Chương 1040: Liễu Mi.(2)
Ngay khi tâm thần Vương Lâm đi qua, hai mắt Chu Tước khổng lồ kia lộ ra vẻ mê man.
Không chỉ có nó, những tu sĩ phía sau cũng lộ ra vẻ mê man. Nhất là sau lão già ở phía trước đều nhìn thoáng qua lẫn nhau, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không biết vì sao Chu Tước Chân Linh lại đột nhiên phát ra tiếng kêu. Bọn họ suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được câu trả lời.
Theo tâm thần Vương Lâm tràn ra, ở một nơi chính giữa Liên Minh Tinh Vực, nơi này có một tinh vực đầy những thiên thạch màu tím u ám. Ở sâu bên trong tinh vực này có một vùng trời khác.
Một tòa nhà hình tròn vô cùng khổng lồ lơ lửng bên trong Tinh Không, xung quanh tòa nhà này còn có không dưới một trăm tòa nhà nhỏ hơn. Từng trận tia chớp màu đen không ngừng lấp lóe lưu động, từ xa nhìn lại tràn đầy một cỗ uy áp quỷ dị.
Nơi này chính là cửa vào của Tu Chân Liên Minh bên trong Liên Minh Tinh Vực, chỉ có thông qua nơi này mới có thể tiến vào tổng bộ của Tu Chân Liên Minh. Tâm thần của Vương Lâm xuyên thấu mà đến, đảo qua nơi quỷ dị này, trong khi bao phủ nơi này, theo cửa vào tiến vào tổng bộ của Tu Chân Liên Minh.
Tổng bộ của Tu Chân Liên Minh ở trong một không gian được mở ra một cách biệt lập, nơi đây vốn thuộc về Vũ Tiên Giới. sau khi Tu Chân Liên Minh tìm được đã chiếm cứ.
Một trăm bảy mươi ba tu chân tinh rất lớn hợp thành tổng bộ của Tu Chân Liên Minh. Trong đó có một trăm bảy mươi hai tinh cầu nối liền với nhau xếp thành vòng tròn giống như ngân hà, không phải đứng im mà chậm rãi chuyển động.
Từ xa nhìn lại, tổng bộ của Tu Chân Liên Minh này nghiễm nhiên chính là nhiên chính là Liên Minh Tinh Vực thu nhỏ.
Ở trong này có vô số tu sĩ qua lại, nhưng kỳ lạ là lại không hề có một tiếng động gì.
Ở trung tâm của vòng tròn ngân hà còn có một vòng xoáy rất lớn. Vòng xoáy này toàn bộ màu tím, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái tâm thần sẽ chấn động không ngừng. Rất ít người có thể biết được bên trong vòng xoáy kia rốt cuộc là có cái gì.
Ở phía trên vòng xoáy là tu chân tinh cuối cùng trong một trăm bảy mươi ba tu chân tinh. Nó không hề vận chuyển mà lơ lửng bên trên vòng xoáy, hấp thụ những luồng khí tím từ trong vòng xoáy truyền ra.
Vòng xoáy này thật sự quá lớn, nếu như tu sĩ ở bên trong chỉ bé như con kiến, thậm chí so với con kiến còn nhỏ hơn, dường như không thể nhận biết được. Ngay cả tu chân tinh cuối cùng kia thoạt nhìn cũng vô cùng nhỏ bé, không thể so sánh với vòng xoáy.
Giờ phút này, bên trong tu chân tinh phía trên vòng xoáy, bên trong một gian mật thất có một nam tử trung niên đang khoanh chân ngồi. Nam tử này tướng mạo cực kỳ anh tuấn, lại tràn đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
Trong căn phòng bí mật này, ngoài một chiếc chuông đồng to bằng nắm tay ở chính giữa phía trên, còn lại không có một vật nào.
Tâm thần Vương Lâm đảo qua gian mật thất này, nam tử kia thần sắc vẫn như thường, không hề phát hiện ra. Nhưng đột nhiên trong lúc đó, chiếc chuông ở phía trên lập tức phát ra âm thanh trong trẻo.
Nam tử kia mở mạnh hai mắt, hai đạo ánh mắt điên cuồng trong nháy mắt xuyên thấu ra.
Nhưng lúc này, tâm thần của Vương Lâm đã rời khỏi.
Bên trong Tinh Không, ở phía bắc của Liên Minh Tinh Vực, nơi đây đang triển khai một cuộc đại chiến. Mấy vạn La Thiên tu sĩ cùng với Tu Chân Liên Minh không ngừng chém giết lẫn nhau, đám người Viêm Lôi Tử cũng ở trong đó.
