Q.11 - Chương 40: Quần hùng tịnh khởi (7)

Võ lâm cho đến hiện tại, đã không ai có thể khống chế được!

Các đại thế lực âm thầm mưu tính, trong tràng ba người so đấu cũng gần đến hồi kết.

“Xẹt”

“Kiệt! Kiệt! Kiệt”

Khí thế Thiết Huyết lại lần nữa đề thăng, Minh Tâm cùng Xà Vô Quân chịu áp lực càng nặng. Loại cảm giác này như là hãm thân vào trong đầm lầy, làm bọn họ vô lực hành động. Lúc này không thể nghi ngờ hai người không thể làm gì khác hơn là dùng hết lực lượng toàn thân!

“Hây!”

Một tiếng quát lớn, ba người trong nháy mắt phân khai.

Thiết Huyết ngạo nghễ đứng giữa sân, nét mặt anh tuấn lạnh lùng khiến cho lòng người sợ hãi! Còn Minh Tâm cùng Xa Vô Quân mặt như tương tím, trong lúc hít thở mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.

“Thiên đạo cao thủ!”

Minh Tâm và Xà Vô Quân trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi, các thủ lĩnh của các đại thế lực chợt đứng dậy, trên mặt lộ vẻ rúng động không thể tin được, mà Đồng Tường cùng mọi người trong Huynh Đệ Hội thì là ánh mắt vô cùng sùng bái!

“Thế của thiên địa, người nào có thể cản?”

Dưới đài một mảng sôi sục.

Lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung vào Thiết Huyết, người thất bại tự nhiên bị vô tình vứt bỏ ra khỏi đầu óc.

“A di đà phật”

Không Văn hai tay chấp lại, pha chút cảm khái nói: “Bần tăng tám tuổi học nghệ, bốn mươi tuổi bước nhập Tiên Thiên, sáu mươi mới ngộ được Thiên Đạo cảnh giới, mà Thiết Huyết cư sĩ với niên kỉ như vậy đã bước vào cánh cửa Thiên Đạo, ta xác thật không bằng!”

“Đúng vậy!”

Thái Tiên cũng cảm thấy mất mát vô hạn: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thời người mới thay ngừơi cũ. Giang hồ này vĩnh viễn đều là của lớp thanh niên ttrong thiên hạ, chúng ta đám lão gia hỏa cũng nên ẩn cư sơn cốc rồi”.

Nhạc Phàm nhịn không được nói: “Tiền bối cần gì như vậy? Phải biết rằng, kinh nghiệm nhân sinh không phải cái mà võ công có thể tích lũy được. Những cái mà các vị có Thiết Huyết không từng có, mà những gì hắn phải trả giá, người khác làm sao biết được?”

“A di đà phật”.

Không Văn lại chấp tay lần nữa, trong lòng tựa hồ có lĩnh ngộ.

“Đúng vậy!”

Khấu Phỉ chen ngang nói: “Lão hòa thượng, lão mũi trâu, các ngươi nhận già, nhưng ta không nhận… Lý tiểu tử nói đúng, những việc từng trải của mỗi một người đều không giống nhau, giống như lão phu lấy đao nhập võ thì không nhiều, mà mỗi một trường chiến đấu đều là một sự thử thách của ta, người khác không cách nào có được, các ngươi nói xem, ai có thể giống lão phu người vì đao mà si như vậy? Ha ha ha…”

“Nói rất hay” Điêu Minh mỉm cười nói: “Đao si đúng là đao si, người si tâm cũng si”.

“Gầm… gầm…”

Tiểu Hỏa không phục tức giận khẽ gầm hai tiếng, tựa hồ đang nói mình cũng rất lợi hại. Nhưng trừ Chu Phượng tiểu nha đầu ra cũng không có người nào để ý đến nó.

“Hắc hắc hắc!” Mặc Bắc cười một trận quái khí nói: “Các ngươi cũng không nghĩ xem, huynh đệ của Lý tiểu tử có thể là người tầm thường sao? Nhưng bọn chúng đều là đám tiểu gia hỏa không thể dùng lẽ thường để nói”.

