Q3 - Chương 70: Tỉnh lại
Trên bầu trời, các trưởng lão phái Cửu Hoa và yêu ma cao cấp đều đang im lặng và nhìn xem trận tỷ thí ở dưới mặt đất. Tuy thực lực của những người đó không đủ để khiến bọn họ phải chú ý nhưng trận chiến này vẫn rất khốc liệt và tàn bạo. Ai cũng cảm thấy rất căng thẳng nhưng ngay khi Số 4 chết, tiếng thở phào vang lên liên tục.
Đặc biệt là những trưởng lão phái Cửu Hoa đã uống “Thiên Linh đan”. Cuộc giao kèo này ảnh hưởng trực tiếp đến mạng sống của họ nên ai cũng chăm chú nhìn tình huống bên dưới.
Ngay khi Từ Thanh Phàm bị độc cát bắn trúng người, thân thể Lý Hư Hán và Tiêu Hoa Triết lập tức rung động, muốn đi cứu hắn. Dù sao cả hai người bọn họ đều có quan hệ rất tốt với hắn. Thậm chí nếu không tính Trương Hoa Lăng thì Từ Thanh Phàm là người duy nhất có giao tình với lão suốt bốn mươi năm qua. Còn đối với Tiêu Hoa Triết, Từ Thanh Phàm chính là sư điệt duy nhất của y lúc này.
Nhưng Trương Hư Thánh vốn đang hờ hừng lại lập tức tiến thêm một bước và chặn đường hai người.
- Lý sư huynh, huynh muốn đi đâu?
Trương Hư Thánh nhìn Lý Hư Hán, cười nhẹ và hỏi.
Lý Hư Hán và Tiêu Hoa Triết sững sờ, nhưng cũng không di chuyển nữa. Dù sao trận tỷ thí này sẽ quyết định tương lai của núi Cửu Hoa và Khổ Tu Cốc nên nếu hai người can thiệp thì không biết Trương Hư Thánh sẽ làm gì nữa. Nếu chỉ vì như vậy mà khiến gã hủy bỏ vụ cá cược thì e rằng rất nhiều người sẽ tức giận.
Thực ra Lý Hư Hán cũng không đồng ý trận đánh cược này. Đầu tiên, lão và Trương Hoa Lăng đều cảm thấy Trương Hư Thánh đề nghị vụ cá cược này là có mục đích khác, nên nếu kéo dài lâu thì có thể không ổn. Lão nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng đánh chết Trương Hư Thánh thì mọi sự đánh đổi đều đáng giá. Thứ hai, lão cho rằng Từ Thanh Phàm và ba người còn lại không thể đánh bại thuộc hạ của Trương Hư Thánh để phe mình chiến thắng vụ cá cược. Ba tên xà nhân kia rõ ràng là tay chân cấp cao của gã nên cho dù vẫn chưa đạt đến cảnh giới kim đan nhưng chắc cũng không kém quá nhiều. Chính vì thế vụ đánh cá cược này phần thắng bên mình không lớn.
Nhưng Lý Hư Hán vẫn phải đồng ý đề nghị của Trương Hư Thánh vì hai lý do. Một là, lão nghĩ biết đâu Từ Thanh Phàm và bạn bè có thể thắng lợi thì phái Cửu Hoa sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn vì trận tai nạn này. Thứ hai, lão cũng phải bận tâm đến suy nghĩ của Lung Ách Hạt tôn giả đang muốn dựa vào cuộc tỉ thí này để Trương Hư Thánh chủ động nói ra những kẻ đi theo gã ở trong Khổ Tu Cốc.
Bây giờ, sau khi tất cả trưởng lão phái Cửu Hoa biết nội dung vụ cá cược, lão lại càng không thể ngăn cản việc này nữa. Vì nếu ngăn cản sẽ gây khúc mắc với bọn họ.
Chính vì thế, dù bây giờ Lý Hư Hán và Tiêu Hoa Triết đều lo lắng cho Từ Thanh Phàm nhưng chỉ do dự một chút, cả hai vẫn đứng yên tại chỗ. Có lẽ vào thời điểm này chỉ có thể hy sinh Từ Thanh Phàm.
Lý Hư Hán nhìn thấy gương mặt của hắn trở nên tối đen. Lão chỉ biết thở dài và nhớ lại quá khứ suốt mấy chục năm qua giữa hai người. Lão thầm nghĩ: “Thanh phàm à, đừng trách ta. Ta nhất định phải vì đại cục mà làm như vậy. Bây giờ ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Trương Hoa Lăng đứng phía sau Lý Hư Hán lại suy nghĩ rất đơn giản. Bây giờ y chỉ muốn biết Trương Hư Thánh đưa ra vụ các cược này là có mục đích gì.
Đối với Trương Hoa Lăng, Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng ba người đều là đệ tử tinh anh của phái Cửu Hoa. Nhưng nếu phải so sánh với tiền đồ của cả phái thì vẫn quá bé nhỏ, đến mức không cần cân nhắc. Tuy y rất coi trọng Từ Thanh Phàm nhưng so với Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng là hai người gánh vác tương lai của phái Cửu Hoa thì an nguy của hắn cũng không thể khiến y để ý.
Trương Hoa Lăng hơi do dự một chút, rồi hỏi Trương Hư Thánh:
- Trương sư thúc, hai bên đều đã mất một người. Đến bây giờ xem như hòa nhau, nên nếu cuối cùng vẫn là thế hòa thì vụ các cược này sẽ tính như nào?
Trương Hư Thánh khẽ mỉm cười, nói:
- Số 4 là do ta chế tạo ra nên chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như thế. Còn tiểu tử Từ Thanh Phàm kia cũng vậy. Tỉ thí vẫn còn rất lâu mới kết thúc, tại sao đã tính đến thế hòa? Nhưng cả hai đều thực sự đã không thể tiếp tục chiến đấu. Chẳng qua, nếu như cuối cùng vẫn là hoa thì coi như là ta thua.
Trương Hư Thánh khẽ lắc đầu, nói tiếp:
- Số 4 vẫn luôn ngông cuồng khinh địch như thế, lần này ăn phải trái đắng cũng tốt. Nếu như trải qua việc này, tật xấu của nó vẫn không đổi thì ta cũng không cần tiếp tục giữ lại nữa.
Mọi người bên phái Cửu Hoa đều sững sờ khi nghe thấy lời nói của gã. Tất nhiên không ai hiểu ý nghĩa trong đó nhưng đều cảm thấy gã thực sự thâm bất khả trắc. Còn những kẻ đứng phía sau gã, tất cả bọn họ đều cảm thấy lạnh cả người. Đối với Trương Hư Thánh, những tên thủ hạ giống Số 4 nếu khiến gã bất mãn thì sẽ bị vứt bỏ, không chút thương sót hay nương tay.
Ở trên mặt đất, những đệ tử phái Cửu Hoa đang đứng bàng quan ở xung quanh nhìn thấy Số 4 ngã xuống, lập tức hoan hô nhưng cũng có một số ít người lại vẫn lo lắng vì vẫn còn hai tên xà nhân.
Bây giờ, đệ tử phái Cửu Hoa ở đây rất nhiều nhưng rất ít người có thể tham chiến ở cấp độ này.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng bắt đầu trở nên nghiêm túc và đánh giá đối thủ của mình. Đồng thời bọn họ cũng đang đợi chỉ lệnh của Từ Thanh Phàm.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, dù Kim Thanh Hàn mạnh hơn Từ Thanh Phàm, còn Lữ Thanh Thượng là sư huynh của hắn nhưng hai người đã tự nhiên có thói quen nghe theo sự sắp xếp của hắn. Sự thật là Từ Thanh Phàm chưa bao giờ khiến bọn họ phải thất vọng.
Ngay khi Số 4 chết, ngoài trừ một tên xà nhân có rất nhiều cục bướu ở trên người thở dài, hai tên còn lại không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì cả. Bọn nó chỉ nhìn cái xác của Số 4 và giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Bây giờ Từ Thanh Phàm cũng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích như đang bị định thân.
Mới đầu Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng còn tưởng rằng hắn đang thất thần vì nhìn thấy Số 4 đã chết nên hơi sock. Nhưng sau một đoạn thời gian, Từ Thanh Phàm vẫn đứng yên bất động, hai người lập tức nghi hoặc. Kim Thanh Hàn hỏi nhẹ:
- Từ sư huynh, huynh làm sao vậy?
Từ Thanh Phàm giống như người bị nhược trí, phải mất một lúc mới quay người lại.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy gương mặt của hắn, lập tức cả hai người chấn kinh đến mức không thể nói ra lời.
Gương mặt Từ Thanh Phàm bây giờ đã đen thui. Thậm chí màu đen còn đang lan tràn ra khắp người của hắn. Vài vết thương trên mặt đã bắt đầu thối rữa khiến cho Từ Thanh Phàm trở nên giống yêu ma hơn cả thuộc hạ của Trương Hư Thánh.
Lúc nãy, Số 4 thi triển bão cát khiến cho cả Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng đều không nhìn thấy Số 4 phun độc trúng vào người Từ Thanh Phàm.
- Từ sư huynh.
Kim Thanh Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức chạy tới bên cạnh và đang định đưa tay đỡ lấy người Từ Thanh Phàm thì nhìn thấy hắn lắc đầu, tránh né.
- Từ sư huynh?
Kim Thanh Hàn nhìn thấy động tác của hắn, lại càng thấy sốt ruột. Gương mặt vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng thì bây giờ lại lo lắng đến mức vặn vẹo. Điều này cho thấy tình cảm khăng khít giữa hai người.
Từ Thanh Phàm cuối cùng cũng chịu nói chuyện. Tiếng nói khàn khàn, chậm chạp lại khiến người khác cảm thấy hắn như sắp không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa.
- Kim sư đệ, đừng chạm vào người huynh. Huynh đã trúng phải độc của tên kia. Bây giờ độc tính đã lan tràn đến toàn thân, chỉ cần tiếp xúc với người khác cũng khiến kẻ đó bị lây nhiễm.
Từ Thanh Phàm lập tức giơ tay, lắc lắc. Kim Thanh Hàn nhìn thấy cánh tay của hắn đã bị màu đen che kín.
Ngay sau đó, Lữ Thanh Thượng cũng đi đến bên cạnh Từ Thanh Phàm. Sau khi nghe thấy điều này khiến Lữ Thanh Thượng cũng cực kì hốt hoảng, rồi lập tức móc một cái bình từ trong áo, vội vã đưa cho hắn và nói:
- Từ sư đệ, đây là giải độc đan. Nhanh chóng uống đi, biết đâu lại có tác dụng.
Từ Thanh Phàm lắc đầu, nói nhỏ:
- Đệ đã uống thuốc nên trong một thời gian ngắn ngủi tiếp theo sẽ không bị độc chết. Hai người không cần lo lắng. Tình huống của đệ bây giờ chắc sẽ không thể giúp gì nên hai người phải cẩn thận khi đối phó với hai tên xà nhân còn lại.
Hóa ra, ngay khi hắn phát hiên mình bị độc cát đánh trúng đã lập tức lấy giải độc linh đan của Dược Vương cốc và ăn hết cả một bình. Lúc nãy hắn không nói gì vì đang vận công hấp thu dược lực.
Nhưng Từ Thanh Phàm không ngờ rằng độc của rắn Huyền Sa quá mạnh. Chỉ sau vài tíc tắc, độc tính đã phủ kín toàn thân nên hắn chỉ có thể tập trung toàn bộ linh khí và dược lực bảo vệ bộ não mà không quan tâm đến các chỗ khác.
Thân thể trúng độc còn có thể giải được nhưng nếu bộ não trúng độc thì dù có giải cũng thành người ngớ ngẩn.
Chính vì thế, Từ Thanh Phàm chỉ cố gắng bảo vệ bộ não nên không thể tiếp tục thi triển đạo pháp. Do đó hắn không thể tham gia trận chiến với hai tên xà nhân còn lại.
Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng vừa muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên một tiếng nói vang lên:
- Từ sư thúc, người cứ an tâm đứng yên trừ độc. Trận chiến này đã có hai người chúng ta giúp đỡ Kim sư thúc và Lữ sư thúc.
Cả ba người quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn đã đi đến gần chỗ này, đang vui vẻ nhìn bọn họ.
Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng nhìn thấy hai người này, lập tức nhăn mày. Rõ ràng là bọn họ không hoàn toàn tin tưởng hai người này vì đây là đệ tử dòng chính của Chu Hoa Hải. Thực tế, lúc đầu hai người này cũng không dám tham gia vì thân phận của mình nhưng bây giờ tình hình đang nguy cấp nên mới xung phong xuất chiến.
Từ Thanh Phàm lại rất tin tưởng hai người này. Hắn biết tình cách của cả hai nên chắc chắn họ sẽ không phản bội phái Cửu Hoa. Hơn nữa với thực lực của đệ tử bản phái ở chỗ này, chỉ có họ là đủ thực lực để tham gia trận chiến. Hắn gật đầu, nói:
- Xin nhờ các ngươi.
Sau đó, Từ Thanh Phàm cố gắng gượng dậy, chậm rãi đi về phía sau mà không thèm để ý tới ánh mắt của những người bên cạnh. Có vẻ như sức mạnh của hắn đã bị độc tính ăn mòn nên bước đi cũng rất khó khăn, thân thể cứ loạng chà loạng choạng, đến mức vài lần gần như đã ngã xuống.
Mọi người nhìn thấy dáng đi của Từ Thanh Phàm, đều hiểu rằng hắn đang rất không ổn. Tuy bọn họ vô cùng lo lắng nhưng không thể giúp được gì. Bây giờ điều quan trọng nhất là trận chiến trước mắt. Chính vì thế bốn người lập tức xoay người, nghiêm túc nhìn kĩ hai tên xà nhân và yên lặng chờ đợi trận chiến diễn ra.
Sự thật, Từ Thanh Phàm cũng đang rất sốt ruột vì tình cảnh của mình. Bây giờ tuy hắn đã bảo vệ bộ não, nhưng cũng không thể vận dụng linh khí trong cơ thể, càng không thể loại bỏ độc tính trên người. Nếu trúng độc quá dài, độc tính thấm vào trong xương tủy sẽ không thể bị loại bỏ.
Từ Thanh Phàm cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của bốn người kia. Lúc nãy, hắn có thể chiến thắng Số 4, ngoại trừ do mưu kế và sự khinh địch đối thủ còn bởi vì gặp may là nó đang bị đói bụng. Dù như thế Số 4 cũng đánh hòa với ba người bọn họ, lại càng có vài thời điểm chiếm giữ thế thượng phong.
Bây giờ, tuy không biết tại sao hai tên xà nhân còn lại vẫn không ra trận nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không lặp lại sai lầm của Số 4. Tuy Lý vũ hàn và thịnh vũ sơn cũng mạnh mẽ nhưng cũng không thể áp đảo đối phương, còn hắn đã bị phế nên hắn lại càng sốt ruột.
Từ Thanh Phàm thở dài, thầm nghĩ:
“Haiz, nếu bây giờ Phượng sư đệ tỉnh lại thì tốt quá”.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm mở mắt, hớn hở. Hình như hắn nghĩ tới điều gì đó, rồi lập tức đứng dậy mà không xếp bằng trên mặt đất nữa.
Đồng thời, đột nhiên tên xà nhân gọi là số 33 nói với giọng lạnh lẽo:
- Số 4 xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ vẫn chưa khỏe lại?
Ngay lập tức, xác chết của Số 4 đột nhiên khẽ run rẩy, rồi cố gắng hết sức để đứng dậy.
Sau khi nó đứng dậy, vảy màu xanh trên người cũng rơi xuống và thân thể khôi phục lại hình người. Ngay khi Số 4 đứng thẳng dậy, thì đặc thù của xà yêu cũng biến mất và trở lại hình người bình thường.
Hình dạng của nó lại khiến toàn bộ đệ tử phái Cửu Hoa ở đây sững sờ vì ai cũng biết kẻ này.
- Vương Thanh Tuấn! Lại là ngươi! Hóa ra ngươi chính là Số 4!
- Vương Thanh Tuấn! Ngươi vẫn sống sót.
Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng nhìn thấy Số 4 rồi lập tức hét lên.
Hình dáng của Số 4 chính là Vương Thanh Tuấn, người đã sánh vai chiến đấu cùng bọn họ ở đảo Hoàn.