiên đột biến, bọn họ cũng không có cơ hội sống.
“Lão… lão đại… lão tam, lão tứ đều đã chết, đều đã chết! ” Ba Hùng buông thi thể Tân Phi cùng Tang Lang, cố nén đau xót, chậm rãi đứng lên, trên mặt tràn đầy thống khổ cùng bi phận.
“Khục khục… Lão tam! Lão tứ! ” Phong Dã liều mạng thở dốc, mồ hôi cùng máu hòa vào rơi xuống, thân thể run rẩy, bắt buộc chính mình tỉnh táo nói: “Ta sẽ báo thù, nhưng không phải bây giờ!”
“Ừm” Ba Hùng biết trong lòng Phong Dã cũng thống khổ như vậy, vì vậy nói tránh đi: “Lão đại, Lý Nhạc Phàm rốt cuộc bị cái quái quỉ gì vậy?”
“Ta cũng không biết”.
“Vậy chúng ta sao không nhân cơ hội này giết hắn?”
“Hừ! Người làm thế nào giết? Ngươi nhìn hắc khí xung quanh hắn xem…” Phong Dã chỉ vào Nhạc Phàm đang phát cuồng ngưng trọng nói: “Hắc khí không biết là gì nhưng làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo từ trong tâm”.
“Ta không đi, chúng ta dùng ‘Phích Lịch Đạn’ đánh chết hắn, vì lão tam lão tứ báo thù!”
Phong Dã lắc đầu nói: “ Phích Lịch Đạn đối phó với người bình thường hiệu quả rất tốt, nhưng ngươi cho rằng có thể đối phó với cao thủ như hắn sẽ có tác dụng sao? Tiểu muội bọn họ cũng không phải đã dùng Phích Lịch Đạn sao, nhưng kết quả vẫn giống nhau. Hãy thừa dịp này đi mau, đợi khi bình phục rồi hãy nói. Trở về!”
“Nhưng sư phụ…”
“Câm mồm! ” Trước tiên phải giữ mạng rồi hãy nói, trở về ta sẽ giải thích với sư phụ”.
“Vâng, lão đại”.
“Đầu ta… A… Cút ngay… Hống!” Lại là tiếng rống giận thống khổ của Nhạc Phàm vang lên! Hắc khí quanh hắn bao quanh tại không trung, không thể giãy dụa.
Nhạc Phàm cảm thấy một đạo tinh thần lực quỉ dị xuyên qua óc hắn kéo đến, cắn nuốt cảm giác hắn… tầm mắt dần dần mơ hồ! Toàn thân bị thiêu đốt nóng rực, loại cảm giác này giống như linh hồn bị trói buộc, bị chiếm hữu.
“Không! ”
Nhạc Phàm giận dữ trừng mắt, trong lòng tựa hồ không cam chịu, phản kháng. Nhưng hắc khí quanh người hắn càng đặc hơn, bao vây cả người… Qua hồi lâu, hắc khí dần dần rót vào đầu Nhạc Phàm, khung cảnh thật quỉ dị!
Lúc này thì ‘Tiễn Hồn” trong Thức Hải không khỏi rung động, tốc độ huyền chuyển càng lúc càng nhanh, đem hắc khí xâm nhập vào khu trừ.
“Mau nhìn! Đó là cái gì? ”
"Ồ…"
Một tiếng hô kinh hãi, chỉ thấy tóc trên đầu Nhạc Phàm cuồng loạn, toàn thân phát ra ánh sáng xám chói mắt. Cầm đao lăng không, giống như chiến thần lẫm lẫm! Đột nhiên, trước trán Nhạc Phàm phát ra quang mang chói mắt bao trùm toàn trường!
Mọi người nhìn lại, một hỏa vân ấn kí bằng đầu ngón tay xuất hiện trên trán hắn, hắc khí xung quanh dần dần biến mất…
Đây là chuyện gì xảy ra? Thật là một tràng cảnh quỉ dị! Hoàn toàn làm đảo điên tư duy mọi người.
…
Vẫn là động quật quỉ dị đó, một vị lão nhân xấu xí đang quì gối, dùng âm thanh du dương tụng niệm cái gì đó.
Bốn phía xung quanh đềuốtàn là vết máu, mà trên tế đài độc trùng đang chạy loạn, chúng nhiễu động bên cạnh một tượng gỗ lớn bằng nắm tay, cắn xé lẫn nhau, cắn nuốt. Máu đen đậm phủ trên người tượng gỗ, phát ra khói đen.
Đây là một nghi thức từ xưa gọi là ‘Vu Thuật’, không nghĩ lại gặp ở đây.
‘Sát Sinh Thuật’ là một loại Vu Thuật, mượn người bị thi thuật làm vật dẫn, thông qua máu ô nhiễm của độc trùng ăn mòn lình hồn người bị thi thuật. Sau khi linh hồn bị tiêu diệt, mất đi thần trí thì biến người này thành một đống thịt, sinh tử bị người điều khiển.
Vu Thuật này cùng “Cổ thuật” có thể nói là dị khúc đồng công chi diệu(*). Chỉ là Vu Thuật trong mắt thường nhân có vẻ huyền diệu khó dò hơn.
Nghi thức sơ bộ đã hoàn thành, lão giả cắt ngón tay giữa, đem máu vấy lên tượng gỗ, sau đó lại mặc niệm chú pháp.
Lúc này huyết quang trên tượng gỗ hiện ra, nếu nhìn kĩ, trên quần áo của tượng gỗ có tám chữ: “Mậu tử niên cửu nguyệt cửu hợi thì”, mà trên trước mặt lại có ba chữ bằng máu – Lý Nhạc Phàm.
“Lý Nhạc Phàm, giờ chết của ngươi tới rồi. Ha ha…” tiếng cười âm hiểm quái dị vang lên trong động.
Nguyên lai, đối tượng thi chú của lão nhân này chính là Nhạc Phàm! Nhưng bọn họ đã có thâm thù đại hận gì, sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối phó Nhạc Phàm?
“Ha ha… Đi chết đi…”
…
Phong Nguyệt từ. Một màn quỉ dị vẫn tiếp tục. Mọi người đều đều chú ý đến Nhạc Phàm, hoàn toàn không chú ý đến đám người Phong Dã đang di động.
“Không hay! ” Phổ Quang đại sư phát hiện đám người Phong Dã di động, vội vàng tiến lên.
Hoàng Tham tướng quân cũng phản ứng, vội nói: “Mọi người nhanh bắt đám loạn tắc kia lại, đừng để bọn chúng trốn thoát!”
“Ngăn cản bọn họ!”
“Nhanh, nhanh…”
Hiện tại đám người Phong Dã đều bị trọng thương, đám tiêu sư cùng người trong võ lâm cũng không còn sợ hãi, mỗi người cầm binh khí trong tay nhắm phía bọn họ, trong miệng vẫn không ngừng gọi lớn.
“Chỉ bằng các ngươi cũng muốn cản đường ta sao? Đi tìm chết! Đi chết hết đi…”
Phong Dã uất ức, nếu không có cách nào đối phó Nhạc Phàm, không thể làm gì khác hơn là đem một thân lửa giận phát tiết với người khác. Cười nhạt sau đó trong tay chuẩn bị Phích Lịch Đạn, ném về bốn phía…
“Mau tránh! Đó là Phích Lịch Đạn…”
Thi Bích Dao lớn tiếng nhắc nhở, nhưng…
"Oanh…"
"Bùng, bùng…"
Đá vụn, bụi mù lại bao phủ nơi này, người giang hồ chết phần lớn. Nhưng Phổ Quang tiến lên trước đã dùng hộ thể cương khí đỡ bớt một chiêu này.
Khói bụi càng dày đặc hơn, mọi người cũng không sao, chỉ có Thi Bích Dao cùng Tạ Tiểu Thanh vẫn đang tìm thân ảnh Nhạc Phàm. Chỉ là, tràng diện hỗ loạn như thế thì sao có thể tìm được một người đang nổi giận?
Tai nạn lại phủ xuống, làm nơi đây tuyết thượng gia sương(**)
Gió thổi mây tản, bụi mù mất đi, đám người Phong Dã cũng đã biến mất trong bụi mù, ngay cả thân thể Tân Phi cùng Tang Lang cũng không còn.
“Người đâu? Lý Nhạc Phàm đâu? ”Nhìn quanh bốn phía, Thi Bích Dao vẫn không tìm được khí tức quen thuộc của Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm cứ thế biến mất! Hắn bây giờ ở nơi nào? Cuối cùng là sống hay chết? Rất nhiều nghi hoặc làm kẻ khác cảm thấy khó hiểu.
(*): khác cách sử dụng nhưng hiệu quả là như nhau.
(**): trên tuyết còn thêm sương, ý nói tai nạn liên tục phát sinh.