Lời này nói ra, không ai phản bác, chắc hẳn là mọi người đều cảm giác hình dung như vậy, bất quá là quá chuẩn xác.

Long Tuấn tròng mắt đảo một vòng, dò hỏi: “Sư phụ, người cảm thấy người và bằng hữu của người ai lợi hại hơn”.

Đinh Nghị nghe thấy lời này đôi mắt mở lớn, có chút túc giận nói: “A Tuấn, ngươi quá đáng rồi đó, sao lại có thể lấy sư phụ và bằng hữu sư phụ so sánh?”

“Chính là tò mò mà…” Đinh Tuấn xấu hỗ lè lưỡi.

Phó Suất cùng Nhan Nhược Thi nhìn nhau một cái, đột nhiên cười nói: “Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta cũng rất hiếu kỳ! Ngươi cứ nói một chút đi?”

Đám người Cát Thiên Phong càng chú ý, không khỏi tò mò ngóng lỗ tai lên.

Nhạc Phàm chân mày giãn ra, cố gắng suy nghĩ một lúc, sau cùng trầm ngâm nói: “Chắc là ta!”

Lời này có chút không khiêm tốn, nhưng xuất ra từ miệng Lý Nhạc Phàm, mọi người đều cảm thấy là lẽ đương nhiên. Bởi vì Lý Nhạc Phàm chính là một người thực sự từ trước đến giờ không biết phóng đại, đương nhiên không nghĩ qua khiêm tốn.

Xác thực, lấy võ công cảnh giới mà luận, Lý Nhạc Phàm hiểu rõ giữa mình và Thiết Huyết hơn kém nhau không nhiều, ngay đến ý cảnh của chiêu thức đều là trên chiến trường rèn luyện mà thành. Nhưng Nhạc Phàm còn có “Tiển hồn” tương trợ, nếu hai người tương đấu, Nhạc Phàm chiếm ưu thế so với Thiết Huyết.

Đương nhiên, nói chuyện thắng bại chẳng phải ai ưu thế nhiều là có thể thành công, cho nên còn cần phải chân chính đánh qua mới biết được.

“Hắc hắc!” Long Tuấn vỗ vỗ vai huynh đệ nói: “Thì ta nói mà, sư phụ chúng ta là lợi hại nhất”.

Đinh Nghị vội vã gật đầu, hiển nhiên phi thường tán đồng, ngay cả Phó Suất, Khấu Phỉ mọi người cũng đều mặc nhiên thừa nhận.

Mà bên phía chánh đạo, một người không lưu tâm đến Nhạc Phàm như mọi người, hắn chính là Mộ Dung thế gia Mộ Dung Ngạo Hàn!

“Ngạo Hàn!Thiết Huyết này thật sự là rất lợi hại,ngươi có nắm chắc…?”

Mộ Dung Thành vừa cười vừa nhìn nhi tử của mình, dù có nghi vấn nhưng rõ ràng là rất tin tưởng, tựa hồ đã sớm biết đáp án.

Mộ Dung Ngạo Hàn mỉm cười không nói.

Phớt lờ ánh mắt của kẻ khác, Thiết Huyết nhìn quanh bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói: “Có còn ai muốn lên không?”

Phách khí! Ngạo khí!

Tại lúc này, tất cả mọi người đều có thể nhận thức được cái loại khí tức ngạo nghễ kia! Trong đầu không thể không lướt qua một ý nghĩ giống nhau: Nam nhân, thì chính là nên như vậy!

Thủ lĩnh các đại thế lực sắc mặt âm trầm, tâm thần rúng động trước nguy cơ sâu sắc! Bọn họ không hẹn mà cùng nhau ngẫm nghĩ, nếu như Thiết Huyết thật sự đứng ở đó, giang hồ chí tôn kia cũng không phải bản thân mình có thể dòm ngó. Đồng thời, khó tránh giang hồ thống nhất một nơi, lợi ích của các đại thế lực sẽ bị mất bớt đi nghiêm trọng, nhất là các tông phái hắc đạo và các đại thế lực như Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh.

“Xoẹt”.

Một tiếng phá không, một đạo hắc quang lướt qua thiên địa, trực tiếp rơi kế bên Thiết Huyết.

“Đến lúc phải kết thúc rồi!”

Khi Thiết Huyết xuất ma binh Phệ hồn, không gian xung quanh tựa hồ ngưng lại, khí tức âm hàn từ từ hướng lan ra bốn phía.

“…”

Bầu không khí trầm trọng làm cho người ta cảm thấy một loại áp bức.

Một trận hàn ý lẫm liệt, Mộ Dung Ngạo Hàn thu lại ánh mắt khinh thị, biểu tình của hắn thận trọng, hơi trầm tư, tiếp đó liền thay một bộ mặt tươi cười tự tin.

“Còn có ai muốn lên?”

Thiết Huyết lại mở miệng nói nữa, các đại thế lực trên đài bắt đầu náo động bất an..

Thượng Quan Phi Hồng nhìn trái rồi nhìn phải, bước lên phía trước nói: “Thiết Huyết hội chủ đã là Thiên Đạo cao thủ, vậy tự nhiên là ta không bằng”.

Lời nói vừa ngưng, lại tiếp tục: “Nhưng Thiết Huyết hội chủ cần phải làm cho ta phục, bằng sức mạnh một người thì không được, phải biết rằng, một người mạnh có thể đánh thắng toàn bộ cao thủ chúng ta không?

Một câu nói thì đem tất cả thế lực lôi lên thuyền, Thượng Quan Phi Hông quả nhiên là loại giảo hoạt.

Kì dư thế lực mặc dù thầm mắng không ngừng, nhưng không ai phản đối. Bọn họ đều biết rằng, bản thân mọi người tịnh không có nắm chắc đơn đả độc đấu thắng được Thiết Huyết, ngay đến Thiên Tà Tông Chủ Quan Mạc Vân cũng không có lòng tin này.

“Hừ Hừ… Ha Ha Ha Ha…”

Thiết Huyết hoành đao mà đứng, điên cuồng cười nói: “Hay hay hay, nói hay lắm! Đừng nghĩ ta không biết dự tính của đám người các ngươi? Bây giờ nói cái gì cũng đều dư thừa, vậy thì các ngươi cùng nhau lên đi! Để ta xem xem, các ngươi phải chăng có thể cùng ta so sánh!”

Điên! Quá điên rồi!

Dưới đài kinh hô không ngừng, có ủng hộ còn có than tiếc.

Không quản là phong cuồng hay là táo tợn, đều cần phải có tư cách để cuồng ngạo.

“Cuồng vọng!”

Cừu hận Huyết hét lớn một tiếng, đáp ở trước mặt Thiết Huyết ánh mắt giận dữ.

“Ha ha…”

Phong ảnh lướt qua, Mạnh Trường Thiên cũng xuất hiện tại trường: “Thiết Huyết Hội chủ đã tự tin như vậy, vậy Mạnh mỗ cũng đến thử thử chút?

“Còn có ta!” Thượng Quan Phi Hồng cũng như thế.

Có người mở đầu, tự nhiên là có người theo sau đến…

Thiên Tà tông chủ Quan Mạc Vân, Đạo Thần Tư Không Tuyệt, Thần Long giáo chủ Xà Vô Quần, Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm, Đông Phương thế gia Đông Phương Minh Không… Hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ sôi nổi xông lên vây Thiết Huyết ở giữa! Ngay cả Thần Kiếm sơn trang trang chủ Cổ Kiếm Nhân và Thanh Vân thành chủ Bộ Siêu Quần cũng đều không để lỡ.

Lần này các đại thế lực khó khăn để đạt được chung một nhận thức, cao thủ cùng lúc xuất động, hoàn toàn không một điểm cố kị!

“Vô sỉ!”

“Thật là không cần thể diện!”

“Đám người này quả là quá ác tâm”.

“Cùng là đạt đến thiên cao thủ, lại lấy nhiều khi ít! Lão tử khinh…”

Dưới đài tiếng hô thóa mạ, đối với hành động của các đại thế lực phi thường khinh thường.

Thiết Huyết cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, cho nên hắn cười nói: “Ta là ai? Hôm nay, khiến tất cả mọi người đều phải nhớ danh tự của ta… Ta tên Thiết Huyết, nam nhi Thiết Huyết”.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện