Q.13 - Chương 3: Thu phí
- Đại ca, nghe nói Vong Tình công tử cùng với Cấp Ba tiên tử đã đến Phúc Châu rồi, điều này có phải thật hay không?
- Đương nhiên là thật! Mười ngày sau chính là ngày Thánh Vực tuyển người, không nghĩ tới hai người bọn họ cư nhiên là đích thân đến, chúng ta có thể nhìn cho đã mắt rồi.
- Đúng thế, mỗi năm năm mới có một lần, lần này không biết ai sẽ có may mắn như vậy, có thể được môn phái bọn họ chọn trúng.
- Có thể trở thành tu sĩ, hẳn phải là long phượng trong loài người, chúng ta dù thế nào cũng không thể bằng được.
- Đó là tự nhiên, chỉ cần có thể được tiên tử coi trọng liếc mắt một cái thì ta cũng đủ hài lòng rồi.
- Huynh đệ, gần đây ngươi có nghe nói hay không? Có người ở Thiên Phong Sơn phát hiện ra một tòa thượng cổ mộ huyệt.
- Thượng cổ mộ huyệt, chuyện lớn như vậy ta như thế nào lại có thể không biết! Hơn nữa, ta nghe Từ lão đại nói, cổ mộ kia đúng là do một tiểu tử ngốc đang chạy trối chết, không cẩn thận rơi vào mà phát hiện ra.
- Chạy trối chết cũng có thể rớt xuống chậu châu báu, tiểu tử kia đúng là vận khí *** chó mà.
- Còn không phải sao, ta còn nghe nói, tiểu tử ngốc kia ở bên trong tìm được một quyển tuyệt thế bí tịch, có thể tu luyện tới cảnh giới thiên đạo thần thông.
Oanh!
- Thiên đạo thần thông?! Trời ạ...
Quá rúng động sao? Thời điểm ta vừa nghe được tin tức này, biểu tình so với ngươi giống nhau như đúc.
- Quá... Quá rúng động rồi! Hiện nay muốn tìm một bộ tu luyện công pháp cũng không phải quá khó khăn, nhưng muốn tìm một bộ công pháp có thể tu luyện tới thiên đạo, quả thực so với cái gương vàng trong hoàng cung còn hi hữu hơn.
- Chỉ tiếc, tiểu tử kia về sau bị bằng hữu bán đứng, tin tức cổ mộ cũng bị truyền ra ngoài... Hiện tại, không ít người đang hướng Thiên Phong Sơn đi tới.
- Hắc hắc! Không cần quản hắn, dù sao có Thiên Địa Minh và triều đình can dự, chuyện này chúng ta chỉ có thể đúng ở một bên, hơn nữa còn phải đứng xa xa một chút.
- Ai! Thiên đạo thần thông a, cảnh giới mà người tu luyện tha thiết ước mơ a, giang hồ lần này lại muốn náo loạn một phen.
Nghe những tin tức trong giang hồ truyền đến tai, Thích Minh Hữu cảm nhận được sâu sắc những biến hóa phát sinh trong mười năm qua. Mặc dù hắn không phải là người trong gian hồ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự hung hiểm giống như ở giữa cuồng phong bạo vũ!
Không sai, mười năm, lớp lớp cao thủ xuất hiện, tu sĩ tranh phong, nhất là một tràng biến số của năm năm trước, lại càng khiến cho giang hồ bước vào một thời kỳ phồn vinh cường thịnh trước nay chưa từng có, tới lúc này, lại càng khiến cho thiên hạ hãm nhập trong cảnh hỗn loạn, nguy hiểm.
Lực lượng càng lớn, nguy hại lại càng lớn, câu ngạn ngữ này ở bất cứ lúc nào cũng không có bị sai lệch.
Giang hồ thời điểm hiện tại, chính là đang đứng ở ngã ba lịch sử, đi về hướng nào cũng vô pháp đoán trước được.
- Ba vị tiểu huynh đệ, làm phiền ba vị một chút.
Thích Minh Hữu đang tràn ngập tâm tư, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khẽ bên tai, quay đầu nhìn lại, thì thấy một gã hắc y nam tử khoảng bốn mươi mấy tuổi đang đứng trước bàn bọn họ, đầu ngẩng ngực ưỡn, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười của hắn che dấu.
Bị người ta cắt ngang, ba người Thích Minh Hữu bỏ bát đũa xuống, nhưng thật ra Tiểu Hỏa vẫn hờ hững, tiếp tục hưởng thụ bữa ăn của mình.
Thiên Sinh trước tiên là cùng với A Đồ dùng ánh mắt trao đổi một chút, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi có chuyện gì không?
Hắc y nam tử chắp tay nói:
- Ba vị tiểu huynh đệ từ Lưu Cầu xa xôi mà đến, hẳn là đối với hoàn cảnh Trung Nguyên không quá quen thuộc phải không?
- Thì sao?
Thiên Sinh nhíu mày, giống như đã đoán được lời nói kế tiếp của đối phương - đơn giản chỉ là vì lợi ích mà đến.
- Ta thấy ba vị tiểu huynh đệ cần có một vị bằng hữu dẫn đường.
Hắc y nam tử cười nói:
- Phải biết rằng, tiền tài dấu kín, bình an phát đạt, tiền tài vừa lộ, vận đoản mệnh khó mà sửa đổi. Trên đường, ba vị tiểu huynh đệ tiêu xài tiền bạc như thế, chẳng lẽ không sợ khiến cho người hữu tâm nảy sinh toan tính sao?
Thiên Sinh cười lạnh nói:
- Như thế mà nói, ngươi chắc hẳn cũng là một trong những người hữu tâm phải không?
Hắc y nam tử thu liễm nụ cười, phủ nhận nói:
- Ta nếu là người hữu tâm, các ngươi há có thể an ổn ngồi ở đây ăn uống được?
Thích Minh Hữu nhấp một ngụm trà nói:
- Ngươi đây là đang giải thích hay là đang uy hiếp?
Hắc y nam tử cười không đáp, ngược lại nói:
- Ta biết các hạ không phải người bình thường, nhưng đất Trung Nguyên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, các ngươi là di dân của hải ngoại há có thể tưởng tượng. Thiên hạ loạn thế, cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, đạo lý này hẳn là không cần giảng giải, nếu đây không phải là Phúc Châu Thành, ta bảo đảm ba vị tuyệt đối không thể ra khỏi tửu lâu này nửa bước.
- Thế sao?
Thích Minh Hữu thản nhiên nói:
- Nếu như người nào có bổn sự này, không ngại tới thử xem.
Hắc y nam tử sắc mặt trầm xuống, không có tiếp tục mở miệng, hai mắt đánh giá ba người đối phương, cũng không biết đang suy nghĩ thứ gì.
Thích Minh Hữu tâm niệm vừa động, đột nhiên hỏi:
- Ngươi ở Thiên Địa Minh có chức vị gì?
- Làm sao ngươi biết?
Hắc y nam tử hơi giật mình, chỉ nghe Thích Minh Hữu khẽ cười nói:
- Phúc Châu Thành là địa phận quản hạt của Thiên Địa Minh, ngươi có thể mạnh miệng như thế, tất nhiên là có chỗ dựa của mình, nói đi, bản thân ta đúng là có hứng thú, không biết ý ngươi thế nào?
- Không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ, nhưng cũng có chút trí tuệ.
Hắc y nam tử hào phóng tán thưởng một câu, sau đó ưỡn ngực nói:
- Không sai, ta chính là ngoại vi quản sự của Thiên Địa Minh Phùng Hải, phụng mệnh kiểm tra giám sát những thương đội xuất nhập Phúc Châu Thành, cùng một dạng như những người đang tán gẫu ở đây. Cho nên, vì miễn đi những phiền toái không cần thiết, phàm là thương đội vào thành đều cần đến nơi trụ sở để lưu lại bái thiếp, nếu không đều phải bị đuổi ra khỏi thành! Đương nhiên, nếu như các ngươi lưu lại bái thiếp, như vậy sự an toàn trong thành của các ngươi sẽ được Thiên Địa Minh che chở, tuyệt đối không có tên trộm cắp nào dám có chủ ý với các ngươi.
Vừa nói xong, Phùng Hải lại đưa ánh mắt rơi vào trên người Thích Minh Hữu.
- Nga, nguyên lai là muốn thu phí bảo hộ.
Thích Minh Hữu vẫn tươi cười nói:
- Ta nghĩ, chúng ta cũng không cần người khác bảo hộ, ngươi hay là rời đi.
Phùng Hải nghe vậy liền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các hạ kiêu ngạo như vậy, có phải không để Thiên Địa Minh chúng ta trong mắt hay không?
- Kiêu ngạo? Coi như là vậy đi.
Thích Minh Hữu liếc nhìn đối phương, lạnh nhạt nói:
- Thiên Địa Minh các ngươi, trừ bỏ Thiết Huyết ra ngoài, ta xác thực không có đem người nào để trong mắt.
- Ngươi...
Thái độ thong dong của Thích Minh Hữu khiến cho Phùng Hải cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, nhất là bộ dạng của đối phương có vẻ như quen biết Thiết Huyết, càng làm cho hắn có chút nắm không chắc, nếu ba người đối phương thật sự có lai lịch lớn, hậu quả không phải là một vị ngoại vi quản sự nho nhỏ như hắn có thể thừa thụ được.
Tâm niệm vừa chuyển, khí thế của Phùng Hải triển khai ra, thử thăm dò ba người bọn họ. Đám người Thích Minh Hữu vẫn ngồi yên bất động, giống như căn bản không có cảm thấy bất kỳ áp lực nào.
- Đây là có chuyện gì?
Ngay khi Phùng Hải hết sức nghi hoặc, một cổ hàn ý dữ dội đột nhiên quấn chặt lấy hắn.
Kinh hãi! Rúng động! Sợ hãi! Tuyệt vọng! Bất lực!
Đủ loại tâm tình tiêu cực bạo phát ra, Phùng Hải cảm thấy tâm thần mình sắp bị hỏng mất, hắn thậm chí còn không biết thứ gì đã tập kích mình.
Ngắn ngủn hai cái hô hấp, hết thảy mọi thứ xung quanh đều khôi phục lại bình thường.
"Hừ!"
A Đồ có chút bất thiện hừ một tiếng, định dùng phương thức trực tiếp nhất phát tiết ra sự bất mãn trong lòng. Nếu không phải có Thích Minh Hữu ngăn lại, Phùng Hải sợ rằng đã trở thành phế nhân.
Lúc này Phùng Hải một thân ngập đầy mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy sắp ngã quỵ xuống đất, phải một hồi sau mới lấy lại được chút tinh thần.
Khi hắn nhìn lại về phía ba người Thích Minh Hữu, không còn dám có nửa điểm bất kính.
Trì hoãn qua một hơi, Phùng Hải cẩn thận nói:
- Ba vị tiểu huynh đệ, tổng tuyển cử của Thánh Vực đang tới gần, không thể có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, mấy ngày này, Phúc Châu toàn thành giới nghiêm, ta khuyên các vị vẫn là cẩn thận một chút.
- Tổng tuyển cử của Thánh Vực, vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?
Thiên Sinh trừng mắt nhìn, có chút không giải thích được nói:
- Chúng ta chỉ làm sinh ý về hàng da, ngày mai cũng đã rời đi rồi.
Yết hầu Phùng Hải có chút cứng ngắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có lời gì để nói. Hắn không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại bất cần nhân tình như thế, nhất thời vừa thẹn vừa giận, muốn phát tác nhưng khư khư không thể phát tác.
- Nếu không có chuyện gì thì mời trở về đi, đừng làm trở ngại chúng ta ăn cơm.
Thiên Sinh không chút khách khí hạ lệnh trục khách, Phùng Hải cũng không dám lưu lại, trước khi đi thì thanh âm nhàn nhạt của Thích Minh Hữu lại bay tới bên tai:
- Trở về nói cho chấp sự các ngươi biết, nếu có thời gian, ta sẽ đi bái phỏng.
Đợi Phùng Hải rời đi, vẫn là nhịn không được hỏi:
- Thiếu chủ, chúng ta có lưu lại hay không? Hay vẫn trực tiếp đi về phía bắc?
"Thánh Vực tổng tuyển cử..."
Trầm ngâm trong chốc lát, Thích Minh Hữu như có điều suy nghĩ nói:
- Nếu nơi này có chuyện náo nhiệt, chúng ta lưu lại thêm mấy ngày cũng không sao.
- Thật tốt quá!
Thiên Sinh hưng phấn gào to, A Đồ cũng là một trận trợn mắt.
Mà Thích Minh Hữu cũng chỉ khẽ cười cười, đem Tiểu Hỏa nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực.