Chương 5
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 12 giờ trưa, tại hiện trường vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Còn một phút nữa, nếu Na Lan không đến, chúng sẽ giết một người.
Cuối cùng, Ba Du Sinh nói, “Trả lời bon chúng: Na Lan đang ở ngay trong đám con tin. Để tiện cho thương lượng, đề nghị Na Lan lập tức điện thoại với chúng tôi ngay.”
Điền Lợi Mẫn thao tác nhắn tin trả lời ngay. Đối phương lập tức hồi âm: Không cần nữa.
Mọi người nhìn nhau, và đều hiểu ý nghĩa là gì: Na Lan đang ở trong đám con tin, cô đã can đảm đứng ra.
Ba Du Sinh nói, “Nhắn tin nữa đi, tranh thủ cơ hội nói chuyện với Na Lan.” Bụng bảo dạ tại sao cô lại có mặt ở hội quán tư nhân trong ngày khai trương? Và lại đúng vào lúc xảy ra vụ cướp? Kinh nghiệm bao năm công tác, anh biết rằng luôn xảy ra các sự kiện ngẫu nhiên, nhưng sự trùng hợp thì hiếm hoi, khác xa với phim ảnh hay tiểu thuyết. Anh bất giác nhớ lại hồi Na Lan mới vào đại học, đã có tin đồn cô là “tay vịn cao cấp” bí hiểm khôn lường. Sau nhiều năm quen biết Na Lan, ám ảnh về tin đồn vu vơ ấy đã tan biến khỏi đầu óc anh, tuy nhiên, cảm giác chưa hiểu hết và cảm giác bí hiểm đối với con người Na Lan đôi lúc vẫn khiến anh phải suy nghĩ: cha cô bị hại một cách kỳ lạ, kho báu Bá Nhan biến mất, chứng thần kinh phân liệt thực thực hư hư, trực giác nhạy bén khác thường, những vụ trọng án hình như mãi mãi đeo bám cô… có phải đều là ngẫu nhiên?
Trở lại câu hỏi trước mắt: tại sao Na Lan lại có mặt ở Tiêu Tương?
Ba Du Sinh nói với Khương Minh, “Nhờ cậu gọi tay phụ trách quầy tiếp tân lại đây.”
Phụ trách tiếp tân của Tiêu Tương là Cù Đào, tuổi ngoài ba mươi, mái tóc rẽ ngôi giữa láng bóng, khuôn mặt xương xương với nước da trắng mịn như da thiếu nữ không một nếp nhăn, nhẵn nhụi không râu ria. Anh ta dường như vẫn chưa hết sợ trước vụ việc đang xảy ra, đứng trước Ba Du Sinh mà thỉnh thoảng vẫn run run.
Ba Du Sinh hỏi, “Hệ thống máy tính của các anh có danh sách các vị khách không?” Khương Minh đã hỏi anh ta câu này, Ba Du Sinh gần như thuận miệng mà hỏi lại vậy thôi.
“Không có! Chỉ có ghi chép khách đặt bàn ăn, nhưng đều nằm trong mạng nội bộ của hội quán.” Mười ngón tay thon dài trắng trẻo của Cù Đào không ngớt vặn vào nhau.
“Có thể đăng nhập vào đó không?”
Cù Đào gật đầu, “Có thể. Nhưng các ghi chép ấy chỉ ghi thông tin rất sơ sài về người đặt chỗ.”
Ba Du Sinh trỏ tiếng laptop đặt trên chiếc xe tấn công ở gần đó, “Anh mở đi, chúng tôi cần xem các ghi chép đặt bàn.”
Cù Đào lấy chùm chìa khóa ra, nhìn thẻ ghi mật mã đeo trong đó, rồi nhanh chóng vào mạng nội bộ Tiêu Tương, mở bản danh sách đặt bàn ăn, trỏ vào một ô màu đỏ, “Anh xem, đây là phòng ăn chính ở tầng hai của lầu chính, kéo cửa di động lên, thì cũng được thêm một gian nhỏ nữa. Nói chung, cần một trong hai ông chủ của hội quán đích thân đặt chỗ. Hôm nay là ngày khai trương, tất cả các chỗ đã được đặt kín hết, nhưng cụ thể là những vị khách nào thì chỉ các ông chủ mới nắm được.”
“Cho nên, anh không thể biết cụ thể bàn ăn nào có mấy thực khách chứ gì?”
Cù Đào nói, “Tôi phụ trách quầy tiếp tân, chủ yếu đón khách vào hai lầu phía Đông và Tây, còn số người vào phòng ăn của lầu chính, chỉ có cô tiếp tân ở cửa lầu chính và cậu phục vụ biết thôi.”
Ba Du Sinh gật đầu, “Tiếc rằng hai người đó cũng biến thành con tin mất rồi.” Anh lại nhìn kỹ ghi chép về phần đặt chỗ, rồi hỏi, “Các phòng khác ở lầu chính thì sao?”
Cù Đào nói, “Điều này tôi đã nói với nhóm trưởng Khương Minh, trưa nay ngày khai trương, cả lầu chính chỉ mở đại sảnh mà thôi…” Anh ta chỉ vào một ô đỏ khác trên màn hình. “Nhưng ở gian nhỏ này trên tầng ba bỗng nhiên có người đặt chỗ.”
“Sao lại nói là bỗng nhiên?”
“Tức là hôm nay mới đặt. Anh xem: họ đặt chỗ lúc 6 giờ 21 sáng nay. Rất sớm.”
Ba Du Sinh hỏi, “Ai đặt?”
“Không rõ. Vì không ghi rõ họ tên và số của người ấy.” Cù Đào nhìn Ba Du Sinh, đôi môi mỏng của anh ta mấp máy, do dự định nói lại thôi, nhưng thấy Ba Du Sinh đã nhận ra thái độ của mình, anh đành tiếp tục, “Có thể là người trực điện thoại và ghi chép đặt chỗ đã sơ suất, hoặc rất có thể là… một người trong nội bộ hội quán đã mở máy tính và thao tác vào trang đặt chỗ.”
“Người đó có thể là anh chứ gì?” Ba Du Sinh chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhưng Cù Đào sửng sốt cứ như bị bọ cạp cắn.
“Vâng, có thể là tôi, là ông chủ chúng tôi, thậm chí một nhân viên hoặc đầu bếp quen với cách thao tác.”
Ba Du Sinh cảm ơn Cù Đào, rồi ngoảnh sang Điền Lợi Mẫn, “Thế nào rồi?”
“Bọn chúng vẫn chưa trả lời.”
“Gọi điện, xem chúng có muốn đối thoại hay không. Kể cả sử dụng Na Lan làm trung gian cũng tốt.” Ba Du Sinh biết, khi giải quyết bất cứ cuộc khủng hoảng con tin nào, mở được kênh đối thoại là rất quan trọng.
Điền Lợi Mẫn gọi điện, nghe một lát rồi nói, “Không ai nhấc máy.”
Ba Du Sinh tưởng tượng khung cảnh đang xảy ra ở lầu chính: trong số mười mấy con tin, Na Lan bỗng đứng ra nói “tôi là Na Lan”. Sau đó bọn cướp bắt đầu đưa ra điều kiện… Bọn tôi đã tìm thấy cô. Sao phải tìm? Cô chuyên nghiên cứu tâm lý học tội phạm, cô đã tiếp xúc với các vụ án tàn độc quái dị, tiếp xúc với bọn tội phạm cuồng điên hung ác, cho nên cô có thể hiểu cho chúng tôi, trên cơ sở đó cô thương lượng hộ chúng tôi để chúng tôi có được những thứ cần có.
Bọn chúng đang muốn có được những gì? Tại sao phải thông qua Na Lan để thương lượng?
Na Lan sẽ thế nào? Sẽ bình tĩnh lắng nghe. Ba Du Sinh biết cô đã có vài năm kinh nghiệm tư vấn tâm lý, dựa vào những gì anh biết về huấn luyện các nhà tâm lý cộng với hiểu biết về tính cách của Na Lan, anh tưởng tượng: trong tình huống đặc biệt này, khi đối mặt với bọn cướp có vũ trang, cô sẽ bình tĩnh nghe, không ngắt lời, không can thiệp vào chúng, nhưng đầu óc vẫn vận động cực nhanh.
Ba Du Sinh xem đồng hồ. Kể từ mẩu tin nhắn vừa nãy đến giờ, hai mươi tư phút đã trôi qua. Na Lan đã vào cuộc hai mươi tư phút, nhưng vẫn chưa có thông tin gì, hai mươi tư phút tình huống diễn biến ra sao? Khả quan? Hay xấu đi?
Điền Lợi Mẫn nói, “Tôi có cảm giác rất tệ.”
Kể cũng phải. Đối tượng mà bọn cướp chỉ đích danh đã có mặt, thương lượng hơn mười phút mà vẫn chưa liên lạc với cảnh sát, thì không thể nói là dấu hiệu tốt. Chứng tỏ bọn tội phạm đã có ý chuẩn bị từ trước, chúng giữ ưu thế trong sự kiện: để cho phía cảnh sát biết càng ít càng tốt, cảnh sát bị trói buộc, bế tắc không thể hành động.
Vương Chí Huân nói, “Cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi đã bố trí chu đáo mọi phương diện, sẵn sàng đối phó với hầu hết tình huống.”
Khương Minh nói, “Chỉ e hôm nay là tình huống đặc biệt.”
Ba Du Sinh ngắm tòa lầu Ba Khắc hội quán Tiêu Tương có lịch sử hơn nửa thế kỷ kia, hiểu rằng lúc này chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì cũng sẽ liên lạc được với tên trùm cướp, trừ phi hắn là kẻ khủng bố điên cuồng táng tận lương tâm.
Nhớ đến mấy vụ án đẫm máu mới xảy ra ở mấy địa phương khác, anh toát mồ hôi.
Không đến nỗi đâu. Nếu chúng táng tận lương lâm thì đã mặc tình tàn sát, chứ không lần lữa đến lúc này và còn đưa ra yêu cầu thương lượng.
Đành chờ đợi vậy.
Với tâm trạng rối bời, từng giây trôi qua chẳng khác gì một năm trời, chỉ sợ thời gian trôi qua quá nhanh. Khi giải quyết khủng hoảng con tin, thời gian càng kéo dài càng chứng tỏ tình huống phức tạp, giải cứu con tin càng trở nên khó khăn.
Lại năm phút nữa trôi qua.
Bỗng một ô cửa kính phía Tây tầng hai bị đập vỡ, nghe loảng xoảng, và có thứ gì đó vạch rèm bay ra. Một cảnh sát đặc nhiệm dùng ống nhòm quan sát, rồi báo cáo Vương Chí Huân qua máy bộ đàm, “Là một cái ghế. Có tiếng quát tháo, tiếng kêu hỗn loạn.”
Khỏi cần báo cáo, Ba Du Sinh và những sĩ quan cảnh sát cũng nghe thấy những tiếng thét đó.
Vương Chí Huân trả lời bộ đàm, “Thả bóng thám sát vào cửa sổ!”
Lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Toàn bộ cảnh sát ở hiện trường đều nghe the thấy. Tiếng nổ không quá lớn, trừ mấy mảnh gạch lát mặt ngoài tường long ra, tòa lầu chính Tiêu Tương vẫn đứng đó, nhưng sóng âm lan rộng khiến người ta có cảm giác mặt đất rung chuyển, ai cũng hình dung hơn chục người trong tòa lầu đã phải kinh hãi thót tim.
Những tiếng kêu la thê thảm lập tức vang lên.
Vương Chí Huân hô to, “Lập tức tiến vào cấp cứu!”
Ba Du Sinh lập tức dùng bộ đàm thông báo với ban điều độ của trung tâm cấp cứu thành phố, “Xe cấp cứu và xe chữa cháy lập tức hành động!”
Họ đáp, “Xe chữa cháy đang từ đầu đường Giang Hưng Trung chạy vào Dư Trinh Lý, đường hẹp, nên xe Đông Phong 145 sẽ vào trước, xe hai cầu mười lăm tấn chờ lệnh. Xe cứu thương sẽ tiến vào từ đầu đường Trường Sa!”
Xe chữa cháy và xe cứu thương hú còi inh ỏi.
Khói đen đặc tuôn ra từ ô cửa sổ vỡ, có thể nhìn rõ những lưỡi lửa bên trong.
Một bóng người nhảy ra khỏi ô cửa sổ, rơi xuống sân lầu chính. Một tiếng kêu thảm thiết. Không rõ sống chết ra sao.
Hơn chục cảnh sát đặc nhiệm đã xông vào cửa của lầu chính Tiêu Tương. Ba Du Sinh chợt nghĩ, anh chạy đến hỏi Cù Đảo, “Bếp của lầu chính đặt ở đâu?” Lúc nãy anh đã xem sơ đồ tòa nhà, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
Cù Đào nói, “Ở tầng trệt.”
Ba Du Sinh hơi yên tâm. Cù Đào nghĩ ngợi, rồi lại nói thêm, “Nhưng, ở nhà ăn chính ở tầng hai cũng bố trí các nồi lẩu và bếp nướng đặt giữa bàn, có cả thảy mười hai bếp ga nhỏ.”
“Ý anh nói là có đường ống dẫn gas thông lên tầng hai?”
Cù Đào gật đầu.
Trong đám khói đen, lại có một người nữa nhảy xuống sân.
Ba Du Sinh không kịp đối chiếu sơ đồ nhà nữa, anh gọi Vương Chí Huân, “Tầng hai cũng có ống dẫn ga, coi chừng sẽ nổ lần nữa!” Vương Chí Huân lập tức thông báo cho các đội viên.
Đang thông báo thì có một tiếng nổ nữa phát ra. Ít có khả năng là nổ khí ga. Ba Du Sinh cũng hiểu nguyên lý chung: trong phòng, khí gas đạt đến một mức độ nào đó, có tỷ lệ thích hợp trong không khí thì mới phát nổ. Khoảng hai ba mươi giây sau tiếng nổ thứ nhất, liệu khí gas có đạt nồng độ ấy hay không?
Nhìn vào, thấy tường ngoài của phòng ăn tầng hai đã bị thủng một hốc to, gạch vữa và gỗ văng ra rơi xuống. Cửa kính đều vỡ vụn, có thể là hậu quả của tiếng nổ thứ hai, cũng có thể do ngọn lửa bất ngờ bùng cháy gây ra. Lúc này lửa phun dữ dội, khói đen đã bao trùm nửa trên của tòa lầu Ba Khắc.
Lại có hai bóng người nhảy ra từ hai cửa sổ khác nhau.
Các loại âm thanh hỗn loạn, vòi rồng của xe cứu hỏa cũng đã bắt đầu phun nước.
Ba Du Sinh nói với Vương Chí Huân, “Cậu tiếp tục chỉ huy!” Rồi anh chạy về phía lầu Ba Khắc đang bốc cháy.
“Anh Sinh! Anh điên rồi à?” Vương Chí Huân kêu lên. “Anh là tổng chỉ huy hiện trường kia mà?”
Ba Du Sinh, “Cứu người và trừ khử bọn cướp trong lầu, cũng cần có chỉ huy!” Anh tiếp tục chạy đi.
Na Lan, em vẫn bình yên chứ?
Vương Chí Huân gọi xe chữa cháy, “Dùng súng phun nước yểm hộ vào lầu!”
Ba Du Sinh bịt khăn mặt ướt lên mặt, rồi đi theo hai cảnh sát cầm súng phun nước và ba cảnh sát vũ trang chạy vào tòa lầu, cảm ơn sàn gỗ, cầu thang gỗ của ngôi nhà Tây cổ điển: lửa đã bắt đầu thiêu từ tầng hai xuống. Một cảnh sát chữa cháy kêu lên, “Thủ trưởng chạy ra đi, nhà này sắp sập đến nơi rồi!”
Lúc này thấy hai cảnh sát đặc nhiệm đang cõng hai nạn nhân chạy xuống. Không phải Na Lan.
Ba Du Sinh nhảy qua hai ba bậc cầu thang một lúc, chạy lên tầng hai. Thấy mấy cảnh sát đặc nhiệm đang dìu đỡ ba con tin sắp ngất xỉu, còn phía trong kia là một biển lửa đang liếm đốt rèm cửa, khăn trải bàn, bàn ghế, sàn nhà, các thi thể… Trên sàn, có một người nằm bất động.
“Na Lan!” Ba Du Sinh gọi to.
Không đáp.
Dù đang bịt miệng, bịt mũi bằng khăn ướt, Ba Du Sinh vẫn ngạt thở bằng khói giăng dày đặc, nước ồ ạt phun ra từ các vòi rồng nhưng hầu như không thể địch nổi biển lửa hung hăng đang bao phủ khắp chốn.
Anh nhìn thấy Quách Tử Phóng đang được một lính chữa cháy cõng ra ngoài. Quách Tử Phóng và Na Lan quen nhau đã lâu, liệu có phải trước khi sự việc xảy ra thì họ đang cùng ngồi ăn?
“Na Lan đâu?” Anh lớn tiếng hỏi.
Quách Tử Phóng đang nửa tỉnh nửa mê, há miệng mấp máy những gì không rõ. Bỗng có người hô lên, “Mau chạy ra đi! Tầng trệt cháy rồi, rất có thể lại phát nổ!”
Ba Du Sinh bị ai đó đẩy rất mạnh. Vài giây sau, tất cả đã rút ra khỏi tầng hai.
Ngoại trừ người nằm bất động trên sàn.
Anh chưa kịp nhìn xem có phải Na Lan không.
Vừa đi đến đầu cầu thang, thì một luồng lửa như con mãnh thú từ dưới lao lên theo hành lang hẹp, lăm le hội nhập với lửa bên trên để cùng nuốt chửng tòa lầu trị giá hàng trăm triệu.
Có người hô lên, “Chạy thôi!”
Cả tốp người vừa rời khỏi lầu chính vài bước thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Nổ lần thứ ba.
Na Lan, em đang ở đau?
Hai mươi lăm phút sau khi vụ án xảy ra, tại bệnh viện Nhân dân số 6 thành phố Giang Kinh.
Đây là bệnh viện tuyến ba, gần Dư Trinh Lý nhát, và có đủ năng lực cấp cứu. Từ phòng cấp cứu đến phòng phẫu thuật đều rất sẵn sàng hành động. Trên các lối đi lát đá cẩm thạch sáng trắng bóng loáng, các nhân viên y tế đi lại rất khẩn trương, thỉnh thoảng khẽ trao đổi mấy câu rồi lại rảo bước. Cảnh sát ra vào, ai cũng căng thẳng, nghiêm sắc mặt, di động đổ chuông không ngừng. Các bệnh nhân và người nhà vào thăm, tuy không phải dạng xa lìa thế sự nhưng lại chẳng mấy ai biết về vụ cướp và bắt cóc con tin ở hội quán Dư Trinh Lý, ai nấy lại cứ liên tưởng đến vụ việc bệnh nhân cầm dao chém bác sĩ xảy ra cách đây không lâu, rồi đồn đang đoán xem người nào bị chém.
Nữ bác sĩ chính phụ trách phòng hồi sức ICU là Trương Lỗi khám cho bệnh nhân xong, vừa ghi chép vừa bước ra ngoài, suýt nữa va phải một cảnh sát đang vội bước đến. Phòng cấp cứu vốn luôn bị áp lực, lại thêm một loạt bệnh nhân tràn vào khiến chị hơi cuống, chị lắc đầu nói, “Nên cân nhắc thì hơn. Các bệnh nhân ICU lúc này không thể trả lời ‘phỏng vấn’ gì được, phải chờ họ ổn định và tỉnh lại, các anh hãy vào.”
Anh cảnh sát này chừng 30 tuổi, đeo kính trắng, vẻ áy náy, nói, “Tôi không vào để điều tra, chỉ muốn hỏi tình hình cô Na Lan.”
Trương Lỗi “thế à”, và tiếp tục đi về phía phòng trực ban, “Hiện giờ không có gì nguy hiểm cả. Anh chỉ cần biết thế là được chứ gì?”
“Vâng. Chị có thể cho biết cặn kẽ hơn, và dự đoán sau đó sẽ thế nào không?” Anh cảnh sát hỏi.
Trương Lỗi, “Chỉ bị bỏng nhẹ. Nhưng đáng ngại ngất là cô ta nhảy từ cửa sổ xuống, đập đầu vào đâu đó rồi ngất xỉu, có nhiều khả năng sẽ bị chấn thương sọ não. Lúc nãy chụp X quang, thấy có vết rạn hộp sọ. Não có bị tổn thương không, thì phải chụp CT hoặc cộng hưởng từ thì mới xác định được. Lát nữa bác sĩ chủ nhiệm khoa sẽ xem và quyết định. Chấn thương sọ não rồi ngất, thường không kéo dài. Ít phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Vẻ mặt anh cảnh sát rất thư sinh ấy đã bớt căng thẳng, anh nói cảm ơn rồi quay người bước đi.
Công an thành phố cử ra ban chuyên trách lâm thời xử lý vụ án, làm việc tại một phòng họp ở nhà y vụ của bệnh viện số 6. Lựa chọn này là hợp lý, vì các nạn nhân bị thương nặng hay nhẹ đều được chuyển vào viện này cấp cứu điều trị, nhà y vụ thì kề sát khu cấp cứu.
Phòng họp có hơn chục cái ghế, nhưng Ba Du Sinh vẫn đứng, lặng lẽ nghe Vương Chí Huân và Khương Minh báo cáo tình hình. Tuy đã được cứu hỏa kịp thời nhưng lầu chính Tiêu Tương lần lượt bị ba vụ nổ, nên đám cháy vẫn chưa được khống chế hoàn toàn. Cảnh sát chữa cháy vẫn đang dập lửa từ nhiều hướng để đám cháy không lan rộng sang hai lầu bên cạnh và các khu lầu Ba Khắc xung quanh đó. Việc này không dễ, vì đó là khu tập trung rất nhiều lầu Ba Khắc.
Việc cấp cứu nạn nhân cũng chỉ sơ bộ hoàn thành. Điều đáng mừng là đa số nạn nhân đều sống sót, đáng tiếc có ít nhất hai người vẫn chưa tìm thấy tung tích, đoán rằng họ là hai con tin chưa kịp chạy ra. Ba lần cháy nổ như thế, e rằng lành ít dữ nhiều. Hai người ấy lại là một trong hai ông chủ của Tiêu Tương, Đới Hướng Dương, và Yên Vệ Bình con rể kiêm tâm phúc của ông ta. Yên Vệ Bình cũng từng là trụ cột của tập đoàn Hâm Viễn do Đới Hướng Dương sáng lập. Ba Du Sinh lập tức nghĩ đến thi thể bất động mà anh nhìn thấy trong đám khói lửa.
“Chờ lửa được khống chế, mới tìm thấy các thi thể, cũng không biết liệu các thi thể ấy có còn nguyên vẹn không. Bây giờ chúng ta bắt đầu hỏi cặn kẽ tình hình được chưa?” Khương Minh hỏi.
Ba Du Sinh nhìn mẩu giấy do một cảnh sát đưa cho, trên đó viết mười tên người, bên cạnh vài họ tên có đánh dấu hỏi, chắc là vì gấp quá nên không rõ viết có đúng chữ không[1]. Anh cân nhắc, rồi nói, “Được rồi. Nhưng đáng nói là nên bắt đầu từ ai.” Có nhiều người chứng kiến sự việc, phương pháp tương đối thích hợp là cử một số cảnh sát chia nhau đi ghi biên bản. Nhưng Ba Du Sinh lại thoáng cảm thấy vụ việc này không thể rạch ròi thực hư, kẻ cướp rất có thể nằm trong số người may mắn sống sót.
[1] Tiếng Trung có nhiều chữ đồng âm, muốn chính xác thường phải hỏi chữ Hán đó là thế nào. Tình hình ở đây vì cấp cứu khẩn cấp nên chỉ hỏi tên rồi ghi vội, không chắc đúng là chữ dùng trong tên người ta.
Vương Chí Huân nói. “Tôi lo nhất là kẻ cướp thừa lúc hỗn loạn chạy thoát… Chúng ta đã làm tốt việc phong tỏa nhưng hiện trường quá rối ren, khói lửa mù mịt, các tòa lầu Ba Khắc lại nằm sát nhau, tạo điều kiện dễ dàng để chạy trốn. Dù tổ chức lục soát truy lùng ngay thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu vì chúng ta chưa biết tình hình về hung thủ.”
Khương Minh, “Anh lo cũng có lý, vì như thông tin bước đầu nắm được, thì những người sống sót có thể là khách cũng có thể là nhân viên của hội quán Tiêu Tương, không có vẻ là bọn cướp.” Theo Cù Đào, Tiêu Tương là hội quán bán tư nhân, muốn thuê các phòng ở lầu chính thì cần ông chủ phê chuẩn hoặc nhân viên đăng ký vào hệ thống phần mềm đặt chỗ. Cho nên, thành phần các vị khách dường như không đáng nghi ngờ gì.
Ví dụ như Quách Tử Phóng, hoặc Na Lan.
Tiếc rằng Na Lan vẫn đang hôn mê.
Ba Du Sinh hỏi, “Trong số người sống sót, ai bị thương nặng nhất?”
Khương Minh cầm tờ danh sách Ba Du Sinh đưa cho, đánh dấu vài người. Ba Du Sinh chỉ vào một trong số đó, “Nói chuyện với anh ta trước.”
Ba mươi phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng làm việc tạm thời của ban chuyên án vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Lương Tiểu Đồng, 31 tuổi, nếu tin những lời vẫn lan truyền trên mạng, thì anh ta là một trong tứ công tử thế hệ mới của Giang Kinh, nhưng nếu hỏi anh ta, thì anh ta sẽ xua tay, “Nhảm nhí, cha tôi kiếm tiền là chuyện của cha tôi, sao chúng tôi phải nhận cái danh hiệu kiểu giang hồ ấy?” Nhưng nếu hỏi phóng viên có thâm niên như Quách Tử Phóng thì Lương Tiểu Đồng toàn chơi với đám con nhà giàu, cuộc sống của anh ta mới gọi là đơn giản và không phô trương: anh ta là nguyên lão của “hội Lambo” (tức Hội chơi xe Lamborghini) Giang Kinh, hằng năm đều đi dự đại tiệc Hải Thiên[1] ở thành phố Tam Á (đảo Hải Nam), và giao du với ít nhất năm sáu minh tinh màn bạc hạng B hạng C…
[1] Đại tiệc Hải Thiên là triển lãm thượng lưu tổ chức hàng năm ở Tam Á, Hải Nam, Trung Quốc. Triển lãm giới thiệu các sản phẩm như máy bay riêng, du thuyền, nhà ở cao cấp… Gần đây, sự kiện này gây ra tai tiếng khi bị nghi ngờ tổ chức nhiều bữa tiệc thác loạn với sự tham gia của nhiều ngôi sao giải trí.
Giống như không ít công tử con nhà giàu, anh ta cũng không phải hạng bất tài vô học. Anh ta từng du học ở Úc, lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh rồi về nước đầu tư và cũng trợ giúp ít nhiều cho việc làm ăn của người cha. Cha Lương Tiểu Đồng là Lương Quân, trong những năm 1990 đã từ giã cơ quan cấp bộ ở Bắc Kinh, lập công ty Điện lực Phong Hành, tận dụng các mối liên hệ sẵn có ở ngành điện lực để tổ chức kinh doanh, đến nay “Điện lực Phong Hành” không chỉ làm về điện lực mà xúc tu của nó còn vươn tới hệ thống các loại năng lượng. Lương Tiểu Đồng hiện mang danh phó tổng giám đốc tập đoàn Phong Hành, chủ yếu phụ trách công việc ở Hội đồng Quản trị. Điều này cho thấy tầm nhìn xa trông rộng của Lương Quân: nắm Hội đồng Quản trị là tuyệt chiêu xây dựng mối quan hệ lớn mạnh, để cậu con trai giao thiệp với các ủy viên Hội đồng Quản trị bản lĩnh đầy mình, đảm bảo cho Lương Quân mai kia về hưu vẫn duy trì được tập đoàn Phong Hành trường tồn dài lâu. Lương Quân từng hai lần phẫu thuật cấy ghép động mạch tim, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày lui về hậu trường.
Cho nên Lương Tiểu Đồng quyết định hùn vốn chi một khoản tiền kếch xù mua lại ba tòa lầu Ba Khắc, tân trang trùng tu, và táo tợn dấn bước thành lập hội quán… khiến Lương Quân suýt chút nữa phải đi cấy ghép động mạch tim lần thứ ba. May sao, Lương Tiểu Đồng đã thuyết phục được nhân vật nổi tiếng trong ngành năng lượng là Đới Hướng Dương góp rất nhiều tiền cùng hùn vốn vào Tiêu Tương. Lương Quân gật đầu một cách khó khăn nhất trong đời, tiền gom đủ, và thế là Tiêu Tương ra đời.
Những đoạn lịch sử này hư hư thực thực, đồn thổi cộng với suy luận, lại thêm trí tưởng tượng, có lẽ sự thật là thế nào thì chỉ có người nhà họ Lương mới biết thôi. Anh ta bước vào gian phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc của ban chuyên án, cảnh sát chỉ coi anh ta như một nhân chứng bình thường.
Xem ảnh ở chứng minh thư, Lương Tiểu Đồng mấy năm trước có khuôn mặt thanh tú, ngày nay mặt tròn hơn, chóp mũi to loang loáng, không rõ là chất dầu hay mồ hôi. Người tầm thước, tư thế đàng hoàng, mắt sáng, có dáng dấp của một người quen với công việc chỉ đạo quyết đoán. Sau vụ nổ, bộ âu phục Canali của Ý nhàu nhĩ, ám khói đen nhưng vẫn nổi bật, cổ tay trái đeo đồng hồ Rolex sáng lấp lánh.
Hiển nhiên, Lương Tiểu Đồng thuộc loại không ngại phô trương mình là con nhà giàu.
Trán và mặt anh ta có những vết xước, vết bỏng nhẹ, cổ dán một mảnh vải trắng to bằng bàn tay. Giày cháy nham nhở, chân bước đi hơi tập tễnh. Đáng ngạc nhiên là chiếc quần dài anh ta đang mặc lại phẳng lỳ mới tinh, cứ như vừa thay cái khác.
Bắt tay khá chặt. Đây là một ấn tượng khác của Ba Du Sinh đối với Lương Tiểu Đồng. Anh đang nghĩ, nếu Na Lan ở đây thì cô sẽ phân tích thế nào nhỉ? Sau khi hú vía suýt chết mà vẫn giữ được ánh mắt sắc sảo, bắt tay rất chặt, thì ít ra nên nói là Lương Tiểu Đồng có hình thái khí chất và tâm lý của con nhà võ tướng dày dạn chiến chinh, dù trấn tĩnh thật hay giả bộ bình thản, thì anh ta vẫn không phải dạng công tử bột đầu óc đơn giản.
Ba Du Sinh giới thiệu: anh và Khương Minh nhóm trưởng Trinh sát Hình sự khu Tân Giang sẽ lấy lời khai, có một cảnh sát ghi biên bản, các nội dung hỏi đáp đều được ghi âm. Anh cũng nói “cảm ơn sự hợp tác của anh” và bảo Lương Tiểu Đồng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ba cảnh sát, rồi nói, “Vụ việc mới xảy ra nửa giờ trước, các anh đều choáng váng và mệt mỏi, đáng lẽ nên được nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi cần các anh giúp đỡ để nhanh chóng tìm ra bọn tội phạm. Mong các anh chịu khó, cho biết ở lầu Ba Khắc đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là ai, chúng có thể đang ở đâu. Thông thường, chúng tôi sẽ có đề cương trước khi hai bên hỏi đáp nhưng tình huống hôm nay là đặc biệt, chúng tôi đề nghị: anh cứ nói, còn chúng tôi, nếu cần thì sẽ hỏi.”
Đội trưởng sở và nhóm trưởng khu phải đồng thời đích thân hỏi, thì quả là tình huống đặc biệt. Lương Tiểu Đồng sờ lên má hơi sưng, nói, “Tôi sẵn sàng hợp tác. Có điều là, nên bắt đầu nói từ đâu?”
“Trước tiên cần xác nhận, anh đã nhảy qua cửa sổ thoát thân, đúng không?” Khương Minh hỏi.
Lương Tiểu Đồng gật đầu, “Đúng.”
“Sau khi vụ việc xảy ra, anh đã nhìn thấy những người may mắn sống sót ở hiện trường cả rồi chứ?”
Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi một lúc mới nói, “Lúc ở trên xe cấp cứu và trong phòng cấp cứu, tôi có nhìn thấy một vài người cũng bị nạn.”
“Anh có nhìn thấy hung thủ trong số những người bị thương được điều trị không?”
Lương Tiểu Đồng lắc đầu, “Điều này rất khó xác định, tôi chưa hề nhìn thấy mặt bọn cướp, tôi chỉ thấy trong số những người sống sót không có ai là người lạ, tôi lại không đi suốt lượt các phòng cấp cứu và phòng ICU nên chắc chắn vẫn có người tôi chưa nhìn thấy… Ví dụ Na Lan.”
Ba Du Sinh nói, “Anh kể lại từ đầu xem?”
Lương Tiểu Đồng
Anh ta rất hiếm khi dậy muộn, kể cả đêm trước chơi đến rất khuya hoặc chơi thâu đêm, thì sáng hôm sau anh ta vẫn dậy sớm, cùng lắm là sẽ ngủ bù sau bữa trưa khoảng một hai tiếng đồng hồ. Đó là kết quả huấn luyện nghiêm khắc của Lương Quân, chẳng rõ từ năm nào, đồng hồ sinh học của Lương Tiểu Đồng thức dậy lúc gà gáy sáng rất chuẩn, không thay đổi nữa. Những ai biết về Lương Tiểu Đồng, dù là có thành kiến, coi anh ta thuộc nhóm tứ công tử Giang Kinh, là gã tay chơi con nhà giàu… thì cũng không cho rằng anh ta là đồ bỏ đi hoặc là kẻ lười nhác.
Huống chi, hôm nay là ngày khai trương hội quán Tiêu Tương.
Ai cũng nhận ra “ông chủ nhì” Lương Tiểu Đồng dồn tâm huyết cho Tiêu Tương nhiều hơn là “ông chủ nhất” Đới Hướng Dương. Không nên trách Đới Hướng Dương vô tâm, ông ta đứng đầu một tập đoàn lớn, bận trăm công nghìn việc, nên Lương Tiểu Đồng có thể đơn độc nhọc nhằn điểm tô cho cái “đồ chơi” mới là hội quán Tiêu Tương này. Mọi việc tu sửa, bài trí, mua sắm đồ dùng, tổ chức bày và bán đấu giá đồ cổ, xác định thực đơn ẩm thực ở Tiêu Tương đều do Lương Tiểu Đồng đảm nhận. Anh ta “tam cố thảo lư” đến từng nhà các đầu bếp danh tiếng ở Giang Kinh để chiêu mộ, từng gam màu dành cho các gian phòng đều do anh ta bàn bạc với các chuyên gia trang trí nội thất.
Còn Đới Hướng Dương? Đới Hướng Dương chỉ đặt tên cho cái hội quán mù mờ này, gọi là Tiêu Tương.
Hồn cốt của hội quán không liên quan gì đến tỉnh Hồ Nam, tổ tiên Đới Hướng Dương và Lương Tiểu Đồng không hề dính dáng đến Hồ Nam, vậy tại sao lại đặt tên là Tiêu Tương? Vì, nghe có chất cổ điển, văn vẻ, tao nhã, có phải thế chăng?
Dù là thế thì Lương Tiểu Đồng vẫn có cảm giác rằng người ngoài, khi nhắc đến hội quán Tiêu Tương sắp khai trương đều đương nhiên hiểu đó là một thứ đồ chơi mới của Đới Hướng Dương. Cũng không thể trách họ, dù trong con mắt của Lương Tiểu Đồng, Đới Hướng Dương chỉ là một gã trọc phú biết mặc com lê nhưng cũng đã thét ra lửa trên thương trường bao năm nay. Quy mô của tập đoàn Hâm Viễn cũng chẳng thua kém gì tập đoàn Phong Hành, Đới Hướng Dương là ông trùm, còn Lương Tiểu Đồng chỉ là hàng “thiếu gia” công tử. Riêng nói về vốn bỏ vào Tiêu Tương, Đới Hướng Dương cũng hơn hẳn: hai người hùn vốn tỷ lệ 6: 4, sáu mươi phần trăm này chỉ là một sợi tóc của tập đoàn Hâm Viễn mà thôi. Còn Lương Tiểu Đồng với bốn mươi phần trăm lại là do anh ta nài nỉ đứt cả lưỡi xin bố chi ra.
Mồm miệng thiên hạ kháo nhau cộng với sức mạnh của giới truyền thông, cũng khiến cho quan điểm và cách nhìn nhận thay đổi. Ngày khai trương hội quán đương nhiên là dịp rất tốt để Lương Tiểu Đồng thay đổi ấn tượng của công chúng. Anh ta muốn dùng hành động thực tế, hình ảnh thực tế để các quý khách của hội quán nhận ra rằng hội quán Tiêu Tương là một sản vật hùn vốn, Lương Tiểu Đồng là người phát ngôn của Tiêu Tương, dấu ấn của Lương Tiểu Đồng sẽ in đậm khắp nơi.
Chính vì thế mà Lương Tiểu Đồng gần như là người có mặt ở nghi thức khai trương sớm nhất. Lúc 8 giờ 18 phút, trong tiếng pháo nổ ran, anh ta và Đới Hướng Dương cùng cắt băng khánh thành. Cũng chính vì thế mà cả buổi sáng anh ta đều đi đi lại lại khắp ba tòa lầu để săn sóc mọi bề, cùng khách khứa ăn điểm tâm, uống trà, ăn cơm trưa, đánh cờ vây trong phòng… phát cho họ thẻ hội viên cực kỳ danh giá. Cũng chính vì thế mà anh ta vẫn gan lỳ tham dự bữa trưa do Đới Hướng Dương chủ trì.
Các thao tác chúc mừng Tiêu Tương khai trương bắt đầu thực hiện từ sáng, nội dung quan trọng thì phải chờ đến sau khi lên đèn: dạ tiệc sẽ là lúc muôn sao của Giang Kinh tề tựu, không chỉ có các lãnh đạo cao cấp của hai tập đoàn Hâm Viễn và Phong Hành, mà Lương Quân đang ốm dở cũng đến để tạo dựng thanh thế cho con trai, lại có đủ mặt danh nhân các ngành các giới thương mại, văn hóa thể thao… Nếu không vì gần đây dư luận xì xào thì hai phó thị trưởng cũng đến dự, rốt cuộc họ cải tiến bằng cách gửi lãng hoa và lời chúc mừng vậy.
Bữa trưa… chẳng qua chỉ là bữa ăn bình thường mà thôi.