Về phía Liên Minh, cũng có một vài người tu vi kinh thiên, hai bên cũng chỉ mới bắt đầu giao chiến, nhưng thương vong cũng nhanh chóng lên tới rất nhiều.
Tâm thần của Vương Lâm đảo qua nơi này, thấy được hết thảy, nhưng chân của hắn không hề dừng lại mà tiếp tục rời khỏi.
Hắn tiến đến, không ai hay biết, hắn rời khỏi, cũng không có bất kì kẻ nào phát hiện ra, giữa trận giết chóc đầy máu tanh này, tâm thần Vương Lâm lặng lẽ rời khỏi.
Hết thảy việc này đều không thể khiến hắn dừng lại, vẫn như trước chìm đắm vào bên trong trạng thái minh ngộ. Tu vi của hắn dần dần đã đạt tới Khuy Niết đại viên mãn, đã vượt qua quá trình mà những người khác cần phải mất vô số năm mới có thể trải qua.
Theo tâm thần không ngừng tràn ra, ở một nơi bí ẩn bên trong Liên Minh Tinh Vực, nơi này có một tinh cầu màu nâu, bên trên tràn đầy tử khí, không còn một chút sức sống, ngay cả linh khí cũng cực kỳ thưa thớt.
Nhưng trong phạm vi trăm vạn dặm quanh nơi này cũng không hề có tu sĩ tồn tại, dường như nơi này là một cấm địa.
Ngay cả tâm thần Vương Lâm ngay khi tràn đến cũng như thể gặp trở ngại.
Ngay khi tâm thần hắn đảo qua tinh cầu màu nâu này, lập tức dung nhập vào bên trong. Ở bên trong tinh cầu này lại có một sự biến hóa khác.
Tinh cầu này có một Truyền Tống Trận. Trận này rất lớn, có thể nói là tuyệt luân, đi theo Truyền Tống Trận này sẽ đến một tu chân quốc cấp chín trong truyền thuyết bên trong Tu Chân Liên Minh!
Côn Hư Cảnh!
Tu chân quốc cấp chín ở trong Tu Chân Liên Minh có tên là Côn Hư này rất thần bí, ít người có thể biết được. Toàn bộ Côn Hư Cảnh cũng không phải là một tu chân tinh, mà là một đại lục to lớn vô cùng tự hình thành giữa trời đất.
Nơi này gần như là thánh địa của tuyệt đại bộ phận tu sĩ của Liên Minh Tinh Vực!
Ngay khi tâm thần của Vương Lâm tiến vào Côn Hư Cảnh mà rất ít tu sĩ có đủ tư cách để tiến vào, ở trong Côn Hư Cảnh, một lão già đang nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa bên một hồ nước bỗng nhiên mở hai mắt, mạnh mẽ đứng lên nhìn lên không trung phía xa xa.
- Vị đạo hữu nào đến Côn Hư ta, xin mời hiện thân!
Khi tâm thần của Vương Lâm tràn đến, lão già này là người thứ nhất phát hiện ra sự tồn tại của Vương Lâm! Thanh âm của hắn tuy bình tĩnh, nhưng tràn đầy một sức mạnh quy tắc không thể tưởng tượng được. Dường như hết thảy những quy tắc ở chỗ hắn đều có thể vì một câu của hắn mà có thể tùy ý biến hóa.
Nhưng lời nói kia không hề khiến cho Vương Lâm thoát khỏi trạng thái kỳ dị mà hắn đang chìm đắm vào, tâm thần của Vương Lâm được sức mạnh thiên nghịch bao quanh, quét ngang bên trong Côn Hư Cảnh này. Nhưng chưa kịp nhìn thấy toàn bộ, tâm thần Vương Lâm bỗng nhiên chấn động!
Hắn nhìn thấy hai nữ tử!
Trong đó một nữ tử ngồi ở trên một đỉnh núi, tướng mạo của nàng tuy không phải là tuyệt mỹ, nhưng cũng cực kỳ thanh tú xinh đẹp, toàn thân mặc áo lụa màu xanh, bị gió núi thổi bay về phía sau, thoạt nhìn có một vẻ đẹp như tiên.
Chỉ có điều trong thần sắc của nữ tử này hiện lên vẻ đau khổ, ngơ ngác nhìn về phía trước, trong mắt có vẻ hồi tưởng.
Ở bên cạnh nàng là một con hổ có thân mình cực lớn, con hổ này toàn thân màu đen, tràn ra một khí thế độc ác. Nó nằm ở đó, thi thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ tử một cái, nữ tử này cũng theo đó liếc mắt nhìn lại.
Chẳng qua ánh mắt con hổ này chủ yếu là nhìn vào bên trong một khu rừng rậm rạp ở phía chân núi, một con hổ cái như ẩn như hiện. Trong đôi mắt của con hổ lộ ra vẻ kích động, xem bộ dạng có vẻ hận không thể ngay lập tức chạy vào trong khu rừng.
- Khi nào thì ta mới có thể rời khỏi nơi này.
Nữ tử này nhìn không trung, chua xót hạ giọng nói, như thể nói chuyện với con hổ ở bên cạnh.
- Chờ khi nào ngươi có đủ tu vi thì ta sẽ cho ngươi rời khỏi.
Một thanh âm lạnh như băng từ phía sau nữ tử này truyền đến. Nữ tử sau khi nghe thấy lập tức đứng lên, ngay cả con hổ bên cạnh thân mình cũng run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía con hổ mẹ trong rừng.
Theo thanh âm truyền đến có một nữ tử xuất hiện. Nữ tử này trên người mặc áo lam thanh nhã, dung nhan của nàng không thể hình dung được, như thể tất cả tinh quang bên trong Tinh Không đứng trước nàng đều trở nên ảm đạm.
Vẻ đẹp của nàng thật kinh tâm động phách, khiến cho mọi người cho dù là tu sĩ đại thần thông nhìn thấy cũng sẽ rung động tâm thần! Nếu nói nàng là người đẹp nhất trong Liên Minh Tinh Vực cũng quyết sẽ không có người nào phản đối. Nhưng khí tức phát ra từ dung nhan tuyệt thế này cũng lạnh như băng, khiến cho người khác không thể lại gần, như thể là một ngọn núi băng. Trên thế gian này, có lẽ không có một chuyện gì, không có một người nào có thể làm tan chảy sự lạnh lùng như băng của nàng.
Bên trong vẻ lạnh lùng như băng này còn lộ ra một khí tức cực kỳ cao quý. Sự cao quý này gần như là kiêu ngạo, dường như chỗ nàng đang đứng là trung tâm của tất cả ánh mắt, là đỉnh của hết thảy thân phận.
- Chu Như tham kiến sư tôn.
Nữ tử thanh tú xinh đẹp kia vội vàng hạ giọng nói.
Nữ tử mặc áo lam dung nhan tuyệt mỹ, có thể so sánh với nhật nguyệt kia nhìn Chu Như, thần sắc vẫn lạnh như băng, không hề có một chút biến đổi, đang định nói chuyện.
Nhưng lúc này, tâm thần của Vương Lâm đã tràn ngập tới nơi này, khi nhìn thấy hai nữ tử này, tâm thần hắn tản ra đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ mà không hề thức tỉnh và dừng lại chút nào bỗng nhiên cũng dừng lại.
Sau khi dừng lại, một sức mạnh từ trong tâm thần của Vương Lâm bùng phát ra, khiến cho hắn trong nháy mắt từ trong trạng thái kỳ dị kia thức tỉnh.
Hết thảy việc này đều là vì hai nữ tử này!
Có lẽ người khác không biết nữ tử tuyệt mỹ kia, nhưng Vương Lâm ngay khi nhìn thấy nàng, trong tâm thần liền có một cảm giác chua xót không cách nào hình dung bỗng nhiên tràn ngập.
Hắn sao có thể không nhận ra nàng.
Vương Bình vẫn còn ở bên trong thiên nghịch, Vương Lâm sao có thể quên được người con gái ác độc làm chi người ta phẫn nộ năm đó. Hắn muốn quên, nhưng có một số việc cũng là sự đau đớn cả đời, hoàn toàn không thể quên được!
Nữ tử này và Chu Như xuất hiện khiến cho Vương Lâm từ trong trạng thái kỳ dị kia thức tỉnh. Ngay khi thức tỉnh, vẻ lạnh như băng nữ tử tuyệt mỹ trên ngọn núi kia dường như vĩnh viễn không thay đổi, trong thời gian ngắn bắt đầu có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vẻ lạnh như băng của nàng dường như trong nháy mắt sụp xuống, ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm không trung trống rỗng, như thể ở nơi này nàng nhìn thấy một hư ảnh đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
- Liễu Mi.
Dường như giữa thiên địa có một thanh âm lờ mờ truyền vào trong tai nữ tử tuyệt mỹ này, khiến cho thân mình nàng run lên, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Tâm thần của Vương Lâm ngay khi thức tỉnh, liền lập tức bị sức mạnh tiên nghịch với một tốc độ không thể tưởng tượng được nhanh chóng túm lấy kéo về, với một tốc độ còn nhanh hơn lúc tràn đến vô số lần, trong nháy mắt liền rời khỏi Côn Hư Cảnh.
Vòng tròn như thể bao phủ toàn bộ tinh vực trong khoảnh khắc này điên cuồng co rút lại, quét ngang qua.
Lão già của Côn Hư Cảnh nhận thấy được sự tồn tại của Vương Lâm kia nhìn chằm chằm về phía xa trên không trung, ánh mắt nổi lên vẻ suy tư.
Đám người hai bên đang giao chiến ở phía bắc Liên Minh Tinh Vực, ngay sau khi Vương Lâm tỉnh dậy tâm thần co rút lại, đám người Vương Lâm sắc mặt đều đại biến.
- Vương Lâm!!
Ánh mắt Viêm Lôi Tử lộ ra vẻ không thể tin nổi, loại ánh mắt này cực kỳ hiếm thấy ở hắn. Không chỉ có hắn, mà phàm là những người nhận thức được Vương Lâm, giờ phút này tâm thần cũng đều hoảng hốt!
Nam tử trung niên trong mật thất trên tinh cầu lơ lửng phía trên vòng xoáy tại tổng bộ của Tu Chân Liên Minh lúc này mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ!
- Người này là ai?
Còn có Chu Tước bên trong biển lửa giữa Tinh Không kia lúc này lập tức lại một lần nữa phát ra tiếng kêu, tốc độ di chuyển nhanh hơn!
Bên trong Tinh Không còn có một thân ảnh gầy gò toàn thân mặc áo xanh, thần sắc lạnh lùng. Hắn đi trong Tinh Không, chậm rãi tiến về phía trước, mục tiêu chính là tổng bộ của Tu Chân Liên Minh.
Ở phía sau hắn có vô số những đầu lâu chi chít, máu tươi tràn ngập, mùi máu tanh bao quanh. Trong lúc đang đi, hắn hai mắt chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía xa, thần sắc lạnh lùng dần dần lộ ra một vẻ tán thưởng mỉm cười.
- Vương Lâm, tu vi của tiểu tử này đã đột phá, luồng khí tức này ứng với thiên nghịch của hắn. Hắn có thể mượn thiên nghịch để cảm ngộ, như vậy ta cũng an tâm, có thể không còn phải lo lắng gì đến xem xét Tu Chân Liên Minh này, tìm ra bí ẩn về việc tiên giới bị sụp đổ năm đó, điều tra ra nguyên nhân năm đó đã khiến ta tâm thần mê man trở nên điên cuồng.
Tâm thần Vương Lâm điên cuồng co rút lại, chỉ một lát liền thu hồi toàn bộ, giống như vừa rồi phát tán ra một sự nghịch chuyển, về tới động phủ Tiên Đế ở vùng đất Yêu Linh, đi vào bên trong cơ thể của Vương Lâm.
Thân mình Vương Lâm run lên, giống như hồn phách của hắn đã quay trở về. Trước mắt lúc này là Thiên Nghịch Châu đang lơ lửng ở trước người, Thiên Nghịch Châu này chậm rãi tới gần mi tâm của Vương Lâm, một lần nữa dung nhập vào bên trong, biến mất không thấy.
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, một luồng khí tức Khuy Niết đỉnh phong bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn bùng phát ra. Suốt dọc đường quan sát, Vương Lâm đã thấy được rất nhiều quy tắc, ở trong cảnh giới Khuy Niết này, dĩ nhiên đã đạt tới viên mãn!
Hồi lâu sau, Vương Lâm dần dần mở mắt, mang theo vẻ lạnh lùng và phức tạp, ngẩng đầu nhìn không trung phía trên động phủ. Trong khi tâm thần của hắn được sức mạnh thiên nghịch bao phủ tràn ra, hắn đã thấy được rất nhiều, nhưng thân ảnh của nữ tử cuối cùng kia cũng khiến cho sự tĩnh tâm của hắn nổi lên sự phức tạp.
- Liễu Mi năm đó, nói như vậy chính là phân thân của nữ tử này.