Q.13 - Chương 88: Xu thể liên minh (1)

Biên quan, Đại Đồng thành.

Bão cát quét qua phía chân trời, mặt trời chói chang treo trên cao.

Không lâu lắm, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện ở nơi xa, là một gã nam tử dắt ngựa chậm chạp đi về phía cửa đông của nơi này.

Người này một thân áo choàng trắng, nhìn qua bộ dạng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là con đường đã đi không hề ngắn một chút nào.

"Người phương nào tới, hãy xưng tên ra."

Phía trên tường thành, một người lính canh hô lớn, binh lính xung quanh lập tức giơ tiễn nỏ đề phòng, nếu như đối phương hơi có dị động, tin tưởng tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Dừng bước lại, người đến cất cao giọng nói: "Tại hạ chính là Thiên Địa minh sứ giả Diệp Thiên Hằng, lần này phụng lệnh minh chủ đến đây, có trọng yếu chuyện cầu kiến Tĩnh quốc quân Trương đại soái, kính nhờ chư vị huynh đệ thay mặt truyền đi một tiếng. Chư vị huynh đệ yên tâm, tại hạ lần này đến đây một mình, tuyệt đối không có ác ý gì."

"Thiên Địa Minh?"

"Thì ra là Thiên Địa Minh."

"Phái người đi báo cáo thủ hộ tướng đại nhân."

Mấy tên lính canh nhìn nhau, tên lính canh mời rồi lớn tiếng nói: "Sứ giả phía dưới xin chờ một chút, chúng ta đi thông báo cho đại nhân."

"Đa tạ chư vị huynh đệ!"

Diệp Thiên Hằng lời nói nho nhã lễ độ, khí độ phi phàm cũng là dành được hảo cảm của không ít người, cho nên đám binh lính thu hồi tiễn nỏ, chẳng qua là tâm cảnh giới không hề giảm xuống.

Không có trận chiến, mấy ngày nay Đại Đồng thành dị thường yên bình.

Hoa Khuê thân là thành tường thủ hộ tướng, cũng có chút rỗi rãi quá. Nếu không phải Liêu Cường cùng với ba huynh đệ Vương gia thường xuyên tới đây giải khuây, chỉ sợ sớm đã làm buồn bực đến chết rồi.

"Báo cáo đại nhân, Thiên Địa Minh phái sứ giả tới, nói có chuyện quan trọng cầu kiến chủ soái chúng ta."

"Hả? Nhanh đi nhanh đi."

Mới vừa đi ra khỏi thành lâu, Hoa Khuê liền nghe được lính canh tiến tới báo tin, không khỏi tinh thần rung lên, bước nhanh đi tới đầu tường.

"Đây..."

Nhìn người phía dưới, Hoa Khuê thanh âm thô dã vang lên: "Tiểu tử, là ngươi muốn gặp chủ soái chúng ta?"

Diệp Thiên Hằng cung tay thi lễ nói: "Tại hạ Diệp Thiên Hằng, bái kiến vị tướng quân này."

"Tướng quân?" Hoa Khuê cười hắc hắc nói: "Bây giờ còn không phải là, bất quá cũng mau thôi!"

"Thật xin lỗi a lão Hoa, nghe nói có người! Là ai a?"

"Mệnh khổ a, đợi lâu như vậy, cư nhiên chỉ một người, thời gian này không có cách nào sống tốt!"

"Có người đến cũng không tệ rồi! Không khổ không khổ!"

Nghe được thanh âm này, Hoa Khuê không cần nhìn cũng biết đúng là Vương gia ba kẻ dở hơi kia tới.

Mặt tối lại, Hoa Khuê tức giận rõ ràng nói: "Nơi này là địa bàn của lão tử, ba người các ngươi đến xem náo nhiệt gì? Đi đi, đi! Đi nhanh cho đẹp trời!"

"Ngươi tên gia hỏa không có lương tâm này, uống rượu của Vương Đại ta, bây giờ liền trở mặt đây?"

"Đúng đấy, chúng ta mệnh khổ a, lão đúng là bị người khi dễ, thời gian này không có cách nào sống tốt!"

"Khó sống thì khó sống, chúng ta không sống tốt, cũng không thể để lão Hoa sống khá giả!"

Trên tường thành nháo loạn thành đoàn, binh lính xung quanh mọi người đỏ mặt không dứt.

