Q.14 - Chương 39: Cường giả tụ tập (1).
Bên trong Thập Phương Điện hiện tại vô cùng yên tĩnh.
Diệu Âm Tử đi vào đại điện, bay thẳng tới vị trí của Diệu Cô Tử.
- Diệu Âm Tử bái kiến sư tỷ.
Đi tới trước mặt Diệu Cô Tử, Diệu Âm Tử cung kính thi lễ, biểu tình lạt nhạt trên mặt đã thay bằng sự thân thiết.
- Được rồi, tới chỗ ta còn khách khí cái gì nữa, qua bên này ngồi đi.
Diệu Cổ Tử nở nụ cười hòa ái, nói:
- Bên ngoài an bài như thế nào? Đại hội đã bắt đầu rồi chứ?
- Ân, đều đã an bài thỏa đáng, đại hội cũng đã tiến vào quỹ đạo, chỉ bất quá lần này Cổ Vực mở ra, tu sĩ tham gia so với những lần trước còn nhiều hơn, tranh đấu cũng vô cùng kịch liệt.
Diệu Âm Tử đi tới bên người Diệu Cô Tử, không chút chút khách khí ngồi xuống.
Trong mười vị chấp pháp chưởng lão truyền thừa của Thập Phương Diện, Diệu Cô Tử chính là người đứng đầu, mà Diệu Âm Tử là do một tay nàng nuôi nấng, bởi vậy quan hệ giữa hai người so với những trưởng lão khác còn thân mật hơn rất nhiều.
- Thiên Đạo chi tranh, vĩnh viễn đều không ngừng nghỉ.
Thở dài một tiếng, Diệu Cô Tử có chút cảm khái nói:
- Mỗi một lần Ẩn Lâm đại hội đều tử thương vô số, thật không biết lần này mở ra Cổ Vực sẽ lại có bao nhiêu tu sĩ ngã xuống.
Diệu Âm Tử nghe vậy an ủi nàng, nói:
- Đại sư tỷ không cần lo lắng, có vật tốt thì phải cạnh tranh, đó chính là thiên lý, người tu hành càng như vậy, nếu như không tranh thì cần gì phải tu hành.
Diệu Cô Tử đau khổ lắc đầu nói:
- Tu hành cũng là tu tâm, đó cũng chính là ước nguyện ban đầu của Ẩn Lâm đại hội, chỉ là dể giảm bớt mâu thuẫn và giết chóc trong Tu Hành Giới, thế nhưng Tu Hành Giới hiện tại, nhân tâm bất ổn, cả đám không phải tranh danh thì là đoạt lợi. Sinh ra tâm ma, sớm muộn gì cũng xuất hiện hạo kiếp, tới lúc đó cho dù làm gì cũng đã muộn rồi.
Diệu Âm Tử biết mình không thể thuyết phục nàng, vì vậy nói sang chuyện khác:
- Đại sư tỷ, chuyện tình ngày hôm qua không biết đã có kết quả chưa?
- Ồ.
Diệu Cô Tử cười ha hả nói:
- Việc này ta đã hỏi qua Vô Danh đại tôn, tuy rằng hắn không nói, nhưng ta nghĩ người động thủ chính là Lý Nhạc Phàm.
- Lý Nhạc Phàm?
Diệu Âm Tử giật mình, đôi mi thanh tú nhăn lại:
- Người này thật ra có chút phiền phức, nghe nói Thiên Môn thánh nữ cùng với người này có tư tình, sinh ra hài tử, cuối cùng có một kết cục bi thảm. Đoạn thời gian trước ta từng nghe nói, Lý Nhạc Phàm này không chỉ giết Kiếm Ma, bảy mươi hai Kiếm Thị, còn đánh hai môn đồ của Cực Kiếm đại tôn bị thương nặng, hiện tại hắn còn dám trực tiếp động thủ với Vô Danh đại tôn, thật không biết lá gan của tên Lý Nhạc Phàm này lớn tới mức nào.
- Ha ha, người này quả thực lá gan không nhỏ, quả thực rất to gan.
Vẻ mặt Diệu Cô Tử có chút cảm khái:
- Bất quá, người thanh niên a, khó tránh khỏi có một đoạn thời gian nông nổi, đây cũng không coi là cái gì.
Diệu Âm Tử thấy sư tỷ có phản ứng như vậy, không khỏi hỏi:
- Người này dám can đảm động thủ trong Thiên Tuyệt Cốc, chúng ta có nên bắt hắn hay không?
- Bắt hắn tới làm gì?
Diệu Cô Tử thu liễm tiếu ý nói:
- Ngay cả Vô Danh đại tôn cũng không truy cứu, chúng ta xen vào làm gì? Cho dù các ngươi thực sự bắt hắn thì làm sao? Người này thân phận đặc thù, chính là Hộ pháp Phật Tông, chính là người Vô Danh đại tôn nhìn trúng, nếu không ngoài ý muốn, hắn chính là đại tôn tiếp theo của Phật Tông. Ngươi nói chúng ta có tư cách gì đi bắt người? Cho dù bắt trở về cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi.
- Cái gì?
Diệu Âm Tử biến sắc, ngạc nhiên nói:
- Hắn chính là đại tôn tiếp theo của Phật Tông? Lời của đại sư tỷ là sự thực?
Diệu Cô Tử thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Lão thân tại sao có thể đem chuyện này ra nói đùa được cơ chứ, Lý Nhạc Phàm này chính là kẻ được Vô Danh đại tôn tặng cho Xích Ngọc dẫn thiếp, chắc chắn không có sai.
Diệu Âm Tử cố gắng đè nén sự rung động sâu trong nội tâm của mình, lại hỏi tiếp:
- Vậy ý tứ của những đại tôn khác thì sao?
- Ý tứ của các đại tôn khác thì có quan hệ gì tới chúng ta?
Vẻ mặt Diệu Cô Tử thảm nhiên nói:
- Đại tôn truyền thừa, loại chuyện này không phải là thứ chúng ta có thể xen vào. Vô Danh đại tôn nguyên thọ sắp hết, những vị đại tôn khác nhất định sẽ chèn ép Phật Tông, đến lúc đó tranh đấu giữa bọn họ so với trong tưởng tượng của chúng ta còn kịch liệt hơn. Thập Phương Điện chúng ta chỉ phụ trách trấn thủ Cổ Vực, ngàn vạn lần không thể bị dính dáng tới việc tranh đấu giữa các thế lực.
- Ta hiểu rồi, đại sư tỷ.
Diệu Âm Tử trịnh trọng gật đầu, đem những chuyện xảy ra mấy ngày này báo lên.
- Đại sư tỷ, tình hình ngày hôm nay quả thực không tồi, có hơn ba nghìn người tham gia, hơn hai trăm người thu được tư cách Bách Thủ chi tranh, đều là tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh, so với ngày trước còn gấp đôi, hơn nữa còn có mấy kẻ không tồi.
- Tốt, ngươi nên quan sát nhiều hơn, nếu như bối cảnh đơn thuần, tư chất không tồi, vậy thì cũng không ngại bồi dưỡng nhiều hơn một chút. Dù sao mấy người chúng ta đều già cả rồi, sau này Thập Phương điện cần nhờ tới các ngươi nhiều hơn.
- Diệu Âm đã hiểu.
- Hiểu rồi là tốt, ngươi đi trước đi.
- Rõ.
Dưới Huyền Thiên Phong, Thiên Vân Cư.
Phong cảnh nơi đây không tính là ưu mỹ, nhưng diện tích cũng không nhỏ, kiến trúc lộn xộn, có hơn hai trăm gian phòng ở nơi này, đó chính là nơi ở của thế lực giang hồ.
Đại sảnh Thiên Vân Cư lúc này đang mở ra, bên trong tụ tập một đám người giang hồ, cả đám đang nghị luận về cuộc chiến ngày hôm ngay, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Không bao lâu sau, Thiết Huyết chậm rãi từ phía sau bức bình phong đi ra, Đồng Tường và Trữ Uyển Can cũng theo sau.
- Chư vị, xin yên lặng một chút.
Đồng Tường tiến lên một bước nói, mọi người dần dần an tĩnh lại.
Lập tức, Thiết Huyết đi tới phía trên đại sảnh, nhìn quanh mọi người, mỉm cười nói:
- Thế nào? Ngày hôm nay chắc hẳn mọi người đã được kiến thức qua sự tranh đấu giữa những tu sĩ với nhau, nói vậy tất cả mọi người đều có thu hoạch không hề nhỏ a! Đây mới chỉ là ngày đầu tiên của Ẩn Lâm đại hội mà thôi, những đại cao thủ chân chính còn chưa hiện thân, tranh đấu kế tiếp sẽ càng thêm kịch liệt.
Mọi người nghe hắn nói như vậy tức thì lại cảm khái một phen.
- Ngày hôm nay quả thực là mở rộng tầm mắt, hóa ra tranh đấu giữa các tu sĩ lại thiên biến vạn hóa như vậy, có một số thủ đoạn ngay cả chúng ta cũng không dám nghĩ tới cũng có, nếu như là chúng ta lên đài khiêu chiến, sợ rằng chỉ cần một chiêu đã đại bại, hơn nữa còn thảm hại hơn bọn họ.
- Đúng vậy! Đây mới là ngày đầu tiên mà không ngờ đã tử thương hơn nghìn người, giang hồ chém giết nhau cũng không có thảm liệt như vậy.
- Thiết Huyết minh chủ nói rất đúng, Tu Hành Giới này quả nhiên hung hiểm vạn phần, chỉ là lần này chúng ta tới Ẩn Lâm đại hội đã lĩnh ngộ được không ít, chỉ cần tĩnh tâm tìm hiểu, đột phá cảnh giới hiện tại tuyệt không thành vấn đề.
- Không sai! Chúng ta tuyệt không thể bại bởi những tu sĩ này.
Chúng cao thủ giang hồ, ở trong hoàn cảnh ác liệt thế tục mà đột phá Thiên Đạo chi cảnh, người nào không phải là người có tâm tính kiên định, là hạng người kinh tài tuyệt diễm, mặc kệ chính cũng tốt, tà cũng được, bọn họ có kiêu ngạo của riêng mình, không cho phép người khác dẫm đạp lên. Trước đây bọn họ khổ nỗi không có phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, chỉ có thể bồi hồi dậm chân tại Thiên Đạo sơ cảnh, hiện tại có "Thiên Đạo tâm pháp", lại có tích lũy cường đại, tất cả tự nhiên nước chảy thành sông.
- Mọi người có thể nghĩ như vậy là hay nhất.
Ánh mắt Thiết Huyết đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Ta đã từng nói qua, hoàn cảnh tu luyện trong Tu Hành Giới tuy rằng không tồi, thế nhưng tâm tính của tu sĩ lại không kiên định bằng các ngươi trải qua nhiều năm ma luyện tại hồng trần, vì vậy mọi người không cần phải tự ti, mặc dù lần này không thể tham dự, lần sau nhất định sẽ có tiếng tăm một chút.
Dừng một chút, Thiết Huyết lại nói:
- Lần này ta cho gọi mọi người qua đây chủ yếu là có hai chuyện trọng yếu muốn tuyên bố. Chuyện thứ nhất, tỷ thí tứ tông thập thị, những tông môn thị tộc đều phải tham dự, Thiên Đạo liên minh chúng ta cũng không có ngoại lệ. Mà từng thế lực đại biểu chỉ có hai mươi mốt danh ngạch, nếu như may mắn, phần thưởng vô cùng phong phú, còn có thể đi vào Cổ Vực, không biết ai muốn tham dự tỷ thí này không?
Mọi người nghe vậy tức thì nhìn nhau, nhưng có rất ít người có phản ứng. Bọn họ không phải là tự coi nhẹ mình, mà chính là biết bản thân mình mà thôi.
Nếu như không biết tình huống của Ẩn Lâm đại hội, những cao thủ giang hồ này còn có thể buông tay dánh cuộc, tham dự một phen. Thế nhưng trải qua một ngày chứng kiến cuộc chém giết kịch liệt giữa các tu sĩ, bọn họ mới hiểu được, Thiên Đạo chi tranh cũng không có đơn giản như chính mình tưởng tượng, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng khiến mình bồi mạng tại chỗ.
Bách Thủ chi tranh còn như vậy, vậy đừng nói tới tỷ thí tứ tông thập thị.
Thấy mọi người không có trả lời, Thiết Huyết không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào, dù sao những cao thủ Thiên Đạo giang hồ này đột phá Thiên Đạo chi cảnh chưa được bao lâu, mặc dù bọn họ có tiềm lực rất lớn, hiện tại cũng không có đất dụng võ.
- Vậy...
Thiết Huyết vừa mở miệng, trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp:
- Trác mỗ nguyện ý tham gia.
Mọi người quay đầu lại nhìn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức thoải mái, bởi vì người báo danh không ai khác chính là Võ si Trác Bất Văn. Lại nói tới Trác Bất Văn này, mê võ tới cuồng, giống như là điên khùng, gặp phải cơ hội khó có được như vậy, khẳng định hắn sẽ không dễ gì buông tha.
Thiết Huyết chăm chú đánh giá Trác Bất Văn, bỗng nhiên cười to:
- Tốt, tốt, tốt! Trong thời gian ngắn, không nghĩ tới Trác huynh đã đột phá tới Thiên Đạo trung cảnh, không hổ là Võ si. Chỉ là Trác huynh cần phải hiểu rõ, những tu sĩ tham dự tranh đấu đều là tinh anh của các tông môn, bằng vào cảnh giới hiện tại của ngươi sợ rằng rất khó đạt được thành tích tốt, nói không chừng còn nguy hiểm tới tính mệnh.
Biểu tình trên mặt Trác Bất Văn không đổi, hai mắt hiện lên sự cố chấp, nói:
- Thắng bại không quan trọng, sinh tử cũng vậy, quan trọng là quá trình, có thể giao đấu cùng với cao thủ, sinh tử thì đã làm sao?
Nghe hắn nói như vậy, tâm tình mọi người không đồng nhất. Biết rõ không thể làm được, người như vậy nên kính nể, hay là khinh thường, trào phúng?
Đối mặt với ánh mắt dị dạng của mọi người, Trác Bất Văn không thèm để tâm, trên thế gian này, có mấy người để cho hắn bận tâm chứ.
Thiết Huyết âm thầm tán thưởng, đối với người này lại coi trọng hơn vài phần:
- Nếu Trác huynh tâm ý đã quyết, Thiết Mỗ liền tính cho ngươi một phần.
- Xin hỏi minh chủ, Cổ Vực kia rốt cuộc là địa phương như thế nào, vì sao những tu sĩ kia nghe nói Cổ Vực mửo ra tất cả đều vô cùng hưng phấn, quả thực so với nhặt được vàng còn hưng phấn hơn.
Trong đám người lại có một thanh âm vang lên, mọi người vểnh tai lên, có chút hiếu kỳ nghe ngóng.
- Kỳ thực, chuyện về Cổ Vực này trong Tu Hành Giới cũng không phải là bí mật gì, nói cho mọi người cũng không sao.
Thiết Huyết lại nói:
- Thiên Tuyệt Cốc hiện tại chúng ta đang đứng vốn chính là một chiến trường vô cùng lớn thời thượng cổ, tràn ngập hung khí, sinh sôi rất nhiều ma vật, đồ sát sinh linh. Sau đó, đại hiền thượng cổ để cho hung khí không lan tràn, vì vậy phong ấn ở đây thành một giới, Cổ Vực cũng xuất hiện từ đó. Mà vị trí chúng ta đứng hiện tại, chính là bên ngoài Cổ Vực.
Thấy lòng hiếu kỳ của mọi người không giản, Thiết Huyết tiếp tục nói:
- Cổ vực là một nơi dị thường hung hiểm, phong ấn rất nhiều hồng hoang dị thú, thậm chí có thể sánh ngang cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, còn có một chút nguy cơ từ thiên nhiên mà chúng ta không biết đến, cho dù là cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh, tùy thời đều có thể chết. Chỉ là Cổ Vực chính là một khối bảo địa thời thượng cổ, ngoài lượng tài nguyên phong phú, thiên tài địa bảo như bất tận, thiên tinh trong Tu Hành Giới cũng chính là thu được từ nơi đó. Nếu như ngươi có vận khí tốt một chút, tìm được một hai di vật của tu sĩ thời thượng cổ, liền có thể một đêm biến hóa, có cơ hội trở thành một tồn tại cường đại.
Nghe Thiết Huyết nói xong, mọi người cảm giác như là đang trong mơ, giống như là đang nghe chuyện thần thoại, cố sự.