Chương 37: Lịch sử thi đấu chính văn bi thảm.
Đường Đại không có biện bạch gì đối với chuyện hãm hại Hàn Phong, rất nhiều người đều suy đoán xác thực nàng là người hãm hại Hàn Đại, nàng cũng từ chối cho ý kiến, chỉ là mướn người liều mạng đính bản, ấn dấu tay tác phẩm dự thi của Hàm Châu >.
> nhân khí tốc độ như tên lửa nhanh chóng vượt qua > của Đại Sắc Yên Thanh, vững vàng đứng ở hạng thứ nhất trên bảng Vạn Tượng chí tôn, đồng thời khí thế điên cuồng mãnh trướng, như chẻ tre.
Trước một trận đó còn ít người bảo vệ Hàm Châu, nói là tác phẩm của nàng rơi vào cục diện vụ tai tiếng của hai đại thần trước đó nên nhân khí đọc giả bay lên, nhưng đến sau này, trên trán mọi người chảy xuống một dòng hắc tuyến —— Châu Đại, hơi quá trớn rồi nha? Người như vầy xét bản quá lộ liễu đi…
Hàm Châu chơi cái trò này, nàng tự nhiên biết là có người hãm hại, chỉ là khi đó tự thú đã chậm > bị quản lý Công Khai Đình chứng thực xét bản, có người đến bắt nàng đi.
Đồng nhất, Đại Sắc Yên Thanh tuyên bố rời khỏi cuộc thi, nguyên nhân không rõ.
Buồn giận nhất là Phó chủ biên Ngụy Thanh Sơn của Vạn Tượng thư cục —— trận thi đấu này biến thành…
Hắn xin chỉ thị của Dụ vương gia có muốn hay không bảo lãnh người trong Đại Lý tự, Dụ vương gia ở trên chỉ thị của hắn phê một câu nói: Vị học văn chương tiên tác nhân.
Vì vậy Ngụy Thanh Sơn đã biết phương thức xử lý, hắn cảm thấy những trăm phương ngàn kế sau lưng này, lục đục lẫn nhau, Dụ vương đúng là đã biết.
Đương nhiên, Dụ vương có biết hay không biết không có khả năng chứng thực. Cái này cùng biên tập văn học trên mạng ở thế kỷ 21 như nhau, các nàng sau hậu trường có thể thấy số liệu của rất nhiều tác giả, thật hay giả, thật ra vừa xem là hiểu ngay, nhưng là bọn nàng đa số đều cười mà không nói.
Đường Đại đi tìm Hàn Phong ba lần, lần đầu tiên, Hàn Phong đóng cửa không gặp. Lần thứ hai, Hàn Phong vẫn đóng cửa không gặp. Cho đến lần thứ ba nàng lại đến, gia nhân nói cho nàng nghe Hàn Phong đi câu cá, dọc theo đầu nguồn sông Thanh Thủy đi xuống là gặp.
Theo lý thuyết việc này cũng thật khó cho Đường Đại, nàng mạo xưng là trang hảo hán, ba lần bốn lượt tìm đến nhà nghe giáo huấn, lại bị yêu cầu khó giống như trên sân trường chạy tám trăm mét, còn phải khỏa thân mà chạy
>_Cho nên, nàng đi tìm người, ngay trong mớ cỏ lau đang đung đưa ở bờ sông Thanh Thủy, hắn ngồi ở trên một tảng đá màu xanh nhạt, mặc một thân trường sam màu nhạt, bên cạnh còn để một cái sọt cá, một bao giấy dầu đựng mồi câu.
Lúc đó đã đầu thu, cỏ lau lại chưa khô héo, lá cây dài mảnh trong gió lắc lư, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống hoa cỏ. Chốc chốc có chim thủy điểu lao đầu xuống mặt nước, có con có lá gan lớn nhìn chằm chằm vào sọt cá của hắn, phát ra tiếng kêu to thanh thúy. Thủy thảo như trước um tùm, mặt nước rộng hai trượng có hơn lấp lánh, hắn an tĩnh thả câu.
Đường Đại hoài nghi có đúng hay không mình mới xuyên qua một bức tranh sơn dầu.
Nàng đứng hết thời gian một chén trà nhỏ, rốt cục nhịn không được tiến lên, còn không nghĩ ra nói cái gì, Hàn Phong ngược lại đã mở miệng: “Ngươi tới làm gì?”
Đường Đại trách móc, nhăn nhó một lát, mới thấp giọng nói: “Xin lỗi, Hàn Phong ta sai rồi.”
Hàn Phong không quay lại để ý gì nàng, nhấc cần, trên cần câu móc được một con cá to bằng bàn tay, vẫn còn đang vùng vẫy loạn xạ. Hàn Phong đem con cá trên cần câu gỡ xuống, bỏ vào trong sọt, cái sọt được đặt ở mép sông, ngâm quá nửa trong nước, mơ hồ có thể thấy được đã có hơn mười con cá.
Hắn lần nữa móc mồi, vung cần câu trong tay: “Ngươi đi đi.”
Vì vậy Đường Đại dò xét nhìn hắn, ngữ khí rất là dè dặt: “Vậy… Ngươi tha thứ cho ta nhé?”
“Tha thứ ngươi? Ta lúc nào thì nói tha thứ ngươi a?” Hàn Phong nhướng mắt liếc nàng, thấy thần sắc nàng tượng như con chó nhỏ ăn vụng trứng gà, trong lòng đột nhiên có vài phần buồn cười. Hắn cùng Đường Đại quen biết có hơn hai năm, hai người trong lúc đó tuy rằng cùng xuất hiện rất nhiều, thế nhưng nàng vừa xuất hiện đã là một tay viết nhân khí cao so với bọn hắn đều thành công hơn, cho nên ở trước mặt nàng, tất cả mọi người bảo lưu ba phần khách khí như đối với bậc tiền bối. Nghiêm túc mà nói, thật ra chỉ là quan hệ đồng nghiệp, quan hệ riêng tư chẳng có bao nhiêu.
Cho nên, Hàn Phong nhận biết vẫn là Đại Sắc Yên Thanh, hắn ngày hôm nay mới mơ hồ nhìn đến một mặt khác của Đường Đại.
“Vậy ngươi muốn như thế nào hả?” Đường Đại cũng bò lên tảng đá đó, ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Nếu không ta công khai xin lỗi? Bồi thường phí tổn thất danh dự cho ngươi?”
Hàn Phong như trước câu cá, từ chối cho ý kiến. Đường Đại bất đắc dĩ: “Vậy… thêm phí tổn thất tinh thần?”
Hàn Phong cong khóe miệng: “Cá đều bị ngươi ồn ào mà chạy.”
Đường Đại lệ tuôn: “Ta đây lại bồi thường ngươi tiền cá nữa được không?!”
Hàn Phong rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, tiếng cười này như tiếng mưa mùa hè rơi trên mặt sông, từng giọt từng giọt, đem cái khô nóng mùa hè thổi bay, lưu lại sự mát lạnh, Đường Đại bị hắn cười đến mắc cỡ, lấy đầu ngón tay chọc hắn: “Ngươi nói gì đi chứ.”
Bộ dạng Hàn Phong thường ngày luôn như hiệp khách mềm mại, nhưng là sợ nhất là ngứa, hắn cười một trận, cuối cùng tay nắm lấy tay Đường Đại: “Đừng quậy nữa.” Sau đó bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình.
Phải biết rằng cổ đại, hoang dâm tất nhiên cũng có, nhưng lễ phép nam nữ trong lúc đó cũng rất nghiêm khắc. Đối với việc này Đường Đại không cảm thấy gì, ý nghĩ của Hàn Phong lại không như vậy, hắn một lát sau mới buông tay Đường Đại ho nhẹ hai tiếng, đem sự xấu hổ vừa rồi xua đi: “Ta Hàn Phong đường đường một nam nhi bảy thước, sẽ không giống nàng tính toán so đo.” Hắn quay đầu nhìn Đường Đại, thần sắc trịnh trọng: “Thế nhưng không được có lần tiếp theo nữa.” (Bắt đầu từ bây giờ đổi xưng hô giữa Hàn Phong với Đường Đại nhé. Ngọt một chút cho đời nó đẹp.)
Đường Đại sắc mặt hồng hồng: “Đã biết.”
Nàng trên tảng đá ngồi một hồi, hai người chưa từng nói thêm cái gì. Qua hết công phu một nén hương, lại có một con cá mắc câu, Đường Đại thấy thú vị. Ở thế kỷ 21 nàng luôn cho rằng câu cá là chuyện mấy người lớn tuổi mới nên làm, cho nên cái thú tao nhã nhỏ bé này bây giờ nhìn thấy Hàn Phong câu mới có hứng thú.
Hàn Phong đem cá bỏ vào cái sọt: “Đến đây đi, cho nàng mượn chơi một chút.”
Đường Đại tiếp nhận cần câu, thời đại này tự nhiên là không có cần câu tự động, cần câu làm từ trúc này dùng đã một thời gian thật lâu, chỗ tay nắm rất trơn nhẵn. Nàng vụng về muốn móc mồi vào cần, nhưng là con giun đều là còn sống.
Nàng có chút chán ngán thứ này, tức thì định xách một cái móc lên cần câu, Hàn Phong cười nàng: “Nàng cũng quá thành thạo nhỉ.” Hắn tiếp nhận mồi, bẻ nhỏ ra thay nàng móc vào: “Mồi nếu móc vào không đúng, gặp phải con thông minh sẽ ăn mồi bỏ chạy, không mắc câu. Nếu như móc không đủ sâu, nó giãy dụa một trận cũng thoát ra được…”
Hắn móc mồi động tác rất quen thuộc, Đường Đại học theo khẩu khí của hắn: “Cá đều bị chàng ồn ào mà chạy.”
Hàn Phong mím môi cười, khi hắn cười bất đồng như Dụ vương phong lưu quý khí, nhưng lại có một phen ôn nhã: “Ta giúp nàng quăng câu .”
Trên mặt sông lẳng lặng bồng bềnh, hai người sóng vai mà ngồi, chờ cá mắc câu. Đường Đại thu được sự lượng thứ của Hàn Phong, rất là hài lòng. Nàng một khi hài lòng lại nói nhiều: “Hàn Phong chàng có biết hay không, ở thời đại của chúng ta có một câu chuyện, tên là Tiểu Miêu Câu Cá.”
Hàn Phong hai tay ôm đầu gối, gió mát từ trên mặt nước thổi tới, vài sợi tóc bay lượn: “Ừ? Kể về cái gì?”
“ Là nói về lúc xưa có con mèo nhỏ, lần đầu tiên cùng mèo mẹ đi câu cá, câu một hồi có một con chuồn chuồn bay đến, nó chạy đi muốn bắt chuồn chuồn, thế nhưng không bắt được. Khi trở về mèo mẹ đã câu được mấy con cá. Nó lại ngồi xuống câu một hồi nữa, lại có một con bươm bướm bay đến, nó lại đi bắt bươm bướm. Lúc sau mèo mẹ đã câu được rất nhiều con, nó một con cũng không có, còn oán giận sao cá không chịu mắc câu.” Đường Đại thấy minh nhất định là điên rồi, nhiều nữ chính xuyên qua kể > >, nếu không cứu giúp người cũng sẽ nói về thiên lý mã, cao sơn lưu thủy các loại, đặc biệt có mình nàng lại kể Tiểu Miêu Câu Cá!!!!
Hàn Phong lại nghe thấy có hứng thú, đợi Đường Đại nói xong, hắn mỉm cười hỏi một câu: “Xuyên qua lâu như vậy, vẫn chưa quen sao?”
Đường Đại xuyên đến Đại Huỳnh vương triều gần ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, nàng từ một tên ăn mày sống ở ngôi miếu đổ nát, nàng vì cái mạng nhỏ từng bán thân, nàng vì một tháng tiền thuê tiền lương đắt đỏ vắt hết óc, nàng vì mỗi thiên tác phẩm bình luận bất nhất viết không ngừng nghỉ, phí hết tâm huyết, nàng chưa từng có cảm giác ủy khuất.
Tất cả mọi người chẳng qua chỉ là khách qua đường vội vã, ai quan tâm nàng ủy khuất hay không ủy khuất?
Chỉ là sau ba năm, tháng chín, bên bờ sông Thanh Thủy, giữa lớp cỏ lau đung đưa, có một người mỉm cười hỏi nàng quen hay chưa quen, nàng mới cảm thấy ủy khuất: “Không quen được.” Nàng cúi đầu nhìn gợn sóng xanh biếc lan ra trên mặt sông: “Không quen mùi vị cơm nước ở đây. Không quen đồ lót ở đây thô cứng cạ vào người ta một thân bệnh sởi. Không quen y phục tơ lụa ở đây, động hay không động cũng nhăn lại còn khó ủi.” Phao câu cá trên mặt sông theo làn nước di động, nhưng không có cá mắc câu, nàng hai tay nắm cán câu: “Không quen sáng sớm không có đồng hồ báo thức gọi ta rời giường, không quen ở đây không có ba mẹ bạn bè của ta.”
Kỳ thực ở đây cái gì cũng không có, cơ bản không phải là thế giới của nàng. Ta căm hận người hãm hại ta, ta sợ lại bị quăng vào thiên lao, kêu trời không thấu kêu đất không nghe.
Đường Đại không kiên nhẫn lại quăng câu một lần nữa, Hàn Phong đè lại tay nàng: “Đừng nên cử động, phải có tính nhẫn nại, không thì sẽ thật sự trở thành Tiểu Miêu Câu Cá.” Hắn cứ như thế nắm hai tay Đường Đại đang cầm cán câu, ánh mặt trời sau buổi trưa, trên mặt sông rắc lên một chút ánh vàng, thỉnh thoảng lại có vài chùm tơ vàng xuyên qua lá lau sậy, tỏa chiếu ánh sáng rực rỡ.
Hắn không thèm nhắc lại, chỉ là hai tay bao phủ lấy tay nàng, không hề buông ra.