Chương 987: Thần thông Tàn Dạ.

Người đời đồn đãi ba cảnh Cực, Đạo, Thủy là một loại biến hóa của linh lực. Một khi tiến vào sẽ vĩnh viễn dừng ở bên trong. Cách nói này được phần đông ủng hộ, nhưng trên thực tế, trừ những ghi lại về Cực Cảnh có thể tìm ra, đối với hai loại cảnh giới Đạo và Thủy, người biết phần lớn nói không tỉ mỉ. Ngay cả bọn họ cũng đều chìm vào mê man. Chỉ biết được ba cảnh giới lớn dường như là đều chia làm hai loại biến hóa linh và thần. Ví dụ như Cực Cảnh, trên người Vương Lâm lúc đầu biểu hiện chính là linh lực, rồi sau đó xuất hiện biến cố mới chuyển biến thành thần thức. Đồng dạng, tu sĩ vô số năm nghiên cứu ba cảnh giới đa số đều nói rằng, hai cảnh Đạo và Thủy cũng được chia làm linh và thần. Linh cực và thần cực! Linh đạo và thần đạo! Linh thủy và thần thủy!

Như vậy, dường như linh cảnh càng dễ dung nhập hơn một chút. Về phần thần cảnh lại quá mức hư vô mờ mịt, không thể nắm lấy. Về phần từ Viễn cổ tới này, những người bước vào Thủy Cảnh, gần như toàn bộ trong đó đều ngắn ngủi đạt tới Linh thủy. Linh lực trong cơ thể trong nháy mắt ngắn ngủi có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chỉ có điều thời gian ngày quá ngắn, đạt được lợi ích cũng không phải rất nhiều. Ở vào thời Thượng cổ, có một người luyện khí tên là Lưu Văn ghi chép lại.

Lưu Văn này vốn là một luyện khí sĩ Thượng cổ không tên tuổi. Tuy hắn tư chất thông minh nhưng vào thời kỳ Thượng cổ cũng không phải là xuất chúng. Chỉ có điều, trên người hắn có bản ghi chép từ khi khai sáng Tu Chân Giới tới nay, lần đầu tiên nói về Thần thủy!

Không ai biết hắn hiểu rõ Thần thủy thế nào, dừng lại ở Thần thủy bao lâu. Là ngắn ngủi hay là vĩnh hằng…

Chỉ là biết được người vốn không tên tuổi này dĩ nhiên sau mấy năm bế quan trở thành một người mạnh cực kỳ hiếm thấy trong Tu Chân Giới. Càng đáng sợ hơn chính là thần thông người này căn bản chưa ai nghe thấy bao giờ, chưa gặp qua bao giờ!

Nếu chỉ như vậy thì cũng còn đỡ, đàng này thuật thần thông trong tay Lưu Văn này uy lực to lớn gần như không thể tưởng tượng. Trong thần thông lại ẩn chứa đạo của thiên địa, vào thời kỳ Thượng cổ lúc đó có thể nói là làm nổi lên một trận gió lốc.

Rất nhiều người muốn biết bí ẩn chuyện này vì vậy mưa máu gió tanh nổi lên. Nhưng mặc cho có bao nhiêu luyện khí sĩ ra tay, cho dù là một số ít lão quái tu vi cao thâm không quản chuyện thế gian không ngờ cũng không dò được bất kỳ manh mối nào từ Lưu Văn. Phảng phất Lưu Văn này có thể biết trước tất cả nguy cơ, tính ra toàn bộ nguy hiểm, tránh né hết thảy!

Mà sau đó người này bởi vì một người không thể chống cự cùng số đông, mất tích một cách thần bí. Hắn trở thành một truyền thuyết ly kỳ của Tu Chân Giới thời Thượng cổ. Mãi cho đến thật lâu về sau, có người cơ duyên xảo hợp hiểu ra, Lưu Văn này là người bước vào một trong ba cảnh giới lớn. Cũng không phải là Cực Cảnh, mà là một trong Đạo Cảnh và Thủy Cảnh. Về phần cụ thể, kết hợp người trước và sau, cuối cùng kết luận nhằm vào Thủy Cảnh!

Lại nghĩ đến người này sử dụng thần thông chưa bao giờ nghe thấy, vì thế lời nói Thủy Cảnh sinh sôi không ngừng, có thể tự sáng ra đạo thiên địa chậm rãi được truyền lưu… Truyền đến ngày nay, lại trở thành một lời đồn không thể biết được thật giả. Cực Cảnh là tử, Thủy Cảnh là sinh!

Tất cả mọi chuyện này Vương Lâm cũng không biết được. Giờ phút này hắn đắm chìm trong trạng thái kỳ dị. Nhưng thủy chung không thể tìm tòi rõ ràng, không thể hoàn toàn dung nhập vào trong mà chỉ vờn quanh bên ngoài.

Trước mắt giống như là có một tia rõ ràng, nhưng mỗi khi Vương Lâm muốn nắm lấy lại phát hiện cái gì cũng không có. Loại cảm giác này đối với Vương Lâm mà nói gần như chưa từng có.

Nhìn ánh chiều tà phía chân trời cuối cùng bị bóng tối che phủ, mặt đất một mảnh tối đen. Chỉ có tiếng sóng cuộn trên mặt biển, mơ hồ truyền vào trong tai.

Vương Lâm không có nôn nóng. Tính cách của hắn tràn đầy kiên nghị. Thời kỳ thiếu niên dựa vào thân hình gầy yếu mà trèo lên Hằng Nhạc Sơn, nếu không kiên nghị thì cũng không có Vương Lâm giờ phút này.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn bầu trời. Nếu không thể nắm bắt tia rõ ràng này, vậy đơn giản là chờ đợi. Chờ đợi lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn. Chờ đợi tia rõ ràng kia ngày càng rõ ràng, chờ đợi có thể nắm lấy trong nháy mắt.

Linh nhi thức tỉnh lúc đêm khuya. Lông mi run rẩy, nàng chậm rãi mở hai mắt. Lọt vào trong tầm mắt là bầu trời đêm nhiều sau, nàng yên lặng ngồi dậy nhìn thoáng qua Vương Lâm khoanh chân cách đó không xa. Từ phương hướng này nhìn lại, mượn ánh trăng có thể nhìn thấy khuôn mặt giống như được điêu khắc của Vương Lâm.

Sau khi thức tỉnh, trong đầu Linh nhi giống như có một phong ấn được mở ra, tràn ngập khiến nàng nhớ tới rất nhiều ký ức mơ hồ. Chỉ có điều ký ức này đã rất lâu, rất lâu cho nên Linh nhi trong lúc nhất thời chỉ nhìn Vương Lâm, ngồi ngơ ngẩn.

Ánh mắt của nàng không có tiêu điểm, trên thực tế cũng không phải nhìn vào Vương Lâm. Cho dù là Vương Lâm không ở nơi đó, nàng cũng sẽ nhìn như vậy.

Trong đầu Linh nhi, từng ký ức đã từ rất lâu trôi qua. Cuối cùng khi trời tờ mờ sáng, trong đầu ngừng lại ở cảnh tượng trước khi hôn mê. Linh nhi sờ sờ mi tâm, ánh mắt lóe ra vẻ linh động. Cảnh trong mơ khiến nàng mê hoặc rất nhiều năm giờ phút này đã có câu trả lời. Nàng trầm lặng hồi lâu, nhẹ nhàng đứng lên, hướng về Vương Lâm cung kính nói:

- Thần nô Mộc Linh bái kiến Cổ Thần.

Vương Lâm hơi gật đầu, bình thản nói:

- Ngươi trở về đi. Không nên đến quấy rầy.

Lời nói của Vương Lâm đối với Linh nhi mà nói chính là ý chí cao nhất. Giờ phút này nàng cúi đầu nhẹ giọng hô “Dạ”. Nàng lắc cái chuông trong tay, lập tức có tiên hạc từ xa xa bay tới. Linh nhi nhảy lên trên lưng tiên hạc.

Nàng quay đầu lại cẩn thận nhìn Vương Lâm một cái. Ở sâu trong hai mắt nàng ngầm có một tia hoảng hốt, u buồn than một tiếng, cưỡi hạc bay đi.

Vương Lâm không để ý đến Linh nhi, ánh mắt vẫn nhìn mặt biển xa xa. Không bao lâu một đạo sáng mờ từ chân trời chậm rãi xuất hiện, dần dần tràn ngập trời đất.

Cái loại cảm giác kỳ dị này lại một lần nữa mãnh liệt. Chỉ có điều mãi cho đến khi mặt trời dâng cao, Vương Lâm vẫn như cũ không có hiểu ra điều gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng ngày từng ngày đi qua. Vương Lâm đã quên mình ngồi ở đây bao lâu, ngồi mấy ngày. Thậm chí trong lúc này, đám người Trần Đạo Tam Tử cùng với Đầu to, Phù Phong tử đi tới, hắn đều không phát hiện.

Giờ phút này hai mắt hắn vẫn nhìn xa xa, trong mắt tràn ngập tia máu. Chỉ là hắn không quan tâm những điều này, phảng phất tất cả trong trời đất đều biến mất trong mắt hắn. Duy nhất còn lại chính là một cảnh tượng ngày trước. Khoảng cách mười dặm nơi ngọn núi Vương Lâm đang ngồi, Trần Đạo Tam tử lơ lửng trong không trung, xa xa có thể nhìn thấy được thân hình đang khoanh chân ngồi không nhúc nhích ở trên ngọn núi.

- Đã một tháng rồi, hắn…

Nhất Long tử rất khó hiểu cau mày lại nói:

- Rốt cuộc hắn đang cảm ngộ cái gì?

Nhất Tinh tử ở bên cạnh lắc đầu, chậm rãi nói:

- Có thể khiến cho tu sĩ Tịnh Niết cần một thời gian dài như vậy để cảm ngộ nhất định là một thần thông cực kỳ mạnh mẽ!

Nhất Trần tử trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói:

- Ta thấy không giống. Không biết các ngươi có phát hiện không. Bốn phía xung quanh căn bản không có bất kỳ dao động nguyên lực nào, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không có. Nhưng vì sao chúng ta lại không thể nào đi vào? Nơi này có điều bí ẩn chúng ta không rõ. Hơn nữa ta cuối cùng có loại cảm giác người này giống như đang ngộ đạo.

- Ngộ đạo!

Ánh mắt Nhất Long tử sáng ngời, nhìn kỹ thật lâu sau gật gật đầu nói:

- Rất có khả năng!

- Nơi đây tuy không có dao động nguyên lực nhưng chỉ cần bước vào phạm vi mười dặm này, không được ba bước sẽ bị một cỗ lực lượng vô biên đẩy lùi!

Nhất Tinh tử trầm giọng nói.

- Nói đến lực lượng vô biên ngăn cản đi vào này, ta lại có chút phát hiện. Loại sức mạnh này giống như là trời đất tự sinh ra. Mấy ngày trước ta thử đi vào trong đó không ngờ có một loại cảm giác đối mặt với biển cả gào thét.

Nhất Long tử nhíu mày nói.

- Yên lặng chờ xem. Nếu hắn thật sự ngộ đạo, đối với ba chúng ta mà nói cũng là kinh nghiệm khó gặp. Sau khi nhìn có lẽ đối với chúng ta cũng có trợ giúp.

Nhất Trần tử bình tĩnh nói, sau đó khoanh chân ngồi ở hư không nhìn về Vương Lâm trên ngọn núi phía trước mặt.

Phù Phong tử ở cách xa ba người, ánh mắt bí mật lóe lên. Hắn nhìn chằm chằm ngọn núi phía trước, thầm nhủ:

- Hắn không giống như là đang ngộ đạo. Tuy vậy mặc kệ hắn đang làm gì, lúc này đối với ta mà nói thật sự là cơ hồi ngàn năm có một… Chỉ có điều sau khi dấu ấn này bị ta phá, rốt cuộc sẽ xuất hiện biến cố gì…

Phù Phong tử trong lòng đang đấu tranh.

Đầu to, Tháp Sơn, Lôi Cát ba người dĩ nhiên cũng đi tới nơi này. Dù sao Vương Lâm ngồi ở đây đã một tháng, ba người bọn họ không khỏi có chút băn khoăn.

Theo mặt trời mọc mặt trời lặn lần lượt, lại một tháng nữa trôi qua!

Trong hai mắt Vương Lâm đã toàn bộ là tia máu. Giờ phút này hắn hồn nhiên quên tất cả, nhìn chằm chằm mặt biển trước mặt. Trong những lần mặt trời mọc mặt trời lặn kia hắn có thể cảm giác được rõ ràng. Một tia rõ ràng kia càng ngày càng rõ ràng hơn. Ngày hôm nay là ngày thứ chín sau hai tháng.

hok thấy ai up tiếp nên tui ráng kiếm về up cho a e thuốc

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện