Q.9 - Chương 42: Anh hùng đích quy chúc
Màn đêm tối tăm, mây đen che lấp trăng sao, dưới bầu trời chỉ là một không gian đen tối mênh mông, sâu thẳm vô biên.
Địch Thu Nhiên dẫn theo mọi người ra sức chạy một mạch thật nhanh, áo giáp cọ sát vào nhau phát ra thanh âm loảng xoảng, ở trên thảo nguyên rộng lớn hiu quạnh này, làm cho người nào thấy được cũng phải cực kỳ hoảng sợ!
"Tướng quân cẩn thận, phía trước có người!"
Người lên tiếng nhắc nhở chính là Trần Hương, ngay cả trên thảo nguyên tối đen, nàng cũng có thể cảm giác được tình huống trong vòng mấy trăm trượng.
Quả nhiên, xa xa vài đốm lửa lóe lên, tiến thẳng đến nơi này.
"Ẩn nấp..."
Địch Thu Nhiên ra lệnh, binh lính nằm phục xuống trên mặt đất hàng lối nghiêm minh sẵn sàng chờ đợi.
Phía trước vó ngựa cồm cộp, một đám đông đen sì áp sát tới gần. Địch Thu Nhiên dần dần thấy rõ quần áo trang phục của những người đó, mũi thương bằng đồng xanh, áo bông vải, trên ngực còn có thêu một chữ "Minh" lớn, đặc biệt nổi bật.
"Tốt! Người tới là người của ta!" Địch Thu Nhiên đứng bật dậy, mừng rỡ chạy về phía trước.
Tướng lĩnh cầm đầu nhìn thấy là đám người Địch Thu Nhiên, lập tức nhảy xuống lưng ngựa tiến lên nghênh tiếp.
"Tả dực quân Tham tướng, Phương Tín bái kiến Đại tướng quân, vừa rồi thấy được tín hiệu nên đến đây tiếp ứng".
"Phương Tín tới rất đúng lúc, mau lấy ngựa cho tất cả chúng ta"
"Tuân lệnh!"
Đám người Phương Tín là ba trăm quân cứu viện do Địch Thu Nhiên đã an bài ở đây, lúc này bên phía Địch Thu Nhiên chỉ có hai mươi người tới, ngựa chắc là đủ dùng.
"Trần Hương cô nương, Phó đại hiệp, Nhan nữ hiệp, xin mau chóng lên ngựa…"
"Chờ một chút!" Trần Hương thấy Nhạc Phàm còn chưa quay lại, trong lòng không khỏi lo lắng, vì vậy nói: "Đại tướng quân các ngươi đi trước đi, ta ở lại tiếp ứng cho Lý huynh. Để lại cho ta con ngựa tốt là được rồi".
Phó Suất cướp lời: "Không được không được, sao có thể để một cô nương như nàng ở lại? Các ngươi đi trước đi, để ta ở lại tốt hơn".
"Không! Ta phải ở lại cùng ngươi, để cho bọn họ đi trước" Nhan Nguyệt Thi mắt đỏ hồng, như thế nào cũng không chịu rời đi một mình.
Nghĩ tới sự an nguy của Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên không chút do dự nói: "Các vị không nên tranh cãi nữa, việc bảo vệ sự an toàn của tiên sinh Địch mỗ sẽ có phân phó trong đó, không thể để cho chư vị bằng hữu mạo hiểm" Tiếp theo quay lại nói: "Phương Tín, ta lệnh cho ngươi dẫn theo một đội tinh binh đi tiếp ứng Lý tiên sinh, nhất định phải bảo vệ Lý tiên sinh an toàn trở về".
"Dạ!"
Lời nói vừa dứt, mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng rung động "rầm rập"!
Phía sau hàng loạt tiếng vó ngựa vang lên, khí thế to lớn giống như ngàn quân kéo tới, đám người Địch Thu Nhiên nghe thấy biến sắc mặt.
Bỗng nhiên, một thân ảnh hạ vào giữa đội ngũ, tay cầm đồ đao, thân mình đầy máu, thần thái dữ tợn, bộ dạng mười phần như một sát thần hạ phàm.
"Người tới là ai?!"
Phương Tín đang định rút đao, Địch Thu Nhiên đã nhận ra người vừa tới chính là Nhạc Phàm, vội vàng cản lại nói: "Chậm đã! Là Lý tiên sinh, là người mình".
Cái gì!? Phương Tín biết mình đã vô tình sơ suất, vì vậy nói: "Không biết là tiên sinh, mong rằng tiên sinh đừng trách".
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, cũng không thèm để ý.
Mọi người tụ lại, trên mặt tươi cười lộ vẻ cao hứng. Mặc dù không chứng kiến Nhạc Phàm giết địch thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của hắn hiện tại, nghĩ tới chém giết chắc là phải rất thảm khốc.
"Nhạc Phàm, ngươi không việc gì rồi…" Trần Hương thấy Nhạc Phàm theo tới an toàn, vẻ mặt biểu lộ vui mừng.
Phó Suất không để tâm tới vết máu trên người Nhạc Phàm, ôm cổ hắn, cao hứng nói: "Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi!"
Nhan Nguyệt Thi cũng giãn lông mày ra, mỉm cười!
Nhạc Phàm nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt đều là vẻ quan tâm, trong lòng nhất thời cảm thấy một cảm giác ấm áp.
Nhưng bây giờ không phải lúc tâm tình, Nhạc Phàm vừa tới không kịp giải thích, ngữ khí nghiêm trọng nói: "Phía sau có mấy trăm khinh kỵ binh(*) đuổi theo, đi mau!"
"Là khinh kỵ binh! Không hay! Mọi người mau lên ngựa…" Địch Thu Nhiên hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc, cũng không hề nói nhiều, trực tiếp đem Mông Đan vương tử đặt ngang trên lưng ngựa, sau đó thúc ngựa chạy đi.
"Hây...hây..." Tiếng quát tháo la hét càng ngày càng gần, theo đó không khí cũng trở nên khẩn trương.
Chiến sĩ của Thát Đát tộc kiêu dũng thiện chiến, cỡi ngựa bắn cung càng là số một. Truy đuổi chỉ một lát sau, mấy trăm khinh kỵ đã dễ dàng bắt kịp đám người Địch Thu Nhiên.
"Toàn lực chiến đấu!"
Bị địch nhân vây quanh, Địch Thu Nhiên dốc hết sức chồm lên, nhanh nhẹn thúc ngựa lên trước, toàn bộ binh lính phía sau theo sát xông lên bố trận!
"Giết! Giết!"
"Xông lên!"
Binh lính Đại Minh xông về phía trước, nhưng Thát Đát khinh kỵ lại cố ý tránh công kích chính diện, sử dụng chiến thuật "Tha vi"(**), chỉ quấy không công, tựa như võ công Thái Cực, mềm mại như bông gòn mà không dùng sức, làm cho người khác không biết bắt đầu từ đâu mà đánh lại.
"Không hay! Đây là quân đi trước, đại quân ở phía sau".
Địch Thu Nhiên chinh chiến trăm trận, rất nhanh đã ý thức được vấn đề, khinh kỵ của Thát Đát tộc tốc độ rất nhanh, đầu tiên phái người đuổi đến tận đây, nhất định là để trì hoãn cản trở bước tiến của quân mình, sau đó đợi cho mấy vạn Thát Đát đại quân theo tới, tạo thành đại trận bao vây… Nếu cứ như vậy, mọi người đừng mong có hy vọng chạy thoát.
Xoay chuyển ý niệm, Địch Thu Nhiên quyết định dứt khoát nói: "Phương Tín, lập tức biến đổi thành thế trận 'Tiễn thứ' (***), ngươi dẫn theo Lý tiên sinh và bọn họ xông ra ngoài trước đi! Ta sẽ dẫn dụ bọn chúng" Dứt lời, Địch Thu Nhiên đem Mông Đan vương tử trên lưng ngựa của mình quăng về phía Nhạc Phàm, giao cho hắn giữ làm con tin.
"Đại tướng quân, các người chạy đi, ta cắt đuôi…"
"Câm mồm!" Địch Thu Nhiên ngắt lời Phương Tín, nói tiếp: "Phương Tín, ngươi hãy nghe theo lão tử, đây là mệnh lệnh! Lý tiên sinh bọn họ có tin tức tình báo trọng yếu mang về biên thành, nếu để cho bọn họ có nửa điểm thương tổn, ngươi sẽ không phải lính của Địch mỗ nữa."
Địch Thu Nhiên cũng không phải liều mạng ngu xuẩn, hắn đương nhiên biết tầm quan trọng của bản thân mình đối với quân đội. Chính bởi vì như thế hắn mới có thể chọn lựa bản thân mình lưu lại. Người mà Đa Nhĩ Cổn úy kỵ nhất chính là Địch Thu Nhiên, chỉ khi hắn ở lại chặn phía sau, mới có thể trì hoãn được một chút thời gian, để cho binh lính của mình có nhiều cơ hội sống sót thêm một chút.
"Đại tướng quân… Phương Tín thề hoàn thành nhiệm vụ!"
Phương Tín đi theo Địch Thu Nhiên nhiều năm, hơn nữa trên chiến trường đã từng được hắn cứu mạng mấy lần, vì vậy sớm đã coi hắn chính là trưởng bối của mình, có thể nào trơ mắt nhìn hắn đi mạo hiểm? Nhưng quân lệnh như núi, sự việc cực kỳ quan trọng, hậu quả không phải một tham tướng nho nhỏ như hắn có thể cáng đáng nổi.
"Tốt tốt tốt! Đưa tất cả 'Hỏa dược đạn' cho ta!"
"Tướng quân…"
"Con mẹ nó đừng nói nhảm nữa! Mau đưa cho lão tử, bằng không xử ngươi cái tội làm lỡ việc quân cơ!"
"Dạ."
"Địch mỗ ở đây, kẻ nào muốn lĩnh công thì tới đây!"
Đón lấy "Hỏa dược đạn" để vào trong ngực áo, Địch Thu Nhiên không đợi thuộc hạ kịp nói gì, mau chóng ghì chặt dây cương, quay đầu về phía khác của đội ngũ chạy đi.
Nhìn bóng lưng ưỡn thẳng của Đại tướng ngày xa dần, Phương Tín mắt hổ rưng rưng, cắn môi đến tóe máu. Vào thời điểm này loại đau khổ như vậy người ngoài không thể tưởng tượng được!
"Mau bắt lấy hắn, là Đại tướng quân của người Hán".
Có mấy ai mà lại không biết Địch Thu Nhiên? Quyết tử bảo vệ thành Đại Đồng, giết chết vô số chiến sĩ Thát Đát tộc. Binh lính trong tộc càng xem hắn như là quỷ dữ, hận không nhai xương gặm gân, ăn gan uống máu hắn!
Tướng lĩnh Thát Đát cầm đầu thấy Địch Thu Nhiên bây giờ có mỗi một mình, tâm trạng nhất thời mừng rỡ không thôi, đây có thể là cơ hội tốt để lập được đại công!
"Để lại ba đội nhân mã cầm chân bọn họ, những người còn lại theo ta tới lĩnh công."
"Tốt!"
"Đi, lĩnh công! Ha ha..."
"Hây... Hây..."
"Giết..."
Địch Thu Nhiên bị bức bách phải rời đi, đối với Phương Tín là đả kích lớn, phẫn nộ thiêu đốt lý trí của hắn, duy chỉ có phát tiết mới có thể giảm bớt thống khổ của bản thân. Vì vậy, hắn không để ý phó thác của Địch tướng quân, một mình đánh về phía địch nhân, binh lính phía sau tự nhiên cũng tiến lên theo hắn.
Xung quanh chỉ còn mấy chục khinh kỵ, mọi người mặc dù cảm thấy áp lực giảm bớt, nhưng tốc độ cưỡi ngựa của đối phương cực nhanh, binh lính Đại Minh còn rất xa mới có thể so sánh. Phương Tín phí hết tâm sức cũng chỉ có thể chém được một tên rơi xuống ngựa, nhưng tốc độ hành quân của đội ngũ lại bị chậm đi rất nhiều.
Trong đội ngũ, Nhạc Phàm thấy thế lắc đầu thất vọng, nhưng trong lòng không chút trách móc. Nếu lấy tâm so với tâm, bản thân hắn cũng từng trải qua sự nghiệt ngã của tình cảm, tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của Phương Tín lúc này. Nếu đổi lại là mình trước kia, e rằng cũng không khá được hơn thế.
"Trần Hương, các người đi trước đi." Nhạc Phàm nhấc Mông Đan vương tử lên, ném cho Phó Suất nói: "Hãy giữ hắn thật kỹ".
"Huynh… huynh định ở lại?!" Trần Hương kinh dị nhìn Nhạc Phàm, tâm tư bản thân bắt đầu có chút ngây loạn, thậm chí trong lòng có chút khẩn trương cùng hoảng sợ.
Nhạc Phàm thần sắc phức tạp liếc nhìn Trần Hương, lập tức ngoảnh đầu đi thản nhiên nói: "Có lẽ ta sẽ sống để quay lại."
Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi kinh hãi, ra sức nói lời khuyên nhủ.
"Nhạc Phàm, để cho chúng ta đi cùng ngươi".
"Đúng vậy, nói không chừng chúng ta có thể cứu Địch tướng quân trở về".
"Chúng ta có cùng đi cũng không cứu được người" Nhạc Phàm lắc đầu trả lời: "Trên chiến trường, địch nhân cơ hồ vô tận, mà võ công thì lại có hạn. Đối địch với vạn người, lực lượng của cá nhân cực kỳ nhỏ bé, kể cả có công lực cái thế, cũng không cách nào có thể tiêu diệt chúng cùng một lúc được. Nếu cứ kéo dài như thế, sao có thể còn mạng được".
Trần Hương đã rõ, trầm giọng nói: "Nói vậy không phải Địch tướng quân lần này ắt phải chết không thể nghi ngờ?"
"Có thể nói như vậy" Nhạc Phàm gật đầu nói: "Ta biết hắn nhất định sẽ không đầu hàng".
Nhan Nguyệt Thi bật thốt lên: "Vậy ngươi có đi cũng không phải là đi chịu chết một cách vô ích hay sao?"
Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đều rất quan tâm Nhạc Phàm, không chỉ là bởi vì quan hệ với Vạn Nhã Nhi, quan trọng hơn chính là bằng hữu của bọn họ.
"Ta vẫn phải đi, cho dù chỉ còn lại thi thể, ta cũng phải đem hắn trở về. Ta nghĩ, hắn hy vọng có thể trở lại đất nước của mình" Cùng là người đã từng sinh tử trên sa trường, Nhạc Phàm hiểu rất rõ suy nghĩ của Địch Thu Nhiên.
"Nhưng…"
Mọi người vẫn còn muốn nói nữa, Nhạc Phàm ý chí kiên quyết ngắt lời nói: "Thời gian không còn nhiều, ta chỉ có mấy lời. Trần Hương… các ngươi, hãy tự bảo trọng".
Lời quan tâm của Nhạc Phàm rất ngắn, nhưng Trần Hương bọn họ lại có thể cảm nhận được sự chân thành cùng sự chúc phúc của hắn.
Trong một khoảng khắc, Trần Hương cảm thấy bản thân mình như mất đi cái gì, muốn nói nhưng trong đầu lại trống rỗng. Khi nàng hồi tỉnh lại, trước mắt đã thiếu đi một người!
Hắn đã đi rồi!
Đội ngũ phía trước, Phương Tín vẫn dẫn theo binh lính chạy đuổi điên cuồng chém giết địch, nhưng khinh kỵ binh của Thát Đát tộc nhanh nhẹn khéo léo dị thường, ở trên lưng ngựa, đám người Phương Tín căn bản không sao chiếm được tiện nghi.
Trải qua một hồi phát tiết, Phương Tín cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Vào lúc đó, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn!
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, trên cổ khinh kỵ binh đối diện xuất hiện một đường ngấn nhỏ.
"Phụt..." Yết hầu vỡ tung, máu nóng phun thành vòi, còn tên binh lính kia thì từ từ rời khỏi lưng ngựa, ngã lăn xuống trên mặt đất.
Chiến mã kêu lên thảm thiết, sát khí lẫm liệt ép tới làm cho mọi người xung quanh không thở nổi.
"Trên chiến trường phải tỉnh táo! Điều đó sẽ bảo vệ cho tính mạng".
Đố là một câu nói Phương Tín nghe được bên tai, thậm chí ngay cả diện mạo của Nhạc Phàm hắn cũng không kịp thấy rõ, đối phương đã hướng về phía khác chạy đi. Nơi đó chính là hướng mà Địch Thu Nhiên đã rời đi.
Phương Tín không phải một kẻ yếu hèn, Nhạc Phàm tin tưởng hắn có thể xử lý được sự tình phía sau, do vậy ung dung bỏ đi.
Nhìn thân ảnh cao lớn xa xa, Phương Tín cảm thấy một luồng nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng, tình cảm không phải chỉ dùng lực lượng cùng trí tuệ mà có thể giải thích được. Nếu dùng một loại từ ngữ để hình dung một thân ảnh như vậy, Phương Tín chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ - "Đỉnh thiên lập địa".
Đứng trong trời đất, tinh thần bất khuất, chính là nam nhi!
…
(*) khinh kỵ binh: kỵ binh hạng nhẹ, chú trọng tốc độ dùng để truy kích
(**) Tha vi: Bao vây kéo dài
(***) Tiễn thứ: Tên đâm