Q.9 - Chương 54: Chiến tranh dữ hòa bình

Tình thế chiến trận như lửa cháy trên lớp dầu loang trên mặt đất…

Nhạc Phàm một thân y phục ướt sũng máu, đứng thẳng trước cửa thành, lạnh lùng chăm chú nhìn về bình nguyên phía trước.

Đằng sau hắn, thi thể của địch nhân càng lúc càng chất cao, càng lúc càng chồng chất dày thêm, hình thành một bức tường được xây bằng máu thịt, hết sức chắc chắn che kín cửa thành. Nhạc Phàm tin tưởng, chỉ cần có thể bảo vệ được tường thành này, địch nhân tuyệt đối không cách nào bước qua thành Đại Đồng nửa bước.

Có Nhạc Phàm gánh vác vị trí nặng nhất, binh lính trên gác thành hồi tỉnh lại, áp lực giảm đi không ít.

"Đánh trống... Giết!"

Địch Phong nhìn thấy tất cả sự việc đó vừa mừng vừa sợ, lại ra lệnh cho thuộc hạ đánh trống cổ vũ, cầm lấy vũ khí tầm xa bắt đầu phản kích.

Lúc này trên tường thành đột nhiên lại xuất hiện hai bóng người, chính là Long Tuấn cùng Đinh Nghị khệ nệ chậm rãi đi tới. Bọn họ cũng không hề nhiều lời, trực tiếp mở chiếc rương vừa khiêng tới, bên trong toàn bộ đều là "Phích Lịch đạn", Vương Sung, đám người Phó Suất thấy được đều tròn xoe mắt.

Sau đó, hai người giống kiểu ném đá, ném điên cuồng vào trong quân địch, đúng sai không biết cứ ở đâu nhiều người ném vào chỗ đó, làm nổ một trận gà bay chó chạy.

Còn ở phía bên kia, Đa Nhĩ Cổn giận không nuốt nổi, cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí. Hắn hao tổn biết bao nhiêu tâm lực mới gây dựng được cục diện tốt như vậy, ai ngờ đánh thành nửa ngày, Thát Đát tộc tổn thất mấy vạn đại quân, nhưng thủy chung ngay cả cửa thành cũng không thể tới gần! Đa Nhĩ Cổn làm sao có thể tiếp nhận sự thất bại này?

"Đánh cho ta! Tiến công... Tiến công... Tiến công..."

"U... u..."

Theo một tiếng ra lệnh của thủ lĩnh, chiến sĩ của Thát Đát tộc lại bắt đầu xung phong đánh chiếm!

Binh lính Thát Đát bất chấp tất cả giống như điên cuồng, kêu rống lên xông về phía trước trong rừng đá mưa tên. Chỉ có điều, đội ngũ của Thát Đát tộc trở nên hỗn loạn không hàng lối, binh sĩ ngược lại trở thành gánh nặng của thiết kỵ, ngay cả "Hắc giáp quân" có uy lực lớn nhất cơ hồ không có đất dụng võ.

Đúng vào lúc này, Nhạc Phàm chậm lại một chút, hai tay nâng cây gỗ lên vận sức ném ra, nhất thời đằng trước đổ xuống hàng loạt.

Binh lính Thát Đát thấy Nhạc Phàm vứt bỏ cây gỗ, tưởng rằng cơ hội tới, kẻ nào cũng phấn chấn xông về phía trước định chém giết!

Đã tới gần!

Những binh lính Thát Đát xông lên trước tiên vung đao hướng về Nhạc Phàm tay không tấc sắt… Nào ngờ đối phương từ đằng sau rút ra một thanh chiến đao màu đỏ, chém thẳng tới.

"Roạt!"

Một đao chém xuống, phần cổ của binh lính đều đứt đoạn, máu phun như tên bắn, thi thể vẫn đứng thẳng như cũ.

"Giết..."

Đối mặt với địch nhân tràn tới như cơn thủy triều, Nhạc Phàm không lùi mà ngược lại tiến tới, xông lên phía trước!

Hắn định làm gì?

Chấn động, nghi hoặc, kinh hoảng, khẩn trương…

Trên gác thành xôn xao, mọi người nhìn Nhạc Phàm cứ thế xông vào quân địch mà chém giết, trong lòng đều khẩn trương, mồ hôi lạnh túa ra lòng bàn tay! Lấy một địch vạn, không có lợi về địa thế có thể làm được không?

Người chưa từng qua "Tử dịch doanh" sẽ không hiểu được, từ tuyệt mệnh đến sinh cơ, Nhạc Phàm là người tiến từng bước từng bước một như thế này trên chiến trường. Trước kia hắn đã có thể còn sống, bây giờ cũng thế thôi. Có lẽ người khác không thể, nhưng Nhạc Phàm lại có thể làm được.

Đao thương dày dặc, Nhạc Phàm cũng không thèm né tránh, dựa vào sức kiên cố của “Long cực cửu biến” gánh lấy công kích, lập tức thân thể của hắn khẽ rung lên, quần áo rách rưới nhất thời phồng căng lên, binh lính Thát Đát chung quanh đều bị hất văng ra, trên người chỉ để lại những vệt trắng rất mờ.

Dưới linh thức, hết thảy đều bị khống chế trong bàn tay Nhạc Phàm, tập trung… nắm trọn...

Một bộ đao pháp vì chiến trường mà sinh ra, một thanh chiến đao vì tàn sát mà sinh ra!

“Đao chiến thất thức” ở trên chiến trường, rốt cục bạo phát ra uy lực trước đó chưa từng có! Đơn giản, trực tiếp, tàn nhẫn, mau chóng…

Không có đặc sắc tuyệt luân, chỉ có gió tanh mưa máu. Sát ý nồng đậm đánh thức sự hăng hái của các chiến sĩ, reo hò vang dội, trời đất cùng rung động!

Mưa máu đầy trời, chân tay tung tóe, chiếu ra soi sáng lớp lớp thê thảm.

Bên trong trận chiến, chỉ thấy Nhạc Phàm điên cuồng lắc vặn thân thể, giống như ma quỷ qua lại như thoi đưa bên trong quân địch, chiến đao kiều diễm bay lượn trên chiến trường, dẫn theo một biển máu cùng đi, đao phong lướt qua máu tanh không ngừng!

Bản thân Nhạc Phàm cũng không hiểu vì sao thân của "Bách kiếp chiến đao" lại biến thành màu đỏ, hắn căn bản không để ý đến điều này. Hắn chỉ quan tâm thanh đao này có sắc bén hay không, có kiên cố hay không, chỉ cần đao có thể giết người, đó chính là đao tốt!

Giáp trụ dày nặng không cách nào ngăn cản được chiến đao của Nhạc Phàm, thiết kỵ loảng xoảng cũng không sao ngăn cản được sự tàn sát của Nhạc Phàm!

Trong nháy mắt, Nhạc Phàm đã tới gần bên cạnh mãnh thú Tiểu Hỏa.

"Bùng..."

Xích sắt bị đứt rời, Tiểu Hỏa đã được tự do. Nó mang theo phẫn nộ cùng lực lượng của bản thân, đánh ngược về phía mười tên cao thủ đã vây khốn mình.

Được Tiểu Hỏa hỗ trợ, Nhạc Phàm càng có không gian thi triển, nhưng cứ như vậy, khi nào mới có thể thắng lợi? Chẳng lẽ thực sự phải giết sạch tất cả? Hắn buộc lòng từng bước từng bước tiến về phía doanh trại của địch nhân…

Cước bộ không dừng, chiến đao không nghỉ, Nhạc Phàm một mực duy trì tần suất hăm hở hoạt động, gống như một con quái vật vĩnh viễn không biết tới mệt mỏi, tàn sát trên chiến trường, tiến tới trước, trên người hắn ngoại trừ màu máu, không còn gì nữa.

Hắn vẫn còn là con người sao? Không! hắn là tử thần, là chiến cuồng, là sát thần sinh ra để tàn sát!

Lúc này, người chết ở dưới đao Nhạc Phàm nói ít cũng có hơn một ngàn. Con số này đối với một trận chiến lớn mà nói, có thể không tính là gì, đối với Nhạc Phàm mà nói cũng xem như không được gì, nhưng con số này ở trong mắt người khác, lại chính là sự chấn động! Trong lòng mỗi cá nhân đều hoảng sợ tới cực điểm, bọn chúng không phải chưa từng thấy người chết, cũng không phải chưa từng giết người, nhưng khi bọn chúng chứng kiến bộ dạng của Nhạc Phàm bấy giờ, lại không thể dùng dữ tợn hay sợ hãi để hình dung, đó là một loại áp lực tinh thần siêu việt, là sự run sợ của tâm linh.

"Đao cuồng tiên sinh..."

"Đao cuồng!"

"Đao cuồng... Đao cuồng... Đao cuồng..."

Không hiểu là ai mở đầu hô lên một câu, tất cả binh lính Đại Minh theo đó cũng gào lên.

Ba trăm trượng…

Hai trăm trượng…

Vài chục trượng…

Đa Nhĩ Cổn nhìn Nhạc Phàm từ từ tiến tới gần, đột nhiên có ý nghĩ muốn lùi bước, đây là lần đầu tiên hắn nếm mùi vị của thảm bại, thậm chí là Địch Thu Nhiên cũng chưa bao giờ cho hắn cảm giác bị khuất phục như thế.

"Lý Nhạc Phàm ơi là Lý Nhạc Phàm! Ngươi hung hãn như thế, giết chóc khiến chấn động như thế, nếu làm tiên phong cho Thát Đát tộc của ta, sao còn lo không chinh phục được thiên hạ, việc lớn không thành được? Đáng tiếc…"

Giữa lúc đó, trên gác thành thắp lên lửa hiệu! Lửa hiệu cháy, viện quân tới! Chịu đựng nhiều ngày như vậy, cuối cùng viện quân cũng đã tới.

Trên tường thành, từng tốp binh lính nương theo thang dài nhảy vào chiến trường, lâu dần trở thành loạn chiến, chiến trường lại trở nên sôi trào.

"Xông lên..."

"Giết!"

"Sao có thể như thế! Làm sao có thể có viện quân được!? Chẳng lẽ kinh thành bất ngờ xuất quân!?" Đa Nhĩ Cổn nhìn chiến trường phía trước kinh nghi không ngừng, có điều, chỉ nháy mắt hắn đã cả cười. Khi hắn thấy phục sức của đối phương khác nhau, rất nhanh liền tỉnh ngộ trở lại: "Không đúng! Những người đó tuyệt không phải quân đội Đại Minh".

Biến động kỳ lạ trên chiến trường lôi kéo sự chú ý của Nhạc Phàm, thân mình vụt quay lại, đã thấy toàn bộ binh lính đều xông ra rồi. Lại nhìn trên tường thành, chẳng biết đã giương lên cờ hiệu của "Tĩnh quốc quân" từ lúc nào.

"Thế nào mà bọn họ lại tới?!" Trong nháy mắt vô số ý nghĩ xoay chuyển, Nhạc Phàm bỏ qua ý định ban đầu, cuối cùng quyết định trước tiên lùi về hội họp cùng mọi người.

Biên cương nguy ngập thiên hạ đều biết, đám người Trương Phong Nghị cùng Cừu Mính nghĩ tới an nguy của Nhạc Phàm, vì vậy bỏ qua quan hệ đối địch với Đại Minh, phái Trương Tĩnh Cừu thống lĩnh một vạn tinh binh đến tương trợ trước, còn đại quân cũng đang trên đường chạy tới.

"Oa, xin lỗi, xin lỗi! Đã chém đứt đầu ngươi rồi, hay là bổ thêm một đao lên trên nữa nhé…"

"Số ta thực khổ, đã chạy vài ngày trên đường lại phải đánh nhau! Ôi..."

"Ta chém, chém chết người khác sẽ không khổ! Ha ha..."

Nghe được những lời nói nhảm quen thuộc, Nhạc Phàm không cần phải nghĩ đã dễ dàng nhận ra đối phương là ai, ngoại trừ ba bảo bối họ Vương đó, đâu có ai còn tâm tình mà dám bỡn cợt như thế trên chiến trường.

Sau khi hội họp cùng đội ngũ, Nhạc Phàm không để ý đến sự tồn tại của ba huynh đệ Vương gia, cũng không hỏi tại sao, tìm thẳng tới Trương Tĩnh Cừu hỏi: "Dẫn theo bao nhiêu người?"

"Bây giờ có một vạn chiến đao! Quân chủ lực của cha mẹ đang trên đường".

“Ừm. Đội ngũ chia hai cánh, chủ lực ở giữa, cả nhóm chia ba hướng, phối hợp lẫn nhau, theo ta tiến lên…"

Một loạt mệnh lệnh hạ xuống, Trương Tĩnh Cừu chấp hành không chút do dự.

Đội ngũ tản ra hình thành thế tam giác kiên cố vững chắc như thép, chậm rãi xông lên.

"Chỉ khơi khơi một vạn người mà cũng muốn xông qua đây? Hừ! Quả nhiên là không tự…"

Lời nói bỗng nhiên im bặt, vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn vốn đang khinh thường, trong nháy mắt biến thành cực kỳ nghiêm trọng!

Một vạn đao chiến sĩ ở trên chiến trường mặc sức chém giết không hề kiêng kỵ, ngay cả Hắc giáp quân cũng vô pháp đánh tan bọn họ. Đáng sợ nhất là đao pháp của bọn họ sắc bén dị thường, đồng dạng đơn giản, trực tiếp, tàn nhẫn, mau chóng, so với đao pháp mà Nhạc Phàm sử dụng dĩ nhiên giống nhau!

Từng đợt mồ hôi lạnh thấm ra lòng bàn tay, Đa Nhĩ Cổn siết chặt hai nắm đấm, vẻ mặt áp lực làm cho ngay cả tên quan truyền lệnh bên cạnh hắn cũng cảm thấy trong lòng phát run.

Có người nào đó đã từng nói, tình thế trên chiến trường sẽ biến đổi trong nháy mắt, chỉ có người nắm bắt được cơ hội mới có thể đoạt được thắng lợi cuối cùng. Bởi vì sự gia nhập của "Tĩnh quốc quân", cục diện trên chiến trường đột nhiên xoay chuyển ngược lại. Tuy chỉ là đội ngũ vạn người nhảy vào chiến trường, nhưng không ai có thể cản được!

"Có lẽ, bầu trời nơi đây không phải thuộc về chúng ta!" Sau khi hồi phục tỉnh táo, Đa Nhĩ Cổn biết đại thế đã qua, nhìn từng đám người Thát Đát tộc ngã xuống, hắn phất tay nói: "Thu binh đi!"

Một mệnh lệnh, Đa Nhĩ Cổn cảm thấy rất gò bó rất miễn cưỡng. Hai mắt tràn ngập uể oải, nhìn sâu thẳm vào thành nói: "Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay lại".

"A... A... Thắng lợi rồi, chúng ta đã thắng rồi!"

"Hắc... hắc... hắc... "

Trên tường thành, toàn bộ tướng sĩ phất cờ hò reo, vô cùng mãnh liệt, hưng phấn! Cuộc chiến đã thắng lợi rồi, mọi người đã trải qua sinh tử sẽ không để ý tới một điều, quân đội của Đại Minh cùng đội ngũ của nghĩa quân nắm tay cùng một chỗ. Không có thành kiến cùng lập trường, chỉ có mục tiêu giống nhau, bảo vệ chính gia đình của mình, bảo vệ chính thân nhân cùng bằng hữu của mình.

Địch Phong đi xuống gác thành, dẫn theo mười một vị huynh đệ quỳ xuống trong bể máu.

"Đại tướng quân! Chúng tôi giữ được rồi, giữ được thành Đại Đồng rồi, giữ được rồi… Người ở trên trời có thấy được không, Đại tướng quân, chúng tôi thực sự giữ được rồi".

"Sau này chúng tôi sẽ vẫn giữ gìn, vĩnh viễn gìn giữ nơi này".

"Đại tướng quân..."

Sau đại chiến, do hàng loạt nguyên nhân, quân đội Thát Đát tộc rút ra khỏi biên giới, về tận vùng Mạc Bắc, biên cương nghênh đón hòa bình chính thức, trải qua thử thách chiến tranh, mọi người càng thêm quý trọng tất cả những gì trước mắt mình.

Vào những năm tháng hòa bình, chiến tranh đã mang đến tai nạn, trong thời loạn, chiến tranh lại chính vì gìn giữ hòa bình.

Bên trong đại sảnh tại Phủ tướng quân, mọi người tề tựu đông đủ, một không khí vui mừng dâng cao.

Địch Phong đi tới trước mặt Nhạc Phàm, cẩn thận hành lễ nói: "Cám ơn tiên sinh! Là người đã cứu giúp toàn bộ dân chúng trong thành và các chiến sĩ nơi biên cương".

Nhạc Phàm mạnh mẽ nâng đối phương lên nói: "Chúng ta hẳn là nên cám ơn những người đã chết, những người còn sống, và sẽ vẫn sống".

Địch Phong trong lòng đau xót, nén thương đau hỏi: "Sau này tiên sinh có tính toán gì không?"

Thấy Nhạc Phàm trầm mặc, Địch Phong vội vàng nói: "Tiên sinh không bằng lưu lại đi, dù sao chúng ta cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự quản lý của triều đình… Đại tướng quân nói rất đúng, không phải chúng ta bảo vệ giang sơn Đại Minh, mà là dân chúng nước nhà".

Nhạc Phàm nhìn thật sâu thẳm về phía Trần Hương cách đó không xa, trầm trọng nói: "Ta còn một việc chuyện quan trọng, rất quan trọng rất quan trọng".

Trần Hương tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Nhạc Phàm, xoay người nhìn lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện