Q.11 - Chương 53: Giang hồ chi đổ (1)

Dưới sự đồng ý của Tiết Ngưng Yên, Trần Hương tạm thời quay lại bên cạnh Nhạc Phàm.

Đối với chuyện phát sinh cùng sự lựa chọn cuối cùng, không người nào đưa ra ý kiến nào khác, cũng không nào có tư cách phát biểu ý kiến. Bởi vì, ở trên thế gian này, không có ai quan tâm đến sự tồn tại của Trần Hương hơn là Nhạc Phàm.

Đương nhiên, bất kể là cô gái là vì tìm cái cái gì đó đã mất đi, hay thực sự là muốn lưu lại, hay là vì nguyên nhân gì khác… Đối với Nhạc Phàm mà nói, đều không quan trọng. Quan trọng chính là, Trần Hương có thể ở lại bên cạnh hắn, để cho hắn có thể lúc nào cũng thấy, lúc nào cũng quan tâm. Như vậy là quá đủ rồi!

"Nhạc Phàm đại ca…"

"Trần Hương, muội muốn nói gì ta đều biết, bất quá không quan hệ, cái gì cũng không quan hệ, muội trở về… là tốt rồi!"

Nhạc Phàm ánh mắt chưa bao giờ ấm áp hơn, thậm chí còn mang theo sự ngọt ngào yêu thương. Vốn muốn theo thói quen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Hương, nhưng hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó… Rung lên, sau đó con tim thu hồi lại. Người trước mắt bây giờ vẫn chưa phải là nàng!

Từng chút cảm xúc một của đối phương Trần Hương đều nhìn thấy, cũng không có biểu hiện ra sự khác lạ nào, chỉ là nội tâm của nàng không hề bình lặng. Nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhu nọ, cũng có thể hiểu được sự quan tâm đó, chỉ là, nàng thủy chung vẫn không cách nào lý giải phần tình cảm này… Có lẽ, phần tình cảm này lúc đầu vốn không phải thuộc về mình, mà là thuộc về "nàng” kia!

"Trần Hương tỷ tỷ!"

Long Tuấn, Đinh Nghị thấy Trần Hương vàg Nhạc Phàm cùng nhau đi tới, vội vàng làm mặt dày tiến lên thi lễ. Hai tiểu tử này cũng là khỉ thành tinh, làm sao không biết cô gái trước mắt trong mắt sư phụ có địa vị quan trọng đến thế nào, tự nhiên phải lấy lòng một phen mới được.

Lập tức, đám người Thiết Huyết, Khấu Phỉ, Lỗ Thứ tất cả đều tụ tập lại, trong khoảng thời gian ngắn, che chắn đi không ít.

Không để ý tới Nhạc Phàm đang lo chuyện nhi nữ tình trường.

Lúc này, dưới sự hành động của Tuyền Thanh, một mùi hương thanh tân tràn ngập cả hội trường, không bao lâu sau, những người bị trúng độc dần dần khôi phục lại.

Bởi vì mấy trăm người đã bỏ mạng, bởi vậy cả hội trường không khí có vẻ trầm trọng dị thường.

Sự đau xót hơn là sự mất đi hy vọng, những người trong giang hồ này lần đầu tiên ý thức được tính mạng rất là yếu ớt không có sự giúp đỡ, sự rung động từ trong sâu thẳm của linh hồn.

Cũng không chỉ có giang hồ nhân sĩ bình thường, ngay cả những tay giang hồ lão luyện một tay che trời cũng không ngoại lệ. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ bây giờ rốt cục đã hiểu rõ, cái gì nhất thống giang hồ, cái gì thiên hạ vô địch… Đều là mây khói qua mắt, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Tình cảnh này, phảng phất thật sự ứng với một câu nói của người xưa: Nhân ngoại hữu nhân,[thiên ngoại hữu thiên!

Không biết từ lúc nào, Đồng Tường đã xuất hiện ở dưới đài, dẫn theo người của Huynh đệ hội đem toàn bộ các thi thể rửa sạch sẽ. Trừ những vết máu thấy mà kinh tâm ra, cũng không còn có cái gì chứng minh người chết tồn tại.

Sau khi hồi tỉnh, người ta không thể không cảm thán, kẻ yếu thật đáng bi ai.

Trong mọi người, đều căm ghét đám người Mạnh Hồn Ngũ độc giáo. Lực lượng bọn họ vốn không được coi là cường đại, bây giờ so lại càng có vẻ nhỏ bé không chịu nổi. Đối mặt với vô số ánh mắt phẫn nộ của mọi người, đám người Mạnh Hồn đều cảm thấy như bị đâm vào tim.

Có lẽ mọi người giang hồ này sẽ không nhớ kỹ, là ai xâm chiếm đất nước mình, ai mới thật là thủ phạm gây thương tổn mình, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không quên, kẻ đã bán đứng mình. Đây là nhân tính, nhân tính có thể dễ dàng tha thứ sự xâm phạm của người ngoài, nhưng không thể dễ dàng tha thứ người của mình phản bội. Đương nhiên, mặc dù Ngũ độc giáo cũng không tính là người mình, nhưng bọn hắn cũng từng là một phần tử của giang hồ. Hôm nay làm ra chuyện người và thần đều phẫn nộ, cho dù để cho bọn chúng chết ngàn vạn lần cũng không đủ!

Song việc đã đến nước này, đám người Mạnh Hồn cũng có chuyện khó nói, chuyện phát triển đến nước này, căn bản là không phải sức lực của con người là có khả năng vãn hồi, trừ khi tiếp tục làm chó săn cho ngoại tộc, bọn họ không có đường lui nào khác. Chỉ bất quá, với điều kiện của bọn họ bây giờ, cho dù làm chó săn của người khác, sợ rằng cũng sẽ không tốt hơn so với bây giờ bao nhiêu!

Võ lâm đại hội vẫn phải tiếp tục, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cxung phải có một kết quả.

Đợi xử lý xong tất cả, trên Tụ võ đài lại có biến hóa mới.

Thủ lĩnh các thế lực lớn tụ lại cùng một chỗ rất ăn ý, lui lại một chỗ. Mà ngoại tộc cao thủ Liễu Sanh Vân Hạc cũng nhu thuận đứng ở một bên. Ngay cả đám người Thiết Huyết cũng không ra mặt.

Kể từ đó, cả thế cục lại thành Ẩn tông cùng Ma Môn đối lập.

Chờ đợi xác thực làm cho người ta cảm thấy vô vị, tựa hồ các cao thủ ở ngoài giang hồ này cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm.

Thanh âm rõ ràng, Thiên Âm lão quái nói thẳng: "Nói đi Vô Trần lão đạo, các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"

"Như thế nào?" Vô Trần Tử mắt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Thiên Âm lão quái, những lời này lẽ ra ta hỏi ngươi mới đúng! Các ngươi rốt cuộc làm muốn thế nào?"

Thiên Âm lão quái không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, người của Ẩn tông các ngươi thích chui đầu vào bụi, lão phu không muốn đi cùng đường với các ngươi… Đại loạn ngày hôm nay, dựa theo ước định lúc đầu, Thần Châu này cần phải có một sự sắp xếp mới".

Vô Trần Tử mặt tươi cười nói: "Thiên Âm lão quái, ước định ta tự nhiên sẽ không quên, nhưng đều phải đến Ẩn lâm đại hội mới có thể có quyết định cuối cùng, ngươi hà tất bận tâm?"

"Vô Trần đạo hữu nói không sai!" Mông Chiến tiếp lời, cười lạnh nói: "Huống chi, bây giờ thiên hạ mặc dù đại loạn, nhưng giang sơn Đại Minh vẫn còn, chỉ cần giang sơn Đại Minh một ngày không đổ, người của Ma Môn đừng mơ tưởng đặt chân vào Thần Châu ta nửa bước".

"Hừ!" Thiên Âm lão quái không nhân nhượng, trừng mắt nhìn đối phương nói: "Lão tiểu tử ngươi, thật sự là nói rất buồn cười. Ma Môn chúng ta ở nơi xa xôi lạnh lẽo, mà Ẩn tông các ngươi lại được sống tiêu diêu tự tại, như thế là đạo lý gì? Lúc đầu, nếu không có lão bất tử thiên vị các ngươi, hiện ở chỗ này cũng không tới phiên các ngươi nói chuyện".

Mông Chiến đang định phản bác đôi câu, Vô Trần Tử ngắt lời nói: "Bại là bại, Thiên Âm lão quái học cái lối giảo biện từ khi nào vậy?"

"Bớt sàm ngôn đi!" Thiên Âm lão quái ngạo nghễ nói: "Ai mạnh ai yếu, Ẩn lâm đại hội tự nhiên sẽ có kết quả, lão phu hôm nay đến, cũng không nghĩ tới đi về tay không".

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Mông Chiến trào phúng nói: "Không phải ngươi còn muốn thống nhất giang hồ sao? Hừ hừ!"

"Ha ha ha ha!"

Thiên Âm lão quái cười nói: "Không sai không sai, lão tiểu tử ngươi đã đóan đúng, lão phu đang có ý này! Từ nay về sau, giang hồ Thần Châu đều do Ma Môn ta nhất thống, không phục ắt chết!!!"

Chữ "Chết" này vừa ra, từng trận âm hàn bao phủ bốn phía!

"Ngươi… Ngươi đừng nằm mơ!" Mông Chiến vểnh râu mép trừng mắt nói: "Thần Châu đại địa là do Thánh vực chúng ta che chở, cho dù giang hồ nhất thống cũng tất nhiên là do Thánh vực chúng ta định đoạt, tuyệt không để hạng người tàn nhẫn như các ngươi tàn sát chúng sanh!"

Hai bên nói chuyện với nhau, hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của các nhân sĩ giang hồ ở dưới đài, dẫn tới một trận xao động!

"Con mẹ nó bọn chúng là người nào vậy, quá kiêu ngạo!"

"Không có biện pháp, ai bảo người ta lợi hại".

"Lợi hại thì sao, chúng ta cũng không phải…"

Đang nói chợt nghẹn lại, mọi người xem lại, người nọ đã chết! Hai mắt trừng lớn, phảng phất như đến chết cũng không dám tin bản thân sẽ chết!

Khiếp sợ, hoảng sợ!

Ai cũng không thấy rõ Thiên Âm lão quái ra tay thế nào, ngay cả đám người Vô Trần Tử cũng có chút động dung.

"Ai dám cắt đứt lời lão phu, kết quả sẽ như hắn!" Thiên Âm lão quái liếc nhìn bốn phía, xoay xoay chiếc nhẫn trene ngón vô danh, ánh mắt khinh thường lãnh đạm làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm!

Cả đài trầm xuống tĩnh như mặt nước!

"Chúng ta tàn nhẫn?" Thiên Âm lão quái nói: "Tốt lắm, ta thừa nhận, người của Ma Môn chúng ta rất tàn nhẫn, muốn đánh nhau là đánh, muốn giết là giết, muốn đến thì đến muốn đi thì đi…" Giọng nói bỗng chuyển lạnh lẽo: "Nhưng lũ ngụy quân tử các ngươi có tư cách gì chỉ trích chúng ta? Nhất là lão tiểu tử ngươi, vì một chút mặt mũi, bỏ mặc sinh tử của người bình thường, so với các ngươi, lão phu vẫn cảm thấy bản thân mới là người tốt!"

"Câm mồm!!!"

Hiển nhiên đối phương đã nói đến chỗ đau của hắn, Mông Chiến mặt đỏ tóc đỏ dựng lên, giống như hỏa thần tức giận, mắt thấy sẽ ra tay!

"Muốn đánh?!" Thiên Âm lão quái đột nhiên cười nói: "Ngươi cho rằng lão phu sẽ sợ các ngươi sao?" Vừa nói, ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Mọi người liền nhìn theo, chỉ thấy phía chân trời xa xa hiện lên hai đạo ánh sáng màu đen.

"Tinh tinh…"

Trong nháy mắt, luồng sáng đen đã xông tới, đó là lão giả trang phục quái dị…

Vũ Văn Trường Sanh thấy người mới đến, ánh mắt chán nản nhất thời hiển lộ vẻ mừng như điên dại!

"Sư huynh cứu ta!"

Nghe thấy Vũ Văn Trường Sanh đột nhiên hô cứu, mọi người nhất thời ngẩn ra!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện