Q.11 - Chương 59: Tranh phong tương đối
Bốn phía vừa lặng yên vừa trầm lắng, gió lớn lướt qua trên thảo nguyên, cuốn lên mùi thơm khắp trời.
Lúc này, trên Tụ võ đài không khí nghiêm trang! Các thế lực lớn đều lục tục rời ra ngoài sân, Ngay cả người của Ẩn tông và Ma môn cũng lùi lại bên rìa đài cao.
Chính giữa sân, Thiết Huyết đứng đối diện Mộ Dung Ngạo Hàn, tâm tình khích động lặng lẽ dấy lên trong lòng.
Một kẻ là đại biểu cho giang hồ, còn kẻ kia là đại biểu cho Ẩn tông, bọn họ hai người vốn không có ân oán, nhưng bởi lập trường bất đồng, mới có cuộc chiến sinh tử ngày hôm nay. Không thể không nói, vận mệnh huyền diệu như vậy, khiến cho người ta thân bất do kỷ bị vây hãm vào trong đó.
Đương nhiên, nếu đã là vận mệnh sắp đặt, tất sẽ có người không chịu khuất phục, Nhạc Phàm là như thế, Thiết Huyết cũng thế.
Ngay từ đầu, Thiết Huyết dưới sự trợ giúp của Bất Giới đại sư, đã an bài toàn bộ kế hoạch chặt chẽ, kể cả sự trợ giúp của Nhạc Phàm và sự biến đổi của giang hồ. Chỉ có điều, sức lực và trí tuệ của con người cuối cùng cũng là có hạn, khi chính mình sắp đặt người khác, người khác sao lại không có tính toán riêng. Bởi vậy, sự xuất hiện của Mộ Dung Ngạo Hàn đã trở thành chuyện ngoài ý muốn lớn nhất trong toàn bộ kế hoạch của Thiết Huyết, đó là nguy cơ!
Đã là truyền nhân của Ẩn tông, phóng tầm mắt cả giang hồ, tuyệt đối là sự tồn tại vô địch, nếu quả như bản thân không có ma binh trong tay, Thiết Huyết tuyệt đối không có tự tin đánh một trận cùng hắn.
Hít một hơi thật sâu, Thiết Huyết chậm rãi mở miệng hỏi: "Các hạ, chẳng lẽ không cần đổi vũ khí?"
"Tạm thời không cần!" Mộ Dung Ngạo Hàn gấp quạt lại, vẻ mặt ngạo nghễ đáp: "Nếu cần phải dùng, ta sẽ dùng… Chỉ có điều, chắc là cũng không cần. Hy vọng ngươi đừng khiến cho ta thất vọng…"
Thắng người trước tiên thắng bản thân, người thua tâm không thua.
Thiết Huyết trên mặt không có tức giận, thậm chí không có nửa điểm tâm tình xao động. Bởi vì hắn biết, đối phương đã có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, sao có thể lại là hạng người chủ quan được.
Tận lực cứng rắn đối diện, nếu không biết chờ đợi sẽ gặp nguy hiểm, cuộc sống trên sa trường đã làm cho Thiết Huyết hiểu thật sâu điểm này, cho nên hắn rất cẩn thận, hơn nữa vẫn cho rằng đó là một thói quen rất tốt.
Hai người nhìn nhau không nói gì, nét mặt cũng không hề có biểu hiện gì. Song những đốm lửa trong mắt bọn họ trong nháy mắt đã chỉ ra lửa giận trong lòng, trong trời đất nhất thời tràn ngập sát ý nồng nặc!
Thiết Huyết chậm rãi hoành đao trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như muốn xuyên thủng tâm thần của Mộ Dung Ngạo Hàn.
Gió động, tâm động, người cũng động…
"Phệ hồn"trong tay Thiết Huyết đã tới gần, trong con ngươi của Mộ Dung Ngạo Hàn bắn ra một luồng sáng tráng lệ!
"Phụp..."
Quạt gấp xòe ra, xẹt qua một đường cong hoa mỹ, Mộ Dung Ngạo Hàn bay thẳng lên không, một thân áo trắng tung bay phần phật, nổi bật bất phàm, diệu kỳ giống như chim hạc múa lượn… Thân pháp khinh công tuyệt đỉnh, lực đạo chế ngự cao siêu, biến hóa như mây trôi nước chảy, mọi người dưới đài thấy vậy như say như ngốc.
"Thất sát phá..."
Một chiêu bất lợi, Thiết Huyết lập tức biến hóa chiêu thế. Khí tức vận nghịch chuyển, phóng lên cao, cả người giống như thế rồng bay lên, bắn thẳng tới chín tầng mây!
"Bổn thiếu gia hôm nay sẽ cho ngươi biết, cái gì là sự chênh lệch của cảnh giới!" Mộ Dung Ngạo Hàn sớm đã thấy qua uy lực của ma binh và Thiết Huyết, trong lòng tự nhiên đã biết, do đó suy nghĩ ra kế hoạch. Từ trên cao cẩn thận quan sát, một loại cảm giác ưu việt trước đó chưa từng có bỗng nhiên sinh ra…
Trong nháy mắt, khí thế của Mộ Dung Ngạo Hàn bỗng tăng vọt lên, thiên địa chi lực đột nhiên hướng về nơi này vọt đến, áp lực thật lớn khuếch tán về bốn phía.
"Bùng!"
"Ầm... ầm... ầm..."
Kình khí kịch liệt kích động cả sân, giống như mặt hồ phẳng lặng nổi lên từng gợn sóng!
Chấn động qua đi, Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn như cũ đứng chót vót trên không, một thân bạch y trắng như tuyết, điềm tĩnh tự nhiên. Còn Thiết Huyết hai chân tụt xuống đất nửa thước, tuy không có gì đáng ngại, nhưng khí huyết dâng trào. Khí thế hỗn loạn, tóm lại hắn đã thua nửa phân.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, dưới đài im lặng chết chóc! Mọi người trong giang hồ cùng các thế lực lớn khẩn trương không thôi, ngay cả đám người Nhạc Phàm cũng vì Thiết Huyết mà toát mồ hôi lạnh.
Nhìn lại Thiên Âm lão quái, cũng cau mày, liếc Độc Cô Vô Phong bên cạnh vẻ mặt lạnh nhạt, những lời định nói tất cả đều nuốt lại.
Chỗ khác, Mông Chiến khẽ cười nói: "Phiêu Miểu Phong quả nhiên bất phàm, sư điệt của Vô Trần đạo huynh tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực của cảnh giới thiên đạo sơ cấp rồi, nghĩ vậy Thiết Huyết mặc dù tay cầm ma binh, nhưng hắn mới vừa bước vào cánh cửa của thiên đạo, sao có thể là đối thủ của lệnh sư điệt được! Xem ra trận đánh cược này, Vô Trần đạo huynh là thắng chắc rồi".
"Đâu có, đâu có. Ngạo Hàn tuổi còn nhỏ, vẫn phải tôi luyện nhiều hơn mới phải!" Vô Trần tử nét mặt khiêm nhường, nhưng trong mắt lại hiện lên một sự đắc ý, giống như là ăn mật ngọt vậy, trong lòng chưa bao giờ từng có khoan khoái như thế.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh cắt đứt suy nghĩ hả hê của hai người Vô Trần Tử, Tiết Ngưng Yên nói không chút khách khí: "Các ngươi đừng nên quá đắc ý, uy lực của thượng cổ ma binh các ngươi cũng không phải không biết, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, lo mà ngó chừng tiểu tử đó, nếu không sẽ có lúc các ngươi phải khóc".
Đối mặt với sự châm biếm của Tiết Ngưng Yên, Vô Trần tử cùng Mông Chiến cũng không phản bác được, chỉ biết cười cười xấu hổ.
Quả nhiên, trong nháy mắt, giữa sân đã có sự biến hóa…
Một luồng khí tức âm trầm bao phủ đài cao, Thiết Huyết tay cầm lưỡi đao khẽ xẹt qua, máu tươi theo vết đao chậm rãi tràn ra trên binh khí, cuối cùng bị "Phệ hồn" hấp thu!
"Thiết Huyết quả nhiên quyết đoán, muốn dùng máu tươi kích phát hung tính của ma binh…" Mộ Dung Ngạo Hàn khẽ run lên, lập tức nhướng mày cười lạnh nói: "Bất quá, cần phải xem xem ngươi có lực lượng điều khiển nó hay không!" Dứt lời, người cũng tự động hạ xuống!
"Thất sát phá..."
Một chiêu tương tự, bọt máu cuồn cuộn bốc lên, giống như chinh chiến sa trường, ma binh cũ kỹ mộc mạc phát ra luồng sáng đen vạn trượng!
"Phụp..."
Quạt gấp tinh xảo vỡ tan đã hoàn toàn vô dụng, thế đến của hàn quang lạnh lẽo không giảm, Mộ Dung Ngạo Hàn không dám giữ lại gì nữa, toàn lực mượn sức của thiên địa làm chậm thế công của Thiết Huyết lại, lập tức quang ảnh vừa tới chọc thủng hắc ám!
"Bùng..."
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt…"
Ngạo khí tung hoành ngàn vạn dặm, một đạo hàn quang thiên địa kinh!!!
Toàn bộ sân bị hàn quang lăng lệ bưng bít, bên trong có tiếng binh khí kinh tâm động phách! Ngoại trừ thiên đạo cao thủ, không ai biết vừa mới rồi xảy ra cái gì.
"Vù..."
Một trận qua đi, quang ảnh tản ra, chỉ thấy Thiết Huyết cả người đầy rẫy thương tích! Còn Mộ Dung Ngạo Hàn quần áo chỉ xộc xệch, vẫn chưa bị thương thế gì thực sự.
Bởi vậy có thể thấy được, hai người đối mặt giao chiến, nhưng Mộ Dung Ngạo Hàn đã rõ ràng chiếm thượng phong.
"Đó là vật gì vậy?" Thiết Huyết nhìn chằm chằm vào tay phải Mộ Dung Ngạo Hàn, trải qua cuộc đọ sức vừa rồi, hắn có thể khắc sâu nhận thức về sự đáng sợ lúc đối phương ra tay, nhất là vật đó trong tay.
"Thiết Huyết, ma binh mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải là có quyền năng tuyệt đối…" Mộ Dung Ngạo Hàn thản nhiên nhìn đối phương, giơ tay phải lên cao nói: "Kiếm này chính là thượng cổ thần binh, kiếm thanh nhã - Thừa ảnh!"
Xuyên qua ánh mặt trời phản chiếu, mọi người chứng kiến tay phải của Mộ Dung Ngạo Hàn, đang cầm một thanh trường kiếm mỏng manh như tơ, trong suốt như nước. Quái dị hơn là kiếm này không có chuôi, phảng phất được sinh ra ở trong máu thịt của Mộ Dung Ngạo Hàn.
Thần binh thông linh! Ngay vào thời khắc kiếm Thừa ảnh xuất hiện, "Ngư trường" trong tay áo Nhạc Phàm và "Thuần quân" trên lưng Thái Tiêu đồng thời phát ra rung động rất nhỏ, chỉ có người sở hữu chúng mới có thể phát hiện được.
Một cái là thượng cổ ma binh, một cái lại là thượng cổ thần binh, hai người ai cao ai thấp chưa thể so sánh, cảnh giới của Thiết Huyết kém hơn một bậc, tự nhiên không phải là đối thủ của Mộ Dung Ngạo Hàn.
"Hừ! Xem ra chúng ta quá đề cao tiểu tử đó rồi".
Thiên Âm lão quái khoát tay giận dữ, trong lòng rất không cam tâm. Đối với sự sống chết rủi ro của Thiết Huyết, hắn sẽ không để ý điều này, nếu không phải bởi vì ma binh ở trong tay đối phương, sao lại đưa một người mà mình không biết lên đài được. Bây giờ nghĩ lại, có hối hận cũng muộn rồi!
"Hắn vẫn chưa chết!" Độc Cô Vô Phong đứng bên thản nhiên mở miệng, ở trong lòng hắn, chỉ có chết mới là thua…
Chính vào lúc mọi người ở đây đều tưởng rằng đại cục đã định, Thiết Huyết lại nở nụ cười!
Đúng vậy, Thiết Huyết đang mỉm cười, nụ cười rất quỷ dị, nụ cười rất tà mị…
"Cười cái gì?" Mộ Dung Ngạo Hàn mơ hồ sinh ra một tia bất an, trong tay cầm Thừa ảnh càng chặt hơn.
"Máu, mau nhìn máu kìa!"
Mông Chiến thét lên một tiếng kinh hãi, mọi người ngưng thần nhìn lại, đều bị cảnh tượng phát sinh trên người Thiết Huyết làm cho chấn động.
Máu toàn thân Thiết Huyết phảng phất như nước suối vọt ra, rót vào ma binh… Sắc mặt của hắn dần dần tái nhợt, mà ánh sáng của "Phệ hồn" càng ngày càng thịnh!
"Máu nuôi hồn binh! Thiết Huyết, ta không bội phục nghị lực của ngươi không được!" Mộ Dung Ngạo Hàn thanh âm lạnh như băng, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, phảng phất đối mặt với một cường địch đáng sợ.
Bất luận là ai, người đã dám dùng máu tươi nuôi dưỡng ma binh, đều là vừa đáng sợ vừa kinh khủng!
Hai tay có chút rung động, Thiết Huyết cầm ma binh vọt lên trên cao…
"Phệ hồn diệt..."
Một tiếng thét điên cuồng, thế như sét đánh!
"Phiêu Miểu kiếm quyết, Khung thương thế..."
Người như bóng kiếm, hóa thân ngàn vạn lần, diễm lệ hoa mỹ!
Phá tan hết thảy! Hủy diệt hết thảy! Chiến thắng hết thảy!
Đây là uy thế mãnh liệt nhất trong trời đất! Đó chính là uy lực mà ma binh mang đến!