Chương 222: Người Tu Hành Không Nên Xuất Hiện

"Phập!" "Phập!" "Phập!" "Phập!"

Mưa tên không ngừng bắn vào buồng xe bằng gỗ, phát ra những âm thanh trầm nặng nề. Những con ngựa bị trúng tên lập tức ngã xuống đất, rên rỉ hí lên, làm cho chiếc xe ngựa bị dao động theo.

Tiếng xé gió tên bắn ra, âm thanh mưa tên bắn vào ván gỗ và các con ngựa, tiếng ngựa thê lương hí lên, các loại âm thanh khác nhau hòa chung vào một chỗ, khiến cho địa phương hai đoàn xe ngựa tụ tập như biến thành một địa ngục trần gian.

Lâm Tịch nhìn địa ngục trước mặt mình, cau mày hỏi:

- Trước kia chưa từng gạt họ, đây là một cách giải thích rất hay...nhưng tại sao lần này ngươi lại lừa họ?

Trần Phi Dung ngây thơ trả lời:

- Bởi vì ta muốn đi theo công tử mà, hơn nữa để bọn họ đi thử trước cũng có lợi chứ, chúng ta càng an toàn hơn.

Nghe thấy hai chữ "chúng ta" trong câu nói của nàng, Biên Lăng Hàm nhất thời không vui, nhíu mày lại.

- Hình như không bình thường lắm.

Nhưng ngay lúc này, Khương Tiếu Y đột nhiên trầm mặt, nhẹ giọng nói.

Lâm Tịch vẫn luôn chú ý đến khu vực đang giao chiến, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy không bình thường.

Bởi vì các thành viên trong hai đoàn xe ngựa tỏ ra quá bình tĩnh. Khi thấy có mưa tên bắn tới, các thành viên trong đoàn xe ngựa từ động Bắc Thương đến liền nhanh chóng mở buồng xe, dường như họ chắc chắn các mũi tên kia không thể xuyên thủng buồng xe bằng gỗ được, sau khi đi vào lập tức đóng cửa lại, ở yên trong đấy. Mà các thành viên của đoàn xe từ trong sườn núi đối diện đi tới lại cấp tốc né các mũi tên, sau đó núp dưới buồng xe.

Lúc này, những tên thổ phỉ trong khu rừng đen bên cạnh đã ngừng bắn tên, nhưng bỗng nhiên những người ở đây có cảm giác núi rừng đang đung đưa như một cơn sóng, sau đó có rất nhiều bóng người đội khăn màu đỏ trên đầu từ trong đấy gào thét vọt ra ngoài.

Cộng hết cả hai đoàn xe ngựa ở trên con đường núi, thành viên của họ cũng không quá hai mươi người, mà những tên cường đạo đầu đội khăn đỏ này lại ít nhất hơn trăm người. Nhưng những người bên đoàn xe ngựa lại tựa như không muốn phản kích, cũng không có ý định chạy trốn.

- Không có gì không bình thường mới không bình thường đấy.

Trần Phi Dung yên lặng nói, đôi mắt to và sáng của nàng liên tục nhìn vào khu vực bên dưới, nhẹ giọng nói:

- Dám giao dịch ở chỗ này tất nhiên không phải người tầm thường...Mà trước đó họ lại không phái người kiểm tra núi rừng, cho thấy những người trong đoàn xe cực kỳ tự tin với thực lực của mình, thậm chí đại khai sát giới ở đây cũng không sợ kinh động đến kỵ binh biên quân....Chỉ có những tên thổ phỉ đầu đội khăn đỏ kia mới không nhận ra đối thủ của mình không phải là người bình thường...Người các ngươi muốn đối phó là một đại nhân vật, như vậy ta càng muốn đi theo công tử.

Hai câu cuối cùng Trần Phi Dung lại nói rất nhỏ, giống như là nói cho chính mình nghe.

Lâm Tịch ở cạnh tất nhiên nghe được những gì Trần Phi Dung nói, nhưng hắn nhất thời không lên tiếng, chỉ cau mày lại quan sát mọi việc.

Trong tầm mắt, những tên thổ phỉ đầu đội khăn đỏ kia càng lúc càng áp sát đoàn xe ngựa, khoảng cách hai bên đã không quá hai trăm bước.

Vào thời khắc này, đột nhiên có một người lẻ loi từ trong hai đoàn xe đi ra.

Trời đã về đêm, hai đoàn xe ngựa không đốt đèn, đáng lẽ mấy người Lâm Tịch đang ở xa như vậy không thể nào thấy rõ dung mạo người này được. Nhưng hiện giờ, hắn lại thấy rất rõ ràng.

Bởi vì cả người người này đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đây là một người đàn ông trung niên có bộ râu mép hai bên được cắt tỉa rất tinh tế, nhưng chính vì được cắt tỉa quá tinh tế, mà lúc này hắn ta còn nhe răng tươi cười, giống như rất thích thú với những gì đang diễn ra, nên trông bộ dáng hắn rất đáng sợ, toát ra một khí tức nặng nề.

Ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm chợt ngừng thở, giống như có một thùng nước lạnh đột nhiên xối lên đầu ba người họ, làm cho cả khớp xương của họ cũng phát lạnh, đồng thời tiềm thức nói cho họ biết rằng không nên nhúc nhích.

Mới chỉ bước ra vài bước chân, nhưng người đàn ông trung niên có đôi ria mép kia đã nhảy vọt vào trong đám thổ phỉ đội khăn đỏ với một tốc độ mà ba người không thể tưởng tượng nổi.

Thật không biết hắn ta đã hành động như thế nào, nhưng hai tên thổ phỉ đầu đội khăn đỏ đứng cạnh hắn còn chưa kịp kêu la, cả người đã trực tiếp nổ tung thành từng mảnh, máu tươi và cơ thể biến thành những hạt rất nhỏ phun ra bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, tất cả thổ phỉ đầu đội khăn đỏ còn đang hưng phấn hô lớn bỗng nhiên im lặng, không khí trầm hẳn xuống.

Trong tay người đàn ông có bộ ria mép được cắt tỉa tinh tế này bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu đen, sau đó hắn đột ngột phóng ra như đằng trước mình là một khoảng không.

Trường thương phát ra âm thanh thê lương ngay trên không trung, liên tục đâm xuyên đầu năm tên thổ phỉ, tạo thành một mảnh máu thật dài trên trời cao, sau đó mới đóng đinh một thân thể còn đang giẫy dụa vào trong bùn đất.

Mồ hôi hột ở người và lòng bàn tay Lâm Tịch tuôn ra như suối.

Người tu hành này đã đạt đến tu vi gì vậy?

Đối với một người tu hành, việc nhanh chóng đánh chết những võ giả bình thường không quá khó khăn, nhưng trực tiếp làm đối thủ nổ tung như tương thì thật không thể tưởng tượng được, ít nhất hiện giờ Lâm Tịch không thể phán đoán người tu hành này đã đạt đến cảnh giới nào.

- Đại quốc sư!

Trần Phi Dung tuy khẩn trương nhưng vẫn chắc chắn nói:

- Rốt cuộc mấy người này giao dịch thứ gì vậy? Tại sao tên râu mép này lại là Đại quốc sư?

"Vèo!" "vèo!" "vèo!" "vèo!"

Không trung nơi xa, tiếng xé gió kỳ lạ không ngừng vang lên.

Vào lúc này, sự hưng phấn và đắc ý ban đầu của những tên thổ phỉ đầu đội khăn đỏ đã biến mất, thay vào đó là nỗi sợ không thể diễn tả. Người đàn ông có bộ râu mép kia không ngừng di chuyển, mỗi khi đến gần tên thổ phỉ nào, hắn ta cũng giơ tay nhấc chân đánh tan xác tên nấy, huyết nhục và máu tươi bay tán loạn trong không trung.

Khiên chắn khổng lồ, những cái móc sắc liệm...những vũ khí bình thường này căn bản không có tác dụng khi chiến đấu với người tu hành, những tên thổ phỉ đầu đội khăn đỏ này bắt đầu chạy tán loạn, như chó nhà có tang.

Trong đoàn xe ngựa đang dừng đấy, bỗng nhiên có sáu người song song đi ra, trong tay mỗi người đều có một vật nặng khổng lồ màu đen trông rất nặng nề. Tiếng xé gió ghê rợn lại vang lên, hàng loạt bóng đen nhỏ nhắn từ trong tay sáu người này phóng ra bên ngoài.

Một tên thổ phỉ đang liều mạng chạy trốn đột nhiên té ngã xuống đất, máu tươi từ trên người tuôn ra như suối.

- Nõ cơ!

Biên Lăng Hàm hơi ngạc nhiên và hoảng sợ nói ra hai chữ này.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y không nhịn được xoay đầu nhìn nhau, đều nhận ra người đối diện mình đang rất sợ hãi.

Cả ba người đều nhận ra vũ khí trong tay sáu người kia chính là nõ cơ liên hoàn!

Nhưng Vân Tần hiện nay còn chưa có loại nõ cơ tấn công từ xa trông giống như một đầu chim ưng như vậy.

Nõ cơ liên hoàn của Vân Tần chỉ có tác dụng mạnh nhất khi khoảng cách hai bên không quá năm mươi bươc, nhưng nõ cơ liên hoàn trong tay sáu người này lại có thể giết người trong vòng một trăm bước, tương đương với những cường cung bắn xa. Hơn nữa, từ tốc độ bắn tên và tiếng rít gió khi tên được bắn ra, cả ba đều cảm nhận được cho dù là những quân sĩ bình thường, nhưng nếu sử dụng loại nõ cơ này, họ hoàn toàn có thể uy hiếp người tu hành.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cuộc tru sát này đã hoàn toàn kết thúc.

Không có một ai trong những tên thổ phỉ kia có thể chạy về rừng được, ngược hẳn với lúc cả bọn điên cuồng và hưng phấn tấn công hai đoàn xe.

Tên thổ phỉ đội khăn đỏ chạy nhanh nhất đột nhiên dừng lại, cả người liên tục run rẩy. Bởi vì hắn phát hiện không biết từ khi nào người đàn ông có bộ ria mép kia đã đứng trước hắn, ánh mắt âm trầm và đầy mỉa mai đấy đang nhìn vào hắn, mà hai bên trái phải của hắn chỉ có thi thể và máu thịt tươi chảy dưới đất. Những tên chiến hữu đã cùng hắn xông ra khi nãy, hiện giờ không còn một ai sống.

...

Lâm Tịch chậm rãi đóng rương gỗ lại.

Có thể những nõ cơ liên hoàn khổng lồ chưa bao giờ xuất hiện trên chiến trường kia không thể làm bọn hắn bị thương được, nhưng hiện giờ ở bên đấy lại có một người tu hành đạt đến Đại quốc sư, chỉ riêng điều này đã khiến bọn hắn không dám hành động.

Tu hành hồn lực là việc duy nhất trên thế gian không thể mưu lợi được, hơn nữa, khi đạt đến cảnh giới Quốc sĩ, sẽ không còn bất kỳ linh đan diệu dược nào có tác dụng với người tu hành. Nếu như muốn tăng tu vi lên, tất cả chỉ có thể dựa vào việc minh tưởng tu hành, chậm rãi tích lũy.

Mà tu vi càng cao, thời gian tích lũy càng dài.

Lý lẽ này cực kỳ đơn giản, thân thể người tu hành giống như một chén nước vậy. Nếu như cái chén này chỉ lớn bằng một bát ăn cơm bình thường, vậy chỉ cần mỗi ngày tu hành nhỏ một giọt nước vào trong đó, mực nước trong cái bát ấy dĩ nhiên sẽ tăng lên rất rõ. Nhưng nếu cái chén này biến thành một hồ nước, vậy cho dù ngươi có liên tục nhỏ nước vào cũng không thể phát hiện mực nước hồ tăng lên.

Với thực lực đám người Lâm Tịch, nếu như đánh lén một Đại hồn sư có lẽ còn có phần thắng, nhưng nếu đối thủ là một Quốc sĩ, chắc chắn bọn họ không thể thành công được.

Về phần Đại quốc sư...nếu như chính diện chiến đấu..với Lâm Tịch hiện giờ, hắn sẽ không khác gì những tên võ giả bình thường khi nãy cả, sợ rằng chỉ cần đối phương tấn công một lần đã có thể khiến hắn nát bấy.

Quốc Sĩ là người đã có thể hóa thân thành ngàn vạn tia sáng, thiên hạ đều có thể thấy, nhưng Đại quốc sư lại là rồng trong loài người, đáng ra không nên xuất hiện ở đây.

Nét hưng phấn bừng bừng trong đôi mắt Trần Phi Dung đã hoàn toàn biến mất, nếu như lấy lòng hiếu kỳ đối với đồ vật hai bên giao dịch để so sánh với sự kinh sợ trước việc một Đại quốc sư xuất hiện, vậy cán cân nghiêng hẳn về bên nào đã quá rõ.

Các thành viên trong hai đoàn xe ngựa bắt đầu quét dọn địa ngục đầy máu tươi.

Những con ngựa kéo xe đã bị mưa tên ban đầu bắn chết rồi, nhưng các thành viên trong hai đoàn xe ngựa dường như không nóng lòng lắm, lặng lẽ kéo những con ngựa đó qua một bên đường.

- Bây giờ cô đã thấy thực lực những người này, chắc cũng hiểu đi theo bọn ta sẽ không có ích lợi gì cả.

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên xoay đầu nhìn Trần Phi Dung, nhẹ giọng nói:

- Cô hãy đi đi.

- Rời đi?

Trần Phi Dung nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Tịch, lắc đầu, rất chân thành nói:

- Những gì ta nói với công tử là sự thật, ta muốn làm người hầu, làm môn khách của công tử.

- Tại sao?

Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nói:

- Mọi việc đều phải có lý do.

Trần Phi Dung lặng lẽ nói:

- Bởi vì hai quả huân chương của công tử, bởi vì công tử còn rất trẻ nhưng đã đạt được vinh quang như vậy, tất cả đã đủ để ta theo đuổi.

Lâm Tịch nhíu mày, nói:

- Cô sai lầm rồi...ta không phải là dạng đại nhân vật...như cô đang nghĩ.

Trần Phi Dung lắc đầu, nói:

- Công tử sẽ trở thành đại nhân vật như vậy...Hơn nữa, đối với những người như ta, nếu như công tử đã trở thành dạng đại nhân vật như vậy, sao công tử có thể để ý đến ta được.

Lâm Tịch càng cau mày chặt hơn, hắn nhìn thoáng qua nơi hai đoàn xe đang tụ tập, suy nghĩ một hồi lại nhìn Trần Phi Dung, hỏi:

- Tu vi cô là gì?

Trần Phi Dung không hề do dự, nhẹ giọng nói:

- Đại hồn sư sơ giai.

- Nếu như bây giờ ta muốn thử tập kích một đoàn xe ngựa trong đó, cô có dám theo ta không?

Lâm Tịch nhìn hai đoàn xe ngựa bên dưới, lại nhìn Trần Phi Dung, cất tiếng hỏi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện