Q.14 - Chương 47: Ôn Tình.
Trong lúc mấy người đang cười, hai thân ảnh lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đó chính là Nhạc Phàm cùng với Đình Nghị.
- Sư phụ?
Nhìn thấy Nhạc Phàm xuất hiện, Long Tuấn vội vã đứng dậy chào.
- Sư phụ, người...
Đi lên phía trước, Long Tuấn đang muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt của Nhạc Phàm, hắn liền sững sờ, đem những gì muốn nói nuốt vào trong bụng.
Lúc này, ánh mắt Nhạc Phàm nhìn thẳng về phía trước, trong mắt hắn hiện giờ ngoại trừ thân ảnh của Tiểu Băng Nhi ra, không còn vật gì khác.
Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày, thế nhưng trong tâm Nhạc Phàm dường như đã qua thật lâu, thật lâu, cái loại tưởng niệm này không thể dùng ngôn ngữ bình thường mà biểu đạt.
Nhìn Tiểu Băng Nhi đang chơi đùa, tâm thần Nhạc Phàm trùng xuống, trên mặt hiện lên nụ cười sủng ái. Tiểu Băng Nhi cười, mỗi một hành động của nó đều chiếm lấy toàn bộ đầu hắn, hắn không có đi quấy rối Tiểu Băng Nhi, hắn luyến tiếc, không đành lòng, hắn hi vọng Tiểu Băng Nhi có thể vui vẻ mà sống như vậy.
Mọi người lúc này vô cùng hiểu rõ tâm trạng của Nhạc Phàm, vì vậy mọi người đều vô cùng ăn ý im lặng không nói.
Thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ còn những hình ảnh này mà thôi.
Không ai quên cảnh tượng lúc này: trên mặt cỏ xanh mượt, một tiểu cô nương như tinh linh đang vui đùa, cách đó không xa, một người nam nhân lẳng lặng đứng đó như một tảng đá, nhu hòa mỉm cười, đem theo sự yêu thích cùng quý trọng, một thứ hạnh phúc đơn thuần.
Những người ở đây, chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Nhạc Phàm. Không ngờ nụ cười của hắn lại rung động lòng người như vậy, giống như là thấm vào linh hồn, ngay cả băng tuyết cũng có thể hòa tan.
Bất quá, hình ảnh ấm áp kia lại làm cho bọn họ lo lắng. Nhất là thân ảnh đứng đó, nước mắt dần dần chiếm cứ hai mắt hắn.
Yêu có rất nhiều loại, có thể Nhạc Phàm không hiểu nhiều lắm, thế nhưng hắn nguyện ý dùng sinh mệnh của mình đi quý trọng, đi thủ hộ thứ hắn yêu thích.
Chỉ cần tâm của hắn có người hiểu.
Sự yêu thương của hắn có người hiểu.
Không bao lâu sau, thân ảnh đang chơi đùa phía trước dường như cảm nhận được mùi quen thuộc, không tự giác mà ngừng lại.
- Bắt được ngươi rồi. Bắt được ngươi rồi! Thật là tốt quá tiểu hỏa, sau này ta có thể ngồi lên ngươi rồi, ha ha...
Thân thể xinh xắn của Tiểu Băng Nhi xuất hiện trên người tiểu hỏa, nở nụ cười hưng phấn, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Hống.
Tiểu hỏa thấp giọng rống một tiếng, bộ dáng dường như rất phiền muộn.
Tiểu Băng Nhi đang muốn khen chính mình, bỗng nhiên cổ tay truyền đến một trận rung động, tiểu hoàng xà biến mất không thấy.
Ồ?
Cảm thấy tình huống có chút không thích hợp, Tiểu Băng Nhi nhìn lại phía sau mình thì thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía mình. Mà tiểu hoàng xà lúc này đang ở trên đầu vai của một nam nhân, động tác rất là thân mật.
Thấy rõ hình dạng của người đó, thân thể Tiểu Băng Nhi cứng đờ, nụ cười trên khuôn mặt thu liễm lại, trong mắt lộ ra vẻ do dự.
Nhạc Phàm thấy thế, trong lòng đau xót, thế nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt.
Song phương đều không mở miệng, bầu không khí có chút trầm trọng.
Nhan Nguyệt Thi nhìn vậy trong lòng vô cùng lo lắng, đám người Phó Suất cũng không biết làm sao, loại chuyện như thế này, mặc cho bọn họ tu vi có cao tới đâu, lực lượng cường thịnh mạnh mẽ như thế nào, vẫn không có cách nào nhúng tay vào.
Hống.
Một tiếng gầm nhẹ phá vỡ trầm mặc, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, tiểu hỏa đem Tiểu Băng Nhi trên lưng nó đi về phía Nhạc Phàm.
Cự ly giữa hai người không ngừng được kéo lại gần, Nhạc Phàm có chút khẩn trương, Tiểu Băng Nhi thì giấu mặt sau đầu tiểu hỏa, hai tai đỏ bừng.
- Con ta...
Nhạc Phàm vươn tay, muốn xoa đầu Tiểu Băng Nhi, nhưng cái tay giơ ra được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, hai tay run run.
Hắn biết, hai tay hắn nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mệnh. Có đôi hi, ngay cả hắn cũng ngửi thấy mùi máu tươi trên hai tay mình. Thử hỏi, một đôi tay như vậy, làm sao hắn dám đụng vào đứa trẻ hồn nhiên này.
Cảm nhận được sự khác thường, Tiểu Băng Nhi thò đầu lên.
Không biết vì sao, khi thấy ánh mắt yêu thương của Nhạc Phàm, Tiểu Băng Nhi không tự chủ được mà vươn tay mình ra, chạm nhẹ vào tay Nhạc Phàm kéo đi, sau đó đặt vào khuôn mặt mình.
Đó là một đôi tay đầy những vết chai, làn da khô nứt, mơ hồ có thể thấy được vết thương, làm cho nàng cảm nhận được sự chân thực và ấm áp.
Mũi Tiểu Băng Nhi cay cay, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bàn tay Nhạc Phàm.
- Cha!
Giờ phút này, bình chướng tâm lý của tiểu nha đầu rốt cuộc được hòa tan, hai tay ôm lấy Nhạc Phàm, nước mắt không ngừng chảy ra.
....
Tâm thần Nhạc Phàm chấn động, thanh âm của Tiểu Băng Nhi như sấm sét, liên tục vang vọng trong đầu hắn.
Tiểu Băng Nhi rốt cuộc gọi hắn là phụ thân, rốt cuộc đã tiếp nhận hắn rồi, đây không phải là ảo giác, đây là sự thực! Là thật!
- Ta đây! Ta đây! Ta vẫn luôn ở đây!
Nhạc Phàm chăm chú nhìn Tiểu Băng Nhi, vừa khóc vừa cười, như một hài tử đang hài lòng, sinh mệnh khô kiệt dường nhưng được tưới nhuần lại, một lần nữa lại mọc rễ nảy mầm.
- Lão Phó, như vậy thật tốt.
Nhan Nguyệt Thi khóc ngã vào trong lòng Phó Suất, nước mắt không ngừng rơi.
- Đúng vậy! Như vậy thật tốt a!
Phó Suất vui mừng gật đầu, những người còn lại không khỏi cảm khái. Vốn người thường đều có thể sở hữu tình thân, vì sao đối với Nhạc Phàm lại xa xỉ như vậy? Rốt cuộc là hắn mắc nợ con gái hắn? Hay là số phận mắc nợ hắn?
- Ha ha, mọi người khóc cái gì?
Long Tuấn cố nén giọt nước mắt chảy ra nói:
- Ngày hôm nay là một ngày tốt lành, sư phụ và tiểu sư muội rốt cuộc đã nhận nhau, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.
Nói xong, Long Tuấn lấy tay đánh lên vai Đình Nghị bên cạnh, người sau cũng lau nước mắt, phụ họa theo:
- Đúng vậy, A Tuấn nói không sai, ngày hôm nay chính là một ngày lành, chúng ta phải cười mới đúng, ha ha...
- Lời này có chút ngốc nghếch, nhưng quả thực rất có đạo lý.
Vương Sung giả vờ khinh thường, lập tức khiến cho mọi người cười to không ngớt.
Trong bầu không khí hài hòa, ôn nhu tràn ngập bầu không khí.
Một lát sau, Nhạc Phàm nhẹ nhàng buông Tiểu Băng Nhi ra, tràn đầy hạnh phúc mà lau nước mắt cho tiểu nha đầu.
Khúc mắc được cởi bỏ, Tiểu Băng Nhi nhoản miệng cười.
- Cha.
- Ta đây.
- Ngày trước người từng nói, nếu như con có thể đuổi kịp người thì người có thể nói cho con biết tất cả mọi chuyện, người đã nói thì không thể nuốt lời.
- Đương nhiên ta không nuốt lời.
- Vậy thì đợi con đuổi kịp người.
Tiểu Băng Nhi thừa cơ, hai tay đánh về phía trước, ai biết một trảo của nàng, không ngờ lại đánh vào một đạo tàn ảnh.
Hai thân ảnh chợt lóe ở phía sau, ngươi đuổi ta cản, không rời chút nào.
- Đáng giận! Mỗi một lần đều thiếu chút nữa.
Mắt thấy thân ảnh Nhạc Phàm từ bên người lướt qua, Tiểu Băng Nhi xuất thủ luôn luôn chậm nửa nhịp, chỉ là Tiểu Băng NHi không có dự định buông tha, ngược lại càng thêm nỗ lực.
Kỳ thực, bằng vào tốc độ của Nhạc Phàm, muốn bỏ xa Tiểu Băng Nhi cũng không khó, chỉ là hắn cố ý giảm tốc độ làm cho tiểu nha đầu này mỗi lần đều nghĩ chỉ thiếu chút nữa có thể đuổi kịp. Khi đó cũng không có đả kích lòng tin của hài tử, có thể xúc tiến tính tích cực của nó, Nhạc Phàm đối với Tiểu Băng Nhi có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Tất cả mọi người ở đây đều là người tinh minh, thấy tràng cảnh như vậy đều âm thầm buồn cười, tiểu nha đầu này quả thực quá hăng hái rồi.
- Hắc hắc, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đã qua mười năm, tiểu tử Lý Nhạc Phàm không ngờ cũng trở thành cha rồi.
Vương Sung hồi tưởng lại, nói:
- Chỉ là, phụ mẫu cũng khong phải dễ làm nhưu vậy, nhất là đối với tiểu hài tử, cũng không thể cứng quá, cũng không thể mềm quá, miễn cho sau này nó học thói xấu.
- Hừ, ngươi nói cái gì?
Nhan Nguyệt Thi trừng mắt nhìn Vương Sung, bộ dáng dường như muốn ăn thịt người nói:
- Tên phôi đản Vương Sung nhà ngươi nói ai? Ngươi cho rằng Tiểu Băng Nhi là ai? Từ nhỏ không học vấn, trưởng thành thì học người ta lưu manh sao?
- Đây, cái này...
Vương Sung sửng sốt, nửa ngày ấp úng không dám đáp, nghẹn khuất một phen.
Phó Suất cười khổ, cũng không dám ngắt lời.
Long Tuấn bên cạnh nhân cơ hội này phát tiết sự bất mãn của mình nói:
- Vương Sung, những lời của ngươi cũng quá phận rồi, dựa vào cái gì mà nói tiểu sư muội của ta sẽ học cái xấu? Ngươi xem tiểu sư muội ta muốn thông minh có thông minh, hoạt bát khả ái, ai giống như phôi đản ngươi, từ nhỏ đã là đại phôi đản.
- Không sai!
Đình Nghị phụ họa nói:
- Ta xem hẳn là ngươi đố kỵ sư phụ ta.
- Thối lắm! Ta nhổ vào đố kỵ hắn!
Vương Sung tức giận nói:
- Quên đi, lão tử lười nói chuyện với hai con thỏ nhỏ nhà các ngươi.
Long Tuấn và Đình Nghị nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tiếu ý.