Q.11 - Chương 63: Nộ Tiễn hồn(3)

Thủ ác huyết đao tâm diệc hàn, tiễn hồn trực thượng phá thương thiên.

Ái hận tình cừu phi ngã nguyện, bạch phát nhất nộ vi hồng nhan.

(Tay nắm huyết đao tâm cũng lạnh, Tiễn hồn lên thẳng phá trời xanh.

Yêu hận tình thù ta không muốn, tóc bạc nổi giận vì hồng nhan)

"Tiễn hồn" vàng rực chói lọi bị một quầng sáng màu đen dầy đặc bao quanh, phảng phất như hơi thở của phẫn nộ cùng thù hận!

Nhạc Phàm ôm Trần Hương trong lòng lơ lửng trên không trung trên Tụ võ đài, một đôi mắt đỏ hồng lóe lên những tia khát máu, mái tóc trắng dựng đứng tung bay cuồng loạn, vẻ mặt vừa hung ác vừa lạnh lùng, thật là hợp với danh xưng Hung thần.

"Lý Nhạc Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?! Nơi đây không cho phép ngươi làm càn".

Cảm nhận được uy hiếp thật lớn, Vô Trần Tử không nhịn được nữa giận dữ gầm to! Vội vàng vận chuyển chân nguyên ổn định tâm thần đang kích động, đồng thời mượn thiên địa lực bảo vệ vững chắc bản thân cùng đám người Mộ Dung thế gia ở bên trong.

"Ta muốn làm gì? Ta nên làm gì, ta nên làm gì…"

Trong tim Nhạc Phàm rất hận rất hận! Hắn hận Mộ Dung Ngạo Hàn, hận người trước mắt ngăn cản mình, càng hận bản thân! Nếu không phải chính mình không cách nào tránh khỏi công kích của đối phương, nếu không phải chính mình mất đi khí lực, nếu không phải chính mình không có năng lực, nếu như chính mình không tồn tại… Có lẽ Trần Hương đã không việc gì, có lẽ nàng sẽ có cuộc sống mới, một cuộc sống tốt hơn… Đáng tiếc, không có nếu như, hối hận cũng đã muộn!

Tâm ma xâm chiếm, trời và người giao chiến, Nhạc Phàm cả người sát khí tàn bạo càng ngày càng đậm, càng ngày càng nặng!

"Các ngươi đều đáng chết! Tất cả đáng chết! Đáng chết..."

Nhạc Phàm gào thét xé gan xé ruột, trong mắt sát khí phun trào, "Tiễn hồn" theo đó hạ xuống…

"Xùy xùy..."

Đây là lần đầu, "Tiễn hồn" xẹt đến không hề vô thanh vô tức, nó ẩn chứa thù hận cùng lửa giận vô hạn, ngay cả không khí cũng bị tê liệt!

"Không hay!"

Vô Trần Tử đã từng chứng kiến thủ đoạn của đối phương, trong lòng vốn đã thận trọng, bây giờ bản thân cảm nhận được loại áp lực cực lớn này, càng kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy người. Hắn chưa bao giờ gặp qua công kích quỷ dị như thế, bỗng nhiên có thể làm cho bản thân đã là một cao thủ cảnh giới thiên đạo trung cấp cảm thấy linh hồn sợ run lên!

Một hạt châu ngũ sắc rực rỡ được Vô Trần tử đưa lên đỉnh đầu, lập tức trong tay không ngừng biến ảo bắt quyết, so với Mộ Dung Ngạo Hàn nhiều hơn nhanh hơn, huyền diệu hơn, làm cho người ta thấy hoa cả mắt.

"Bùng!"

"Tiễn hồn" cùng hạt châu ngũ sắc mau chóng chạm vào nhau, phát sinh một tiếng vang nhỏ…

"Hắc hắc! Thằng nhãi Vô Trần Tử này quá là không biết xấu hổ rồi, lại phải dùng đến bảo bối ‘Ngũ hành huyền thiên châu’ như vậy, thật sự là…"

Thiên Âm lão quái đang định mắng chửi hai câu cho sướng, thanh âm đột nhiên im bặt!

Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy mũi tiểu tiễn màu vàng đó bị ngăn cản bởi "Ngũ hành huyền thiên châu", nhưng không những không bị đẩy lui, ngược lại ra sức áp chế vật nọ, đè thẳng xuống.

"Phụt..."

Vô Trần Tử bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhất thời trở nên suy nhược bị đè xuống, hiển nhiên đã bị thương rất nặng!

Đây là… chuyện gì xảy ra thế này?

Chứng kiến giây phút quỷ dị đó vừa rồi, lưng mọi người như có một tia hàn khí lạnh lẽo xuyên qua!

Lỗ Thứ, Ngũ Tử người của Ẩn tông nhìn nhau, trong mắt không khỏi lộ ra kinh hãi. Thiên Âm lão quái cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được, ngay cả Kiếm ma cũng cảm thấy phi thường bất ngờ, chân mày lập tức nhíu chặt lại.

Người khác không biết, nhưng bọn họ những người này làm sao lại chẳng biết rõ thực lực mạnh đến thế nào của Vô Trần Tử, nhất là sau khi đã sử dụng tới "Ngũ hành huyền thiên châu", ngoại trừ Kiếm ma Độc Cô Vô Phong, không ai dám nói có thể đánh bại được Vô Trần Tử.

Tiết Ngưng Yên như có thâm ý nhìn Lý Nhạc Phàm trên không trung, trong mắt chợt lóe lên sự phức tạp. Nàng vẫn nhớ rõ ràng, Lý Nhạc Phàm ngày đó ở trước mặt mình không chịu nổi một kích, bây giờ bỗng dưng đối phương áp chế gay gắt Vô Trần Tử, thậm chí còn làm cho trọng thương. Mặc dù nàng không biết đối phương sao lại làm được, nhưng nàng cũng hiểu, đối phương đã không còn là đối tượng mà mình có thể khinh thường khiêu khích nữa rồi. Đồng thời, tận đáy lòng cũng không thể không thừa nhận địa vị và tư cách của Lý Nhạc Phàm.

Trong những người ở đây, lo lắng nhất không ai khác ngoài Mông Chiến người này. Đánh cược cùng Ma môn, hắn đã dùng đến vốn liếng là hai viên thiên tinh, nếu là thua rồi, vậy thì mất sạch vốn ruột rồi. Vừa nghĩ đến thắng lợi đáng lẽ mình đã nắm chắc, chỉ trong nháy mắt đã không còn gì cả, làm sao hắn có thể không giận được!

"Dừng tay!"

Mông Chiến lắc mình tới bên Vô Trần tử, mượn thế của thiên địa giải vây áp lực xung quanh hắn: "Vô Trần đạo hữu không sao chứ?"

Dễ thở trở lại, Vô Trần tử vẻ mặt suy yếu nói: "Công kích của đối phương xuyên thẳng vào tâm thần, rất là quỷ dị, đạo hữu cẩn thận…"

“Ta biết rồi".

Mông Chiến gật đầu, lập tức cũng không chậm trễ, vận chuyển huyền công bảo vệ chặt chẽ tâm thần, sau đó ngẩng đầu quát mắng: "Lý Nhạc Phàm, còn không mau mau dừng tay! Tất cả việc này đều là do ngươi làm ra, do vậy ngươi cũng nên tự mình gánh chịu. Nếu không phải ngươi tiến ra xen vào việc của người khác, vậy Trần Hương tiểu nữ sẽ không phải đỡ hộ ngươi một kiếm đó, hết thảy cũng là ngươi tự tìm lấy, không trách người khác được!"

Tự mình gánh chịu! Tự tìm lấy! Không trách người khác được!

Từng chữ này giống như từng thanh kiếm sắc bén, hung ác đâm vào lòng Nhạc Phàm. Hắn làm sao mà không biết lỗi lầm của mình, hắn làm sao không hối hận bản thân không đủ năng lực… Đáng tiếc, đối với hắn mà nói, hết thảy đều đã quá muộn rồi, quá muộn rồi!

Thấy đối phương không có phản ứng, Mông Chiến vừa khẩn trương vừa tức giận: "Tiểu tử còn không mau mau dừng tay, nếu không lão phu sẽ không khách khí với ngươi đâu!"

"Là các ngươi… là lỗi của các ngươi, là các ngươi gây ra sự xáo trộn của giang hồ, là các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, tất cả đều là lỗi của các ngươi! Là lỗi của các ngươi…"

Nhạc Phàm thì thào tự nói, lúc này hắn đã rơi vào ngõ cụt rồi, phẫn nộ trong lòng chuyển hóa thành kịch liệt đến mức lệch lạc. Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh như hôm nay, bởi vì hắn cảm thấy chính mình bây giờ không cần phải bình tĩnh, chỉ cần hủy diệt…

"Tiễn hồn" cảm nhận được đau đớn của Nhạc Phàm, phát ra rung động khẽ bày tỏ…

Mông Chiến thấy tình thế không đúng, nào dám mạnh miệng nói nữa, vội vàng rút bảo kiếm trên lưng ra, tay bắt ấn quyết hướng thẳng trên trời bắn lên!

Sông trời bát ngát vô biên cũng không dập tắt được lửa giận trong mắt Nhạc Phàm!!!

Trời đất mênh mông vô hạn cũng không chứa nổi hận ý trong lòng Nhạc Phàm!!!

"Xùy!"

Trong cơn giận dữ điên cuồng, một đạo ấn ký màu máu ở giữa trán Nhạc Phàm chợt lóe lên rồi biến mất! Nhanh đến mức không một ai phát giác được…

Đáng hận thì hận, đáng giết thì giết! Đáng đứt thì đứt, đáng chết… thì chết!

"A... A..."

Nhạc Phàm hét lên một tiếng điên cuồng! "Tiễn hồn" màu vàng trong khoảnh khắc quang mang đại thịnh, khí thế lăng lệ phảng phất muốn phá vỡ sự trói buộc của trời đất!

"Xùy xùy xùy..."

"Ầm..."

Thời gian dừng lại ở giờ khắc này, tính mạng than thở vì giờ khắc này!

Vầng sáng thật lớn khuếch tán ra, tất cả mọi người tâm thần chấn động, ở nơi sâu thẳm trong linh hồn tựa hồ truyền đến sự sợ hãi rung động bất an!

Ngẩng đầu nhìn lại, Nhạc Phàm vẫn như cũ lơ lửng đứng trên không trung, còn Vô Trần Tử cùng Mông Chiến thì nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi, thở hổn hển suy yếu. Về phần người của Mộ Dung thế gia thì bình yên vô sự sững sờ tại chỗ, không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.

Một tiễn phẫn nộ! Một tiễn cực mạnh! Một tiễn đủ để rung chuyển trời đất!

Vì tình mà sinh, vì tình mà diệt.

Thấy một tiễn kinh tâm động phách như thế, có người muốn hoan hô phát tiết, có người muốn kích động kêu gào, nhưng bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng. Cả người của Ma môn cùng Ẩn tông cũng không có động tĩnh gì.

Trong không khí thấm đẫm sự trang nghiêm nhàn nhạt, đè nén, còn có cả buồn bã…

Nhạc Phàm chậm rãi hạ xuống, Tiểu Hỏa trong nháy mắt nhảy đến bên người hắn, hướng về phía trước nhe răng gầm gừ!

Đám người Long Tuấn, Khấu Phỉ định xông tới, nhưng bị đám người Lỗ Thứ cản lại.

Bên dưới đài cao, trong mắt Quan Tâm ngân ngấn nước mắt, lộ ra sự phức tạp khác thường.

Nhìn người trong lòng một chút, rồi lạnh lùng nhìn người trên mặt đất, Nhạc Phàm trong lòng lại dâng lên mãnh liệt một cỗ sát ý vô biên!

Đột nhiên giữa lúc đó, Trần Hương trong lòng Nhạc Phàm phát ra chút động tĩnh khác thường! Mặc dù yếu ớt, nhưng ở trong lòng hắn lại là phóng đại vô hạn. Nhạc Phàm đột ngột dừng bước, căn bản không để ý điều đó, thậm chí là kẻ thù trước mắt.

"Đó là cái gì!?"

Trên đài một thanh âm sợ hãi kêu lên, khiến cho mọi người tâm thần khẽ run, trải qua kịch liệt vừa rồi, bọn họ phảng phất như đã nhận lấy kích động gì đó, thần kinh của ai cũng trở nên khẩn trương dị thường!

Cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện