Q.14 - Chương 71: Đại Tôn xuất thủ.
- Mau nhìn! Xuất hiện rồi! Bọn họ đã xuất hiện!
- Di? Hai người bọn họ dường như vẫn bình yên vô sự.
- Mụ nội nó, cái này thì biết tính sao đây? Hiện tại ngay cả đài cao cũng bị hủy đi, nên tính ai thắng ai thua a?
- Như vậy chỉ có thể bình thủ thôi a! Chỉ là cái tên gọi là Lý Nhạc Phàm kia nhìn qua có chút chật vật, hẳn là yếu hơn Độc Cô Vô Phong một bậc đi a.
- Vậy cũng không đúng, bọn họ hiện tại không phân thắng bại, nói không chừng Độc Cô Vô Phong đã hết hơi.
- Hết hơi? Hắc hắc, thế thì ngươi thử đi tới xem.
- Thối lắm!
- Lợi hại! Thật sự là lợi hại! Một chiêu sống mái vừa rồi, cư nhiên ngay cả tinh thần thai cũng không chịu nổi.
- Đó là đương nhiên! Nếu là cường giả đỉnh phong bình thường muốn phá vỡ tinh thần thai không hề dễ dàng, chỉ là Ma Kiếm lão nhân được xưng là người có công kích mạnh nhất dưới Đại Tôn, có thể bổ được tinh thần thai cũng không có gì là kỳ quái. Chỉ là không nghĩ tới cái tên gọi là Lý Nhạc Phàm kia không ngờ lại có thể bức Ma Kiếm lão nhân tới bước này.
- Đúng vậy! Thực lực của Lý Nhạc Phàm kia tuyệt không dưới Ma Kiếm lão nhân.
- Như vậy tính ra hai người bình thủ, trên thực tế hẳn là Lý Nhạc Phàm mạnh hơn một ít.
- Không tốt.
- Cái gì không tốt.
- Hai nửa Đăng Thiên Thai kia dường như muốn đổ xuống.
- Cái gì?
Tinh Thần thai bị chia thành hai nửa lơ lửng giữa bầu trời, lúc này đang nghiêng về một phía, dường như muốn rơi xuống.
Tu sĩ phía dưới tranh luận không ngớt, nhìn thấy tràng cảnh như vậy, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, nhất là người của Tứ Tông thập thị, cả đám sợ hãi, thần tình hoảng loạn,bởi vì phương hướng hai nửa Đăng Thiên Thai rơi xuống chính là chỗ bọn hắn.
- Không tốt!
- Mọi người chạy mau!
- Chạy mau!
- A!
Tiếng kêu sợ hãi ầm ầm bạo phát, những đệ tử bên ngoài của Tứ Tông thập thị đều tự chạy trốn, rời khỏi phạm vi thế lực của mình, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa như vậy, thủ lĩnh của Tứ Tông thập thị cảm thấy sắc mặt tối lại, đều hận hai người Lý Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong. Những thế lực khác thì thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí trên mặt còn có chút tiếu ý.
Ong Ong.
Mắt thấy Đăng Thiên Thai nhanh chóng rơi xuống dưới, tức thì một đôi bàn tay thật lớn không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, nắm lấy hai nửa, sau đó lấy thủ đoạn vô thượng, đem hai nửa của Đăng Thiên Thai ghép lại, thả về tại chỗ.
Khó có thể tin! Đây là thủ đoạn gì?
Mọi người thấy đôi bàn tay to lớn trên không trung kia, từ đáy lòng sinh ra cảm giác mát lạnh, khiến cho bọn họ không sinh ra tâm tư phảng kháng.
- Đó là Đại Tôn! Là thủ đoạn của Đại Tôn!
Thanh âm kinh hãi mang theo sự run sợ, kính nể, cảm thán.
Giữa lúc mọi người đang còn ngây người, cự chưởng uy thế này đột nhiên biến đổi, không ngờ bay thẳng về phía Độc Cô Vô Phong và Nhạc Phàm, xem ra muốn trấn áp luôn hai người bọn họ.
- Hai người các ngươi thật là to gan, không ngờ lại phá hư Đăng Thiên Thai, còn không mau quỳ xuống cho bản tôn!
Một tiếng quát vang lên, vang vọng thiên địa.
Mọi người phía dưới nghe tiếng biến sắc. Người bên ngoài còn như vậy, có thể nghĩ ra, Lý Nhạc Phàm và Độc Cô Vô Phong chịu áp lực trực tiếp nhiều như thế nào.
Phụt!!!
Một ngụm tiên huyết được phun ra, Độc Cô Vô Phong trực tiếp bắn ra ngoài, nhìn như thổ huyết mà thụ thương, thế nhưng trên thực tế cũng không nghiêm trọng lắm. Còn Lý Nhạc Phàm, một mình đối mặt với áp lực lớn từ cự chưởng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như tắm, thân thể khom lại, thế nhưng vẫn kiên cường chống đỡ.
Người tinh mắt lúc này cũng có thể nhìn ra, cự chưởng này sợ rằng là có ý định nhằm vào Lý Nhạc Phàm.
Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!
Một thanh âm mờ ảo quanh quẩn bên tai Nhạc Phàm, như muốn kêu hắn khuất phục.
Đây là thanh âm của một nữ nhân, trong sáu vị Đại Tôn, chỉ có một người là nữ nhân, ngoại trừ Thánh Ngôn Đại Tôn ra thì có thể là ai?
Giao thủ khó tránh khỏi tổn thương, Thánh Ngôn Đại Tôn không ngờ lại lấy một cái cớ như vậy, đây chính là mượn việc công báo thù riêng, muốn hung hăng làm nhụ Lý Nhạc Phàm một phen. Khuất phục hắn, để hắn không dám làm càn.
- Quả thực nhìn không ra Lý Nhạc Phàm lại quật cường như vậy, Đại Tôn muốn hắn quỳ, hắn không quỳ.
- Không quỳ thì làm sao? Dưới áp lực của Đại Tôn, nhìn xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu?
- Uy nghiêm của Đại Tôn sao có thể bị phá vỡ, Lý Nhạc Phàm này không hiểu chuyện như vậy, sợ rằng sẽ phải nếm chút khổ sở. Lại nói, Lý Nhạc Phàm này không biết làm việc đại nghịch bất đạo nào, không ngờ lại đắc tội với Thánh Ngôn Đại Tôn, còn khiến cho Đại Tôn trực tiếp xuất thủ áp chế hắn.
- Ai biết được, chỉ là người này dưới tay Đại Tôn, khẳng định sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.
- Đại Tôn? Đây là Đại Tôn sao?
Long Tuấn và Đình Nghị đầu óc trống rỗng, trong lòng chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại. Hai tay bọn họ không tự giác mà run lên, bản thân muốn bảo trì sự bình tĩnh, thế nhưng sự sợ hãi lại càng lan dần.
Đúng vậy, sợ hãi!
Mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã, tuyệt cảnh sinh tử, Long Tuấn và Đình Nghị chưa từng sợ hãi khiếp đảm như hiện tại. Thế nhưng hiện tại bọn họ lại cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi, như là con người lúc phải đối mặt với hạo kiếp thiên địa, đây chính là một loại bản năng.
Không chỉ là đám người Long Tuấn, trong lòng những người khác cũng sinh ra cảm giác như vậy, oai thiên địa không thể phản kháng.
- Cha... Cha...
Tiểu Băng Nhi la lên, âm thanh nhỏ bé dưới bầu không khí yên tĩnh này lại vang dội dị thường.
Nghe thấy thanh âm của tiểu cô nương, tâm thần những người chung quanh không nhịn được mà rung động.
Ba!
Long Tuấn tự bạt tai mình, giọng đầy căm hận nói:
- Long Tuấn, ngươi là kẻ không có tiền đồ, sư phụ hiện tại nguy hiểm, lẽ nào ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu? Sợ hãi thì sao? Sư phụ đã từng nói qua người không sợ hãi thì không được gọi là dũng cảm. Kẻ dũng cảm chân chính là người biết rõ mình sợ hãi nhưng vẫn dám tiến lên.
Ba!
Đình Nghị cũng tự bạt tai mình, nói tiếp:
- Sợ hãi là bởi vì chúng ta nhỏ yếu, không phải là hai kẻ cái gì cũng không dám làm.
- Chúng ta lên.
Rống lớn một tiếng, Long Tuấn và Đình Nghị đồng thời vọt về phía Đăng Thiên Thai. Chỉ tiếc, lực lượng hai người bọn họ quá nhỏ bé, còn chưa tới gần đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược trở về, mồm phun tiên huyết.
Mặc dù là như vậy thế nhưng Long Tuấn và Đình Nghị vẫn không buông tha, ngược lại càng xông lên.
Hành động điên cuồng của hai người làm chấn động những tu sĩ bên dưới.
Tu Hành Giới lạnh lùng và ích kỷ, đã sớm làm mọi người trở nên mất cảm giác, trong lòng bọn họ chỉ còn sự lạnh lùng.
Đương nhiên, xúc động thì xúc động, lý trí của bọn họ tuyệt đối sẽ không hành sự lỗ mãng, nhất là làm địch của Đại Tôn.
So với nhưng tu sĩ này, người của Thiên Đạo liên minh đều căm giận nhìn lên phía trên, dưới uy áp của Đại Tôn bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ tâm trí, căn bản không còn lực mà phản kháng.
- Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Đồng Tường lo lắng nhìn Thiết Huyết. Thiết Huyết nén giận, lạnh lùng nói:
- Quản hắn có phải là Đại Tôn hay không, tuyệt đối không thể để Nhạc Phàm gặp chuyện không may, chúng ta lên.
Lời còn chưa dứt, Thiết Huyết cũng giống như hai người Long Tuấn, trực tiếp phóng về đài cao.
- Lấy mạnh khi yếu, con bà nó.
Quát lớn một tiếng, Khấu Phỉ bất chấp thương thế xách đao lên, Thiết Nam và Phó Suất cũng phóng lên.
Sau đó, đám người Vương Sung và Thích Minh Hữu trên đài cao đều xuất thủ.
- Điên rồi! Điên rồi! Đám người này khẳng định là điên rồi, dám xuất thủ với Đại Tôn.
- Thiên Đạo liên minh lần này gặp họa rồi!
- Nguy hiểm! Quá nguy hiểm!
Chung quanh Thiên Đạo liên minh, chúng tu sĩ kinh hãi!
Bọn họ lập tức thối lui lại mấy trượng, bảo trì một khoảng cách nhất định với đám người Thiên Đạo liên minh! Bọn họ không thể lý giải được, những cao thủ của Thiên Đạo liên minh rốt cuộc ăn cái gì mà dám đối địch với Đại Tôn, không những thế còn dám xuất thủ với Đại Tôn, đây quả thực chính là đại nghịch bất đạo, là tử tội a! Tử tội!
Nhiều cường giả đồng loại như tay như vậy, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Tiếc nuối nhất chính là, nhiều người như vậy hư trước mặt cự chưởng lại không có bất kỳ một hiệu quả gì, giống như tia lửa tranh cùng ánh trăng, không thể nào sánh bằng, đây chính là uy thế của Đại Tôn.
Lực một giới, không thể địch nổi.
Lần lượt bị đẩy lui, lại lần lượt công kích.
- Lui cho bản tôn.
Thánh Ngôn Đại Tôn phẫn nộ quát lớn một tiếng, Thiên Địa lực như thiên hà trút xuống, ép cho đám người Thiết Huyết không nhúc nhích được.
- Lý Nhạc Phàm, còn không quỳ xuống cho bản tôn.
Bàn tay to lớn chậm rãi đè xuống, Đăng Thiên Thai kịch liệt rung động, đất đá rung chuyển, như muốn đem Lý Nhạc Phàm nghiền nát thành bụi phấn.
Khuất phục cho ta! Khuất phục cho ta! Khuất phục cho ta!
Vô số ý niệm trong đầu ăn mòn tâm thần Nhạc Phàm, muốn thay đổi tư tưởng của hắn... Một thanh âm muốn hắn quỳ xuống, mà một thanh âm khác muốn hắn đứng lên, vô cùng thống khổ và mâu thuẫn.
Càng phản kháng, áp lực càng lớn!
Nhạc Phàm có cảm giác linh hồn của mình bị một cái xích sắt giam lại, vĩnh viễn trói buộc hắn, trở thành một nô bộc.
Một người, sao có thể sống mà không có tôn nghiêm.
Không cam lòng! Không khuất phục! Không quỳ bái! Không úy kị!
- Thánh Ngôn!
Hét lớn một tiếng, Nhạc Phàm đứng thẳng, hai mắt đỏ au nhìn về phía bàn tay to kia.