Chương 74: Tất cả những phản bội cùng thương tổn nếu không yêu cũng không tính là ngược.
Đường Quả Nhi vẫn ở trong cung không quay về Phù Vân tiểu trúc nữa.
Nơi ngói xanh tường đỏ kia, là hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, không phải là nơi cho Đường Đại loại người xuyên không này có thể đi vào. Nàng thường xuyên phải nhờ Ngô công công truyền lại tin tức, nói cho nàng hướng đi hiện nay của Đường Quả Nhi. Nhưng muốn nhìn thấy một mặt của nó, lại quá khó khăn quá khó khăn.
Ở thời đại này con người rất xem trọng lễ tiết của phụ nữ, đây là sự giáo dục từ nhỏ đến lớn nó được dạy, vô hình trung đã biến thành một phần tư tưởng của nó.
Nó không đi ra, Đường Đại cũng không biết nên giải thích thế nào, chuyện như vậy cho dù là ở thế kỷ 21, cũng khó có thể mở miệng.
Đường Đại chờ rất nhiều ngày tháng, Đường Quả Nhi vẫn không có xuất hiện.
Nàng liền có chút kiềm chế không được —— cái Đại Huỳnh vương triều này, nàng có thể cùng bất luận người nào chiến tranh lạnh, duy nhất Đường Quả Nhi, trong lòng nàng luôn nhung nhớ.
Môn sinh của nàng ở Trường An rất nhiều, cử nhân khoa cử hàng năm, phần lớn bộ phận đều ký ước với Công Khai Đình, thấy nàng, đều phải kính cẩn gọi một tiếng tiên sinh.
Vì vậy nàng cũng tìm mấy người quen biết, cố ý nhờ tiến cung khuyên bảo, nhưng Đường Quả Nhi trước sau vẫn canh cánh trong lòng. Nó sinh ra ở Đại Huỳnh vương triều, tiêu chuẩn duy nhất phán định đức hạnh của phụ nữ chính là trinh tiết. Cho dù trong lúc đó Đường Đại cùng Thẩm Dụ không có bất luận danh phận gì, nó cũng kiên quyết cho rằng Đường Đại phải nên trung thành với Thẩm Dụ.
Phong xương năm thứ 11, trong cung có biến đổi lớn.
Hoàng hậu Vũ Đàm ở thẩm cung đâm cột mà chết, khi ngự lâm quân bao vây đến thì trong tẩm cung của đế hậu chỉ có một người Thọ vương Thẩm Dụ.
Việc này truyền ra, thiên hạ ồn ào.
Thiên sách tướng quân Vũ Diên cuộc đời này chỉ có một con gái duy nhất, như hòn ngọc quý trên tay, chợt trải qua biến động này, bi phẫn gần chết, lập tức liền dẫn đại quân trở về Trường An, bức Thọ vương giao ra tất cả quyền hạn.
Khi phong thanh thổi đến thì Đường Đại đang ở trong Công Khai Đình xét duyệt bản thảo, nghe Ngụy Thanh Sơn nói xong, nàng trước hết có hơi kinh ngạc: “Thọ vương? Bức tử hoàng hậu?”
Ngụy Thanh Sơn biểu tình ngưng trọng: “Đại tử, ta mong nguoi hiểu rõ, tình huống lần này nghiêm trọng. Vũ Diên yêu thương Vũ Đàm mọi người đều biết, hiện tại binh quyền Đại Huỳnh nằm trong tay hắn, việc này xảy ra, Gia sợ là… dữ nhiều lành ít.”
Đường Đại vẫn không dám tin: “Theo lý, nếu hoàng gia thật sự xảy ra chuyện tai tiếng này, che giấu còn không kịp, làm sao ngược lại con lan truyền khắp nơi đây?”
Dứt lời, nàng đột nhiên nhớ tới năm kia, khi đứa bé 12 tuổi hỏi nàng: “Nếu như phản đảng muốn thành công, nên làm thế nào?”
Lúc đó nàng nói sao? Là nói qua danh sư xuất cao đồ đi, lần này thật sự đúng là danh sư xuất cao đồ, còn nữa lần này tuyệt đối là danh chính ngôn thuận.
Chỉ thương cảm cho Vũ Đàm mới 16 tuổi. Từ xưa thủ đoạn của Đế vương luôn là thứ nhẫn tâm, tàn nhẫn nhất.
Thẩm Dụ từ trong thẩm cung trực tiếp bị đưa vào thiên lao, đó là một nơi giam giữ trọng phạm, Vương thượng đặc biệt phân phó, bất cứ kẻ nào cũng không được thăm hỏi.
Thế cục của triều đình bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu, những văn nhân tử sĩ ngày trước bắt đầu giải ước với Công Khai Đình. Phù Vân tiểu trúc ngày xưa ngựa xe như nước, hiện tại trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Thẩm Hi 15 tuổi bất động thanh sắc mà bỏ cũ thay mới hình bộ và hộ bộ của Thẩm Dụ, tướng lĩnh lĩnh quân toàn bộ thay đổi bằng tân tú trúng tuyển trong ba năm khoa cảo gần đây.
Một năm này, Đường Quả Nhi 11 tuổi.
Thiên lao đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có khi nó đi vào mọi người mới không dám ngăn trở —— nó hiện tại là hồng nhân bên cạnh quân vương. Những bộ hạ cũ của Thẩm Dụ nhất nhất đều bị trục xuất, chỉ có nó vẫn như trước là tâm phúc của Vương thượng.
Nó ở trong lao ngục nhìn thấy Thẩm Dụ, trong tù âm lãnh, Thẩm Dụ lại nhàn nhã như dạo chơi, ở trong trên án phòng giam luyện viết chữ khải, áo mũ chỉnh tề, ngay cả một sợi tóc cũng không rối loạn.
Có lẽ là phần gặp biến không sợ, quý khí kinh hoàng làm cho ngục tốt đối với hắn vẫn hết sức khách khí.
Đường Quả Nhi mở cửa đi vào, nhưng lại cảm thấy bi thương: “Nghĩa phụ!”
Thẩm Dụ lên tiếng, nhưng vẫn vùi đầu viết chữ, Đường Quả Nhi ở trước mặt hắn quỳ xuống, gian nhà tù này so với những gian biệt giam khác sạch sẽ hơn, Đường Quả Nhi thấy mũi mình ê ẩm: “Nghĩa phụ, oan ức cho người.”
Thẩm Dụ mỉm cười nhìn nó, khuôn mặt nó còn rất non nớt, ánh mắt cũng tinh khiết, chưa thấm nửa hạt bụi mù. Hắn cuối cùng gác bút, lấy khăn lụa lau đi vết mực lem trên tay, nhè nhàng vỗ vỗ bờ vai của nó: “Nghĩa phụ không oan ức.”
Hắn lại nhớ tới cái gì, mới nói: “Lúc rãnh rỗi nên về thăm mẫu thân nhiều hơn, nàng một mình ở đó, rất tịch mịch.”
Đường Quả Nhi liền nước mắt như sông: “Nàng căn bản không đáng giá với sự đối xử của nghĩa phụ, căn bản cũng sẽ không tịch mịch. Nghĩa phụ không quan tâm chính mình một chút nào sao!”
Thẩm Dụ lúc này lại không tính toán nhiều, hắn giơ tay lau đi nước mắt của Đường Quả Nhi: “Không khóc, ngươi đã trưởng thành, khóc rất mất mặt. Làm sao, giận dỗi với mẫu thân sao? Nàng lại đánh ngươi?”
Đường Quả Nhi lại không nói thêm gì nữa, cho dù Đường Đại thế nào, dù sao cũng là mẫu thân của nó.
Nó từ trong thiên lao đi ra trực tiếp đến ngự thư phòng, Thẩm Hi cùng Vũ Đình ở bên trong nghị sự. Lại chờ qua một trận, đợi Vũ Diên rời đi, nó mới đi vào.
Thẩm Hi đối với nó xem như không tệ, hắn nghe qua rất nhiều lời đồn nói Đường Quả Nhi kỳ thực là em trai cùng cha khác mẹ với hắn. Hắn chưa từng có qua em trai, thêm nữa Đường Quả Nhi vẫn rất nghe lời hắn, lúc này đây hắn với Đường Quả Nhi thật là đối xử như huynh đệ.
Đường Quả Nhi ở trước mặt hắn cũng không câu nệ, trực tiếp mở miệng “Vương thượng, nghĩa phụ ngày thường đối với chúng ta thực ra không tệ lắm, chúng ta cư xử với người như vậy, có thể quá phận hay không? Huống hồ năm nay người đã lớn tuổi, thiên lao ẩm ướt, chỉ sợ người…”
Đường Quả Nhi biết chuyện lần này, ngày ấy có nội thị tuyên triệu Thọ vương, mời hắn đi Tê Phượng cung, Vương thượng có việc cần thương lượng. Đợi hắn đi vào trong, ngự lâm quân liền bao vây Tê Phượng cung, khi nó với Thẩm Hi đi vào, chỉ thấy Thẩm Dụ đang cúi người kiểm tra thi thể Vũ Đàm.
Nhân chứng vật chứng đều có, Thẩm Dụ hết đường chối cãi.
Đường Đại lần đầu tiên cảm thấy tự do như vậy, hiện nay Thọ vương phủ đại loạn, Hình Viễn cũng bất chấp nàng. Nàng lững thững dạo chơi, vậy mà lại tới Lan Nhược Tự, chỉ là đứng trong đám cây cỏ nhìn từ xa một hồi lâu, nhưng lại khó có thể tiến lên một bước.
Cựu thần trong triều bị đổi hơn phân nửa, thế cục dần dần ổn định. Người trong thiên hạ đều mỏi mắt mong chờ, xem kết cục cuối cùng của Thọ vương Thẩm Dụ.
Phong Xương năm thứ 12, Vương thượng Thẩm Hi hạ chỉ, Thẩm Dụ tội ác tày trời, vốn ứng với trảm thủ thị chúng, nhưng trẫm trái phải suy xét, niên kỷ hoàng thúc đã cao, có công hơn 10 năm phù chính, tội chết tạm miễn. Lấy đi hết thảy chức quyền, bảo lưu danh hào Thọ vương, phê chuẩn đóng cửa tự suy ngẫm, vui vẻ dưỡng già.
Thánh chỉ này vừa hạ, bách tính đập bàn, Thẩm Hi là người tài đức sáng suốt, thành truyền kỳ thiên hạ. Duy Vũ Diên không phục, Thẩm Hi luôn mãi trấn an, lại lo lắng tuổi tác đã cao, ân chuẩn trường trú thành Trường An, dẫn binh mã thiên hạ từ xa.
Mà người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra, tuy rằng binh phù còn trên tay vị lão tướng quân, nhưng kì thực quyền lực đã sớm ở trên tay Thẩm Hi, hắn khống chế binh phù, Thẩm Hi trực tiếp khống chế hắn, cái binh mã đại nguyên soái này bất quá chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.
Thẩm Dụ vẫn bị giam đến tháng ba năm này, khi hắn trở ra trước tiên liền đi đến Phù Vân tiểu trúc. Đường Đại nhìn thấy hắn cũng lấy làm kinh hãi, mặc dù chịu nửa năm tai ương trong ngục, nhưng thái độ hắn không có nửa điểm chán chường. Hắn tới vội vội vàng vàng, lúc này đây tắm rửa cũng ở trong phòng Đường Đại.
Gia nhân mang nước nóng, Đường Đại giúp hắn đi vào, hắn lôi kéo tay nàng, nửa ngày mới than thở: “Đại tử, lập tức đem việc ở Công Khai Đình chuyển giao cho thuộc hạ của ngươi, tùy tiện một người, cái gì cũng không cần, ở Công Khai Đình dán bố cáo, cùng Công Khai Đình đoạn tuyệt quan hệ.”
Đường Đại không giải thích được: “Vì sao?”
Thẩm Dụ giữa làn nước nóng giãn ra thân thể: “Ngươi có nguy hiểm, ngày mai… Không, buổi chiều phải đi, đem vị trí chủ biên tùy tiện tặng ột người nào đó, nhanh chóng bứt ra.”
Đường Đại lúc này liền hiểu rõ: “Vương gia nói, Vương thượng sẽ hạ thủ với Công Khai Đình?!”
Thẩm Dụ không muốn nói thêm nữa: “Đi thôi.”
Đường Đại lại không có ý đi ra ngoài, ngữ khí của nàng vẫn như cũ không nhanh không chậm: “Các hạng mục kinh doanh hiện nay của Công Khai Đình, hắn bới không ra phần vi phạm pháp luật, cho nên có khả năng nhất là làm loại Văn Tự Ngục giống như triều Thanh. Mục đích cuối cùng của hắn thực ra không phãi đối phó ai chỉ là dương oai với thiên hạ.” Đường Đại khom lưng lại bỏ thêm vào chút nước nóng: “Nếu như ta vẫn còn, hắn động một mình ta là đã đủ để dương oai, thế nhưng nếu ta đi, không biết bao nhiêu người của Công Khai Đình sẽ bị liên lụy. Cho nên Vương gia, tiểu dân thật sự đi không được.”
Thẩm Dụ quay đầu nhìn nàng: “Ngươi muốn liều mình xả thân? Đây không giống với phong cách của ngươi.”
Đường Đại chỉ cười gượng: “Kỳ thực có đôi khi, tiểu dân cũng sẽ cao thượng một phen.”
Thẩm Dụ khoác áo tắm đi ra, đột nhiên cúi người ôm nàng đến trên giường, hắn nằm ở trên người nàng, hôn nàng, lâu lắm không có thân mật, Đường Đại có phần không quen. Trên đường hoan ái, hắn mới ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Hiện giờ không phải thời điểm giận dỗi, nếu như ngươi thật thích Công Khai Đình, đợi phong thanh qua đi, bản Vương lại mua một tòa cho ngươi, được không?”
Đường Đại từ trong ngữ thanh kia nghe được một tia cầu xin, có lẽ là quen biết thật sự lâu lắm, sau khi mất đi sợ sẽ cô đơn, sẽ tưởng niệm, sẽ luyến tiếc. Đường Đại cũng chỉ có thể ôm lại hắn, ngữ thanh như trước thản nhiên lạnh nhạt: “Không được, tiểu dân tạ ơn Vương gia nâng đỡ.”
Ngày kế, Đường Đại tìm được Ngụy Thanh Sơn, yêu cầu giúp mình mau chóng ra một đoản tập, Ngụy Thanh Sơn cực kỳ không lý giải được đây là loại quan hệ khẩn cấp gì, nàng vì sao lại vội vã ra một quyển sách. Đường Đại chỉ có thể cười khổ: “Có một số việc hiện tai không làm, có thể không làm được nữa.”
Sau khi trở về Đường Đại điên cuồng giải ước, các tác giả không liên hệ được hiệp ước toàn bộ thiêu hủy, tất cả bản thảo sách xuất bản bỏ dỡ, đưa trả về cho người nguyên tác.
Rất nhiều người cũng không hiểu, Đường Đại cũng không giải thích cái gì. Nàng tìm được Cỗ Máy Thời Gian, đem toàn bộ tiểu thuyết VIP dự bị ở Công Khai Đình đưa cho hắn, hai người suốt đêm dời bản thảo lên mười chiếc xe ngựa, vận chuyển qua lại ba lần.
Mùa hè Phong Xương năm thứ 12, Vương thượng Thẩm Hi hạ chỉ quét sạch văn đàn, chính thức đem tiểu thuyết diễm tình liệt vào sách cấm, các tác giả cùng các tiểu thuyết giống nhau, thiêu hủy thị chúng.
Cung cấp truyền bá tiểu thuyết diễm tình cho người đọc, Công Khai Đình đứng mũi chịu sào, Vạn Tượng thư cục cũng chịu liên lụy.
Hầu như song song, quan binh vây quanh Công Khai Đình chật như nêm cối, bắt được cầm đầu Đường Đại cùng toàn bộ các nhân viên quản lý biên tập và một bộ phận tác giả không rút lui kịp lúc, toàn bộ nhốt vào đại lao.
Kho sách bên trong Công Khai Đình sở hữu, bản thảo, ở trong tâm đình chồng chất thành núi bên cạnh tượng thần thú , Thẩm Hi ở bên cạnh đứng hồi lâu, mới hạ lệnh: “Đốt đi.”
Có nội thị hô to châm lửa, ánh lửa dấy lên tận trời, tới cuối cùng ngay cả tượng đồng thú ngồi chồm hổm cũng bị đốt thành lửa đỏ, có thể xem là tráng lệ.
Ở thành Trường An cho dù là một dân chúng phổ thông nhất cũng biết quan hệ của Thọ vương cùng Đường Đại, hôm nay Thẩm Hi trực tiếp hạ thủ với Đường Đại, mọi người đều suy đoán hẳn là nhổ bỏ tàn dư của Thọ vương.
Mà thực ra bọn họ đều sai rồi, văn nhân tay trói gà không chặt, bọn họ có thể uy hiếp được ai? Thẩm Hi năm đó dù sao chỉ có 15 tuổi, tâm tính thiếu niên, cảm thấy cần phải ở trước mặt Thẩm Dụ biểu hiện một chút năng lực, làm cho cả thiên hạ đều biết mình mạnh mẽ hơn so với hắn.
Mà lúc này thủ đoạn tốt nhất, không thể nghi ngờ là phá hủy thứ hắn coi trọng nhất.
Lúc Đường Đại vào trong ngục, Đường Quả Nhi cũng không thuận theo, ngày ngày trước mặt Thẩm Hi khóc lóc ầm ĩ, Thẩm Hi chỉ đưa hai quyển sách cho nó: “Ngươi cho là nàng thật sự là mẫu thân của ngươi sao? Ngươi nhận tặc làm mẹ lại còn ù ù cạc cạc qua nhiều năm như thế này.”
Đường Quả Nhi khi đó mới nhìn thấy bản > kia, Đường Đại cùng Hà Hinh quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, cuối cùng tranh thủ tình cảm, nghi kỵ lẫn nhau, Hà Hinh thiết kế làm cho Thẩm Dụ đem Đường Đại gả cho Hàn Phong, Đường Đại ghi hận trong lòng, ở Lan Nhược Tự giết hại. Không có Hà Hinh, Đường Đại mới có thể trở lại bên người Thẩm Dụ, nguyên nhân dưới gối không có con, thu dưỡng con thơ Hà Hinh lưu lại dùng cho việc dưỡng lão sau này.
Bởi vậy có thể thấy được tác giả, xác thực là sinh vật rất có khả năng đổi trắng thay đen, Đường Quả Nhi nhìn trên dưới quyển > hết hai ngày, sau hai ngày nó đi đến thiên lao.
Đường Đại cúi người bên án trong gian ngục, viết phần cuối của sách mới >. Thấy Đường Quả Nhi nàng hết sức vui mừng: “Quả Nhi? Đến đây mẫu thân nhìn một cái.”
Lính canh mở cửa ngục, Đường Quả Nhi lại tránh ra khỏi bàn tay nàng đang vươn tới, nó nhìn gần nàng, ánh mắt như đao: “Mẫu thân ta, có đúng tên là Hà Hinh hay không?”
Đường Đại sợ hãi lui về phía sau một bước: “Con làm sao biết được?”
Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Hình Viễn nói cho nó biết về thân thế của nó?
Lại không biết nhất cử nhất động của mình rơi vào trong mắt Đường Quả Nhi càng xác thực tính chính xác của bản > kia: “Ta lúc trước chỉ cảm thấy ngươi chẳng qua là một dâm phụ, không nghi tới ngươi còn tâm tư như rắn rết.”
Nó đem hai bản >, hung hăng ném trên mặt đất, Đường Đại từ trên mặt đất nhặt lên. Sách đó muốn xem còn cần chút thời gian, Đường Quả Nhi cũng không có tính nhẫn nại chờ nàng xem xong, nó chậm rãi rời khỏi gian ngục, cũng muốn nhớ lại chút gì đó, nhưng cố chấp không muốn lưu nước mắt: “Đây là lần cuối cùng ta đến nhìn ngươi.”
Nó đi ra cửa lao, quay đầu bước đi trên một hành lang thật dài, lưu lại cho Đường Đại một bóng lưng màu sắc thâm đen.
Rất nhiều người đều nói bản tiểu thuyết này rất ngược, không biết rằng thực ra nếu như không có yêu thì những phản bội cùng thương tổn này đâu tính là ngược. Ngược thật sự là mở mắt trừng trừng nhìn thứ đồ tốt đẹp nhất bị hủy diệt trước mắt ngươi.
Nó thực sự đã trưởng thành, đã không còn là đứa bé vừa uống một chút sữa đã bị sặc khi xưa. Không còn là đứa nhỏ năm ngón tay không thể đóng mở ở dưới tàng cây hòe trong tòa tiểu lâu trên cuối phố Tây.
Đường Đại đang cầm hai quyển sách đứng trong gian ngục chật hẹp, cách hàng rào nhìn bóng lưng nó, một khắc bị ngược kia, còn hơn cả cái trận xuyên không này.