Chương 671: Tiên phong khinh phất, thụ dục bất tĩnh

Tôn Thái đón ánh chiều tà tập tễnh đi ra, ánh chiều tà chiếu trên người tản ra hào quang màu vàng, đi theo Tôn Thái, càng đi càng xa.

Hắn đưa tặng túi trữ vật cũng là biểu hiện của việc giải khai khúc mắc, nói lên hắn đã bỏ qua việc khôi phục tu vi. Buông bỏ tất cả, thậm chí bao gồm tâm tính không cam chịu trong mấy trăm năm ở La Thiên tinh vực này.

Hắn vì gặp Vương Lâm mà có kết cục này, rồi lại bởi vì Vương Lâm mà vứt bỏ hết thảy, giải thoát tâm hồn thống khổ mấy trăm năm. Nếu thực sự có nhân quả, vậy thì chính là đây.

Yêu cầu duy nhất của hắn đó là lá rụng về cội, đó là xin Vương Lâm đưa hắn trở về quê nhà, đưa về thôn trang nhỏ dưới chân Thiên Sơn…

Ánh chiều tà chiếu xuống, Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Chết hay sống, nhân và quả có đôi khi chỉ là một ý niệm. Cũng giống như âm và dương, hư và thực.

Việc thế gian, vốn là như thế.

- Nhân quả, tiếp theo của ý canh sinh tử luân hồi lại vừa biểu hiện. Thậm chí có thể nói, nhân quả này là căn nguyên của sinh hay tử. Bởi vì có sinh cho nên mới sinh ra quả tử vong…

Trong mắt Vương Lâm có một tia hiểu ra, chẳng qua vẫn cảm giác có chút trúc trắc mơ hồ, như là có thể nhìn được mà sờ không tới.

- Nói đến sinh cùng tử là chuyện khó lường nhất trên đời, bởi vì người thường không thể ngược lại. Bất kỳ tình huống đặc biệt nào cũng có thể gặp phải, cho nên sự huyền bí của cái chết cũng khó lường như đạo lý huyền diệu, làm cho con người từ sâu trong linh hồn cảm thấy e ngại.

Lại không biết sinh cùng tử này cũng chỉ là một biểu hiện tìm về căn nguyên. Chẳng qua chỉ là một loại biến hóa của nhân quả mà thôi.

Hôm qua nhân, hôm nay quả, không người nào có thể tránh được.

Cũng giống như Liễu Mi lúc này đang khoanh chân ngồi trong lầu các Huyễn gia trên Thiên Huyễn tinh. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm nơi đây nàng sờ sờ túi trữ vật, trong lòng cảm thấy kiên định.

Cũng may có nhiều vật trong túi trữ vật này làm bạn, nên nàng cũng không cảm thấy cô độc.

Nhẹ nhàng vuốt ve túi trữ vật, trong mắt Liễu Mi lại hiện lên một tia thống khổ, chẳng qua rất nhanh lại bị vẻ lạnh lùng thay thế.

Trong túi trữ vật dường như có một vật bỗng nhiên truyền ra từng hồi dao động.

Dường như cảm nhận được sự dao động trong túi trữ vật, Liễu Mi cắn đứt đầu ngón tay nhỏ một giọt máu tươi bắn vào trong túi trữ vật, dao động dần dần biến mất không xuất hiện nữa.

- Pháp bảo này chuẩn bị cho hắn cũng không có tác dụng nữa.

Liễu Mi nhẹ than.

Thiên Huyễn tinh mấy ngày gần đây xuất hiện chuyện lớn. Một vị tổ tiên của Huyễn gia rời đi mấy ngàn năm trước nay trở về, hơn nữa còn mang về một người đệ tử tư chất kinh người, cũng quyết định ba tháng sau thi triển Hoán Huyết đại pháp cho đệ tử này, từ đó trở thành một người chính thống của Huyễn gia.

Chuyện này truyền đi nhanh chóng như gió lốc, cho đến khi tất cả những tu chân tinh lệ thuộc vào Thiên Huyễn tinh đều biết, sau đó dần dần không lan rộng nữa.

Nhiễm Vân tinh là một tinh cầu lệ thuộc vào Thiên Huyễn tinh.

Ở bên trong phòng, sau khi Tôn Thái rời đi Vương Lâm vẫn bế quan, lẳng lặng khoanh chân thổ nạp. Trong túi trữ vật của Tôn Thái có hơn năm vạn khối tiên ngọc, đây gần như là số lượng cao nhất Tôn Thái có thể kiếm được.

Thêm vào số tiên ngọc lúc trước, Vương Lâm tổng cộng có hơn ba mươi vạn khối tiên ngọc. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, thì thào:

- Chắc cũng tạm đủ rồi!

Hắn đứng lên, giẫm chân một cái biến mất, lúc xuất hiện thì lại ở trên một cánh đồng hoang vu cách tòa thành Tôn gia hơn mười vạn dặm. Thần thức hắn đảo qua mọi nơi, vỗ túi trữ vật, lập tức hàng loạt tiên ngọc bay ra, rậm rạp trải ra phía chân trời.

Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay bấm pháp quyết, liên tục đánh ra vài lạc ấn. Lập tức tiên ngọc ở trên bầu trời từng cái hạ xuống ở trong phạm vi mười dặm xung quanh, tạo thành một cái trận pháp lớn.

Trận này không có tên, là do Vương Lâm lấy thức thứ ba của Đạo hóa Hoàng Tuyền mà nghiên cứu ra, có thể một lần toàn bộ hấp thu số lượng lớn tiên ngọc, dựa theo lực đánh vào mạnh mẽ mà đề cao tu vi.

Khi gần ba mươi vạn tiên ngọc hạ xuống, Vương Lâm lại vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh kiếm trận bay ra, lơ lửng ở bốn phía phòng thủ. Cùng lúc đó, Tiên Vệ trong cái bóng dưới chân Vương Lâm lại hóa thành hư vô dung nhập vào bốn phía. Nếu có người quấy rầy, trực tiếp giết chết.

Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu nhắm hai mắt lại, hai tay bấm pháp quyết đặt trên hai đầu gối, miệng khẽ kêu:

- Vỡ!

Thanh âm hóa thành pháp ấn giống như tiếng “ầm ầm” truyền đi khắp nơi, liền khiến cho tiên ngọc xung quanh lập tức lần lượt “phanh phanh” tự vỡ hóa thành mảnh nhỏ. Lập tức dường như cả trời đất đều bị mảnh vỡ tiên ngọc bao phủ, trong một mảnh mờ mịt một cỗ tiên lực không thể tưởng tượng được bỗng nhiên bùng nổ.

Sức mạnh của tiên lực này chỉ nghe đã thấy kinh hãi, hình thành một cơn lốc tiên lực lấy Vương Lâm làm trung tâm, đột ngột mọc lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời cao.

Một cỗ sóng gợn mênh mông cuồn cuộn truyền đi khắp nơi, trên bầu trời cũng bị dẫn động tiếng sấm, “ầm ầm” vang vọng trong trời đất.

Cơn lốc tiên lực rất nhanh lớn mạnh, theo càng nhiều tiên ngọc bị vỡ, càng nhiều tiên lực nhập vào cơn lốc, khiến cho cơn lốc này càng ngày càng mạnh, dường như muốn xông ra khỏi Nhiễm Vân tinh.

Giờ khắc này toàn bộ Nhiễm Vân tinh chỉ có ba người cảm nhận rõ ràng cỗ gió lốc tiên lực mạnh mẽ này. Người thứ nhất tự nhiên là Tôn Tích ở gần nhất.

Tôn Tích đang ngồi khoanh chân, mở bừng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Người thứ hai là một người đàn ông trung niên ở một nơi sâu trong sông băng phía rất xa trên Nhiễm Vân tinh. Người này đang hấp thu hàn khí trong một khối Vạn tái hàn băng, trong nháy mắt cơn lốc tiên lực bốc lên, hắn đang trong huyền băng mạnh mẽ mở to đôi mắt, xuyên qua huyền băng nhìn về phía cơn lốc tiên lực.

- Đang cảnh cáo sao?

Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày do dự một lát, lại không hề để ý tới.

Người thứ ba là ở tại Nhiễm gia, nơi trung tâm của Nhiễm Vân tinh.

Trong tổ trạch Nhiễm gia, một lão già đầu tóc xanh đen đang khẽ khép hai mắt nghe người từ Tôn gia thành trở về báo cáo kết quả đấu giá đan dược. Khi nghe được bát phẩm đan dược không ngờ bị đối phương chỉ đưa ra giá một khối tiên ngọc, lão già hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không vừa lòng.

Đúng lúc lão già muốn nói thì xuất hiện khí tức của cơn lốc tiên lực, lập tức khiến hắn đứng bật dậy, nhìn hướng cơn lốc ở xa xa, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.

Hồi lâu, hắn thì thào lẩm bẩm:

- Hắn, có ý tứ gì đây?

Bên trong cơn lốc, hai tay Vương Lâm lại bấm pháp quyết, đang biến hóa bỗng nhiên mở hai mắt, khẽ quát:

- Hút!

Một chữ nói ra giống như sấm đánh, tiếng “ầm ầm” vang lên dường như muốn chấn vỡ cơn lốc này. Vương Lâm há mồm nuốt một hơi, cơn lốc với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, điên cuồng thu vào trong miệng hắn.

Mơ hồ ở trên người Vương Lâm hiện ra một đạo Hoàng Tuyền. Hoàng Tuyền này quay xung quanh Vương Lâm, hình thành một cỗ lực vô hình, ngưng đọng.

Giống như là nuốt cả trời đất, cơn lốc tiên lực nhanh chóng rút lại điên cuồng bị hút vào trong miệng Vương Lâm. Hàng loạt tiên lực tung hoành trong cơ thể Vương Lâm khiến cho kinh mạch lập tức trướng lên vô số lần, lúc tiên lực vận chuyển tới nguyên thân, lập tức bị nguyên thần cắn nuốt.

Lúc này thân thể Vương Lâm giống như là vực sâu triều tịch, mà nguyên thần của hắn lại là hắc động trong vực sâu, cắn nuốt hết thảy.

Cơn lốc tiên lực khổng lồ dưới sự cắn nuốt của Vương Lâm nhanh chóng co rút lại, cuối cùng toàn bộ tiêu tan trong miệng hắn. Sắc mặt Vương Lâm hơi hồng nhuận, điện quang trong mắt lóe ra, trên thân như có tia điện chạy, phát ra tiếng “loẹt xoẹt”

Cơn lốc tiêu tan, trời đất khôi phục, trừ vô số dặm bốn phía xung quanh không có mây, thì không có cái gì kỳ lạ. Giống như tất cả mọi thứ vừa rồi đều như là hư ảo.

Đạo Hóa Hoàng tuyền này dần dần nhạt, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Vương Lâm thở sâu đứng lên, ánh mắt sáng ngời.

- Chỉ cần cảm ngộ ý cảnh liền có thể đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ! Chẳng qua cảm ngộ ý cảnh cũng không gấp được, có thể một giây có thể ngộ ra, cũng có thể là mười năm, trăm năm.

Lúc này cũng nên xử lý một số việc vặt. Vốn định yên lặng tu luyện ở Nhiễm Vân tinh này, nhưng có người không muốn Nhiễm Vân tinh này tiếp tục yên tĩnh. Nếu muốn lôi kéo ta vào trong chuyện kia, vậy phải xuất ra thứ khiến ta hài lòng. Biểu hiện vừa rồi của ta, ba người này chắc là cũng hiểu rõ trong lòng!

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, tay phải vẫy một cái Thất Tinh kiếm trận lập tức thu vào trong túi trữ vật. Con rối Tiên Vệ vô hình trong hư vô lại hóa thành cái bóng của Vương Lâm.

Trong khi bước đi, Vương Lâm dùng Đại Na Di, cùng lúc đó thần thức của hắn tản ra trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ Nhiễm Vân tinh. Sau khi tập trung thần thức của Vấn Đỉnh trung kỳ kia, thân hình Vương Lâm biến mất.

Tổ trạch Nhiễm gia, lão già kia lúc này biến sắc trong mắt tỏa sáng, thân hình nhoáng lên một cái trực tiếp Na Di ra ngoài. Ở cách Nhiễm gia ngoài vạn dặm, bóng dáng lão biến ảo, vừa xuất hiện lập tức tay phải bấm pháp quyết. Một đạo lôi quang xuất hiện trong tay, lão không chút do dự lập tức đánh về phía hư không.

Chỉ nghe bầu trời vang lên tiếng “Ầm”, theo tay phải lão già ném ra, một tia sét ngưng tụ trong lòng bàn tay bay ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện