Chương 276: Không Qua
Lâm Tịch nhìn hoa Nam Tinh nở rộ.
Con rắn mối khổng lồ không ngừng co quắp trên mặt đất, kết hợp với màn đêm buông xuống và những đoá hoa Nam Tinh hoặc trắng hoặc vàng, tất cả đã tạo thành một khung cảnh tràn đầy sắc thái ma huyễn đối với Lâm Tịch.
Nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao, cảm nhận được cơn gió nhẹ khiến những cánh hoa chập chờn, hắn rất muốn ngồi ở đây ngắm nhìn những đoá hoa mình chưa từng thấy bao giờ.
Vết thương lớn trên lưng chảy máu quá nhiều và hồn lực dần tiêu hao khiến tinh thần Lâm Tịch cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như cảm giác suy yếu đang bao lấy ý chí hắn.
Nhưng hắn biết đây không phải là thời khắc để mình ngồi xuống.
Bởi vì ở bên dưới vẫn có rất nhiều chiến sĩ Huyệt man cường đại, mà hắn đã dùng qua năng lực quay lại mười phút trước.
Hắn bắt đầu chậm rãi đi, từ đỉnh sườn núi Nam Tinh đi xuống bên dưới, rồi đứng lại. Hiện giờ rõ ràng Lâm Tịch đang phô trương thanh thế, nhưng trong mắt các chiến sĩ Huyệt man bên dưới, hình ảnh đấy lại cường đại không diễn tả được.
Chiến sĩ Huyệt man không sợ chết, nhưng bọn họ lại sợ hãi cường đại. Trong ý nghĩ bọn họ, con rắn mối khổng lồ kia là nhân tố quyết định có thể thay đổi cả cuộc chiến, nhưng không ngờ vừa hiện thân ra đã bị đánh chết tại chỗ.
Sự việc này đã đủ làm chấn động những chiến sĩ Huyệt man có tư duy rất đơn giản, khiến họ phải sinh ra một loại trực giác rằng: Bọn họ không thể xông lên, nếu như làm thế họ cũng không thể chiến thắng được, đó là không công chịu chết.
Toàn bộ chiến sĩ Huyệt man bắt đầu lui bước như thuỷ triều.
Lâm Tịch không tiếp tục giương cung bắn chết những Huyệt man này. Mộc cung Thần lê của hắn không biết đã bị quăng ở đâu trên sườn núi này, hơn nữa, hồn lực của hắn cũng không còn lại bao nhiêu.
Tất cả tiễn thủ quân sĩ tuần mục cũng không bắn tên, bởi vì bóng đêm đã buông xuống. Với thị lực vốn có, họ không thể nào thấy rõ những chiến sĩ Huyệt man nếu như khoảng cách hai bên đã vượt quá trăm bước. Ngoài ra, bọn họ chưa nhận được quân lệnh của Lâm Tịch.
Từ lúc Lâm Tịch từ trên cao đi xuống bên dưới rồi dừng lại, bọn họ đã thấy được vết thương trên lưng Lâm Tịch, cũng nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi tay run rẩy của Lâm Tịch. Bọn họ biết Lâm Tịch đã rất mệt mỏi và suy yếu, nhưng khi nghĩ tới hình ảnh Lâm Tịch xung phong giết địch, nhìn thi thể rắn mối khổng lồ như núi nhỏ khiến người nhìn thấy phải nghẹt thở trên sườn núi, lại nghĩ tới việc trước kia mình đã hoài nghi vị tướng lĩnh có đầy đủ vinh quang trên người kia, các quân sĩ tuần mục bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, lệ nóng bất chợt tuôn rơi.
Tất cả quân sĩ tuần mục đều quay về Lâm Tịch, hành lễ theo nghi thức quân đội.
Lâm Tịch không quen thuộc lắm với những nghi thức quân đội này, hắn chỉ đành khom người đáp lễ với các quân nhân kia.
Bởi vì thương thế trên người, nên hiện giờ động tác của hắn hơi cứng ngắc, không được tự nhiên, nhưng không hiểu vì sao từ trên thân thể ấy vẫn toát ra một sức mạnh kinh sợ mọi người.
Trên bầu trời vùng đất hoang vu với tầng tầng mây đen dày đặc này, không hề có một tia sáng chiếu xuống bên dưới, nhưng vào lúc này, trên người Lâm Tịch, dường như đang có một ánh hào quang lóng lánh chói mắt hiện rõ.
…
Nhìn thấy toàn bộ chiến sĩ Huyệt man đang lùi vào khu rừng hoang dã bên dưới, Lâm Tịch lui về sau, ngồi xuống một lằn đất bị tạo thành bởi bàn chân con rắn mối khổng lồ kia.
Tất cả quân sĩ tuần mục lập tức xông tới, dùng túi sơ cứu bên người xử lý thương thế Lâm Tịch, cũng lấy mộc cung Thần lê, trường kiếm Thần quang và đoản kiếm Thâm xuân tới.
Tuy rằng biết rõ vết thương trên lưng mình chưa cắt sâu vào bên trong sẽ không nguy hiểm, hơn nữa máu đã ngừng chảy, với tác dụng của Minh vương phá ngục sẽ giúp cho vết thương không gây ảnh hưởng đến cơ thể mình. Nhưng Lâm Tịch cũng biết có thuốc hỗ trợ sẽ giúp vết thương nhanh lành hơn, nên hắn không hề từ chối các quân sĩ tuần mục sơ cứu vết thương ình.
Bao gồm cả Tân Vi Giới, trong quá trình sơ cứu này tất cả quân sĩ Tuần mục đều không nói lời nào, bởi vì bọn họ hiểu rõ vì sao vừa bắt đầu Lâm Tịch lại đơn thân độc mã lao xuống bên dưới. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả quân sĩ tuần mục ở đây đều biết mạng của mình không thuộc về mình nữa, mà thuộc về Lâm Tịch.
Sau một hồi trịnh trọng, rốt cuộc các quân sĩ tuần mục đã lấy ra được mảnh áo dính liền với vết thương trên lưng Lâm Tịch, không ngờ việc này lại khiến Lâm Tịch phải nhăn mặt vì hơi đau đớn. Nghĩ đến những việc mình đã làm, bây giờ lại đau đớn nhăn mặt vì vết thương này, Lâm Tịch thầm lắc đầu tươi cười. Nhưng ngay lúc này, hắn bất ngờ nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn về gò núi đối diện.
Cùng một lúc, toàn bộ quân sĩ tuần mục đều sợ hãi cả kinh, nghe được một tiếng gào thét vô cùng to lớn.
Trong nháy mắt, ngoại trừ hai quân sĩ tuần mục đang giúp Lâm Tịch xử lý vết thương, những quân sĩ còn lại đều nhanh chóng đứng lên, cảnh giác đứng nhìn mọi thứ xung quanh.
Rất nhanh chóng, tất cả mọi người nghe rõ ràng được tiếng gào thét từ gò núi đối diện, xen lẫn vào đó là tiếng gió rít gào đập vào các cây Đâm Tảo như thủy triều dâng lên. Khẽ nhìn sang các thi thể Huyệt man to lớn và rắn mối khổng lồ cách đấy không xa, bọn họ cũng biết ở gò núi đối diện đang xảy ra chuyện gì.
Tiếng gào thét to lớn lập tức biến thành những tiếng động khác thường, không ngừng vang lên, kèm với đó là vô số tiếng xé gió sắc nhọn, cùng tiếng kinh hô và chém giết.
Tuy rằng khoảng cách quá xa, những quân sĩ Tuần mục đều không thấy rõ cảnh tượng trên gò núi đối diện. Nhưng
Ban đầu các quân sĩ tuần mục đều lạnh lùng lắng nghe, nhưng theo càng ngày càng có nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, những quân sĩ tuần mục này bắt đầu không khống chế được tâm tình của mình, đôi tay cầm binh khí khẽ run rẩy.
Tân Vi Giới cũng không nhịn được quay đầu nhìn Lâm Tịch đang ngồi.
Lâm Tịch luôn nhìn về gò núi đối diện. Nghe được những âm thanh thảm thiết, lại thấy Tân Vi Giới đang nhìn mình muốn mở miệng, hắn đã lắc đầu trước, nói:
- Ta sẽ không đồng ý đi qua cứu viện.
Tân Vi Giới không mở miệng, chỉ khẽ rũ đầu xuống, hình như có chút không đành lòng, ẩn trong đấy là sự cảm khái vô hạn.
- Ta biết có rất nhiều người trong những người ở đây muốn đi qua cứu viện, dù phải hi sinh tính mạng của mình. Nếu là lúc bình thường, ta cũng không ngăn cản mọi người đi cứu viện, bởi vì ta biết rõ so với tử vong, việc phải trơ mắt đứng nhìn các quân sĩ khác sẵn sàng hiến dâng tính mạng cho đế quốc chết đi còn khổ sở hơn rất nhiều.
Lâm Tịch nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Thế nhưng, trong lúc chúng ta liều mạng ở chỗ này, đội quân răng nanh nhọn đã không đến.
- Trước tiên bọn họ bắn ra một mũi tên. Mặc dù trong bọn họ không có tiễn thủ nào có thể giống ta phán đoán được các Huyệt man có ở trong tầm bắn hay không, nhưng sau khi bắn mũi tên đấy, ta chắc chắn các tiễn thủ bên đấy có thể biết từ bên họ bắn qua bên này mũi tên sẽ rớt xuống chỗ nào. Nhưng rõ ràng đã biết bắn không tới, bọn họ vẫn bắn tiếp một vòng mưa tên. Vòng mưa tên này chỉ có một tác dụng duy nhất, đó là nói cho những Huyệt man đó biết trên đồi Đâm Tảo càng có nhiều quân đội hơn, việc này vô hình đã khiến đại đội Huyệt man xông thẳng lên vị trí của chúng ta. Ta không phải là người tu hành cường đại như trong truyền thuyết, bọn họ ắt cũng nhận ra được chúng ta không phải là đối thủ của đại đội Huyệt man này. Thế nhưng, bọn họ lại không đến…Bọn họ có mang theo cường nỏ, cho dù không thể giết chết được con rắn mối khổng lồ kia, ít ra cũng có thể giết chết những chiến sĩ Huyệt man.
Lâm Tịch dần bình tĩnh lại, âm thanh cũng bình tĩnh hơn.
- Thế nhưng, bọn họ lại không đến.
- Ta mặc kệ bọn họ phụng mệnh lệnh của ai. Ta làm người rất đơn giản, ai có thể liều mạng vì ta, ta sẽ vì hắn liều mạng. Nếu như vừa rồi bọn họ có tới đây, dù cho chỉ còn một người, ngay bây giờ ta cũng đi qua.
- Nói thật ta nghe được bên kia tựa hồ cũng có một con thú khổng lồ như vậy, ta còn sức đánh một trận, nhưng ta sẽ không đi qua, ta cũng tuyệt đối không cho phép các ngươi đi qua, đây là quân lệnh.
Tân Vi Giới trầm mặc gật đầu, ngồi xuống.
Toàn bộ quân sĩ Tuần mục bên cạnh cũng đứng thẳng người, sắc mặt đanh thép và đầy kiên quyết, bọn họ đã hiểu nguyên tắc làm người của Lâm Tịch.
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn qua đồi núi đối diện.
Mặc kệ đội quân răng nanh nhọn kia còn lại bao nhiêu người hoặc toàn bộ chết đi, hắn cũng không quan tâm nữa, đây là do đối phương gieo gió gặt bão. Nếu như đối phương xung phong giết xuống bên dưới, chỉ sợ cái họ đối mặt không phải chỉ là một con thú khổng lồ.
Lâm Tịch nhìn chăm chú vào cái hang lớn mà con rắn mối khổng lồ đã chui lên.
Hắn không suy nghĩ vì sao con rắn mối khổng lồ kia có thể xuyên phá lòng đất. Nhưng dựa vào việc có đến hai con rắn mối tấn công ở hai nơi, cùng với việc đám Huyệt man kia không thừa dịp đêm tối để xông qua, ngược lại còn quay đầu đánh lên đồi Đâm Tảo có quân răng nanh nhọn trú đóng, Lâm Tịch đoán chỉ sợ mục đích của đại đội Huyệt man này chính là tiêu diệt các đội quân Vân Tần, tạo thành những chỗ hổng trong vòng lưới bao vây.
…
…
Một người tu hành trung niên râu dài mặc áo bào vàng đang ngồi xếp bằng trên một mảnh cỏ lau lớn.
Đằng sau ông ta không xa cũng có một gò núi có đầy cây Đâm Tảo, chỉ là ngọn núi này cách vị trí đám người Lâm Tịch và đội quân răng nanh nhọn rất xa, nên ông ta căn bản không nghe được những tiếng kêu thảm thiết của đội quân răng nanh nhọn kia.
Người tu hành trung niên râu dài này có sắc mặt hồng hào, chòm râu dài đen nhánh. Trong lúc hô hấp, hai huyệt thái dương của ông ta hơi nảy lên, dường như khí huyết trong thân thể vô cùng mạnh mẽ.
Trên người ông ta có bôi thuốc phòng ngừa sâu bọ, có mùi hương cây cỏ thơm ngát quanh quẩn, khiến xung quanh ông ta không hề có con muỗi nào quấy nhiễu.
Khi vừa mới tới sơn mạch Long Xà, quân tuần mục đã nhắc nhở Lâm Tịch một khi tiến vào vùng đất hoang vu không được bôi bất kỳ loại thuốc có mùi hương nào, nếu không, rất có thể sẽ bị các Huyệt man vây giết.
Nhưng ông ta lại không hề kiêng sợ.
Trước người ông ta có đặt một thanh trường đao rộng màu vàng, ngay cả chuôi đao cũng có màu vàng óng.
Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn mảnh cỏ lau trước mắt, bởi vì nhiệm vụ của ông ta chính là trấn thủ nơi này, không cho bất kỳ Huyệt man nào vượt qua.
Nơi này chỉ có một mình ông ta là người tu hành Vân Tần.
Khuôn mặt ông ta hồng hào, ẩn chứa khí thế không giận mà uy, bình tĩnh và tự tin, cho thấy cho dù có đại đội Huyệt man xông qua, nhưng chỉ cần có một mình ông ta là đủ rồi.
Đột nhiên ông ta lấy túi nước bên hông ra uống một hớp, sau đó chậm rãi lấy đao, đứng lên.
Bên trong mảng cỏ lau đằng trước có âm thanh người đi lại, không hề che giấu.
Một tên Huyệt man đi ra ngoài.
So với những Huyệt man khác, thân hình tên Huyệt man này không lộ vẻ quá cao to, chỉ cao hơn người tu hành Vân Tân này khoảng nửa cái đầu.
Thế nhưng người Huyệt man này lại để trần nửa trên, trên đầu gã là một mái tóc dài buông xoả sau lưng. Gã mặc một chiếc quần màu đen được tạo thành từ một bộ giáp, cách ăn mặc có thể nói là không giống với những Huyệt man khác, tuy không thể nói là toàn thân sạch sẽ nhưng đôi mắt của gã lại sáng ngời như vì sao.
Vừa bước ra khỏi mảng cỏ lau, nhìn thấy người tu hành Vân Tần này, gã lập tức đạp mạnh trên mặt đất, da thịt trên người đổi sang màu đỏ.
“Ầm!”
Mặt đất chấn động.
Tên Huyệt man này lạnh lùng nhìn người tu hành Vân Tần, từng bước đi tới.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Ánh sáng màu đỏ trên người gã càng lúc càng nồng đậm, tựa như cứ mỗi một chân bước xuống đất thì sức mạnh gã càng to lớn hơn. Ban đầu đó chỉ là những cây búa lớn, nhưng đến khi được vài chục bước, không ngờ lại tựa như một con rắn mối khổng lồ giẫm lên mặt đất, khiến cho người tu hành Vân Tần trấn thủ khu vực này cũng phải biến sắc, có cảm giác trái tim của mình cũng sắp theo âm thanh này nhảy ra khỏi cơ thể