Q.12 - Chương 60: Giác lượng

Ba năm rèn Thái A kiếm,lấy yếu chống mạnh binh bất phá

Thiên quân vạn mã kiếm trong tay,lập uy một kiếm trảm thiên hạ

Sát đạo,uy đạo,cường đạo,chí đạo hợp lại Thái A chi đạo

Thần binh có linh,tự nhiên không giống vật thường

Minh Hữu tiếp lấy cổ kiếm từ Nhạc Phàm,nội tâm dâng lên một trận kích động phập phồng,nhiệt huyết dâng trào!Kiếm nắm trong tay, phảng phất cảm thấy tựa như mình là tướng quân tung hoành rong ruổi giữa thiên quân vạn mã.

Đúng là thần kiếm Thái A! Một thanh hảo kiếm!

Cảm xúc qua đi,Minh Hữu bình phục tâm tư nói:

“Cám ơn đại ca!Có thần kiếm Thái A làm vật dẫn,ta nhất định tu phục hoàn toàn phong ấn”

Nhìn đối phương kích động,Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới điều gì,vì thế hỏi luôn:

“Minh Hữu,thượng cổ danh kiếm này có lai lịch ra sao,chẳng lẽ ngày đó lời Thái Tiêu đạo trưởng nói đều là sự thật?”

Lại nói,Thái A Ngư Tràng hai thanh kiếm này đều là Nhạc Phàm lấy được từ tay Huyết Y Môn,cho đến giờ cũng chưa biết hết bí mật của nó.Hắn chỉ biết trong mỗi thanh kiếm ẩn chứa lực lượng cực đại,một khi phóng xuất ra thì uy lực vô cùng. Thái A Ngư Tràng trong tay hắn,Thuần Quân trong tay Thái Tiêu,còn có Thừa Ảnh trong tay Trần Hương đều là thần binh.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nhạc Phàm Minh Hữu giải thích:

“Kỳ thật mỗi danh kiếm đều có cố sự riêng,chính là đủ loại truyền thuyết mới có cổ kiếm uy danh hiện tại. Tuy rằng không biết mấy cái truyền thuyết này có đúng sự thật hay không nhưng ta tin rằng cái gì tồn tại cũng có đạo lý”.

Ít nhất theo ký ức truyền thừa mỗi thanh danh kiếm đều phong ấn một linh hồn thượng cổ dị thú,chẳng qua trong mắt người thường thượng cổ danh kiếm chỉ giá trị như vài món tuyệt phẩm lỗi thời,nhiều lắm là sắc bén hơn binh khí thường,rất ít người biết được uy lực chân chính của chúng…”

Nhạc Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý,người chủ trước của Ngư Tràng cũng chỉ cho rằng nó là một thanh thủy chủ không tồi mà thôi.

Đối với lai lịch mười đại đanh kiếm Nhạc Phàm không có hứng thú,chỉ là tùy tiện hỏi một chút,nhưng Trần Hương lại tỏ vẻ mặt thận trọng nâng tay vuốt nhẹ lên thanh Thừa Ảnh không biết lại nghĩ đến điều gì.

“Làm sao vậy?”

Nghe Nhạc Phàm hỏi,Trần Hương không nói gì chỉ lắc đầu nhè nhẹ

Lúc này,cách đó không xa truyền đến một trận cước bộ dồn dập,vài bóng người liền lao đến gần,đúng là thiếu niên Thiên Sinh.

Nhìn thấy ba người Thiên Sinh liền tiến lên chỗ Nhạc Phàm Trần Hương rồi hướng tới Minh Hữu nói:

“Thánh giả,bọn A Đồ đã phát hiện người ngoài xâm nhập địa cung,tộc trưởng bảo ta đến báo”

“Người từ ngoài đến?”

Minh Hữu đầu tiên sửng sốt,sau đó vẻ mặt lạnh lùng:

“Bọn họ có bao nhiêu người? Hiện tại ở chỗ nào?”

Thiên Sinh trả lời:

“ Dã môn tổng cộng 7 người,đang ở bờ biển phía tây,bộ dáng muốn li khai nơi này. Tộc trưởng ra lệnh,chúng ta không được khinh cử vọng động,còn xử lý ra sao xin thánh giả định đoạt”

Minh Hữu nhíu mày,ánh mắt theo thói quen hướng về Nhạc Phàm,sau đó vẻ mặt liền thản nhiên không có một nửa điểm quan tâm.

‘Ta hiểu rồi!”

Do dự trong lòng biến mất,Minh Hữu hướng Thiên Sinh nói;

“Thiên Sinh đại ca,phiền ngươi về nói với tộc trưởng,gọi toàn bộ tộc nhân bên ngoài về tộc,ta có chuyện trọng yếu muốn an bài”

“Toàn bộ trở về?”

Thiên Sinh nghe vậy rùng mình

“Vậy ngoại nhân xâm nhập thì làm sao?’’

Minh Hữu nghiêm mặt nói;

“Việc tối quan trọng bây giờ là tu phục lại phong ấn phía dưới địa cung,việc này không chỉ quan hệ đến sự tồn vong của Thủ Lăng bộ tộc mà còn quan hệ đến an nguy của sinh linh thiên hạ,trước mặt không có chuyện gì quan trọng hơn việc này.Cho nên chúng ta tạm thời không cần tái xung đột với ngoại nhân xâm nhập,nếu không sẽ lợi bất cập hại.”

Đừng nhìn Minh Hữu nhỏ tuổi,thân hình nhỏ con nhưng nói mấy câu ngắn gọn có trật tự,rõ ràng nặng nhẹ,quả thật làm cho người ta nhìn với con mắt khác,liền ngay cả Nhạc Phàm Trần Hương cũng gật đầu thầm khen,Thiên Sinh nhìn hắn vẻ mặt kính nể.

“Thiên Sinh đại ca,ngươi đi thông tri cho tộc trưởng bọn họ chuẩn bị một chút,ta liền qua thương nghị cùng bọn họ”

“Vâng,thánh giả”

Đợi Thiên Sinh rời đi,Nhạc Phàm tùy ý nhặt một cành cây trên mặt đất,đối diện Minh Hữu nói;

“Ngươi đã sở hữu truyền thừa của Thủ Lăng bộ tộc,để cho ta xem bản lĩnh hiện tại của ngươi như thế nào”.

Vừa dứt lời,thân hình Nhạc Phàm đột nhiên biến mất khiến Minh Hữu không kịp suy nghĩ,tinh thần liền xoay chuyển,một đạo tinh thần vô hình liền xuất hiện như bình chướngngăn cách bản thân với đối phương

“Bồng”

Một tiếng vang nhỏ,song phương đều tự thối lui mấy trượng.

“Dị thuật”

Nhạc Phàm hơi hơi chậm lại,mang vẻ mặt thản nhiên rút lui ngay khi đối phương còn đang ngây người ngạc nhiên, lúc này Minh Hữu bắt đầu phản kích

Không khí lưu động kịch liệt,mặt đất, cành lá,đá vụn nhẹ nhàng bay lên,phảng phất như mất đi trọng lực …Tâm niệm vừa động tất cả giống như lưỡi đao sắc bén đánh về phía Nhạc Phàm

Xuy xuy…..

Tất cả cắt gió bay đến,Nhạc Phàm dáng điệu thản nhiên bất loạn,thân ảnh dịch chuyển bước chân tại khe hở xuyên qua cọc thuyền,bộ pháp quỉ dị,phiêu hốt không ngừng chuyển đổi phương hướng …..Một loạt biến hóa làm cho người ta thấy hoa mắt chóng mặt quả thật là thần kỳ bộ pháp.

So với trước kia tốc độ hiện tại của Nhạc Phàm có thể nói là cách biệt một trời một vực, ‘Thiên tường thiểm’ phối hợp ‘Thác trận bộ’ được dùng đến cực hạn,mỗi phân lực lượng đều sử dụng tới mức vi diệu.

Thời gian trôi qua,song phương vẫn chưa phân thắng bại.

Lúc này,niệm lực của Minh Hữu không theo kịp tốc độ của Nhạc Phàm, lâm vào cục diện bị động,chính là hắn không chịu bỏ cuộc,trên mặt hiện lên vẻ quật cường.

“Hừ,chẳng lẽ ngoại trừ dị lực ngươi cũng không lãnh hội được gì khác?”

Né tránh xong,Nhạc Phàm lạnh lùng mở miệng nói;

“ Những gì dạy ngươi trước kia đều công cốc cả sao?”

“Đại ca!”

Minh Hữu như ngộ ra điều gì,tán đi niệm lực nắm Thái A hướng Nhạc Phàm lao tới.

Hàn khí bức đến,lúc này Nhạc Phàm không có tránh né, lập tức hai người liền chính diện giao phong,nhất thời quanh ảnh vung lên đầy trời

Nhìn hai người đánh nhau Tiểu Hỏa tất nhiên hưng phấn không thôi,mà Trần Hương ở một bên đang xem cuộc chiến chứng kiến được chỗ tinh diệu không khỏi thầm tán thưởng. Cứ lấy cảnh giới hiện tại của Trần Hương thì chiêu thức giang hồ khó mà lọt vào mắt nàng nhưng chiêu thức của hai người đã tới cảnh giới đại thừa tự nhiên không thể khinh thường. Cùng trên đại đạo tương thông,giờ phút này Trần Hương có điều lĩnh ngộ.

-Bồng!

Mấy lần giao thủ,cành cây trong tay Nhạc Phàm không chịu nổi lực lượng trùng kích bị tan thành bột phấn.

Cùng lúc,hai người đều dừng tay.

Nhìn tàn phấn trên mặt đất,Minh Hữu không có chút đắc ý,ngược lại vẻ mặt phức tạp;

“Nếu đại ca sử lực chỉ sợ Minh Hữu một chiêu cũng không đỡ được”

Tại nội tâm Minh Hữu, cho tới bây giờ Nhạc Phàm vẫn là một tòa cự đại sơn phong thần thoại bất bại,cho nên hắn chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ siêu việt hơn đối phương. Chính tại hôm nay hắn phát hiện mình có thể bắt đầu hướng tới ngọn núi phía trước đi một bước,một loại cảm xúc không thể nói rõ là cao hứng hay mất mát,bởi vì Minh Hữu không muốn li khai,sợ hãi mất đi…hắn rất mâu thuẫn,thật sự rất mâu thuẫn

Nhạc Phàm không phản bác,chỉ nở nụ cười:

“Người không ngừng tiến bộ,Minh Hữu ngươi làm rất tốt,tốt lắm”.

Trải qua trận chiến này, Nhạc Phàm đối với Minh Hữu mới chân chính yên tâm chuyện ngày sau,hắn có thể đi làm việc riêng của mình không chút nào cố kỵ.

Minh Hữu nhìn ra Nhạc Phàm có ý muốn đí, thiết tha nói

“Đại ca quyết định khi nào thì rời đi?”

Nhạc Phàm nhàn nhạt;

“Chờ ngươi giải quyết xong sự tình này,ta mới cùng Trần Hương rời khỏi nơi này “.

“Đại ca”

Minh Hữu rất muốn giữ hắn lại,nhưng hắn không thể mở miệng,cuối cùng đề thanh nói:

“Đại ca,ngươi có tính toán gì cho sau này”.

-Tính gì sao?

“Báo thù”

Nhạc Phàm trầm giọng nói:-

“Có một số sự tình cần phải làm rõ”.

Đơn giản hai chữ bao hàm ít nhiều tư oán.

Trần Hương thân mình khẽ run lên,chính là xúc động từ trong linh hồn…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện