Q.10 - Chương 7: Nhân tính (1)
Trong giang hồ, nếu có người nào chưa từng nghe nói qua "Đao si" Khấu Phỉ, thì hắn sẽ bị người khác cười nhạo không phải là người trong giang hồ. Bởi vì, người trong giang hồ cho dù không nhận ra "Đao si" Khấu Phỉ, nhưng chắc chắn sẽ biết đại đao của lão!
Giang hồ có bá đao, bám theo người không nghỉ! Mà người từ trong rừng đi ra chính là "Đao si" Khấu Phỉ.
Không thể không thừa nhận, Khấu Phỉ thật là rất kiên nhẫn! Hắn vì có thể cùng Nhạc Phàm so đao, đã tìm đối phương trong suốt hai tháng trời, thế nhưng "Lâu thượng lâu" cự tuyệt bán tin tức về hành tung của Nhạc Phàm, bởi vậy hắn phải nghe ngóng tin tức về Nhạc Phàm, hễ có một chút tin tức về Nhạc Phàm truyền ra, hắn lập tức đi đến đó.
Hai tháng trời, Khấu Phỉ từ Hàng Châu đến Kinh đô, lại từ Kinh đô đến biên cương, cơ hồ đi khắp cả đại giang nam bắc… Rốt cục, vất vả chạy tới Trữ Huyền thành này, mới xem như bắt kịp Nhạc Phàm.
Đêm hôm qua, Khấu Phỉ vốn định trực tiếp đi tìm Nhạc Phàm so đao, ai biết được Nhạc Phàm đột nhiên lại đấu với một cao thủ, làm kế hoạch của hắn vô tình bị phá vỡ.
Khấu Phỉ thấy chuyện cổ quái, tò mò nấp một bên len lén xem. Nhưng đến cuối cùng, khi hắn đang đắm chìm xem đối phương đánh nhau chết sống, hàng loạt biến hóa đã xảy ra, làm cho hắn trở tay không kịp, hai nữ tử trường kiếm đạp không mà đi, Nhạc Phàm cũng vội đuổi theo, đến khi hắn phản ứng lại, đến nửa cái bóng cũng không thấy?!
Trên đường truy đuổi đến đây, Khấu Phỉ cảm giác được thiên địa khí kịch liệt dao động, thật vất vả mới tìm được đến nơi đây, còn chưa kịp thở một hai hơi, đã bị người ta phát hiện, cũng thật sự là buồn bực.
Nhạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ u buồn và tang thương làm cho Khấu Phỉ chấn động thật mạnh, phải kinh quua bao nhiêu luân hồi, mới có thể có ánh mắt như thế!
"Tiền bối, chẳng lẻ người vẫn muốn tìm ta so đao?" Nhạc Phàm thấy người đến, không khỏi mở miệng hỏi.
"Đương nhiên!" Khấu Phỉ bộ dáng như là chuyện đương nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, chính ngươi đã lão phu mà, không thể nuốt lời! Nếu không… Hắc hắc… Lão phu trên giang hồ có danh tiếng không tốt lắm, nghĩ rằng ngươi đã nghe qua!"
"Xoạt!"
Nhạc Phàm không chút do dự đứng lên, đến bên cạnh chiến đao, rút đao lên nói: "Nếu phải so, hãy đến đây!"
Thanh âm vừa dứt, sát ý từ chiến đao cùng khí thế của Nhạc Phàm không ngừng đề thăng! Không khí chung quanh trong nháy mắt ngưng kết lại, phảng phất như biến thành thế giới băng giá.
"Gì vậy? Ngươi, ngươi làm gì vậy?!" Khấu Phỉ thấy Nhạc Phàm bộ dạng liều chết không muốn sống, không khỏi rùng mình, nhanh chóng phản ứng, cười lên hai tiếng nói: "Hắc hắc,… trước tiên, trước tiên phải chờ tiểu huynh đệ ngươi… Ta có nói là bây giờ so đao với ngươi đâu? Hừm! Tiểu huynh đệ à, chuyện phát sinh đêm qua lão phu cũng đã nhìn thấy, ta biết ngươi hiện đang muốn phát tiết, nhưng lão phu đã chừng này tuổi, ngươi cũng đừng đổ hết lên đầu ta chứ! Hơn nữa, tâm bất chính, đao sẽ tà, cho dù đao pháp của ngươi có thăng tiến, nhưng có thể phát huy được bao nhiêu phần uy lực? Không thể được… Hơn nữa, đao là bằng hữu của chúng ta, chúng ta hẳn là yêu mến, quan tâm đến nó… Còn có…"
“Xoạt!”
Dưới sự ra hiệu của Nhạc Phàm, Tiểu Hỏa đem cái hộp đao lại cho hắn, sau đó tự mình một lời cũng không nói, cất đao vào rồi đi ngay!
Khấu Phỉ lập tức ú ớ, trước mặt mà có người để nói chuyện, càng lúc nói càng nhiều, người này mà nói thì hoàn toàn không thể thu thập được! Nhạc Phàm tin tưởng, nước miếng của Khấu Phỉ so với đao của hắn còn hung hãn hơn nhiều, khó trách trong chốn giang hồ ai cũng không muốn nhìn thấy hắn, sợ là không cẩn thận sẽ bị nước miếng dìm chết.
"Tiểu huynh đệ đừng có đi, lão phu đã lâu rồi chưa được nói sướng miệng như vậy…" Khấu Phỉ phục hồi lại tinh thần, thẳng bước đuổi theo.
Nhạc Phàm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Tiền bối, xin hỏi nơi đây là đâu vậy?"
Khấu Phỉ trả lời: "Nơi này thuộc về Hà Nam, gần Phủ Chương Đức!"
"Phủ Chương Đức!" Nhạc Phàm cả kinh, Phủ Chương Đức hắn đương nhiên nghe nói qua, khá xa Trữ Huyền thành. nghĩ không ra bản thân trong một đêm lại chạy mấy trăm dặm đường núi. Trù trừ trong chốc lát, Nhạc Phàm hướng đi xuống dưới chân núi. Mà Tiểu Hỏa lúc lắc đầu đi theo sau, tựa hồ như ngửi thấy mùi thịt thơm phức.
"Tiểu huynh đệ chờ một chút, ngươi đi đâu vậy?"
"Vào thành!"
Phủ Chương Đức, nằm ở biên giới Hà Nam, bốn phía thông thoáng, vốn là địa phương mưa thuận gió hòa, bởi vì chiến tranh lan tràn, nơi này trở nên cằn cỗi dị thường. Cả nha huyện lệnh Chương Đức bị nghĩa quân chém giết, triều đình cũng không quan tâm đến, không còn tinh thần nào để quản nơi nhỏ bé này, cho nên thời gian lâu dài, Phủ Chương Đức cũng biến thành nơi hỗn loạn không người quản lý. Nếu không có thương nhân nam bắc lui tới, chỉ sợ nơi này đa thành nơi bỏ hoang. Do vậy, mọi người trong thành quần áo cũ kỹ, khuôn mặt uể oải.
Mặt trời đã ngả về Tây, trên bầu trời chỉ còn những vùng sáng yếu ớt.
Nhạc Phàm từ cửa Bắc vào thành, vừa bước chân vào trong thành, mày nhịn không được cau lại.
Cả thành không một chút sinh khí nào, khách sạn, trà lâu, tửu điếm không có nơi nào mở cửa buôn bán, bốn phía chỉ là cảnh tượng rách nát, hai bên ngã tư đường không người kinh doanh, mạng nhện giăng đầy, đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi đầu ủ rũ, ngay cả thương buônqua lại cũng im lặng không nói gì, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, giống như là sợ có người đến cướp bóc.
Trời xanh tựa hồ như muốn trêu chọc phàm nhân, ngươi sợ cái gì, hết lần này tới lần khác sẽ phát sinh ra cái đó.
Phía trước có một đội thương buôn đang đi qua, vừa mới tới góc đường, một đám người bịt mặt đột nhiên lao ra, vây quanh đám hộ vệ của đám thương buôn quyền đấm cước đá một trận, như sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy bất cứ cái gì ở trên xe mà chạy đi tứ tán! Chỉ để lại vài tên hộ vệ ngã xuống đất giãy dụa và khổ chủ thất thanh khóc lóc.
Nhạc Phàm cảm thấy kinh ngạc, giữa ban ngày ban mặt mà dám ở trong thành cướp bóc, lũ ăn cướp này lá gan thật lớn?!
Phía sau, Khấu Phỉ tiến lên vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, như là giải thích nói: "Ngày nay loạn như vậy đó, nhưng chuyện này không ai quản đâu".
Thấy Nhạc Phàm không nói gì, Khấu Phỉ không có nghĩ gì đến việc thân là chính đạo thập đạo cao thủ, tiếp tục nói: "Trên giang hồ, ân oán tình cừu, đánh đánh giết giết nhiều không đếm xuể, một chút việc nhỏ ấy cũng không tính là gì, dù sao cũng chỉ là vài nhân mạng. Hơn nữa, trong lúc tuyệt vọng, nhân tính không thể nghi ngờ sẽ lộ ra bộ mặt ác… Ngươi xem những người vừa rồi, một là không có lập trường, hai là không có nội lực, ba là không có kinh nghiệm, chính là ỷ vào nhiều người, chỉ dựa vào sức mạnh, vậy mà dám ra đây cướp hàng của thương buôn. Xem bộ dáng của bọn chúng khi đào tẩu, rõ ràng là rất quen thuộc trong thành, nói vậy những người này đều là những người ở phụ cận quanh đây, là những người đã đói khát nhiều ngày".
Nhạc Phàm lơ đểnh nói: "Con người chỉ phải chịu trách nhiệm đối với bản thân, đây là thiện ác chi báo".
Khấu Phỉ nghe vậy ngẩn ra, lại cẩn thận xem xét lại người tuổi trẻ trước mắt. Hắn không có chính khí đường đường nhưng lại cứng cỏi chính trực, không có ngông cuồng và xúc động như các thiếu niên nhưng lại chảy dòng nhiệt huyết nam nhi, giống như là một lão nhân hiểu rõ thế sự, trước sau lập trường kiên định, bao hàm mưa gió tang thương cùng nguyên tắc làm người.
Vừa đi vừa nhìn, nơi này mọi người ánh mắt trống rỗng, lộ ra sự tuyệt vọng trong linh hồn, đi ở trên đường giống như là những xác chết biết đi.
Nhạc Phàm thâm hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia thương xót, lập tức thu lại.
Con người không tự cường há có thể oán trời? Những người này nếu không muốn thay đổi hiện trạng, chỉ yên lặng chờ chết mà thôi, ai cũng không giúp được bọn họ.
Ánh sáng chiều tà chiếu qua ngã tư đường u ám, một tiểu hài tử ăn mặc rách nát đang co rúm người lại, bó gối mà ngồi, gương mặt úp vào hai chân để giữ ấm.
Bộ dáng như vậy, Nhạc Phàm thấy rất nhiều, chỉ bất quá, trong những người đó, rất ít có người nào tự tôn tự cường như Long Tuấn và Đinh Nghị. Bởi vì, Long Tuấn và Đinh Nghị cho tới bây giờ cũng không chấp nhận làm một tên ăn xin, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi ăn xin người khác, đây là sự khác nhau.
Lắc đầu, Nhạc Phàm đang muốn rời đi, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, tiểu hài tử ở góc phố nhanh chóng đứng dậy chạy đi, hướng về nơi phát ra sự ồn ào mà chạy tới.
Vốn chỉ là một tiểu khất cái không có quan hệ gì, nhưng trong nháy mắt khi Nhạc Phàm thấy rõ được khuôn mặt của đối phương, cả người hắn chợt khựng lại, đồng tử co rút lại ẩn chứa một loại phẫn nộ đến từ linh hồn!
Khấu Phỉ là lão giang hồ, liếc mắt qua liền dể dàng nhìn ra Nhạc Phàm có điểm dị thường, vì vậy dò hỏi: "Tiểu huynh đệ ngươi làm sao vậy? Có phải là phát hiện ra điều gì không?"
Nhạc Phàm cũng không giải thích nhiều, hơi gật đầu, nhằm phía trước bước nhanh tới!