Q.10 - Chương 68: Xung đột (3)
“Người muốn làm gì?”
Nhìn Tần Ngọc cười tà quái đi tới, ba người Đan Tử Anh lần lượt rút binh khí tùy thân đứng lên, trên mặt không có chút sợ hãi.
“Phạch!”
Tần Ngọc gấp lại quạt xếp, chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ Thiên Tà Tông Tần Ngọc, nhìn trang phục ba vị cô nương, chắc là cao đồ phái Thiên Sơn! Không biết ba vị cô nương phương danh là gì?”
Trên giang hồ rất nhiều môn phái đều có trang phục thống nhất của mình, phái Thiên Sơn là một trong thập phái chánh đạo, quần áo tự nhiên có điểm độc đáo, người có chút lịch duyệt giang hồ sẽ nhận ra ngay.
“Hừ!” Lâm sư tỷ tựa hồ không kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói: “Tà môn ma đạo cũng xứng hỏi danh tự chúng ta sao”.
“Tà môn ma đạo?” Tần Ngọc khinh thường cười: “Thế thì sao? Tà thì sao? Trên giang hồ kẻ mạnhlà chủ! Ba vị cô nương chẳng lẽ đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu sao? Hắc hắc!”
“Ngươi câm mồm!” Đan Tử Anh nghe vậy càng tức giận: “Chính là chính, tà là tà. Thiên Tà Tông các người lòng dạ ác độc, chẳng những bá đạo, lại còn hạ thủ cả với bách tính bình dân, ác giả ác báo, một ngày nào đó tất sẽ chịu báo ứng… Hừ!”
“Có thật không?” Tần Ngọc không chút tức giận, ngược lại còn mỉm cười khoan khoái, lay động nhẹ quạt gấp nói: “Ta là hắc đạo, toàn theo tâm trạng mà hành sự, có thể nói tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc, sao giống như bạch đạo các người, một đám hư ngụy dối trá, rõ ràng muốn đoạt bảo vật của người ta, hết lần này tới lần khác lại muốn giả trang là đại khí lẫm liệt, nói gì là thay trời hành đạo, thật không biết xấu hổ. Chính là ứng với câu ‘Đã muốn lập miếu thờ, lại đòi chơi kỹ nữ’… không sai, chính là kỹ nữ! Ha ha ha…”
Tần Ngọc những lời này thật là độc địa, dù sao đối phương đều là nữ tử, sao có thể chịu được những lời vũ nhục trần trụi như vậy.
Đan Tử Anh giận không nén nổi, quát lên một tiếng, trường kiếm đâm thẳng ra tới cổ họng đối phương.
“Không biết tự lượng sức” Tần Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, thân bước nhẹ lên nghênh tiếp.
“Đang!”
Quạt gấp trong tay Tần Ngọc lướt gió chặt ngang, nhẹ nhàng đẩy kiếm phong chệch đi, đồng thời chấn lui Đan Tử Anh, rồi lập tức phất tay: “Bắt bọn chúng lại cho ta”.
“Lên…”
Nhận được lệnh, mười mấy tên đệ tử Thiên Tà Tông chung quanh trùng trùng bủa vây, ba nữ Đan Tử Anh không cam lòng yếu thế, vũ khí vung ra… Nhất thời tiếng binh khí va chạm, quyền cước xé gió không ngừng vang lên.
Trong phòng trọ phảng phất ngăn cách cùng bên ngoài, Tiểu Hỏa tiểu gia hỏa này biếng nhác nằm nhoài trên mặt sàn, ở trước là những khúc xương ăn còn thừa, mà Nhạc Phàm vừa tắm rửa xong, thay một chiếc áo thợ săn trắng sạch, cả người nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhất là khuôn mặt kiên nghị của hắn, làm cho người ta vừa cảm thấy chân thật, nhưng lại ổn định kiên cường.
“Giang hồ loạn thế, không được một ngày tĩnh lặng, đêm nay người tới thật là không ít”.
Đối với sự việc phát sinh phía dưới, Nhạc Phàm tự nhiên là biết, chỉ là hắn không muốn để ý nhiều, vô tình cũng tốt, nhàm chán cũng xong, dù sao mỗi cá nhân đều có con đường riêng của mình phải đi, có lẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp nhau, cuối cùng vẫn không phải là cùng một đường.
