Q.14 - Chương 60: Đắc ngộ.

- Quả thực rất mạnh a!

- Xem ra Tu Hành Giới sắp thay đổi rồi!

- Đúng vậy! Thiên Đạo liên minh có nhiều cao thủ như vậy, đủ để đối đầu cùng các thế lực khác, bố cục Tu Hành Giới sợ rằng phải thay đổi rồi.

- Các ngươi nhìn xem, Thiên Đạo liên minh không ngờ có hơn trăm người, tất ả đều là Thiên Đạo cao thủ trong chốn giang hồ, nếu như chờ bọn hắn lớn mạnh, sợ rằng thực lực lại càng thêm mạnh mẽ.

- Có một Lôi Tráo Thiên của Võ Thần Điện đã vô pháp vô thiên như vậy rồi, nếu như có thêm một trăm nhân vật như vậy, Tu Hành Giới còn không đại loạn sao?

- Thiên Đạo liên minh cường thế như vậy, khẳng định sẽ khiến các thế lực bất mãn, cũng không biết phản ứng của mấy vị Đại Tôn ra sao.

- Chỉ cần không chạm tới lợi ích của mấy thế lực lớn, Đại Tôn hẳn sẽ không ra tay. Nói không chừng, bọn họ còn muốn mượn tay Thiên Đạo liên minh, chèn ép những thế lực khác.

- Hắc hắc! Ai biết những Đại Tôn kia nghĩ thế nào, chung quy cũng có trò hay để nhìn a!

Trong tiếng mọi người nghị luận, Long Tuấn cùng Đình Nghị dẫn đầu xuất động, phân biệt tiến lên hai chiếc đài cao khác nhau.

Hai người đều có tu vi Thiên Đạo trung cảnh, mọi người cũng không có đặt hi vọng quá lớn. Chỉ là đối với sự lựa chọn của bọn họ, tất cả mọi người đều kỳ quái, tựa hồ bọn họ có quan hệ đối với Thánh Vực và Phật Tông không hề tồi. Mà Tả Tâm Minh và Liễu Nhân lại là sư phụ của Mễ Triết và Thanh Thiên. Có một tầng quan hệ như vậy, Thiên Đạo liên minh tùy tiện khiêu chiến cường giả của hai thế lực, khẳng định sẽ thu được một thành tích không tồi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại bỏ gần cầu xa, lựa chọn Hàn Băng của Thiên Môn, cùng với Sở Việt của Cửu Di.

Tình huống như vậy, thực khiến cho kẻ khác khó hiểu.

- Cô là Thánh Cô sao?

Long Tuấn đĩnh đạc đứng ở trước mặt Hàn Băng nói:

- Ta xem ngươi nên tới trước mặt Thánh Ngôn Đại Tôn kêu hắn thả sư nương ta ra đi a! Sư nương không có làm sai chuyện gì, cho dù sai cũng là lỗi của các ngươi, các ngươi làm như vậy chính là chia rẽ gia đình người ta, sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng.

Lời của tên tiểu tử này vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng vừa mới mở miệng lại khiến cho Hàn Băng tức giận tím mặt.

- Tiểu tử, dám bất kính với Tôn giả!

Một tiếng gầm vang lên, tay phải Hàn Băng ngưng tụ chân nguyên, trong không trung biến ảo thành một bàn tay thật lớn... Bàn tay trắng như ngọc, bắn ra hàn ý bức người, phảng phất như muốn biến những sinh linh phía dưới thành băng.

Một kích nén giận của Hàn Băng, mặc dù không có sát tâm, cũng muốn hung hăng giáo huấn đối phương một phen, bằng không làm sao mà dập tắt lửa giận của nàng.

Thấy uy thế của đối phương như thế, Long Tuấn lập tức thu hồi vẻ cợt nhả, nào dám có chút không chậm trễ.

- Thương mang thiên địa, ngã chí thường tại, sát thân thành nhân, chiến hồn bất diệt!

Một đạo sát khí nồng đậm vườn quanh thân người Long Tuấn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một pho tượng chiến sĩ chi hồn to lớn... Tràn ngập máu tanh và giết chóc, không có thiên địa, chỉ có giết chóc.

Oanh!

Âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang lên, hai tay Long Tuấn giơ lên trời, ngạnh kháng bàn tay khổng lồ do Hàn Băng huyễn hóa ra.

- Đình Nghị Thiên Đạo liên minh, xin thỉnh giáo tiền bối.

Bên kia, Đình Nghị sau khi tự giới thiệu, đôi nắm tay chợt lao thẳng về phía đối phương.

- Muốn đấu lực cùng ta sao?

Sở Việt cười khinh thường, nắm tay quét ngang, một vòng lốc xoáy mãnh liệt tiếp đón thế công của Đình Nghị.

Đương!

Vòng xoáy bị quyền phong xé rách, phát ra tiếng nổ vang, mà Đình Nghị thì bị chấn lui tới sát biên giới đài cao, suýt chút nữa thì rơi xuống.

Một chiêu không thể giải quyết đối phương, Sở Việt có chút kinh ngạc, sau đó lại cười to:

- Tốt! Tốt! Tốt! Khí lực của tiểu tử ngươi cũng không nhỏ, chỉ cần ngươi có thể tiếp được một quyền của Sở mỗ, ta sẽ cho ngươi quá quan. Ha ha ha.

- Vạn Cổ hồng lưu, Đại Hoang Thần Quyền.

Khí thế Sở Việt bỗng nhiên tăng vọt, chu vi mười trượng chung quanh hắn nghiễm nhiên trở thành cấm địa.

Đình Nghị chỉ cảm thấy bản thân mình đang ở trong loạn lưu thời Thái Cổ, cảnh tượng một đầu mãnh thú hung ác chạy qua trước mặt hắn.

Lúc này, Sở Việt không còn giống như một con người mà giống như một đầu cự thú hung mãnh, nắm tay hắn phảng phất như hàm răng của mãnh thú, muốn thôn phệ Đình Nghị.

Hung! Hung!

Nhiều năm tung hoành sa trường đã ma luyện cho Đình Nghị một bản tâm vững như bàn thạch, trong lúc nguy hiểm hắn lại càng thêm bình tĩnh.

- Nộ hỏa đoán thân, kim cương bất diệt!

Kình khí của Đình Nghị cũng được xuất ra, cũng giống như Long Tuấn, đều là sát khí nồng đậm ngưng tụ thành một pho tượng chiến sĩ chi hồn, bất quá so với Long Tuấn, chiến hồn sát của hắn thêm vài phần linh động và mãnh liệt, lại có thêm một loại khí tức uyên thâm.

Oanh!

Song quyền tương giao, như rồng hổ tranh đấu, phong vân biến sắc.

Ánh mắt Sở Việt chợt lóe lên, trong mắt hiện lên vài phần thưởng thức:

- Hảo tiểu tử, căn cơ không tồi, tiếp tục, để ta nhìn xem ngươi có thể tiếp được Sở mỗ mấy quyền!

Dứt lời, một quyền lại được đánh ra.

Dưới Đăng Thiên Thai, vô số ánh mắt kinh dị nhìn vào hai người Long Tuấn, Đình Nghị. Song phương giao chiến không tính là kịch liệt, thế nhưng hai người bọn họ lại là người thứ nhất trước mặt cường giả đỉnh phong qua được chiêu thứ nhất. Mà lại là ngạnh kháng, không có một chút mưu mẹo nào.

- Tu vi của bọn hắn thực sự là Thiên Đạo trung cảnh sao?

- Thần hồn chưa tụ, ý cảnh chưa ngưng, bọn họ tuyệt đối là trung cảnh, chỉ là bất quá công pháp bọn hắn thi triển phi thường lợi hại mà thôi, không ngờ lại có thể ngạng kháng với Thiên Đạo thượng cảnh.

- Không hề dùng đến bất luận một kỳ bảo gì, chỉ dự vào tu vi của bản thân ngạnh kháng cường giả đỉnh phong, mạnh mẽ đánh một trận. Chỉ sợ qua hôm nay, hai người này sẽ danh chấn thiên hạ, không thua những đệ tử truyền nhân.

- Nhân vật thiên kiêu như vậy, không biết sư phụ của bọn họ là ai?

- Thiên Đạo liên minh thật là lợi hại, mà đây chỉ là tiểu bối Thiên Đạo trung cảnh xuất thủ, không biết những cao thủ tuyệt đỉnh của bọn họ sẽ lợi hại như thế nào.

Trên đài cao, Long Tuấn và Đình Nghị đều chìm đắm trong thế giới của mình, trong lòng bọn họ chỉ có chiến đấu.

Thế nhưng sự chênh lệch cảnh giới không thể bằng lòng tin có thể bù đắp, mười sáu tức qua đi, Long Tuấn và Đình Nghị đều có cảm giác thoát lực, đối mặt với áp lực cường đại như vậy, bọn họ chỉ có thể đau khổ chống lại.

Không cam lòng! Không cam lòng!

Mười năm học nghệ không ngờ ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm tới. Đây quả thực là một loại sỉ nhục, cùng với đả kích mạnh mẽ đối với bọn họ. Thân là một chiến sĩ, cho dù chết cũng tuyệt đối không để cho đối phương sống tốt.

Trong lúc điên cuồng tìm cách, hai người không để ý tới bản thân đang bị trọng thương nguyên khí, lần thứ hai bộc phát ra lực lượng cường đại, oanh kích đối thủ.

Quá yếu! Quá yếu!

Hai người Long Tuấn và Đình Nghị bị đánh xuống dưới đài cao!

Tuy rằng chiến đấu không có duy trì lâu, chỉ trong ngắn ngủi hơn mười tức, thế nhưng để lại trong lòng mọi người một ấn tượng không thể xóa nhòa. Không thể không nói, đây chính là biểu hiện kinh diễm của những người sắp quật khởi.

- Sư phụ, chúng ta làm cho người mất mặt rồi.

Long Tuấn và Đình Nghị uể oải đi về phía Nhạc Phàm, chật vật cúi đầu, bộ dáng thất bại. Trong lòng bọn họ, đây là thất bại thật thê thảm, ngay cả chéo áo đối phương cũng không đụng tới được, bảo làm sao bọn hắn có thể tiếp nhận chuyện này.

Trái ngược với hai người, trong trận doanh Thiên Đạo liên minh, chúng cao thủ giang hồ hoan hô không ngớt.

Trong mắt những người này, Long Tuấn và Đình Nghị đã cấp cho mình mặt mũi thật lớn, dù sao giữa bọn họ và cường giả đỉnh phong còn kém quá nhiều, thế nhưng lại có thể kiên trì hơn mười tức, đã là phi thường rồi.

Với thành tích này, hai người bọn họ đã quá quan.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của huynh đệ bọn họ, Thiết Huyết mỉm cười thật sâu mà không nói gì, hắn đối với tính tình của Nhạc Phàm vô cùng hiểu rõ, cho nên cũng biết hai huynh đệ bọn hắn đối với Nhạc Phàm vô cùng quan trọng, cho nên hắn cũng sẽ không hẹp hòi chút nào.

Quả nhiên, Nhạc Phàm không hề đề cập tới việc hai người thất bại, hai đạo nguyên khí trực tiếp tiến vào cơ thể Long Tuấn và Đình Nghị, giúp cho hai người khôi phục không ít.

- Ngẩng đầu lên.

Một câu nói của Nhạc Phàm giống như một chiếc trùy đập vào trong lòng hai người Long Tuấn cùng với Đình Nghị, hai người vội vã đứng thẳng lưng lên, ngẩng đầu chờ đợi sư phụ giáo huấn.

Thế nhưng không ngờ là Nhạc Phàm lại gật đầu, không có nói thêm gì nữa.

Đây chính là một loại tán thưởng, không cần ngôn ngữ biểu đạt.

Ngơ ngác một lát, Long Tuấn và Đình Nghị tức thì vui sướng, từ lúc chán nản ban đầu, đến bất khuất không phục, tự ti, hối tiếc, sau đó hăng hái, thất bại, bất lực khiến cho bọn hắn trải qua kinh lịch, khiến cho bọn hắn nhận ra, con đường bọn hắn chọn chính là nhân sinh.

Giờ phút này, tấm màn chắn trong lòng hai người ầm ầm bị nghiền nát, một cỗ khí tức mới lạ tràn ngập cơ thể hai người.

Tu hành bao năm không bằng một lần cảm ngộ.

Bọn họ rốt cục đột phá tâm cảnh của mình, hướng về phía vị trí cao hơn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện