Q.9 - Chương 52: Huyết chú biên quan
Bên trong đại sảnh phủ tướng quân, Giám quân Ngụy Phát Nhân ngồi ở đầu, Địch Phong thì cùng hắn sánh vai mà bàn luận, mười một vị tướng quân còn lại chia ra ngồi hai bên.
Đợi sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Địch Phong cũng không hề khách sáo, ngay câu đầu đã hỏi thẳng: "Không biết Giám quân đại nhân lần này đến đây có chuyện gì thảo luận?"
"Đương nhiên có chuyện" Ngụy Phát Nhân cười cười, mở miệng nói: "Bổn quan thân là Giám quân của biên thành này, việc quân đội ta tự nhiên có quyền hỏi qua. Chính là việc nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày không chủ, hôm nay Đại tướng quân mất tích đã ba ngày rồi, lại không có tin tức, không biết Phong tướng quân định làm như thế nào?"
"Cái này…" Địch Phong bất ngờ, một mặt âm thầm suy đoán mục đích đối phương tới đây, một mặt trả lời: "Đại tướng quân trước khi đi từng có giao lại nhiệm vụ, muốn chúng ta liều chết bảo vệ thành Đại Đồng, ta tin tưởng Đại tướng quân nhất định sẽ quay lại".
"Ồ! Có đúng không?" Ngụy Phát Nhân không tin nói: "Nhưng thế nào mà hôm trước ta nghe binh sĩ nhắc tới, nói Đại tướng quân đã hy sinh! Không hiểu là đám binh lính đó nói hươu nói vượn chăng? Hay là Phong tướng quân cố ý giấu diếm quân tình?"
"Không có! Tuyệt đối không có việc này!" Địch Phong ngữ khí kiên quyết, mở miệng ngắt lời nói: "Đây hoàn toàn là lời bịa đặt do lũ man tử đó phát tán ra để nhiễu loạn lòng quân! Nếu để cho ta biết là còn dám nói năng lung tung, sẽ xử lý theo quân pháp. Hừ..."
Nói xong giận tới tận đỉnh đầu, Địch Phong phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, các huynh đệ còn lại đều kêu ầm lên.
"Không thể nào, Đại tướng quân sẽ không gặp chuyện chẳng lành đâu!"
"Kẻ nào, kẻ nào nói lung tung?"
"Thúi lắm! Ai nói tướng quân đã chết? Lão tử đánh cho hắn răng cạp đất".
"Nếu để ta biết là kẻ nào nói, lão tử sẽ giết hắn".
Ngụy Phát Nhân trong mắt thoáng qua một nụ cười âm hiểm rồi biến mất ngay nếu không chú ý không thể phát giác, tựa hồ tất cả cử động của đối phương đều nằm trong dự liệu của mình.
Húng hắng hai tiếng, Ngụy Phát Nhân lại nói: "Các vị tướng quân, việc này có thật hay không bổn quan tạm thời không truy cứu. Nhưng Đại tướng quân mất tích đã ba ngày, dù thế nào ta cũng phải có lời giải thích với cấp trên chứ? Phong tướng quân hãy xem, đây là lệnh tiễn thư mà binh bộ vừa truyền đến" Nói rồi Ngụy Phát Nhân từ trong tay áo lấy ra một cuộn gấm thêu đưa cho Địch Phong, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười đắc ý.
Địch Phong nghi hoặc nhận lấy cuộn gấm, vừa xem xong thốt nhiên giận dữ: "Tên họ Ngụy kia, cuối cùng ngươi muốn thế nào? Nếu ngươi định buông mà lùi về phía sau, lão tử có mất mạng cũng phải tiêu diệt ngươi trước!"
Chúng tướng quân xung quanh thấy thế lập tức vây lại tiến lên, nhất nhất xem qua nội dung trong cuộn gấm, lập tức mặt ai cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Khó trách hai hôm nay không thấy hai cha con Ngụy Phát Nhân đi ra đi vào, nguyên lai tên khốn này ngấm ngầm tiến hành bao nhiêu động tác như vậy.
Từ vài ngày trước, Ngụy Phát Nhân đã sớm gửi thư lên Binh bộ, đem chuyện biên cương thêm mắm thêm muối bẩm cáo một lượt. Hiện triều đình đang rơi vào cục diện hỗn loạn, bên trong hoàng thành người nào cũng lo sợ cho bản thân, còn ai có tâm tư mà đi quản chiến sự nơi biên cương. Do vậy, dưới sự vận động của Ngụy Phát Nhân đã khiến cho Binh bộ hạ lệnh, để cho hắn tạm thời thay thế Địch Thu Nhiên xử lý mọi việc lớn nhỏ nơi biên cương, Địch gia mười hai tướng nghe lệnh hành sự.
Mọi người liều sống liều chết hy vọng sẽ bảo vệ được biên thành, nhưng đối phương lại âm hiểm đoạt mất thành quả như thế, thậm chí còn có thể từ bỏ chôn vùi biên thành, khó trách vẻ mặt mọi người đều phẫn nộ.
"Ngươi là tên cẩu tặc!"
"Súc sinh..."
"Lão thất phu!"
"Ngươi dám!"
Đối diện với thần sắc và ánh mắt phẫn nộ của các vị tướng quân, Ngụy Phát Nhân hoàn toàn không hãi sợ, thản nhiên nói: "Bổn quan chỉ vâng mệnh triều đình, các ngươi cậy mạnh uy hiếp, khó mà không tin rằng các ngươi muốn tạo phản? Hắc hắc! Suy nghĩ cho thật rõ ràng kỹ lưỡng đi, ai dám động đến một sợi tóc của bổn quan, đến lúc đó không chỉ mấy người các ngươi, cho dù là Địch đại tướng quân cũng phải chịu mang tiếng mắng chửi muôn đời trên người đó. Hừ hừ..."
"Ngươi…" Mọi người giận dữ, nhưng bị Địch Phong ngăn lại, người sau cố nén sát ý hỏi: "Nói đi! Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
"Cũng chẳng có gì" Ngụy Phát Nhân đứng dậy sửa sang lại áo bào nói: "Việc của Đại tướng quân, bổn quan nhất định phải cho cấp trên một lời giải thích… Ta nghe nói, Lý Nhạc Phàm đó là người cuối cùng tiếp xúc với Đại tướng quân phải không? Hơn nữa hắn còn là yếu phạm mà triều đình truy nã, cho nên bổn quan muốn đem người này mang về thẩm vấn một chút, nên xin mời Phong tướng quân đem người giao ra đây, tích cực phối hợp bổn quan hành sự. Sau này ngươi vẫn chỉ huy binh lính của ngươi như cũ, ta cũng được yên tâm trở về phục mệnh, tuyệt không hề làm khó các vị".
"Thúi lắm!" Địch Lôi phẫn nộ quát: "Cái mồm hôi thối của ngươi toàn đánh rắm, lão tử…"
"Lão Tam câm miệng." Địch Phong ngắt lời Địch Lôi, quay về phía Ngụy Phát Nhân không lạnh không nóng nói: "Giám quân đại nhân, ngày trước Lý tiên sinh bị trọng thương trở về, hiện đang điều dưỡng, không bằng chờ cho sau này thương thế của hắn lành lại rồi hãy nói được không?"
"Không được! Việc này quan hệ trọng đại, không đợi được." Ngụy Phát Nhân nét mặt nghiêm trang chính nghĩa, trong lòng lại không ngớt chửi thầm. Nếu chờ thương thế của hắn lành rồi hãy nói, lão tử cần gì phải hao tổn nhiều lực lượng như vậy tới bắt hắn. Một lũ ngu ngốc!
Địch Phong ngữ khí thay đổi, lạnh giọng nói: "Lý tiên sinh đây là bằng hữu với nghĩa sĩ của chúng ta, Giám quân đại nhân nếu muốn dùng sức mạnh, sợ rằng không đòi được rồi!"
Ngụy Phát Nhân cười lạnh nói: "Nếu những người đó dám loạn động, đơn giản bằng vào tội phản loạn bắt ngay. Ta cũng không tin, vài người bọn họ, chẳng lẽ có thể địch nổi mấy vạn binh lính Đại Minh ta phải không?"
"Hay hay hay! Hay cho cái tội phản loạn, nói thật hay! Ha ha..." Địch Phong giận quá hóa cười, quát mắng: "Hay cho ngươi Ngụy Phát Nhân, lúc này ngoại tộc xâm lấn, đại địch đang ở trước mặt! Mọi người thì toàn tâm toàn lực kháng cự kẻ địch bên ngoài, mà ngươi lại không kêu gọi binh lính kháng cự đánh lại kẻ địch bên ngoài, ngược lại bắt bọn họ phải đi đuổi bắt nghĩa sĩ kháng địch… Ngươi vì một chút riêng của mình mà dùng binh quyền bừa bãi, làm hại trung lương. Ngươi nói cuối cùng ngươi muốn điều gì? Không khó mà cho rằng, ngươi muốn làm kẻ thông địch bán nước phải không?"
"Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy!" Ngụy Phát Nhân tức giận đến nghẹn thở, phản bác lại: "Ta thân giữ chức vụ quan trọng của triều đình, không chỉ là triều đình mệnh quan mà còn là hoàng thân quốc thích, sao lại đi làm ra cái việc thông địch bán nước đó, ngươi chớ nên ngậm máu phun người!"
"Hừ hừ... cũng không thể nói là không được".
"Đúng vậy, từ xưa đã có tiền lệ, càng là quan lớn lại càng là cái gì giặc bán nước".
"Đúng đó đúng đó, ta cũng nghe nói qua, giống cái gì An Lộc Sơn, Tần Cối, Cổ Tự Đạo, còn có bè lũ Lưu Cẩn, Nghiêm Tung, Mã Sĩ Anh của bản triều nữa…"
"Giặc bán nước!"
"Chó Hán gian!"
"Câm mồm! Câm mồm! Phản rồi phản rồi, các ngươi tất cả đều chống lại ý trời sao?" Địch gia mười hai tướng ngươi một lời ta một câu phụ họa, làm cho Ngụy Phát Nhân gân cổ đỏ mặt, cũng to tiếng nói: "Ta, bổn quan phải đem việc này trình lên Binh bộ, ngươi, ngươi, các ngươi, tất cả đều chờ bị ta chém đầu đi".
"Báo cáo..."
Ngay giữa lúc song phương đang tranh chấp, thủ vệ ngoài cửa chạy tiến đến nói: "Bẩm cáo tướng quân, đại nhân, Lý tiên sinh bọn họ tới".
Mãnh thú Tiểu Hỏa nhảy nhót tiến vào, sau đó đám người Nhạc Phàm cũng tiến theo sau.
"Lý, Lý Nhạc Phàm, ngươi…"
Nghe được tin tức Nhạc Phàm bình yên vô sự, Ngụy Phát Nhân vừa sợ vừa giận, nhưng vừa thấy Nhạc Phàm thân mình đầy máu tiến tới, nhất thời liên tưởng tới hung danh của người trước mắt, bao lời mắng chửi định nói liền nuốt ngược lại trong bụng.
Nhưng Ngụy Phát Nhân cũng không cam lòng bỏ qua như thế, cắn răng, hắn giơ cuộn gấm thêu trong tay lên nói: "Phong tướng quân, còn không mau đem yếu phạm triều đình truy nã này bắt lại!"
Đám người Địch Phong vẫn bất động, Ngụy Phát Nhân hấp tấp hung ác nói: "Địch Phong, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao? Nếu ngươi dám không nghe lệnh, ta sẽ tấu lên Binh bộ, xử ngươi tội phản loạn… Không chỉ mình ngươi có chuyện, phải chém đầu tất cả các ngươi, đến lúc đó trên mình các ngươi và Địch Thu Nhiên đều phải mang tiếng mắng chửi muôn đời. Ta…"
"Bốp..."
Ngụy Phát Nhân chưa kịp nói xong, đã bị một cái tát ngã sóng soài trên mặt đất, nhìn thấy cả tinh tú chuyển động vòng quanh trên đỉnh đầu, cứ như vậy mà ngất đi.
Đương nhiên là Nhạc Phàm ra tay, hắn chính là kẻ không sợ trời không sợ đất. Đừng nói mệnh quan triều đình, kể cả là Hoàng đế có đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không làm trái với lòng, càng huống chi là đối phó những loại có hành vi tiểu nhân như Ngụy Phát Nhân này, phương pháp hắn sử dụng tự nhiên đơn giản trực tiếp, hơn nữa hữu hiệu phi thường.
Cái này muốn trách thì phải trách bản thân Ngụy Phát Nhân, người hắn muốn chết lại không chết, hết lần này tới lần khác cứ muốn tìm lấy phiền toái từ Nhạc Phàm.
Cái chết của Địch đại tướng quân đối với Nhạc Phàm là đả kích rất lớn. Từ thời điểm đó tính cách của hắn bắt đầu chuyển biến, lúc này hắn đâu còn tâm tình nào mà dây dưa với cái loại việc như vậy!
Địch Phong trong lòng kinh ngạc, mặc dù hành vi của Nhạc Phàm làm cho kẻ khác rất là sướng khoái, nhưng Ngụy Phát Nhân thủy chung vẫn là mệnh quan triều đình, cứ như vậy đối mặt mà để cho người đánh, cảm thấy trên thể diện cũng có chút xấu hổ. Nhưng nếu bảo tự mình nói chuyện, lại không biết nói gì mới được.
Liếc Ngụy Phát Nhân hôn mê bất tỉnh trên mặt đất một cái, Nhạc Phàm trực tiếp đi về phía Địch Phong nói: "Phong tướng quân, ta có lời này muốn nói với một mình ngươi".
Mọi người ngẩn ra, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Dẫn mọi người rời đi, trong đại sảnh trở nên yên lặng, trong đó chỉ còn lại hai người Nhạc Phàm và Địch Phong.
Nhạc Phàm móc ra từ trong lòng một chiếc thẻ bài màu vàng lớn cỡ bàn tay, đưa cho Địch Phong nói: "Phong tướng quân, vật này là Đại tướng quân nhờ ta giao cho ngươi".
Địch Phong thân thể chấn động, âm thanh run rẩy nói: "Ngươi, ngươi… Quân phù lệnh tiễn sao lại ở trong tay ngươi? Đại, Đại tướng quân đâu? Người đâu?"
"Đã chết. Ngươi thấy được lệnh bài này thì nên hiểu rằng người đã chết".
"Oành..."
Trời sụp đất tan, một mảnh u ám!
Nhạc Phàm ngữ khí thản nhiên nhưng buồn bã, ở trong tai Địch Phong như sấm nổ, đầu óc nhất thời mê muội.
Khí tức hỗn loạn, Nhạc Phàm vỗ vào huyệt môn trên lưng hắn một cái, một ngụm máu bầm phun ra, sắc mặt trắng bệch của Địch Phong dần dần chuyển hồng.
Đã sớm dự liệu được kết cục, vì sao bản thân còn muốn có tin tức hy vọng? Sớm biết không có hy vọng, vì sao bản thân vẫn phải thương tâm?
Mắt hổ rơi huyết lệ, Địch Phong quỳ xuống trên mặt đất, tay cầm lệnh bài không chịu buông ra nửa phân.
"Đứng lên, dân chúng cần nơi này, binh lính cần có ngươi, chiến trường cần ngươi".
Một lúc sau, Nhạc Phàm đỡ lấy bả vai của đối phương nâng dậy. Không ai biết rằng, sau lưng hai mắt hắn vụt lóe lên, ngầm chứa đựng sự đau thương rất lớn.
"Báo cáo..."
"Báo cáo Phong tướng quân, địch nhân lại tới công thành! Còn, còn nữa lần này người tới rất đông".
"Cái gì!?" Địch Phong nghe vậy tâm trạng trầm xuống, biết thời khắc cuối cùng đến rồi.
Nhạc Phàm tựa hồ sớm có tính toán, lạnh lùng hỏi: "Đối phương có mấy lộ binh mã?"
Thủ vệ vội vàng trả lời: "Giữa có tiên phong, hai bên có thiết kỵ, mặt sau còn có Hắc giáp quân".
Địch Phong trong lòng lo lắng, chỉnh đốn lại tinh thần, kéo Nhạc Phàm phóng ngay ra ngoài.
"Mau!"