Nhạc Phàm phải đi trên một con đường rất dài rất khó khăn, thậm chí có thể nói là nguy cơ trùng trùng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, làm sao để ý tới việc khác? Cho nên hắn phải còn sống, phải cần lực lượng, hắn chưa bao giờ gián đoạn tự thân tu luyện, đấy đã thành tập quán của hắn.
Ngồi trên chiếc giường, Nhạc Phàm theo thói quen vận chuyển nguyên khí trong cơ thể rèn luyện ‘Tiến hồn’, đồng thời tu luyện ‘Long cực cửu biến’ cường hóa kinh mạch cùng thân thể.
Đắm chìm trong thức hải, hắc sắc thiên địa phảng phất đều dung nhập trong lòng, không chịu ngoại vật quấy nhiễu, hết thảy đều là như thế tự nhiên.
Trong đại sảnh chung quanh hỗn loạn vô cùng, chỉ thấy một đám hồng sắc cùng ba đạo bạch ảnh phiêu hốt không chừng, binh khí hai bên lần lượt đan xen va chạm, giằng co không thôi.
“Ồ, mấy tiểu nương nhi này thật là thú vị”.
“Hắc hắc, không chỉ người hay, vóc người lại càng hay”.
“Hắc, tiểu nương tử không nên trốn tránh, lại bồi tiếp đại gia vui chơi đi, chúng ta chẳng những công phu trên tay cao cường, công phu trên giường càng lợi hại hơn…”
“Đúng vậy đúng vậy, lại vui chơi thôi!”
“Ha ha ha”.
Nghe được những lời dơ bẩn như thế, Đan Tử Anh sắc mặt đỏ bừng, mắt đầy sát khí, không để ý hết thảy bắt đầu phản công, một tay “Thiên sơn thất thập nhị kiếm” càng múa càng nhanh, công kích càng lúc càng mạnh mẽ… chỉ đáng tiếc đám người đối phương đều là đệ tử tinh anh của Thiên tà tông, làm sao có thể đắc thủ dễ dàng?
Dù sao thiếu kinh nghiệm giang hồ, công lâu không thành, Đan Tử Anh trở nên có chút nóng vội, bóng kiếm dày đặc dần dần xuất hiện sơ hở…
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Một đạo kiếm phong tà tà đâm tới, Đan Tử Anh không kịp phòng ngự, tay trái đã có một vệt hồng nhỏ dài, bộ pháp cũng bắt đầu loạn.
“Không hay!”
Ở một bên, hai người Lâm sư tỷ thấy sư muội bộ dáng như thế, vội vàng trách mắng: “Sư muội, đối phương dùng phương pháp khích tướng, không nên trúng kế, còn không mau thu liễm tâm thần lại”.
“Tam tài tam kiếm trận”.
Chung sư tỷ lớn tiếng hét lên, kiếm thức ba nữ đột nhiên biến đổi, từng người tại ba phương vị, kiếm phong nhanh mạnh từ từ chuyển thong thả, thâm trầm huyền ảo, vững vàng khống chế cục thế hỗn loạn.
Bóng kiếm như thiên võng phủ xuống, vững vàng bảo hộ ba người Đan Tử Anh, tuy không thể tiến, cũng là không bị thương tổn. Chỉ bất quá, ít khó mà địch nhiều, cứ như thế thì ba người chính là thua nhiều hơn thắng.
Lâm sư tỷ cau mày, trầm giọng nói: “Chung sư muội, như vậy tiếp tục không phải biện pháp, người có đối sách nào không?”
Không đợi Chung sư muội trả lời, Đan Tử Anh nói luôn: “Lâm sư tỷ, Chung sư tỷ, bất quá ta ngăn trở bọn họ, các người theo đó xông ra”.
“Không được!” Hai nữ đồng thanh phản đối, thần sắc rất là lo lắng, một thân mồ hôi đầm đìa làm người ta không khỏi thương tiếc.
Bên ngoài, Tần Ngọc thích thú nhìn vào, trong mắt dâm quang lóe ra, thỉnh thoảng lên lời cợt nhả: “Chánh đạo cửu phái bất quá cũng chỉ như thế, xem ra sư phụ bọn họ đã quá lo lắng. Đệ tử chánh đạo, trời cao đúng là chiếu cố với ta, hôm nay buổi tối lại có trò vui, hắc hắc…”
Chuyển ý nghĩ, Tần Ngọc thân hình đột nhiên chớp động, giống như quỷ mỵ trực tiếp gia nhập vòng chiến đánh lén.
Tà công tử không hổ với chữ “Tà”, chẳng những người đầy tà khí, làm việc tác phong cực đoan, thủ đoạn lại nham hiểm tột cùng. Giờ phút này rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong, lại vẫn như thế xuất thủ đánh lén, thật là làm người khinh bỉ.
Trong kiếm trận, một hấp lực to lớn truyền đến, Đan Tử Anh cùng hai vị sư tỷ nhất thời cảm thấy nội lực vận chuyển bị trì hoãn, kiếm pháp không cách nào huy động như ý.
Bỗng nhiên! Kiếm võng giãn rộng ra, trận pháp hiện ra một tia sơ hở…
“Không hay!”
Ba người Đan Tử Anh thần sắc khẩn trương, đang muốn cố gắng bổ cứu, ai ngờ chung quanh áp lực lại càng mạnh.
“Cơ hội tốt!”
Tần Ngọc sắc mặc hoan hỉ, khi nào thì chịu bỏ qua cơ hội như thế, trong tay quạt gấp lay động “Bốp” mở tung kiếm võng, nháy mắt trùng thẳng vào trận tâm…
‘Tà mỵ quỷ thủ’ chính là một trong ngũ đại tuyệt học của Thiên Tà Tông, vô ảnh vô hình, phiêu hốt quỷ dị, chuyên tấn công vào huyệt đạo đối phương! Tần Ngọc là Đại sư huynh của Thiên Tà Tông, một tay tuyệt học tất nhiên là như hỏa thuần thanh, trong nháy mắt liền chế trụ ba nữ, căn bản không chút lo lắng.
“Các người đi trước an bài các căn phòng, chọn một phòng thoải mái, đợi một lát Nhan hộ pháp sẽ tới, đừng để xảy ra rắc rối gì, có nghe rõ không?”
“Rõ”.
“Được rồi, đêm nay các người tâm lý hiểu rõ một chút, ai dám ở trước mặt Nhan hộ pháp nhiều lời, đừng trách ta phế bỏ con mắt cùng lưỡi hắn… Còn có, tên tửu quỷ đáng chết này quăng ra đường cho ta, nhìn thật bực mình”.
An bài tốt hết thảy, Tần Ngọc hướng tới ba người Đan Tử Anh đi đến, dâm đãng mà cười khiến lòng người khiếp đảm.
“Ba vị cô nương, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, không bằng chúng ta tâm tình một lúc, trao đổi tình cảm, nếu không đêm nay hành sự không phải là vô thú sao! Yên tâm, bổn công tử cam đoan các người vui sướng như lên tiên, ha ha ha…”
Đối mặt với những lời ô nhục như thế, ba người nổi giận vô cùng, thế nhưng bị người chế trụ, tới cả cắn lưỡi tự vẫn cũng không thể, khuất nhục khiến nước mắt không khỏi ứa ra.
“Hắc, tiểu nương tử chớ khóc, bổn công tử khẳng định sẽ đối đãi tối với các người. Ha ha ha…” Tần Ngọc phóng tâm cười lớn, theo đó chuyển hướng tới đệ tử Thiên Tà Tông bên cạnh nói: “Đưa các nàng lên lầu trước cho ta, đợi lát nữa ta lên”.
“Rõ!”
Vài tên đệ tử đang muốn dẫn người rời đi, thì ngay lúc này, trên gian phòng phía trên truyền đến tiếng giao chiến.
“Phành…”
Hành lang phía trên đột nhiên vỡ tung, chỉ thấy năm hồng y nhân bay xuống nền nhà, miệng phun máu tươi, thoi thóp thở… Ngay sau đó, một nam tử mặc áo bào trắng, lưng đeo một cái hộp từ trên hành lang chậm rãi bước xuống, cả đại sảnh nhất thời trở nên an tĩnh dị thường.