Q.10 - Chương 26: Lễ vật
Chánh viện Thiếu Lâm tự rất hỗn loạn, một quái thú thật lớn hiện lên ở không trung, người ở phía dưới đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hồn run rẩy!
"Chẳng, chẳng lẻ truyền thuyết kia là thật?" Chưởng môn Võ Đang Tống Thanh, nhìn quái thú trên không trung thì thào tự nói.
"Gầm…"
Tiểu Hỏa vốn đang lơ đãng, chứng kiến việc trước mắt, tinh thần đại chấn, lập tức nhảy ra khỏi ngực Tiểu Minh Hữu, quay về phía quái thú trên bầu trời gầm lên một hồi!
"Ca ca tóc bạc, đó là cái gì vậy!?" Tiểu Minh Hữumở to đôi mắt tò mò nhìn lên phía trên.
"Xoẹt, xoẹt…"
Mạnh mẽ ngăn chặn đoản kiếm “Ngư tràng” đang rung động trong tay, Nhạc Phàm chậm rãi mở miệng nói: "Trong truyền thuyết từ lâu đời, rồng có chín con trai, mỗi người lớn lên có hình thù kỳ lạ quái dị. Mà một trong đó có hình giống rùa, cũng là mình dài chân ngắn không cách nào di chuyển, chính là con thứ sáu của rồng tên là Phách Hạ… Ta từng đọc qua trong “Sơn hải dị chí” của một vị trưởng bối, tương truyền từ thời thượng cổ, Phách Hạ gây sóng gió ở tam sơn ngũ nhạc, sau bị trí giả thu phục, vì thiên hạ mà lập không ít công lao, trí giả vì ghi nhớ kỳ công, vì nó mà lập 'Công Đức Bia' đặt ở trên lưng nó. Chỉ là không biết tại sao lại gặp ở chỗ này…"
"Oành…"
Trên không trung truyền đến một tiếng nổ, Khấu Phỉ một đao chém xuống, lại bị "Phách Hạ" chấn về lại trên mặt đất!
Tung người lên, "Phách Hạ" trực tiếp xông thẳng về phía Khấu Phỉ!
"Không hay!"
"Lão tiểu tử mau tránh ra!"
"Sư phụ…"
"Mau tránh ra!"
Mọi người hô lên cảnh báo, nhưng sự việc đột nhiên, Khấu Phỉ làm sao có thể tránh? Dưới một kích không kịp phòng bị, sợ là không chết cũng bị thương!
Mắt thấy sự việc ngoài ý muốn phát sinh, một bóng đen mơ hồ đột nhiên vọt tới, đứng trước mặt Khấu Phỉ…
"Oành…" Một tiếng nổ kinh thiên, chấn cho hai lỗ tai của mọi người tê dại!
Đột nhiên, mọi người thấy một "Cự long" màu vàng và "Linh quy" va chạm vào nhau, lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, làm cho người ta thấy không rõ hư thực.
Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi chuyện gì xảy ra?
Mọi người kinh nghạc, đợi bụi bậm lắng xuống, đã thấy Nhạc Phàm đứng lẻ loi ở giữa sân, trong tay cầm một vật, đúng là thượng cổ danh kiếm "Thuần quân" mới vừa rồi.
"Sao lại không có phản ứng gì cả?" Nhạc Phàm kiểm tra "Thuần quân" trong tay, ngoại trừ từng trận thanh quang thì không có động tĩnh gì khác!
"Chuyện, chuyện gì mới xảy ra?" Khấu Phỉ từ phía sau bước lại, không thể tin được nhìn cổ kiếm trong tay Nhạc Phàm, hiển nhiên vừa rồi đã bị đả kích không nhỏ.
Không Văn thần tăng và Thái Tiêu đạo trưởng cũng bước nhanh tới: "Lão tiểu tử ngươi, các ngươi không sao chứ?"
"Không sao chứ?" Khấu Phỉ giống như là bị người giẫm phải đuôi, giận dữ bước tới nắm lấy ngực áo của Thái Tiêu đạo trưởng, phẫn nộ quát: "Tên đạo sĩ xấu xa này, lão tử biết ngươi xem ta không vừa mắt? Ngươi vừa rồi nhất định cố ý có đúng hay không? Muốn đánh cứ đánh, ngươi lại chơi bẩn, vừa rồi là quái vật gì? Hơn mười năm huynh đệ ngươi lại đối với ta như vậy? Lão tử muốn tuyệt giao với ngươi… Đúng, tuyệt giao!"
"Đại, đại ca! Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Thái Tiêu đạo trưởng vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta, ta cũng không biết cái quái quỷ kia làm sao lại xuất hiện! Ta thề, thật sự không liên quan đến chuyện đó, mọi người cũng đã hơn mười năm huynh đệ, chẳng lẻ ta lại hại ngươi phải không? Ài…"
“Ồ!" Tình cảnh như thế làn cho mọi người chung quanh thần kinh như chết lặng! Vừa rồi còn kịch liệt huyên náo như vậy, bây giờ hai người hướng về lão ta như là người quen cũ. Bọn họ đến cuối cùng là có quan hệ gì, cái này quả thật tương phản quá lớn?
Nghe thấy đối phương nói rất mềm mỏng, Khấu Phỉ lửa giận cũng nhanh chóng hạ xuống, buông ngực áo của đối phương ra nói: "Ài! Quên đi quên đi, xem như lão phu xui xẻo".
Thái Tiêu đạo trưởng nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, đang định xin lỗi, lại nghe Khấu Phỉ nói: "Bất quá… Lão phu lần này cũng đã sợ hãi không ít, ngươi mà không có bồi thường thì làm sao mà cho qua được?"
"Bồi, bồi thường?" Thái Tiêu đạo trưởng thân thể co rụt lại, không khỏi nhìn về phía Không Văn thần tăng, người này lập tức cắm đầu tụng kinh, làm ra vẻ không thấy, trong lòng thầm nghĩ: "Có chết cũng đừng kéo lão nạp theo chứ! A di đà phật!"
"Lão hòa thượng chết tiệt, lại thấy chết mà không cứu, hừ!" Khấu Phỉ không chút khách khí nói: "Nếu không phải Nhạc Phàm tiểu huynh đệ cứu lão phu, ngươi cho rằng lão phu bây giờ còn có thể đứng đây cùng ngươi nói chuyện sao?"
"Ta, ta…"
"A di đà phật…" Không Văn thần tăng niệm một tiếng phật hiệu cắt ngang hai người, đưa ánh mắt về phía Nhạc Phàm đang trầm tư nói: "Không ngờ Lý cư sĩ thật sự đã tới, bần tăng đợi đã lâu… Tiểu sư thúc tạm thời ra ngoài, lão phu lập tức truyền tin mời hắn trở về ngay, mong rằng cư sĩ kiên nhẫn đợi hai ba ngày".
“Ừm! Lý Nhạc Phàm đến đây phó ước" Nhạc Phàm phục hồi tinh thần lại, quay về phía Không Văn thần tăng gật đầu, lập tức đưa "Thuần quân" bảo kiếm đang cầm trong lại cho Thái Tiêu nói: "thanh kiếm này của tiền bối có chút cổ quái, ta trước kia cũng đã từng gặp chuyện như vậy".
"Ồ!" Thái Tiêu đạo trưởng tiếp nhận cổ kiếm, tinh thần chấn đọng hỏi: "Tiểu huynh đệ có biết vừa rồi là vì sao không?"
Nhạc Phàm đang định trả lời, Không Văn thần tăng tiếp lời: "Các vị, nơi này có nhiều việc phải xử lý, không bằng chúng ta đến nơi yên tĩnh để nói chuyện có được không?"
"Như thế cũng tốt, như thế cũng tốt!" Thái Tiêu đạo trưởng nhìn thoáng qua Khấu Phỉ, vội vàng đồng ý, Khấu Phỉ bĩu môi khinh thường, trong lòng lại bày tính sang kế khác.
Không Văn thần tăng gọi Phương trượng Thiếu Lâm Diệu Hư đại sư, nhờ hắn an bài mọi chuyện, sau đó, dẫn đoàn người Nhạc Phàm rời đi.
Vậy là xong sao? Vừa rồi còn đánh nhau chết sống, làm sao lại chuyện trò thân mật như vậy?
Một hồi náo loạn đã kết thúc, tại chánh viện chỉ để lại một đám người đang trợn mắt há hốc mồm.
Ánh trăng tỏa sáng, mây nhẹ trôi qua.
Phía sau núi Thiếu Lâm, là nơi thanh u, chỉ có hang động trên vách núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tương truyền, nơi này là nơi năm đó Thiếu Lâm Đạt Ma Tổ sư diện bích! Sau chính năm diện bích đã thăng không thành phật… hậu nhân biểu lộ lòng thành kính, đã gọi là "Đạt ma động", cũng liệt vào một trong Thiếu Lâm cấm địa!
Bên trong "Đạt ma động" cấu tạo kỳ lạ, mặc dù ban đêm ánh sáng vẫn tràn ngập. Nhìn qua thì trống trải tự nhiên, ở giữa phòng có một cái bàn đá, một cái bồ đoàn, đơn giản sạch sẽ, phảng phất như tâm trí được tẩy rửa. Nhìn ra bốn phía trên vách tường có khắc không ít phật môn hiết ngữ, mỗi một câu đều đại biểu cho một chuyện xưa. Khó trách thế nhân đều nói: Phật môn hữu tam thiên, nhất sa nhất thế giới! (Phật môn có ba ngàn, một hạt cát là một thế giới!)
Bước tới nơi này, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy xao động, phảng phất như cảm nhận được sự yên tĩnh đã có từ rất lâu rồi.
Hương trà ngàn ngập phòng, đợi mọi người ngồi vào chỗ, Không Văn thần tăng nhẹ nhàng phất tay rót trà.
"Trà ngon! Trà ngon…"
Thần tăng còn chưa nói chuyện, Khấu Phỉ đã mở miệng nói: "Xú lão đạo, đừng tưởng rằng việc vừa rồi cứ như vậy mà trôi qua. Ngươi nếu không cho lão phu một công đạo, lão phu không có nói chơi với ngươi… Nói đi thì cũng nói lại, lão phu cũng đã lâu chưa tới 'Chân Vũ đại điện' núi Võ Đang của ngươi dạo chơi, đợi sau lần này, lão phu cùng đi với ngươi đến đó dạo chơi có được không? Hắc hắc…"
"Dạo chơi!?" Thái Tiêu đạo trưởng sợ toát cả mồ hôi toàn thân, lớn tiếng cả kinh kêu lên: "Không được! Tuyệt đối không được! Ngươi lần trước thiếu chút nữa lật tung cả 'Chân Vũ đại điện' của chúng ta lên, làm sao ta có mặt mũi nào gặp tổ tiên của Võ Đang… Ngươi, ngươi đừng mơ tưởng lại bước vào Võ Đang ta nửa bước, nếu không, nếu không lão đạo liều mạng với ngươi!"
"A di đà phật…" Không Văn thần tăng vẻ mặt buồn khổ, tiếp lời: "Võ Đang các người xem như không tệ rồi, Khấu huynh lần trước thiếu chút nữa châm lửa đốt 'Tàng Kinh Các' của Thiếu Lâm ta, ta đã tạo ra ngiệt gì đây! A di đà phật…"
Nhạc Phàm và Tiểu Minh Hữu vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Khấu Phỉ, thì ra lão này đã làm ra như thế, khó trách hai người tuy cùng lão giao hảo, nhưng lại đối với lão cố kỵ như thế! Chỉ bất quá, chuyện của lão đồng lứa, bọn họ cũng không tiện ngắt lời, vì vậy ngồi ở một bên, yên lặng không nói. Mà Tiểu Hỏa lại càng không để ý gì tới, cứ nằm dài dưới chân Nhạc Phàm mà ngủ.
Năm xưa lão bị người ta đuổi ra, Khấu Phỉ da mặt tuy dày nhưng cũng phải hồng lên, che dấu sự xấu hổ nói: "Cái này đều là chuyện hồi trước rồi, còn nhớ làm gì nữa? Các ngươi xem ta không phải là đã sửa đổi rồi sao? Hắc hắc…"
Thấy đối phương còn muốn phát tác, Khấu Phỉ vội vàng bỏ chuyện này đi, chuyển hướng sang Tiểu Minh Hữu ở phía sau nói: "Đồ nhi ngoan, mau tới mau tới đây, ra mắt hai vị sư thúc của ngươi!"
Chính đạo thập đại cao thủ đều đồng lứa, với da mặt của Khấu Phỉ, tự nhiên xưng lớn ở trong đó.
"Ô" Tiểu Minh Hữu tiến lên một bước rồi quỳ xuống.
Không Văn, Thái Tiêu không dám tin nhìn đối phương từ trên xuống dưới… Thằng cha Khấu Phỉ này cả đời không nên nết, bây giờ mà cũng có đồ đệ? Thật sự là không thể tưởng tượng được, quả thực so với việc bước vào thiên đạo chi cảnh còn muốn khiếp sợ hơn! Không phải lão tiểu tử này đã lừa con cái của nhà nào đó sao? Hai người ý nghĩ không có điểm gì là tốt, vẻ mặt xem thường nhìn đối phương.
Khấu Phỉ không để ý tới vẻ mặt của hai người, đưa ly trà cho Tiểu Minh Hữu nói: "Đồ nhi ngoan, vị này là Thái Tiêu sư thúc, còn không mau hành lễ trưởng bối".
"Thích Minh Hữu bái kiến Thái Tiêu sư thúc, chúc sư thúc phúc thọ an khang!" Tiểu Minh Hữu hai tay dâng ly trà xanh, nhu thuận thi lễ.
Thái Tiêu đạo trưởng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đưa tay nói: "Tốt tốt lắm! Sư, sư điệt mau mau đứng dậy".
Tiếp theo, Khấu Phỉ đưa tay hướng về Không Văn nói: "Đây là Không Văn sư thúc…"
Tiểu Minh Hữu cũng dâng trà, nhu thuận thi lễ: "Thích Minh Hữu bái kiến Không Văn sư thúc, chúc sư thúc phúc thọ an khang!"
"Không đúng không đúng!" Khấu Phỉ phản đối: "Đồ nhi ngoan, ngươi phải nói, chúc Không Văn sư thúc tảo đăng cực nhạc!"
"Phụt… khụ, khụ khụ…"
Không Văn thần tăng đang uống dở ngụm trà liền phun ra, thiếu chút nữa bị sặc, chỉ có Khấu Phỉ, Thái Tiêu là cười một trận.
Sau khi hành lễ, Khấu Phỉ đưa Tiểu Minh Hữu trở lại bên cạnh mình, đắc ý nói: "Hai lão gia hỏa này, đây là đồ đệ duy nhất của Khấu Phỉ ta, hai người các ngươi còn nhìn cái gì?"
Khấu Phỉ thật không biết xấu hổ, làm cho Không Văn và Thái Tiêu hai người da đầu tê dại! Bất quá nhân gia tốt xấu gì thì cũng đã kêu mình là sư thúc, không đưa ra lễ gặp mặt, còn nói được gì nữa? Với thân phận địa vị của bọn họ trên giang hồ, có keo kiệt cũng phải ra tay, huống chi, vãn bối trước mắt chính là đồ đệ duy nhất của Khấu Phỉ! Nếu mà không cho đồ tốt, thì chẳng phải là đã đánh mất thể diện sao?
Thái Tiêu đạo trưởng mày kiếm giương lên, từ trong lòng lấy ra một quyển sách, đưa cho Tiểu Minh Hữu nói: "Sách này là chí bảo của Võ Đang ta “Thái thượng dẫn”, vừa là công pháp vừa để tu hành…"
Khấu Phỉ đưa tay nhận sách, cầm trên tay đọc qua một lượt, rất vui vẻ nói: "Thật sự là “Thái thượng dẫn”! Xú lão đạo, ngươi thật sự là đưa ra được à?"
“Thái thượng dẫn” chính là đạo gia kỳ công, có hiệu quả luyện hồn dưỡng tâm, nếu chỉ dùng để bồi dưỡng căn cơ, hiệu quả rất tốt. Luyện công sau này chẳng những nhanh gấp bội, hơn nữa có thể luyện tâm, không bị tẩu hỏa nhập ma! Kỳ công như thế rất thích hợp cho việc luyện tập của Tiểu Minh Hữu, cái này làm sao Khấu Phỉ không thích cho được?!
Thái Tiêu đạo trưởng không tức giận quay đầu nói: "Bần đạo luôn luôn nhìn việc không nhìn người, huống chi đối với vãn bối, bần đạo làm sao mà keo kiệt được? Còn lão hòa thượng, không biết ngươi tặng cho sư điệt lễ vật gì đây?"
Trả thù! Dùng lễ vật quý trọng như vậy, tuyệt đối là vì trả thù lão hòa thượng! Khấu Phỉ trong lòng đã rõ, thầm nghĩ: “So đo so đo, các ngươi cứ so đo với nhau đi! Dù sao người chiếm tiện nghi cuối cùng cũng là đồ nhi của lão phu! Hắc hắc…"
Không Văn thần tăng sắc mặt phát khổ, từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc nói: "Cái này là 'Đại Hoàn Đan' của Thiếu Lâm, có hiệu quả khởi tử hồi sinh…"
"Hừ hừ!" Thái Tiêu đạo trưởng ngắt lời, trào phúng nói: "Lão hòa thượng, ngươi quá keo kiệt rồi! 'Đại hoàn đan' tuy cũng tính là kỳ vật, nhưng dùng để làm lễ vật không phải là quá keo kiệt sao?"
"Bần tăng không phải là còn chưa nói xong sao?" Không Văn thần tăng cười khổ một tiếng, đứng dậy bước về phía vách núi trong góc phòng.
Mọi người nhìn lại, trong góc phòng cái gì cũng không có… Không, hình như có cái gì đó, nằm ở trên vách núi, như là một cái tay nắm.
"A di đà phật…" Không Văn thần tăng khẽ niệm phật hiệu, sau đó tay phải dùng sức nắm lấy cái tay nắm đó kéo ra.
“Xoảng…"
Một đạo ánh sáng thoáng hiện trước mắt mọi người, Một thanh đoản đao tinh xảo nằm trong tay Không Văn thần tăng…
Thấy đến đây, Khấu Phỉ chuyển sắc nói: "Lão gia hỏa, ngươi không cần phải liều mạng như vậy? Cái này chính là tính mạng của ngươi mà!"
"Tính mạng? Mồm miệng ngươi thật xấu quá!" Không Văn thần tăng nhẹ nhàng vuốt lên thân đao như nhớ lại quá klhứ, cay đắng nói: "Phật khổ hoàn chúng sanh! Có chút đồ vật có gì đâu mà không buông được… Hơn nữa, ta đã không cần đao rồi".
Mọi người đều biết Không Văn thần tăng ngoại công tuyệt đỉnh, cảnh giới nhập hóa, lại không biết, phật môn giới đao của hắn càng nhất tuyệt trong thiên hạ. Năm đó, Khấu Phỉ tìm người so đao, trong lúc vô tình biết được Không Văn thần tăng cũng là cao thủ dùng đao, vì vậy lên Thiếu Lâm! Ai ngờ đối phương lại không muốn giao đấu, kết quả Thiếu Lâm bị Khấu Phỉ bám theo như chướng khí, ngay cả "Tàng kinh các" cũng xém bị đốt.
Bị bức bất đắc dĩ, Không Văn thần tăng đành phải ứng chiến! Trận chiến ấy đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là Khấu Phỉ thắng. Hơn nữa sau khi đánh nhau một trận, hai người lại kết làm tri kỷ. Nhưng kể từ lúc đó, Không Văn vì không muốn mang đến phiền toái cho Thiếu Lâm, từ đó về sau không dùng đao nữa… Đây là một việc đại hận của Thiếu Lâm, cũng khó trách Thiếu Lâm tăng chúng nhìn thấy Khấu Phỉ như là nhìn thấy quỷ, muốn chém muốn giết!
Mọi người trầm mặc, ngay cả Thái Tiêu đạo trưởng cũng cảm thấy trầm trọng, không muốn nhiều lời.
Một lát sau, Không Văn thần tăng đưa đao cho Tiểu Minh Hữu nói: "Đây là thanh đao có tên là 'Bích Huyết', có tiếng nhân nghĩa trung trinh, nó theo lão phu đã hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ nhiễm huyết, ngươi là đồ đệ của 'Đao Si', thanh đao này rất hợp với ngươi, hy vọng ngươi chớ có phụ nó".
"Lão hòa thượng, ngươi…"
Khấu Phỉ muốn nói cái gì đó, Không Văn thần tăng lại mỉm cười ngắt lời nói: "Khấu huynh, ngươi và ta là chỗ tâm giao, nên cũng không cần nhiều lời. Thanh đao này để ở chỗ ta cũng thật đáng tiếc, hy vọng nó có thể phát dương quang đại trên tay đồ đệ của ngươi!"
"Đúng vậy! Minh Hữu hãy nhận lấy đi!" Thái Tiêu đạo trưởng cũng mở lời, trong lòng cũng có chút cảm khái!
Dưới sự đồng ý của Khấu Phỉ, Tiểu Minh Hữu nghiêm túc tiếp nhận thanh đoản đao, nhất thời một luồng ý vị thanh lương như thấm sâu vào tận đáy lòng, Minh Hữu thấy vậy càng thích, cuống quít khấu đầu: "Cảm ơn hai vị sư thúc!"
"Mau mau đứng dậy đi!" Không Văn thần tăng nâng Tiểu Minh Hữu dậy, mặt lộ nét vui vẻ nhẹ nhàng, như là buông được rất nhiều tâm sự.