Chương 522: Trưởng lão trong cốc.

Trên thân thể hai người này không vẽ thứ chất lỏng xanh biếc kia nhưng lại có một cỗ khí tức kỳ dị toát ra. Bọn họ hầu như vừa rời khỏi sơn cốc liền lập tức cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi về phía trước.

Máu tươi không phải phun về phía Vương Lâm mà rơi xuống mặt đất phía bên ngoài sơn cốc.

Sau đó hai người này lập tức quay đầu chạy vào trong sơn cốc. Ánh mắt Vương Lâm bình thản, hai tay chụp vào hư không một cái liền bắt được hai người này, ném sang một bên.

Hắn nhìn lại chỗ máu tươi hai người này phun trên mặt đất, lúc này chỉ thấy nơi đó đột nhiên dâng lên một làn sương mù đỏ như máu. Sương mù lúc mới đầu không dày nhưng càng về sau lại sôi trào lên, bao phủ dày đặc toàn bộ bên ngoài sơn cốc.

Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân ở đó, ảnh mắt bình thản nhìn về phía sơn cốc, không thi triển bất cứ pháp thuật gì.

Đợi tới sau khi huyết vụ cực kỳ dày đặc rồi, đột nhiên bên trong sơn cốc truyền ra những tiếng rít gào cực kỳ mãnh liệt. Trong tiếng gào thét này, một bóng đen từ bên trong sơn cốc đi ra. Người này ẩn trong huyết vụ, nhất thời khiến Vương Lâm cảm thấy rất quỷ dị.

- Trả lại tộc nhân cho ta, ngươi, cút ngay khỏi bộ tộc ta! Nếu không, chết!

Một âm thanh lạnh như băng từ trong miệng bóng đen nơi huyết vụ vang lên.

Thần sắc Vương Lâm như thường, hừ nhẹ một tiếng, thân thể đứng lên, bỗng nhiên bước về phía trước một bước. Dưới một bước này, lập tức bốn phía xung quanh Vương Lâm xuất hiện vô số đợt sóng không khí, chấn động kịch liệt, theo bước chân của Vương Lâm ầm ầm đánh tới.

Từng bước đi tới, làn sóng ầm ầm đánh ra. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt huyết vụ bao trùm sơn cốc lập tức như băng tuyết dưới ánh mặt trời, lập tức phát ra những tiếng xèo xèo, sau đó với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy tan biến đi.

Cả quá trình này diễn ra chưa tới ba nhịp thở. Sau đó, huyết vụ đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại một ngoài toàn thân mặc hắc bào đang đứng ngoài sơn cốc, đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Vương Lâm đang từng bước đi tới.

Thân thể hắn lùi lại phía sau, nhưng lúc này tay phải Vương Lâm chụp vào hư không một cái. Người này không tự chủ được liền bay về phía trước, rơi xuống trước người Vương Lâm.

Lạnh lùng nhìn người này, Vương Lâm phất tay phải, ném hắn vào chỗ sáu người còn lại.

Xong việc, Vương Lâm lại đánh giá trận pháp một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, chẳng nói một lời.

Thần thông như sấm sét ấy khiến đám người trong cốc yên tĩnh lại. Sự yên tĩnh này kéo dài tới ba ngày!

Ba ngày này Vương Lâm cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi im lặng bên ngoài cốc.

Sáng sớm ngày thứ tư, bên ngoài trận pháp đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm, sau đó một lão giả tóc bạc trông đầy vẻ tang thương, trong tay cầm một cây quải trượng màu đen từng bước một từ trong cốc đi ra.

Phía sau hắn là mười một sinh vật thân trâu mình người, toàn thân xích lõa. Những người này đều xanh xao vàng vọt nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh hữu thần.

- Tu sĩ từ bên ngoài tới. Ngươi đã ở đây mấy ngày rồi. Sự lỗ mãng trước đây của chúng ta mong ngươi không để ý tới. Lão phu tên là Âu Dương Hoa, chính là trưởng lão của sơn cốc. Hay là ngươi thả tộc nhân của chúng ta ra, ta và người cùng nói chuyện cặn kẽ có được hay không?

Thân thể lão giả hiển nhiên là cực kỳ yếu ớt, đi ra khỏi cốc liền nhẹ giọng nói.

- Từ khi lão phu có thể nhớ thì đã sinh hoạt ở nơi này, tới bây giờ không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.

Âu Dương Hoa ngồi ở ngoài sơn cốc. Trước người hắn đặt một chiếc bàn do xương cốt chế thành, bên trên đặt chút hoa quả.

Vương Lâm khoanh chân ngồi đối diện, thần sắc như thường.

Những người hắn bắt đều đã được thả ra, trở lại bên trong sơn cốc.

- Nơi này rốt cục lớn thế nào, ta cũng không biết, nhưng lão phu biết ngoài ba ngàn dặm có một tòa thành trì rất lớn. Nơi đó là một Cổ yêu thành. Lão phu khi còn nhỏ đã được ở đó học tập, vì thế mới đạt được tuổi thọ cao như thế. Tu sĩ từ bên ngoài tới, ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta nghĩ thứ ngươi muốn không thể ở bộ tộc ta được.

Âu Dương Hoa bình tĩnh nói.

- Ngươi biết ta đến từ đâu sao? Ánh mắt Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói.

- Từ khi ngươi xuất hiện bên ngoài sơn cốc ta đã biết ngươi không phải là người của vùng đất này. Phải nói ngươi cũng như những người khác cứ bốn trăm năm lại tới một lần. Mỗi lần tới đây lại khiến nơi này tràn ngập gió tanh mưa máu. Cho nên chúng ta cũng không chào đón ngươi!

Âu Dương Hoa than nhẹ.

Thần sắc Vương Lâm như thường, nói:

- Trừ ta ra ngươi có tin tức của những người khác từ bên ngoài tới không?

- Tạm thời không có. Ta hy vọng sau này cũng không có. Người từ bên ngoài tới, nơi này không có vật ngươi cần, mọi chuyện ta cũng đã nói xong, vậy xin ngươi hãy rời đi đi. Ngươi có thể tới Cổ yêu thành kia. Ở nơi đó ngươi sẽ tìm thấy thứ cần tìm.

Âu Dương Hoa kiên quyết nói.

- Ngươi hai lần nói tới vật ta cần tìm, vật ấy là gì?

Vương Lâm bình thản nói.

Sắc mặt Âu Dương Hoa trầm xuống, đứng dậy nhìn Vương Lâm nói:

- Người từ bên ngoài tới, những điều ngươi muốn biết ta đã trả lời xong. Tuy rằng ngươi có chút thần thông nhưng nếu không phải ta không muốn dây dưa với ngươi thì đã không bỏ qua cho chuyện ngươi bắt giữ tộc nhân của chúng ra. Ngươi có có lầm lẫn. Nếu trong vòng ba nhịp thở mà ngươi còn không rời khỏi nơi này thì chớ trách lão phu trở mặt vô tình!

Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lão giả, tay phải vỗ vào hư không một cái. Lập tức một đạo thanh quang ngưng tụ trước người hắn, sau đó lóe sáng liên hồi, gào thét lao thẳng tới phía sơn cốc.

Trận pháp bên ngoài sơn cốc lập tức vận chuyển, trong nháy mắt khi thanh quang này đánh tới liền phát ra những tiếng ầm âm vang dội.

Vương Lâm hừ lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật. Cấm Phiên liền xuất hiện trong tay hắn. Hắn phất tay một cái, chín trăm chín mươi chín tổ cấm chế lập tức hóa thành những đạo cấm khí màu đen, tràn ngập bốn phía. Lúc này phía trước thân hình Vương Lâm có vô số hắc khí, trông chẳng khác gì ma tôn.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn đã có thêm uy áp vô tận.

- Phá trận!

Tiếng nói của Vương Lâm như truyền từ nơi cửu u tới. Vừa dứt lời, lập tức chín trăm chín mươi chín đạo cấm khi điên cuồng lao ra, không ngừng đánh sâu vào trận pháp.

Sắc mặt Âu Dương Hoa đại biến, trở nên âm trầm cực độ. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, một lúc sau liền cười lạnh, thân thể nhoáng lên, trước mặt Vương Lâm hóa thành một vài điểm sáng rồi tan biến.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Hắn đã sớm nhận ra Âu Dương Hoa trước mặt cũng không phải là một thân thể thực sự mà chỉ là một thế thân hư ảo mà thôi. Nếu không phải hắn đã quan sát ngoài sơn cốc hồi lâu, lại tỉ mỉ nghiên cứu cổ cấm chế, mơ hồ cảm thấy có thể phá trận được thì hắn sao có thể dễ dàng thả mấy người kia ra chứ?

Hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm vào trận pháp trên sơn cốc một cái, miệng quát khẽ:

- Bạo!

Những tiếng ầm ầm vang lên quanh quẩn trong thiên địa. Cả sơn cốc rung động kịch liệt, giống như địa long đang cuộn mình. Thượng cổ trận pháp lúc này lóe lên quang mang sáng ngời.

Cùng lúc này, trong sơn cốc truyền ra tiếng nói tang thương của Âu Dương Hoa:

- Người từ bên ngoài tới, ta cho ngươi thời gian ba nhịp thở, nếu ngươi vẫn không đi thì lão phu sẽ mở trận pháp công kích! Đến lúc đó thì ngươi chắc chắn phải chết!

- Ngưng!

Vương Lâm lại quát khẽ.

Lời nói vừa dứt, nhất thời chín trăm chín mươi chín đạo cấm khí lập tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, từng đạo cấm khí điên cuồng tự bạo, sinh ra một lực tấn công cường đại, điên cuồng đánh lên trận pháp.

Trận pháp lại run rẩy kịch liệt lần nữa.

Tiếng nói của Âu Dương Hoa lập tức bị cắt đứt. Từ trong sơn cốc truyền ra những tiếng gầm thét phẫn nộ. Lúc này bên ngoài sơn cốc, thanh quang hiện ra chói sáng.

Thanh quang này trong nháy mắt đã dày đặc cực kỳ. Những đạo thanh quang như sóng gợn bao phủ toàn bộ mọi vật ngoài sơn cốc, từ hoa cỏ cây cối tới những tảng đá, mặt đất.

Những gợn sóng này vừa mới xuất hiện, lập tức tạo nên một lực hút kỳ dị, hút mọi thứ về phía thanh quang bên trong cốc.

Lúc này thanh quang bên trong sơn cốc đột nhiên lóe lên, giống như một ngọn lửa bùng cháy, sau đó nhanh chóng hình thành một bóng người hư ảo màu xanh.

Hư ảnh này trông giống người nhưng cao mấy trượng, mờ mờ ảo ảo, không rõ tướng mạo. Bên ngoài hư ảnh này bao phủ bởi ánh sáng màu xanh.

Hư ảnh này vừa hiện lên, bên trong cốc liền truyền ra tiếng nói của Âu Dương Hoa.

- Người từ bên ngoài tới, mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy! Thanh ảnh, giết hắn! Lấy hồn phách của hắn làm tế phẩm cho yêu linh tối nay!

Vừa dứt lời, thanh ảnh liền truyền ra âm thanh giống như tiếng người gầm thét. Tiếng gầm gừ này không lớn nhưng lại khiến bầu trời đột nhiên biến sắc, khiến đại địa chấn động.

Việc này diễn ra trong nháy mắt nhưng lại làm Vương Lâm sững lại. Miệng hắn lộ một nụ cười khó nhận ra, giơ tay phải bắt quyết, điểm vào hư không một cái, trong miệng nói khẽ:

- Cấm pháp chi mâu!

Tay phải của Vương Lâm chụp một cái vào hư không. Những đạo cấm khí màu đen như du long từ phía chân trời bay tới, lao về dày đặc khiến toàn bộ thiên địa như như bị bao phủ bởi một đám du long màu đen.

Nhất là từ trong đó còn truyền ra những tiếng gào khóc. Cảnh tượng này giống như ma quân từ nơi địa phủ tràn tới. Hắc khí gào thét chói tai, nhanh chóng ngưng tụ lại trên tay phải Vương Lâm.

Cuối cùng một thanh trường mâu đen kịt dài ba trượng xuất hiện trong tay hắn.

Trên thanh mâu này có những gợn sóng màu đen quanh quẩn, lại có cả tiếng sấm đi đừng, lợn lờ xunh quanh cây mâu, khiến uy thế của nó tăng lên.

Nhất là ở lưỡi mâu có một đạo u quang hiển hiện, ở dưới ánh mặt trời giữa trưa lại càng chói mắt vô cùng.

Ngay khi thanh âm của Âu Dương Hoa vừa dứt, trường mâu trong tay Vương Lâm đã vung ra, hóa thành một tia chớp màu đen hướng thẳng tới hư ảnh màu xanh do trận pháp tạo thành.

Tia chớp này cắt ngang chân trời, như một đạo cầu vồng, một nét bút của thần linh ầm ầm lao tới hư ảnh, khí thế như thể xé trời rạch đất, như bạch vân bay qua ngàn dặm trong chớp mắt.

Nó gào thét phá không lao đi, như dẫn dụ cả sấm sét trên trời, khiến bốn phía xung quanh ầm ầm vang động.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện