Chương 53: Dạ bạch
Cảnh Nguyên với quyết tâm cùng nghị lực lớn nhất của một nam nhân, đã thản nhiên tiếp nhận chuyện thực sự Giang Dạ Bạch cũng đến Thục Sơn. Sau đó, xoay người đi tìm Quỳnh Hoa, bắt hắn cứu người.
Lúc này hắn rốt cục đã tìm được chỗ an trí thiên thư.
Đó là —— Giang Dạ Bạch.
Vào lúc Quỳnh Hoa thi pháp cứu Giang Dạ Bạch, Cảnh Nguyên bất động thần sắc lợi dụng áo tàng hình của hắn, đem thiên thư lặng lẽ đưa vào cơ thể Giang Dạ Bạch. Làm được hết thảy người không biết quỷ không hay, Quỳnh Hoa đang thi pháp, cùng Nhất Cửu bên trong Giang Dạ Bạch cũng không phát hiện.
Tiếp theo tất cả đều thuận lý thành chương .
Giang Dạ Bạch sống lại, nhưng thiên thư chiếm cứ ở trên dạ dày của nàng, bởi vì thiên thư vốn là là ma vật, bởi vậy trời sinh có bản lĩnh hút linh lực. Việc này cũng làm cho khẩu vị của Giang Dạ Bạch mở rộng, gặp cái gì ăn cái nấy.
Sau khi Cảnh Nguyên phát hiện điểm ấy, có ý thức bắt đầu bồi dưỡng nàng lợi dụng thiên thư gia tăng tu vi, mà Giang Dạ Bạch lại được Nhất Cửu chỉ điểm, quả nhiên không ít thành tựu. Tới cuối cùng, cơ bản chính là —— chỉ cần nàng muốn ăn cái gì, chúng căn bản không thể thoát được.
Bên kia, Chu Đồ cùng Nhất Cửu tuy rằng lén thông đồng, nhưng hai kẻ đều mang ý xấu. Mục đích cuối cùng của Chu Đồ là có được Liễu Diệp, cho nên hắn cần lợi dụng ma tộc thức tỉnh nàng, mà Nhất Cửu muốn lợi dụng Chu Đồ mở thiên nhãn đón công chúa trở về. Do đó, tuy rằng mục tiêu giống nhau, nhưng mỗi kẻ đều có tư tâm, không thể hoàn toàn tín nhiệm. Tỷ như nói, Chu Đồ không chịu để cho Nhất Cửu tiến vào Thục Sơn, như vậy làm việc thực bất tiện, một khi Nhất Cửu bại lộ, hắn lo lắng cho mình sẽ bị bán đứng. Mà Nhất Cửu cũng không hoàn toàn tín nhiệm Chu Đồ, tuy rằng cũng tham dự bày kế khiến cho Tần trưởng lão dùng đến thiên thư, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy còn có thể cảm ứng được hơi thở của thiên thư, cho nên hoài nghi Chu Đồ lừa hắn. Cứ như vậy, Nhất Cửu biến thành một nữ đệ tử tên là Ngôn Sư Thải, làm môn hạ nương tựa Thục Sơn.
Trên đường, hắn bỗng nhiên phát hiện nguyên lai trong những tân đệ tử cùng thuyền thế nhưng còn có Giang Dạ Bạch —— nữ nhi của công chúa ở nhân gian!
Tâm tình Nhất Cửu nhất thời trở nên thực phức tạp.
Cùng lúc hắn vô cùng thống hận Giang Dạ Bạch làm bẩn dòng máu ma tộc cao quý, về phương diện khác hắn lại vô cùng sùng bái cùng tôn kính Liễu Diệp. Bởi vậy, hắn quyết định lợi dụng nữ nhi này làm việc cho mình, đồng thời, muốn cho nàng thống khổ sống không bằng chết.
Hắn thừa dịp Quỳnh Hoa đánh chết Giang Dạ Bạch, phân ra một nửa hồn phách vào trên thân thể Giang Dạ Bạch.
Cho nên, sau đó hắn nhìn ra Giang Dạ Bạch thích Cảnh Nguyên, liền lấy thân phận Ngôn Sư Thải áp chế Giang Dạ Bạch đi giết Cảnh Nguyên; cho nên, hắn tuy rằng nhận thấy được trong cơ thể Giang Dạ Bạch có một nguồn sức mạnh thần kỳ, kỳ thật là ma lực, nhưng không những không ngăn cản, ngược lại cổ vũ nàng ăn tận tình, hại nàng thiếu chút nữa đã bị kiếm khí phản phệ giết chết.
Hắn ngàn tính vạn tính, chỉ là không tính đến Giang Dạ Bạch thế nhưng lại thẳng thắn với Cảnh Nguyên, cũng thừa dịp lúc giải độc ở trong nước tránh thoát giám thị của hắn hoàn thành bày kế đối phó Ngôn Sư Thải. Cứ như vậy, kế hoạch của hắn bị hủy.
Đồng thời, kế hoạch hắn gạt Chu Đồ tự mình trên núi cũng thành phí công.
Chu Đồ tuy rằng giận dữ, nhưng vẫn phải ra tay cứu giúp, trong lúc Ngôn Sư Thải hôi phi yên diệt, bí mật mang Nhất Cửu ra khỏi Thục Sơn. Kể từ đó, Nhất Cửu đành phải toàn tâm toàn ý dựa vào Chu Đồ, nghe theo an bài của hắn, cuối cùng lấy thân phận người áo lam, xuất hiện ở trên đại hội thương nghị.
Mà Cảnh Nguyên cũng không nhàn rỗi, mang theo cái gương chứa Thiển Minh bị phong ấn tìm được Như Ý lão quân, cầu xin hắn dùng lửa Như Ý thiêu Ma phù trên gương, cứu Thiển Minh ra.
Mặt khác, Chu Đồ cũng đã nhận ra Cảnh Nguyên có chút quỷ dị. Liền an bài Hoa Âm Túy dùng Phật chê cười đi mê hoặc và thử Cảnh Nguyên, ai ngờ sự tình Hoa Âm Túy bại lộ. Hắn đành phải giả dạng đem đồ ăn cho Giang Dạ Bạch ăn không phải trả tiền, đồng thời, ở trong đồ ăn của Hoa Âm Túy động tay chân một chút, làm nàng tâm trí thất thường, phát cuồng, muốn bóp chết Giang Dạ Bạch. Kết quả bị Giang Dạ Bạch ăn.
Kể từ đó, Giang Dạ Bạch bị trở thành ma nữ cũng bị xử trí, Chu Đồ hành sự tùy theo hoàn cảnh, đơn giản trợ giúp, làm cho Nhất Cửu giả miệng Thần y vu oan cho Giang Dạ Bạch, đem tội danh ma nữ làm thành thực, sau đó đưa ra đề nghị vạn thần rủa, lại tự mình ra mặt làm bộ tình thánh.
Cứ như vậy, vô cùng thuận lợi an bài kế hoạch tại đêm Trung thu.
Hắn lừa Giang Dạ Bạch nói ra chú ngữ mở thiên nhãn. Trong lòng tràn đầy tưởng rằng kế hoạch thành công, Liễu Diệp sắp tới tay, không nghĩ tới Như Ý lão quân cũng không có thật sự phá huỷ hồn phách Giang Dạ Bạch.
Chu Đồ cuối cùng thất bại trong gang tấc, bị Giang Dạ Bạch ăn.
“Sự tình trải qua là như thế này…” Cảnh Nguyên nói tới êm tai, thần sắc lạnh nhạt như đã trải qua cả ngàn năm, “Ta sở dĩ phải đợi cho thiên nhãn mở sau đó mới có thể nói toạc hết thảy, là vì thiên thư tuy rằng là ta bỏ vào trong cơ thể nàng, nhưng nó là vật của nhạc mẫu đại nhân, hơn nữa ở trong cơ thể nàng lại thông qua hút linh lực mà được thăng cấp, sau, tu vi của ta đã không đủ để lấy nó ra. Cho nên, phương pháp duy nhất chính là mở ra thiên nhãn, làm cho nhạc mẫu đại nhân thức tỉnh, sau đó từ người ——chủ nhân của thiên thư, tự mình lấy thiên thư từ trong cơ thể nàng ra. Quá trình này thiếu một thứ cũng không được. Cho nên, bất đắc dĩ, khiến nàng chịu rất nhiều khổ ải, bị cho là ma nữ, bị mọi người nhục nhã.”
Ánh mắt Giang Dạ Bạch đỏ bừng.
Nàng không biết mình còn có thể nói cái gì.
Một nam nhân từ bỏ mọi thứ vì nàng, chịu đựng sau khi trong sinh mọi người đều say một mình ta tỉnh, nàng, thân là đối tượng chân chính được che chở bảo hộ tỉ mỉ, có khả năng nói cái gì đây.
Cảm kích sao? Bi thương sao? Vui sướng sao? Hay là… Cảm giác đau lòng áp lực khiến cả người gần như muốn sụp đổ?
Giang Dạ Bạch đột nhiên lật tay ôm lấy Cảnh Nguyên, tựa như hắn ôm nàng chặt chẽ như vậy, sau đó khóc không thành tiếng.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi!” Nàng liên tục hô mấy chục câu thực xin lỗi, nước mắt mãnh liệt chảy xuống, “Cảnh Nguyên, thực xin lỗi…”
Cảnh Nguyên vươn đầu ngón tay thon dài, lau đi một chút nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu cười nói: “Đồ ngốc, căn bản là không phải lỗi của nàng …”
“Không, là lỗi của ta!” Giang Dạ Bạch dùng sức lắc đầu, “Bởi vì nguyên lai ta rất vô dụng, khi ma tộc xâm nhập chỉ biết nghĩ đến tự sát, để huynh một mình, cô đơn lưu tại trên đời, sau đó, đơn độc nhận ủy thác của mẹ ta, lại đơn độc trọng sinh… Cảnh Nguyên, ta …”
Nàng ôm lấy hắn, dừng ở ánh mắt của hắn, còn thật sự nói: “Nếu là ta hiện tại, lại trải qua chuyện như vậy, Cảnh Nguyên, ta nhất định sẽ không tự sát, ta muốn còn sống, sau đó, cùng huynh cùng nhau trở về, cùng nhau cố gắng, đánh bại Chu Đồ. Tuyệt đối không để huynh đơn độc!”
Cám ơn mẫu thân.
Cám ơn mẫu thân đưa nàng lên núi. Làm cho nàng trải qua tất cả những chuyện này.
Trong lần quay ngược thời gian này, trọng sinh, kỳ thật đâu chỉ Cảnh Nguyên, còn có nàng, từ trước nàng ngây thơ kém hiểu biết, nhu nhược yếu đuối!
Cũng chỉ có trải qua ma luyện nàng trưởng thành trở nên kiên cường tự tin lại trí tuệ, mới có tư cách làm thê tử của Cảnh Nguyên, theo bên hắn cả đời!
Giang Dạ Bạch đến đây, triệt để hiểu ra.
Còn Cảnh Nguyên lại ngây dại.
Hắn kinh ngạc nhìn Giang Dạ Bạch, nhìn nữ tử kỳ thật ở trong lần trọng sinh này, cũng không có xuất hiện bên hắn nhiều lắm, thậm chí chưa kịp phong hoa tuyết nguyệt khanh khanh ta ta bồi dưỡng cảm tình, nhìn nàng đỏ mắt đỏ mũi toàn bộ, nước mắt mơ hồ khuôn mặt của nàng, nàng thoạt nhìn quen thuộc lại xa lạ, sau đó, tâm của hắn, bỗng nhiên vỡ tan.
Vỡ tan hoàn toàn.
Vỡ òa hạnh phúc.
“Cám ơn…” Cảnh Nguyên một bên cười, một bên vuốt ve mái tóc dài của nàng, dùng thanh âm của hai đời ôn nhu nói, “Cám ơn, muội muội. À không, tiểu sư muội, cám ơn.”
Trong sắc thu vô cùng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm làm nền, kiếp sau trọng sinh hai người gắt gao ôm nhau.
Tình yêu, giống một bức họa, trước khi vẽ xong, lại bị xé bỏ, sau đó lung tung ghép lại, nhưng ở giờ khắc này, đường nét tiêu tán toàn bộ, màu sắc lại rõ ràng, cuối cùng rốt cục hình thành hoàn toàn hình ảnh tươi đẹp.
Trong hình ảnh, chỉ có hắn cùng nàng, hai người, gắt gao dựa vào nhau.
Phía sau bọn họ, Liễu Diệp mỉm cười, Như Ý lão quân mỉm cười, Thiển Minh tuy rằng không biểu tình, nhưng ánh mắt cũng là nhu hòa, mà Quỳnh Hoa tuy rằng một bộ dáng khinh thường, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tại nơi xa một chút, Thần cơ tiên xu yên lặng nhìn chăm chú vào hai người ôm nhau, xoay người rời đi.
Đêm, hoàn toàn trôi qua.
Sấm, ngừng hẳn.
Trên núi Vân Mông, trời quang đãng.
—-
Phía sau núi Thục Sơn.
Trên mặt gương « Dự chi nó ngôn » nổi lên một tầng kim quang.
Sau khi kim quang tán đi, hiện ra bên trong là động phòng đỏ rực như trước. Giá y màu đỏ bay bay, ngọc phật châu rải rác trên mặt đất.
Ánh mắt Giang Dạ Bạch, hoảng sợ run rẩy, sau đó, màu đỏ bao trùm…
Vận mệnh, lại một lần nữa thay đổi.
【 hoàn 】