Diệp Thiên Hằng thấy tình cảnh này, nhất thời dở khóc dở cười. Không phải nói Tĩnh Quốc quân kỷ luật nghiêm minh sao? Làm sao ra lại có mấy tên này?

"Ba người các ngươi ngu ngốc, còn không cút ngay cho lão tử! Lão tử muốn bàn chính sự!"

Hoa Khuê nổi giận, hung hăng sút vào mông ba người, sau đó quay xuống phía dưới nói: "Bình thời quản giáo không nghiêm, để cho sứ giả chê cười! Sứ giả xin chờ một chút, ta đây phải thông báo tướng quân bọn họ."

"Đa tạ Tướng quân, Thiên Hằng liền tại chỗ này đợi tin tức."

Diệp Thiên Hằng chắp tay cung tay, tùy ý ngồi xuống đất thở.

※※※

Đông thành giáo trường, một phiến đất trống.

Trên sa địa, hai cái thân ảnh đuổi theo nhau.

“Tiểu Hỏa đứng lại!"

"A! Băng nhi cũng không tin bắt không được ngươi!"

"Oa oa oa! Không chơi, Băng nhi không chơi nữa! Tiểu Hỏa ngươi ăn quịt, ngươi ăn quịt!"

Thân ảnh dừng lại, cũng là Tiểu Băng nhi biết điều khả ái vồ hụt rơi xuống đất, miệng đầy bùn đất!

"Thấu!"

Tiểu Hỏa lắc lắc bộ lông hồng sáng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang đi qua trước mặt Tiểu Băng nhi.

Tiểu cô nương lúc này càng giận hơn, không phục tiếp tục đuổi tới: "Tiểu Hỏa thối, Băng nhi nhất định phải bắt được ngươi!"

Nhìn hai tiểu tử đùa nghịch hăng say, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi ở một bên không khỏi mỉm cười.

Nhan Nguyệt Thi nhìn Tiểu Tiểu bên cạnh một chút, cười hỏi: "Tiểu Tiểu, con sao không cùng với tỷ tỷ chơi đùa a? Con nhìn bọn họ chơi vui vẻ không a!"

"Đó đều là trẻ con chơi đùa, phụ thân đều nói con đã trưởng thành, sẽ không cùng bọn họ chơi đùa." Tiểu Tiểu chân mày nhăn lại, bắt chước bộ dạng một đại nhân nhỏ. Nhưng vẻ hâm mộ trong mắt hắn cũng không thể che dấu.

Nhan Nguyệt Thi che miệng cười khẽ, cũng không nói thêm gì, chuyển sang phía Phó Suất nói: "Đúng rồi lão Phó, huynh chuẩn bị lúc nào đưa hai đứa trẻ trở về? Lăng Thông tiểu tử kia còn có Thu Nam bọn họ sợ rằng cũng rất lo lắng đó."

"Ta đã nhờ cậy Vân Phương huynh đệ đưa tin về, để cho bọn họ an tâm."

Phó Suất nhìn hai đứa trẻ một chút, cười nói: "Hiện giờ nơi này cao thủ đông đảo, chiến loạn đã lui, có nên không có gì nguy hiểm. Bất quá, hai đứa trẻ cũng nên sớm được an bài đến nơi an toàn. Chờ này nơi này an bài thỏa đáng Long Tuấn bọn họ sẽ đi tìm Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta cũng cùng nhau rời đi là được."

"Như vậy không còn gì tốt hơn."

Nhan Nguyệt Thi thở phào nhẹ nhõm nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, Tiểu Hỏa gia hỏa kia luôn luôn hung dữ muốn chết, trừ mấy người Minh Hữu ra ai cũng không thèm phản ứng, không ngờ nó lại cùng với Tiểu Băng đùa nghịch như vậy, thực là kỳ lạ."

Phó Suất trong mắt tràn đầy tình yêu: "Tiểu Băng nhi thiên sinh ai cũng thích, ngay cả Tiểu Hỏa gia hỏa này cũng không chống được mị lực của nó."

"Oanh long!"

Đột nhiên một tiếng nổ rung trời truyền đến, cũng làm cho đám người Phó Suất bị dọa cho nhảy dựng lên.

Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đầu khác của giáo trường dâng lên một trận nồng đậm khói thuốc súng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt kinh dị, Phó Suất mặt lộ vẻ nụ cười nói:"Hẳn là Long Tuấn mấy tiểu tử lại làm thí nghiệm đây!”

“Đi, chúng ta cũng qua đi xem một chút."

Phó Suất cùng với Nhan Nguyệt Thi ôm lấy Tiểu Tiểu đằng không bay đi.

Tiểu Băng nhi cũng trực tiếp cưỡi trên lưng Tiểu Hỏa đi theo.

Cách đó không xa, giáo trường trống trải khói giăng dầy đặc.

Đợi sương khói tản đi, một cái hố sâu rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Ngay sau đó, một đoàn bóng người xúm lại quanh hố to.

Đám người Long Tuấn, Đinh Nghị, Tiểu Hoa, Tiểu Đậu, Tông Lạc Thần, Lăng Thiên, Đồ Lôi, còn có Trương Phong Nghị, Trương Tĩnh Cừu, Trần Phong, Trách Hổ, Ngại Hàn mấy vị tướng lĩnh.

“Thành công! Thực sự thành công! Cuối cùng cũng thành công rồi!”

Mọi người tất cả đều ngây ngốc nhìn hố to trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn kích động!

Tiểu Hoa và Tiểu Đậu vội vàng nhảy xuống dưới hố, một phen ước lượng, tính toán…

Cuối cùng, Tiểu Hoa leo ra khỏi hố, lấy tâm tình vô cùng kích động lớn tiếng tuyên bố: "Ta… Ta bây giờ chính thức tuyên bố, một vũ khí có lực sát thương lớn vượt xa tầm vóc lịch sử thời đại - ‘Oanh thiên lôi hỏa đại pháo’ - ra đời!"

"Hay!"

"Hay! Hay! Hay!"

"Oanh thiên lôi hỏa đại pháo! Oanh thiên lôi hỏa đại pháo! Oanh thiên lôi hỏa đại pháo!"

Mọi người nghe thấy một trận ủng hộ, mấy ngàn binh lính cùng kêu lên hoan hô không dứt!

※※※

Những năm gần đây, Tây Vực cùng mấy nước man di nhỏ nghiên cứu chế tạo hỏa pháo uy lực kinh người, mặc dù đối với cao thủ chân chính không thể tạo thành uy hiếp, nhưng dùng ở chiến trường, cũng là vô cùng cường đại, một lần giết một mảng lớn, ngay cả quân đội của triều đình cũng muốn mua chiến tranh lợi khí như vậy của ngoại tộc.

Vì thế, đám người Long Tuấn hao phí đại lượng vật liệu cùng người tài, muốn tạo ra một hỏa pháo cường đại hơn.

Hôm nay! Vào hôm nay, bọn họ chứng kiến thời khắc lịch sử ‘Oanh thiên lôi hỏa đại pháo’ hoành không xuất thế, tất sẽ khiến chiến tranh cả thiên hạ phải nổi sóng.

Vừa nghĩ tới tràng cảnh trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, Long Tuấn và Đinh Nghị liền cười như điên không ngừng, hận không được đem Tiểu Hoa, Tiểu Đậu ôm lấy hung hăng ‘chà đạp’ một phen.

"Long Tuấn, đây chính là lôi hỏa đại pháo các ngươi chế tạo?"

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đạp không mà đến, tò mò đánh giá lượng đất trong hố cùng với cây gậy rỗng ruột can hơn nửa người bên cạnh.

Sau đó, Tiểu Hỏa mang theo Tiểu Băng nhi chạy tới, hướng hố lớn lao đến.

"Phó đại ca, đại tẩu, các ngươi cũng tới!" Long Tuấn và Đinh Nghị cười ha hả tiến ra đón.

Nhan Nguyệt Thi cười mắng: "Động tĩnh lớn như vậy, chúng ta có thể không để xem một chút sao?"

Long Tuấn cười hắc hắc, đắc ý nói: "Thế nào, ‘Oanh thiên hỏa lôi đại pháo’ của chúng ta cũng không tệ lắm phải không? Chẳng những uy lực cường đại, phạm vi công kích lại càng vượt Tây Vực hỏa pháo ba đến bốn lần, coi như là cao thủ tiên thiên bị trúng phải, không chết cũng bị lột một tầng da!"

Phó Suất cùng với Nhan Nguyệt Thi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vẻ kinh ngạc: "Hỏa pháo cường đại như thế, quả nhiên là hung khí chiến tranh siêu cấp sắc bén không thể ngăn cản! Chúc mừng chúc mừng!"

Ngoài có chiến trận, bên trong có lôi hỏa đại pháo, không khó tưởng tượng, Tĩnh Quốc quân sau này tương lai sẽ tươi sáng đến cỡ nào!

Không lâu lắm, lại có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Khấu Phỉ và Thích Minh Hữu hai người.

"Khấu tiền bối!"

"Thích huynh đệ!"

Mọi người rối rít tiến lên làm lễ ra mắt, liên tục đàm luận, không khí nhất phái hài hòa.

"Thấu!"

Tiểu Hỏa chở Tiểu Băng đi tới trước mặt Thích Minh Hữu, gầm nhẹ một tiếng.

Thích Minh Hữu nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Băng nhi, vừa vuốt ve đầu Tiểu Hỏa, trong mắt đều là ôn hòa.

Tiếp theo, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách cổ đưa cho Long Tuấn nói: “‘Thiên Địa Chí Tình Sách’ này bác đại tinh thâm, ta cùng sư phụ nghiên cứu hồi lâu, vẫn không thể tìm hiểu huyền bí trong đó."

Long Tuấn nhận lấy sách cổ, tiếc nuối lắc đầu nói:"Thượng cổ kỳ thư quả nhiên không đơn giản, ngay cả Minh Hữu huynh đệ cùng với Khấu tiền bối cũng nhìn không ra đầu mối, xem ra chỉ có thể chờ đợi cơ duyên sau này."

Vừa nói xong, Long Tuấn trực tiếp đem sách cổ chuyển cho Tạ Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh tỷ, tỷ đem vật này cất đi! Mặc dù không có vật này, chúng ta vẫn rất cường đại! Đợi sau này tìm được sư phụ, chúng ta liền đánh lên thánh vực, đòi lại một cái công đạo cho các người."

Tạ Tiểu Thanh không nhận lấy sách cổ, sắc mặt chán nản nói: "Vật này đối với ta mà nói, chẳng qua là mầm tai hoạ, không có bất kỳ ý nghĩa gì, hay là do A Tuấn các ngươi giữ đi!"

"Cũng được, dù sao để trong tay người nào cũng giống nhau."

Long Tuấn cũng không phản đối, trực tiếp thu hồi nói: "Vậy thì để nó ở chỗ của ta là được, chờ ngày nào đó tiểu gia một khi đốn ngộ luyện ra võ công vô địch thiên hạ, đến lúc đó đánh cho mấy tên bại hoại ở thánh vực tè ra quần! Hắc hắc hắc!"

Đinh Nghị cũng nói: "A Tuấn nói không sai, Tiểu Thanh tỷ sau này cũng không nên làm việc ngốc gì ngốc nghếch một lần nữa, một mình đi báo thù, nếu là sư phụ biết tỷ bị thương tổn, sau khi trở về rất có thể sẽ lột da chúng ta a!"

"Vậy cũng không!"

Một trận cười đùa, không khí hòa hoãn không ít.

Đúng lúc này, Hoa Khuê cỡi ngựa chạy tới.

"Bẩm cáo chủ soái, phía ngoài có một người tên Diệp Thiên Hằng cầu kiến, hắn tự xưng là sứ giả Thiên Địa Minh phái tới."

"Diệp Thiên Hằng?! Cư nhiên là hắn!"

Thích Minh Hữu hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia thú vị.

Tạ Tiểu Thanh cùng với Tông Lạc Thần đưa mắt nhìn nhau, biểu tình có chút không được tự nhiên. Trên Liên Hoa Phong, Diệp Thiên Hằng đối với bọn họ có ân giải trừ nguy khốn. Đáng tiếc bọn họ song phương đều vì chủ mình, lập trường bất đồng.

Suy nghĩ một chút, Trương Phong Nghị tiến lên một bước nói:"Tuy rằng Thiên Địa Minh cùng chúng ta không có qua lại, bất quá là khách nhân ở xa tới hãy đưa tới trong phủ tướng quân nghỉ ngơi, bọn ta sẽ đến sau."

"Dạ! Chủ soái."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện