Chương 545: Thống lĩnh
Vương Lâm giẫm chân trong không trung mà đi đến, mái tóc dài bay ở đàng sau, trông giống như ma thần. Nét mặt hắn chỉ có một sự lạnh lùng và vô tình. Sau lần thứ bảy sụp đổ, khoảng cách giữa hắn cùng với Tả Dực Yêu tương chỉ còn có năm trượng!
Nét mặt Tả Dực Yêu tương ngưng trọng nhìn về phía Vương Lâm.
Lúc này lần thứ tám sụp đổ giống như dòng thác lũ xuất phát từ hư vô, hòa vào trời đất.
Uy lực lần thứ tám sụp đổ này trước nay chưa từng có, từ trong hư vô hóa thành vật có hình dạng, thật sự giống như dòng nước lũ, trực tiếp cuốn đến.
Toàn thân Vương Lâm ma khí lượn lờ, một tia sáng trong ánh mắt hắn chợt lóe lên. Đối mặt lần thứ tám, hắn trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt tiếp xúc với lực lượng của lần sụp đổ thứ tám, ngọn lửa ma trên thân thể Vương Lâm bốc lên cuồn cuộn, hóa thành một đạo ma khí xông lên tận trời, tung hoành coi như khắp đất trời đều là Ma niệm.
Lần thứ tám sụp đổ vẫn chưa tan, nhưng lần thứ chín đã im lìm xuất hiện.
Vương Lâm nhíu mày, tuy nói hắn ma hóa, nắm giữ Ma niệm, nhưng đạo tâm vẫn kiên định như cũ, không chịu ảnh hưởng tí nào của ma hóa. Nhưng theo tín niệm nhập ma, đạo tâm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Đối với tác hại của nhập ma, Vương Lâm biết rất rõ.
Lúc này lần thứ tám sụp đổ cùng với lần thứ chín gần như đồng thời tấn công. Nội tâm Vương Lâm suy tính, lập tức quyết đoán. Hắn nhìn Yêu tương Tả Dực một cái, giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ có ba trượng!
Thầm than một tiếng, Vương Lâm không tiến ngược lại lùi ra, thế lui của hắn giống như tia chớp nhanh chóng biến mất, lúc xuất hiện là ngoài nghìn trượng. Yêu tương Tả Dực ngẩn ra, cười lớn nói:
- Biết tiến lùi, hiểu được lúc nào nên bỏ. Tốt!
Nói xong tay phải hắn chộp phía trước người một cái, chỉ thấy tiếng động “ầm ầm” đột nhiên quanh quẩn trong hư không, Thập Băng Quyền ý lập tức tiêu tan. Trời đất trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
- Mù dù ngươi chưa phá được mười quyền của ta, nhưng lấy thực lực của ngươi cũng đủ với chức Thống lĩnh. Ta! Tả dực Yêu tương Vân Lệ Hải phong ngươi làm Thống lĩnh Cổ Yêu thành, nắm trong tay một vạn yêu binh!
Tả dực Yêu tương nói xong, trong tay lập tức có thêm một lệnh bài bằng đồng, tay hắn vung lên lệnh bài lập tức bay về phía Vương Lâm. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, sau khi đón lệnh bài, chắp tay nói:
- Cảm ơn tướng quân!
- Ngươi trước tiên ở trong thành nghỉ ngơi, bảy ngày sau sẽ có người dẫn ngươi tới quân doanh!
Vân Lệ Hải nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Thân hình hắn khẽ động, cả người toàn bộ biến mất.
Nhìn tất cả điều này, Diêu Tích Tuyết nhìn thấy Tả dực Yêu tương rời khỏi đang định mở miệng thì Vương Lâm cũng không nhìn nàng mà xoay người đi ra xa xa. Diêu Tích Tuyết nhíu đôi lông mày, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi ra.
Vương Lâm bước đi không nhanh. Theo bước chân hắn ma niệm dần dần bình phục. Nơi đây là trung tâm Cổ Yêu thành, sau nửa canh giờ trước mắt Vương Lâm là một nơi đường phố và lầu các náo nhiệt nhất.
Ở trong một nhà trọ, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng thổ nạp. Lần này hắn ngồi bốn ngày bốn đêm. Tóc của hắn dần dần ngắn lại giống như trước kia. Sau khi nhập ma, tuy là sử dụng thần thông uy lực tăng nhiều lần, đạt tới một mức độ rất mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng cực kỳ lớn.
Đạo của Vương Lâm không phải là ma đạo. Như vậy sau khi hắn nhập ma, trong cơ thể tràn ngập ma niệm, tất cả đều không hợp với đạo tâm của hắn. Nếu thời gian dài một khi đạo tâm bị ma niệm ảnh hưởng như vậy Vương Lâm biết mình sẽ hoàn toàn trở thành kẻ tu ma. Thậm chí bởi vì đạo tâm không hợp, tâm thần cũng bị ma niệm ảnh hưởng, hoàn toàn biến thành một ma đầu không có thần trí.
Trừ phi hắn một lòng hướng ma, giống như Tư Đồ Nam. Chỉ như vậy mới có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.
Với tâm trí của Vương Lâm tự nhiên sẽ không phạm sai lầm này. Lúc trước nhập ma chiến đấu, trong lòng hắn thủy chung vẫn tính toán thời gian nhập ma, như thế nào đồng thời phát huy uy lực nhập ma, còn có thể bảo trì đạo tâm kiên định, đây là vấn đề đầu tiên hắn suy xét.
Cho nên vào trước khi quyền thứ tám và quyền thứ chín tới người, hắn quyết đoán lựa chọn tránh lui. Không phải không thể đánh, mà là nếu đánh tiếp đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa Vương Lâm sở dĩ lựa chọn nhập ma, một trong những nguyên nhân là lĩnh ngộ Niềm tin. Quan trọng hơn hắn muốn đạt được chức vị bên ngoài. Lúc này hắn đã lộ ra thực lực, mặc dù không vượt qua lần thứ tám, nhưng hắn tin tưởng Tả dực Yêu tương tuyệt đối sẽ không chỉ cho mình một chức vị trưởng lão bên trong.
Nếu Vân Lệ Hải này thật sự đui mù như vậy, Vương Lâm trong lòng đã quyết định rời khỏi Cổ Yêu thành, trở lại hoang dã phát triển thế lực. Cùng lắm thì sau này trực tiếp đánh hạ Cổ Yêu thành.
Bốn ngày bốn đêm trong nhà trọ, Vương Lâm đem ma niệm trong cơ thể nén ép thành một điểm phong ấn trong cơ thể. Ma niệm này không thể loại trừ, hơn nữa Vương Lâm cũng không tính toán loại trừ. Ma niệm nếu dùng tốt, có thể khiến uy lực của nó gia tăng không ít.
Một ngày trước, Thập Tam và Hổ Bào đi tới nhà trọ ở tại phòng bên cạnh Vương Lâm. Hai người bọn họ sở dĩ có thể tìm tới nơi này là bởi vì thần thức của Vương Lâm kêu gọi.
Trải qua mấy ngày tĩnh tọa, ngày thứ năm Vương Lâm đi ra khỏi nhà trọ. Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Đi trên đường phố trong Cổ Yêu thành, Vương Lâm phảng phất như sống trong một kiếp khác, tất cả nơi này đều có nhiều khác biệt với Tu Chân Giới ở bên ngoài. Bất kể là kiến trúc hay khung cảnh bốn phía.
“Vùng đất Yêu linh ở Đông Hải tự thành một thế giới kỳ diệu. Không biết nơi đây rốt cuộc hình thành như thế nào? Hay là thật sự như lời đồn, lúc tiên giới vẫn chưa phá nát, là một ngoại phủ của tiên đế có thực lực mạnh mẽ?”
Vương Lâm có chút không dám tin. Nếu lời đồn là thật, vậy tu vi tiên đế này thật sự không thể tưởng tượng. Có thể đem một tòa động phủ của mình biến thành một thế giới, thật sự là kinh khủng.
“Mặc dù nói là lời đồn, nhưng tin đồn chưa chắc không có nguyên nhân. Nếu thật sự là động phủ của một vị tiên đế nào đó, vậy vì sao vị tiên đế đó lại ở trong động phủ của mình mở một thế giới, vì sao còn làm ra nhiều cư dân bản địa như vậy đây?”
Vương Lâm đi trên đường, đầu óc rơi vào trầm tư.
“Hay là…”
Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, hắn nghĩ tới một đáp án hoang đường. Lúc hắn còn nhỏ ở trong thôn, thường xuyên có hàng xóm dùng hàng rào tre ngăn một khối đất, ở bên trong nuôi một ít gia súc.
Vương Lâm nhìn thế giới trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn không trung. Trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cỗ ảo giác, bản thân như đứng ngoài mảnh đất còn trong hàng rào tre cư dân bản địa giống như gia súc.
Vương Lâm lắc đầu cười khổ, thầm nói chính mình thật sự nghĩ nhiều. Nhưng suy đoán này thủy chung tồn tại trong lòng không tiêu tan.
Thập Tam và Hổ Bào đi sau Vương Lâm, Thập Tam lạnh lùng, ánh mắt đảo quanh bốn phía Vương Lâm. Nếu có người đáng nghi, hắn sẽ lập tức ra tay.
Về phần Hổ Bào lại không có suy nghĩ nhiều. Ánh mắt hắn luôn dừng lại trên lầu các và quầy hàng, trong mắt lúc thì lộ ra ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên thấy được vật vừa ý.
Đối với Cổ Yêu thành, Vương Lâm không có chút hứng thú. Sau khi hắn đi dạo hai canh giờ liền thấy được một quán rượu người đông như nước chảy. Từ ngày tu đạo tới nay, Vương Lâm đối với việc ăn uống đã dần dần mất đi hứng thú. Tới giai đoạn Ích Cốc, cả ngày chỉ cần thổ nạp, là có thể thỏa mãn thân thể.
Nếu chỉ là ăn uống, không thể làm cho tính tình Vương Lâm nổi lên, nhưng quán rượu này lại có một vò rượu thật lớn. Vò rượu này to khoảng ba trượng, cao hai trượng. Bốn phía bày vài cái thang, một ít chủ quán tiểu nhị đang trèo lên thang, dùng một cái thìa lớn lấy rượu từ trong ra.
Nhìn vò rượu này, Vương Lâm ngừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên quán rượu này.
- Trúc Thanh lâu!
Hai bên rèm cửa Trúc Thanh lâu này còn có một bộ câu đối.
“Trúc thúy lan hinh nghênh cổ khách
Thanh mai vi hương tống tiên quân.”
Vương Lâm có hứng thú nhìn vài lần. Lúc này người đứng ở cửa tiếp khách bước lên, cười nói:
- Khách quan… Rượu Trúc Thanh của quán chúng tôi chính là rượu ngon ngàn đời nổi tiếng trong Cửu quận. Sao không đi vào thưởng thức một phần. Hôm nay mở hũ rượu mới, ông chủ có lời nếu có thể uống mười hũ nhỏ không say, hết thảy tiền rượu hoàn toàn miễn. Cơ hội khó gặp này, nếu ta là ngài nhất định vào nếm thử.
Người tiếp khách này ánh mắt thật tốt. Tuy hắn chưa nhìn ra sự phi phàm của Vương Lâm nhưng cũng nhận được Thập Tam và Hổ Bào phía sau không đơn giản. Thân phận của hai người này hiển nhiên là nhất lưu thị vệ, bởi vậy có thể thấy được người đứng trước tất nhiên là người có thân phận.
Vương Lâm thấy người tiếp khách này ăn nói thú vị, khẽ mỉm cười nói:
- Vậy liền nếm thử rượu Trúc Thanh này, xem có gì kỳ lạ!
Nói xong hắn đi vào quán rượu. Thập Tam và Hổ Bào lập tức vào theo. Quang cảnh bên trong quán thanh lịch, lớn nhỏ vừa phải, lúc này có không ít khách, đều tựu nói cười vui vẻ.
Lúc ba người Vương Lâm tiến vào, người tiếp khách đi nhanh mấy bước, cao giọng hô:
- Ba vị khách quý!
Lời nói hắn vừa dứt, trong quán rượu liền có tiểu nhị tiến đến, cười nói:
- Mời khách quan vào trong. Nơi này có bàn ở gần cửa sổ, xin mời đi theo ta!
Nói xong hắn đi trước dẫn đường, tới một cái bàn gần cửa sổ, dùng khăn vắt ở vai dọn dẹp một chút.
Vương Lâm ngồi xuống, Thập Tam và Hổ Bào hai người do dự một chút thấy Vương Lâm gật đầu liền ngồi đối diện.
- Khách quan muốn ăn món gì? - Tiểu nhị cũng đều có ánh mắt, nên hỏi Vương Lâm.
- Đưa lên ba hũ rượu Trúc Thanh ở nơi đây. - Vương Lâm ôn hòa nói.
- Được, xin chờ!
Tiểu nhị vắt khăn mặt lên vai, xoay người rời đi. Chỉ ít lâu sau hắn bưng lên ba hũ rượu, mấy cái chén rượu đặt xuống bàn.
Thập Tam vội vàng cầm lấy hũ rượu, vỗ một cái đánh vỡ lớp bùn, rót một chén rượu cho Vương Lâm, chính hắn cũng không uống. Hổ Bào nuốt một ngụm nước bọn. Hắn thấy Thập Tam không uống nên bản thân cũng không tiện uống, trong lòng không khỏi nói thầm, nhưng vẻ mặt không lộ ra tí nào.
Vương Lâm cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Một mùi vị đã lâu không kìm được nảy lên trong tim. Cuộc đời này của hắn chỉ uống qua một loại rượu, đó là năm xưa khi sống cuộc sống phàm nhân ở Chu Tước Tinh, rượu mà tổ tiên Đại Ngưu để lại.
Trong hơn mười năm đó, Đại Ngưu thường xuyên đưa rượu ngon tới, dần dần khiến cho Vương Lâm đối với loại rượu đó nhớ rất kỹ.
- Cuộc đời biến đổi. Cũng không biết lúc này Đại Ngưu một người bình thường trên Chu Tước Tinh có bình an hay không. Năm sáng vô tình chỉ sợ hắn sớm trở về cát bụi, con cháu của hắn, chắc là vẫn còn khỏe mạnh.
Vương Lâm cầm chén rượu ánh mắt có chút gì đó nhớ lại.